Lâm Khinh không nói đùa, lén lút gọi tiểu Bạch và tiểu Thất ra, thả chúng nó lên vai. Hai con vật thu nhỏ lại nhìn rất đáng yêu, trông chẳng có tí lực sát thương nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Khinh gọi chủ tàu ra, đưa cho họ một số linh thạch rồi bảo họ về. Dù sao bọn họ vẫn còn phải sống ở vùng biển này, tốt hơn hết không nên dây vào tranh chấp.
Làm xong mọi việc rồi Lâm Khinh và Lam Túc mới nhảy sang tàu của Hải sa môn.
Mấy tên tu sĩ bị trói gô ném ở góc tàu. Người điều khiển trông thấy vậy cũng không dám hó hé gì. Đi vào buồng trong rồi lấy đá truyền tin lén lút nhắn về môn phái.
Tàu lái chậm rì rì, chẳng mấy chốc nắng đã lên giữa đầu, Lâm Khinh chơi chán chê với tiểu Bạch mà vẫn chưa thấy đến nơi.
Tiểu Thất từ khi lên cấp chín thì trí óc đã gần như con người, nó không còn thích nhảy vào lòng Lâm Khinh làm nũng như trước, còn biết giữ khoảng cách nữa. Điều này làm Lâm Khinh cảm thấy mất mát.
Tiểu Bạch thì vô tâm vô phế, béo như một quả bóng tròn, dù mọc hai cánh mà chẳng bay được mấy.
Lam Túc hơi nôn nóng. Hắn cảm nhận được linh khí trong người đang xao động cực mạnh, kiểu này là sắp phải độ kiếp rồi.
Lần này khác với lần trước, không hiểu sao Lam Túc có cảm giác lần này mình sẽ phải chịu chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp.
Kiếp nạn mỗi người phải qua một lần. Tu vi sắp khôi phục mà Lam Túc không thấy vui một tẹo nào. Chỉ sợ đến lúc sức mạnh trong người vượt quá giới hạn thế giới, nơi này không còn dung hắn được nữa.
Bây giờ tu vi Lâm Khinh mới Kim đan kỳ, quãng đường về sau còn xa quá.
Đang mải mê suy nghĩ Lam Túc bỗng cảm nhận được nguy hiểm, hắn ngước mắt lên nhìn, không ngờ hộ sơn đại trận của Hải sa môn đã kích hoạt.
Lâm Khinh thì chưa có bản lĩnh nhìn được như Lam Túc, y chỉ theo trực giác mà phát hiện địch ý của Hải Sa môn dành cho mình thôi.
Hải Sa môn được xây thành luỹ khá cao, nhìn từ xa hòn đảo như lấp lửng trên không, thực ra bên dưới có một cây thương khổng lồ màu xám bạc chống đỡ toàn bộ hòn đảo.
Tiếng nói từ bên trong phát ra.
"Người nào xâm phạm Hải Sa môn. Giết."
Lâm Khinh dụi mũi, rõ ràng bọn họ đâu có rêu rao gì, tại sao Hải Sa môn phải phòng vệ sâm nghiêm như vậy?
Mải nghĩ, Lâm Khinh vô thức hỏi ra miệng. Lam Túc choàng tay lên vai kéo y sát vào người.
"Chắc là do chưởng môn và một nửa trưởng lão đã đưa đệ tử đi dự đại hội các tông môn rồi, trong môn phái không còn nhiều cao thủ nữa."
Lâm Khinh cau mày hỏi: "chẳng lẽ môn phái này chỉ có một Phàn Lữ tu vi đại thừa kỳ?"
Lam Túc đáp: "Đúng vậy. Căn cơ môn phái này không bằng các thế lực khác. Chẳng hiểu sao bao nhiêu năm mới có một người thăng cấp Đại thừa."
Lâm Khinh nhếch mép cười. "Vậy thì hay rồi." Xong bắt đầu giục tiểu Thất.
"Vậy chúng ta quậy tới bến thôi."
Tiểu Thất hiểu ý, bắt đầu biến lớn. Con tàu theo diện tích của nó mà vỡ tung ra, Lâm Khinh ôm tiểu Bạch phóng lên lưng nó trước. Lam Túc phóng lên sau.
Con tàu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, đám tu sĩ bị trói gô trên tàu rơi hết xuống biển, bọn chúng kinh hoàng hét lên inh ỏi, tiểu Thất thấy vậy chỉ phẩy cánh một cái, đám người bị một cơn cuồng phong cuốn bay lên bờ.
Thất dực lam điểu cấp chín to bằng cả ngọn núi, hai người đứng trên lưng nó cảm thấy rộng mênh mông. Nó sải cánh bay xung quanh đảo một vòng, cuồng phong phát ra làm cho Hộ sơn đại trận chao đảo.
Hải Sa môn quả thật rất đẹp. Xuyên qua tầng tầng phòng ngự, nhìn từ trên cao giống hệt một pháo đài làm bằng cát, thật ra đó chính là nhiều tảng đá ghép thành, núi xen mây tầng tầng lớp lớp lớp, xung quanh neo những con tàu lập lờ trên không trung.
Hộ sơn đại trận loé lên từng tia lửa đỏ rực, Lam Túc cảm thấy đây là một sát trận không tầm thường.
Bên trong cảnh vật lại càng nên thơ, trên đảo cây xanh mọc um tùm xanh tươi tốt, thành trấn bên dưới, môn phái xây dựng tít trên cao.
Thất dực lam điểu vừa bay vừa dùng cái mỏ thổi ra từng phong nhận sắc như dao, ấy vậy mà hộ sơn đại trận vẫn nguyên lành.
Lam Túc kêu nó dừng lại, lấy la bàn đoạt mệnh ra phóng lên cao, tiếng kêu rèn rẹt vang lên trong không gian. Nhìn bằng mắt thường trông thấy hộ sơn bên dưới đang rạn thành từng đường.
Truyện Tiên HiệpThất dực Lam điểu tranh thủ đúng lúc này phóng xuống. Yêu thú cấp chín mang theo cỗ uy áp không thể khinh thường, chỉ một lát hộ sơn đại trận đã kêu lên lách tách.
Nhưng quá trình để nó vỡ ra khá lâu, lúc này tiểu Bạch vốn đang ngoan ngoãn chui trong ngực Lâm Khinh đột nhiên biến lớn. Giờ nó đã cao nửa trượng, hai cánh cũng bắt đầu có gai xương. Nó nhảy thẳng vào vết rạn trên hộ sơn đại trận, há cái miệng ra ngoạm. Chỉ trong thời gian một chén trà mà sát trận đã vỡ ra một lỗ hổng.
Lâm Khinh há hốc mồm kinh ngạc. Tiểu Bạch tham ăn y đã biết nhưng không ngờ đến cái này nó cũng ăn.
Thất dực lam điểu không để ý, nó nhanh chóng phóng qua lỗ hổng đó bay xuống. Tiểu Bạch thấy vậy tiếc nuối nhả ra rồi nhảy lên lưng tiểu Thất.
Cuồng phong từ hai cánh của Thất dực lam điểu tạo thành cơn bão lớn, nguyên hình khổng lồ che hết ánh sáng bên dưới, nhất thời toàn bộ Sa môn thành trở nên rối loạn, hàng quán bị đạp đổ, tu sĩ đều nhanh chóng chạy trốn, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Bỗng một giọng nói tràn đầy lực đạo truyền tới.
"Dừng lại!"
Tiếp theo đó, một bóng người từ trong một kiến trúc khá cao phóng ra, sau đó lần lượt là từng bóng người bay sát phía sau.
Lam Túc ra hiệu cho Thất dực lam điểu dừng lại, ung dung đứng đó chờ người tới.
Năm người dừng lại cách xa tầm năm trượng. Thực sự uy áp của Thất dực lam điểu làm bọn họ không thể coi thường, đành phải mềm mỏng. Một trung niên nhìn qua tầm bốn mươi tuổi đứng ra.
"Hai vị đạo hữu đừng nóng. Chúng ta không thù không oán với nhau, tại sao lại tới môn phái của chúng ta gây sự?"
Lâm Khinh quan sát người nói, thấy lão là một tu sĩ Độ kiếp kỳ sơ cấp trung giai thì yên tâm hẳn, y cười tươi rồi nói lớn:
"Chúng ta từ xa lặn lội tới Hải sa môn làm khách, ấy thế mà có một đám người dám thu phí hải lộ, sau đó lại còn doạ đánh ta. Cố gắng mãi mới đến được đây thì các ngươi lại mở sát trận doạ nạt chúng ta. Bây giờ tâm hồn ta đã bị tổn thương, các ngươi có bồi thường nổi không?" Giọng điệu gây sự rõ ràng.
Lam Túc đứng bên cạnh bật cười. Làm khách mà phá tan tành nhà cửa hàng quán nhà người ta lên như vậy thì ai dám mở cửa cơ chứ. Tuy vậy hắn cũng không phản bác, đứng đằng sau Lâm Khinh như hộ vệ.
Quả nhiên gương mặt lão tu sĩ lúc xanh lúc trắng, cố gắng nhẫn nhịn rồi nặn một nụ cười khó coi.
"Ta là Phàn Thiên Dật, là đại trưởng lão của Hải sa môn. Chào mừng hai vị công tử đến Hải Sa môn làm khách, chúng ta xuống dưới rồi nói chuyện chứ."
Lam Túc kéo Lâm Khinh lại rồi gật đầu với lão.
"Được. Vậy kính nhờ Phàn trưởng lão dẫn đường đi."
Nói xong vẫy tay. Thất dực lam điểu và tiểu Bạch từ từ thu nhỏ lại, hai con nhìn ngang ngó dọc một tí rồi phóng vào lòng Lâm Khinh.
Lam Túc kéo tay Lâm Khinh đi theo Phàn Thiên Dật. Bây giờ mục đích chính là mượn truyền tống trận, bọn họ quậy quá đám người Hải sa môn lại chó cùng đứt dậu thì lỡ hết kế hoạch.
Dù sao hắn biết một môn phái lớn như Hải Sa môn. Không thể nào căn cơ lại kém đến không chịu nổi một kích như vậy được. Làm gì cũng nên chừa lại một đường lui cho mình.
Lâm Khinh tất nhiên cũng biết điều đó. Y chỉ muốn rêu rao doạ nạt bọn họ để lót đường cho Tiêu gia và Vân gia thôi.
Đi qua một con đường trải đầy đá rực rỡ, cây cối xung quanh cực kỳ xanh tốt, lâu lâu lại có một tảng đá chắn đường nhưng không làm giảm đi mỹ quan chút nào. Phàn Thiên Dật dẫn Lam Túc và Lâm Khinh đến một đại sảnh.
Lam Túc không vòng vo chút nào, lập tức nói ra thân phận của mình và mục đích đến đây. Phàn Thiên Dật mím môi nghe từ đầu đến cuối, chợt hiểu vì sao bọn họ trút giận lên Hải sa môn.
Thực ra Phàn Thiên Dật là cha của Phàn Lữ tông chủ Hải Sa Môn. Từ khi Phàn Lữ thăng cấp đại thừa kỳ đến nay. Gã ấp ủ âm mưu muốn xâm chiếm hết các đảo làm của mình, vì vậy mới chèn ép nơi nơi.
Hôm nay Lam Túc không đến thì kế hoạch có lẽ sẽ thành công. Nhưng mà hắn đã đến rồi thì kế hoạch làm sao thực hiện được nữa. Tu chân giới sẽ không cho phép việc thâu tóm địa bàn. Nhất là trong thời buổi ma tu hoành hành.
Việc Tiêu gia và Vân gia trăn trở bấy lâu không ngờ chỉ một câu nói của Lam Túc là được giải quyết. Quả nhiên đây là nơi cường giả vi tôn.
Tất nhiên Lam Túc cũng phải trả giá. Hắn quyết định nhường ba suất vào Hoàng Thiên chi cảnh cho Hải Sa môn.
Lúc đầu thì ánh mắt tràn đầy địch ý. Lúc tiễn Lâm Khinh và Lam Túc ra truyền tống trận thì mặt mũi Phàn Thiên Dật đã giãn ra hết cỡ. Ba suất vào Hoàng thiên chi cảnh vốn phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán, giờ đây có được dễ dàng làm lão tưởng mình nằm mơ.
Lão vui vẻ cũng phải. Những người có thể vào Hoàng Thiên chi cảnh cảm ngộ, hầu như sẽ đột phá độ kiếp kỳ dễ dàng.
Cầm chắc ba tấm truy thiên lệnh trên tay. Nhìn nhà cửa đổ nát bên đường lão vẫn thấy không vấn đề gì hết.