Lam Túc không dự đoán được Lâm Khinh sẽ lập tức lao vào đánh mình, hắn vừa đỡ đòn vừa vội vàng ôm người vào lòng, siết chặt eo y lại.

"Sao vậy? Đệ chịu ấm ức gì à?"

Lâm Khinh không nói không rằng, phát tiết hết bực bội trong lòng rồi mới ôm lấy Lam Túc.

"Sao giờ huynh mới đến, huynh mà không đến ta cũng phải mốc meo ở đây rồi."

"Ta đến từ vài hôm rồi, nhưng mà Thiên thánh thành này phòng ngự quá tốt, ta phải mất vài hôm mới lén lút đến được đây."

"Lén lút? Không ngờ huynh mà cũng có ngày phải lén lút."

"Ta còn chưa phải vô địch thiên hạ."

Lam Túc nói xong lập tức nhấc Lâm Khinh lên ngồi trên đùi, lúc này Lâm Khinh mới nhìn thấy gương mặt nam nhân nhà mình có phần hốc hác hẳn đi, "Vậy chúng ta rời khỏi đây thôi, không có ta làm con tin, bọn chúng muốn gây áp lực với huynh cũng chẳng được."

Lam Túc ôm chặt lấy Lâm Khinh vào lòng, kiểm tra khắp người y một lần, không ngờ kiểm tra thấy máu của Lâm Khinh nhiễm một vật, hắn cau mày hỏi.

"Ở đây có ai khi dễ đệ không, đệ có ăn phải gì lạ không?"

"Hừm, chỉ có Lý Hạo Dương ngày ngày khi dễ ta, nghe nói gã muốn dùng ta để đổi lấy thứ gì đó, còn ăn gì là ăn gì? Cơ thể ta làm sao à?"

"Lý Hạo Dương để ta xử lý, nhưng trong người đệ nhiễm một chất độc tên là Hủ thi tán, qua ba mươi ngày sẽ phát tác, từ đó thịt trên cơ thể rữa nát, không có thuốc giải không chữa được."

Lâm Khinh tái mét mặt, trên người y có chất độc lúc nào mà y không hề biết, thảo nào Lý Hạo Dương để y tung tăng đi khắp nơi trong thành, căn bản là không để ý việc y trốn thoát.

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

Lam Túc siết chặt tay. "Mấy ngày nữa lão tổ sẽ đến đây, ân oán của bọn họ thì cứ để bọn họ giải quyết với nhau đi, đệ thử hỏi Phương lão xem có cách nào giải độc này không?"

Bỗng có giọng nói vang lên, tiếp theo đó một bóng người mới hiện ra.

"Độc này chỉ có mình ta giải được thôi. Các ngươi tìm vô ích. Hủ thi tán này điều chế theo cách riêng của ta, trên đời này không có phương thuốc giải thứ hai."

Lam Túc giật mình, siết chặt Lâm Khinh vào lòng, bày ra phòng ngự nhìn về phía người vừa tới.

Người này đến không một tiếng động, vậy mà hắn không hề cảm nhận được ba động của không gian. Không biết tu vi gã đã đến bước nào rồi.

Lý Hạo Dương khoanh tay đứng đó, tiếp theo sau cửa bị mở ra, tất cả đường chủ đều có mặt, trong đó có hai người tu vi Đại thừa kỳ.

"Chào mừng Lam tông chủ đến Ma linh giới làm khách."

Lam Túc cười khẩy.

"Các ngươi bày ra thiên la địa võng chào đón ta, thật là vinh dự, nhưng mà trận thế này ta không thích lắm."

Lâm Khinh hốt hoảng. Y bây giờ đã biết mình chỉ là miếng mồi, người bọn chúng chân chính muốn bắt là Lam Túc. Ngước lên nhìn nam nhân, không ngờ hắn vẫn bình thản xoa đầu an ủi mình.

Lý Hạo Dương nhìn hai người ôm nhau trên giường, trong mắt không rõ ý tứ, gã thong thả lấy một cái ghế ngồi xuống.

"Nghe đồn Lam tông chủ cùng đạo lữ rất ân ái, nay mới được chứng kiến, thật là mãn nhãn mà."

"Ngươi muốn gì nói thẳng đi." Lam Túc tuy nói với Lý Hạo Dương nhưng mắt lại lạnh lùng nhìn lướt qua một đám người, ánh mắt chiếu vào Dạ Huyền đang khoanh tay đứng đằng sau.

Thật sự rất giống Hoa Vô Tình, ngay cả khí chất trên người cũng giống.

Lý Hạo Dương cười khẩy.

"Khi Lam tông chủ giết sứ giả của ta thì phải biết ta muốn gì rồi chứ. Khi nào Huyễn Phù thần trận bị gỡ bỏ thì độc trên người đạo lữ của ngươi sẽ được giải."

Lam Túc từ đầu đến đuôi chưa hề bỏ Lâm Khinh ra, mấy lần y định xen vào đều bị hắn chặn miệng lại, hắn nói:

"Huyễn phù thần trận muốn phá cũng phải mất vài tháng, ngươi cứ đưa thuốc giải trước, ta sẽ thề với Thiên đạo là sẽ huỷ trận."

"Huynh..." Lâm Khinh không kìm nén nổi nữa, quát lên.

"Lam Túc, huynh có tin ta cắn lưỡi tự tử ngay tại đây không? Huynh nói điên rồ gì vậy?"

Lời thề Thiên đạo là gì chứ? Nghĩa là không thực hiện nổi thì sẽ bị Lôi kiếp đánh chết đó. Sao hắn lại có thể tuỳ tiện như vậy chứ?

"Đệ im lặng nào, ta sẽ có cách." Đúng lúc này Lam Túc truyền âm tới, nghe giọng dịu dàng của ái nhân, Lâm Khinh mới bình tĩnh trở lại. Ngẩng đầu nhìn hắn.

Dạ Huyền nhìn Lâm Khinh ngồi trong lòng Lam Túc, trong mắt không hề có ai khác, hắn cảm thấy mình thật thất bại. Hận ý trong người đổ dồn lên nam nhân cao lớn đằng kia.

Không hiểu sao lần đầu gặp mặt mà Dạ Huyền cảm giác như người này đã từng quen biết, hắn bỗng nhớ đến tên thị vệ Tạp Tư luôn kè kè đi sau Tạp Phỉ.

Sau khi Vấn Thiên tháp mất tích. Dạ huyền đã cố ý đi tìm Tạp Tư và Tạp Phỉ, nhưng ký ức bọn họ đều bị trống một khoảng, rõ ràng là bị người ta động tay động chân. Cả hai bây giờ đều đi theo thương hội của Tạp gia mà không quay lại Sa lý tộc.

Lý Hạo Dương nói:

"Được, ngươi thề đi, ngươi thề xong ta lập tức đưa thuốc giải."

Lam Túc không nhượng bộ. "Không được. Chừng nào độc trên người đạo lữ của ta chưa được giải thì ta sẽ chẳng thề thốt gì hết."

Lý Hạo Dương nghiến răng, gã không tin dưới áp lực của bằng này người mà không làm gì được Lam Túc. Gã khẽ phẩy tay, một chiếc bình bay tới.

"Trong này chính là thuốc giải của Hủ thi tán, nhưng chất độc đã ngấm vào người nửa tháng rồi, cần phải mất vài ngày độc mới mất hết."

Lam Túc mở nắp bình ra, thử đưa nguyên thần vào dò xét, cảm nhận bên trong không hề có độc chất gì mới đưa cho Lâm Khinh, dịu dàng nói.

"Đệ uống đi."

Lâm Khinh nhìn chiếc bình rồi lại nhìn Lý Hạo Dương, ngẩng đầu uống cạn. Dược lực của loại thuốc này nóng bỏng trôi qua cổ, dần dần ngấm vào máu, một cơn buồn ngủ kéo tới, mi mắt y trĩu nặng rồi mất đi ý thức.

Lam Túc cảm nhận được Lâm Khinh lịm đi, tâm thiếu chút nữa ngừng đập, vội vàng vỗ vai y.

"Lâm Khinh, Lâm Khinh, sao lại thế này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play