Lâm Khinh quay sang, nhìn thấy Ti Lam đang tiến lại gần, đằng sau quả là ba người Đan Mặc, Tiêu Lan và Phong Huyết. Y vô cùng ngạc nhiên, vội giơ tay ra chào.

"Xin chào. Đã lâu không gặp."

Từ dạo chia tay ở Vấn Thiên tháp đến nay mới gặp lại, dù trong tháp có chiến đấu kịch liệt nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến giao tình của bọn họ. Dù sao cũng có một lần đấu tranh sinh tử cùng nhau, cả đám rất nhanh trở nên thân thiết.

Ti Lam lúc nãy đã nghe được đại khái nội dung câu chuyện, hắn nhìn sang hai tên nô bộc đi sau lưng Lâm Khinh rồi nói:

"Có chúng ta đi cùng Lâm huynh rồi. Các ngươi về đi, tối nay ta sẽ đưa người về tận nơi."

Hai tên nô bộc nhìn thấy bốn vị môn đồ dạo gần đây đang nổi đình nổi đám thì lập tức gật đầu, xoay người bước đi. Đan Mặc nhìn theo họ biến mất nơi góc phố mới quay sang nói.

"Lâm huynh, ta không ngờ chúng ta lại gặp lại bằng cách này. Đây có chăng cũng là một loại duyên phận? Chi bằng chúng ta cùng đi uống một chén."

Lâm Khinh cảm khái. Duyên phận cái đếch. Nếu giáo chủ của các ngươi không bắt y về đây thì hiện giờ Lâm Khinh y đang đường đường chính chính mà đi thi đấu rồi, còn phải ở chỗ này nhìn sắc mặt người khác mà sống sao?

Nhưng nghĩ trong lòng vậy thôi, lời ra miệng lại là.

"Được! Vậy cùng nhau uống một chén. Các ngươi dẫn đường đi."

Cả năm người kiếm một tửu lâu khá sạch sẽ rồi đi vào.

Cả bọn đều là thiên chi kiêu tử, khí chất nổi trội, bốn mỹ nam vây quanh một mỹ nữ đi trên đường thu hút sự chú ý của bao người. Vừa bước vào cửa tiểu nhị đã nhanh chóng khúm núm đi đến.

"Các vị tiểu thư công tử, mời đi lên trên lầu, trên đó có phòng riêng."

Lâm Khinh cũng tính kiếm phòng riêng nhưng Ti Lam thì không, hắn mở miệng ra đã đòi một cái bàn lớn cạnh cửa sổ, vừa uống rượu vừa có thể ngắm cảnh.

Tiểu nhị bất đắc dĩ mà dẫn cả bọn đến nơi đặt bàn lớn.

Ti Lam vừa ngồi còn chưa ấm chỗ đã vỗ lên bàn.

"Đem hết thức ăn ngon trong quán ra." Quả thật một bộ dáng thổ hào.

Đan Mặc phẩy tay, "Đừng nghe hắn nói bậy. Cho chúng ta mười bình Bách hoa tửu và một con Phong vĩ sương trước đã."

Tiểu nhị hết nhìn người này sang nhìn người kia, cuối cùng Tiêu Lan phải giải vây.

"Cứ nghe theo vị công tử áo trắng này." Áo trắng chính là Đan Mặc, thấy mỹ nữ đã lên tiếng, tiểu nhị vội vâng dạ rồi chạy đi.

Lâm Khinh bật cười, mặc dù không chung đường, nhân ma là địch nhưng y vẫn rất thưởng thức các thanh niên này, hơn nữa bọn họ cũng không vì Lâm Khinh là tu sĩ mà tỏ ra thù địch.

Mối thù giết sư phụ cũng không phải do bọn họ làm. Tuy hận nhưng ít nhất Lâm Khinh cũng rõ ràng rành mạch.

Ở đâu cũng có những người tốt người xấu, lẽ ra bọn họ có thể thành bằng hữu, nhưng chỉ vì oán hận của tổ tiên mà giờ đây biến thành địch nhân.

Lâm Khinh không phải là người ở đây, không tham dự vào nguyên nhân hậu quả của thế giới này, cho nên suy nghĩ của y cũng rất thoải mái.

Tại sao không phá bỏ Huyễn Phù thần trận. Tại sao không bắt tay làm hoà.

Đại lục rộng lớn vậy, tài nguyên nhiều đến vậy sao phải phân chia?

Nhưng mà có những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức con người rồi, đâu thể nói bỏ là bỏ được.

Chiến tranh là điều tất yếu.

Tuy vậy nhưng nếu làm địch nhân ở trên chiến trường, lúc đó bọn họ chiến đấu vì tôn nghiêm và lợi ích của dân tộc, sẽ hết mình vì dân tộc.

Còn bây giờ thì tạm thời bọn họ vẫn là bằng hữu, cứ hết mình vì bằng hữu đã.

Sau khi thức ăn được bưng lên thì mọi người bắt đầu ăn uống thoải mái. Lâm Khinh cũng hỏi thăm được một số địa phương có thể trao đổi tài liệu tu luyện dành cho ma tu ở trong thành.

Ti Lam sảng khoái vung tay. "Lâm huynh thích đi đâu thì chúng ta đưa đi. Ở thành này ta chính là thổ địa rồi, chỗ nào cũng biết hết."

Lâm Khinh đồng ý ngay.

"Vậy nhờ huynh, chút nữa ta phải đi mua một ít tài liệu."

Uống rượu một hồi cả bọn đều khá nóng mặt rồi, Tiêu Lan đột nhiên hỏi:

"Lâm huynh, lần này huynh đến Ma linh giới này có việc gì à? Vì sao..." Nói đến đây nàng khá ngần ngại, rất may Lâm Khinh lập tức tiếp lời:

"Vì sao ta lại có thể đi lại thoải mái ở Ma linh giới này chứ gì? Điều này ta cũng chịu, ta chính là bị bắt cóc đến đây."

Tiêu Lan hỏi vậy cũng đúng, thật ra bọn họ mới là môn đồ, đâu có được tiếp xúc với cao tầng, ngay cả sư phụ của bọn họ bây giờ cũng chỉ là đường chủ một đường trong Thiên thánh giáo, đâu còn là giáo chủ phong quang vô hạn ngày xưa, bọn họ không biết tin tức là lẽ đương nhiên.

Bây giờ nghe Lâm Khinh nói vậy cả bọn đều kinh ngạc. Ti Lam vội hỏi:

"Bắt cóc, bắt cóc để làm gì? Rốt cục thì huynh có thân phận gì vậy?"

Lâm Khinh nhếch mép trả lời:

"Ta đâu có thân phận gì, cũng chẳng biết mục đích Lý Hạo Dương bắt ta đến đây làm gì nữa."

Thật ra y đang tung hoả mù, lý do Lý Hạo Dương bắt y đến đây thì cũng đã đoán được kha khá, nhưng không đến nỗi ngu mà đi khai ra.

Cả bốn người nghe thấy Lâm Khinh tuỳ ý gọi tên Lý Hạo Dương thì kinh sợ không thôi. Đó là nhân vật truyền kỳ của Ma linh giới, bọn họ còn chưa có duyên gặp mặt lần nào.

Đan Mặc biết sơ qua một chút tình hình, mở miệng thăm dò.

"Có phải Vấn Thiên tháp biến mất liên quan đến Lâm huynh không? Lần đó ở vực Phong nhai, huynh làm sao để thoát thân vậy? Lúc đó ta nhìn huynh nhảy vực, ta còn tưởng rằng huynh đã... Không ngờ chỉ mấy tháng sau lại được gặp huynh."

Lâm Khinh không biết mục đích hắn dò hỏi để làm gì, trả lời qua loa.

"Ta đâu biết làm sao Vấn thiên tháp mất tích, nếu mà ta sở hữu nó thì tuỳ ý trốn vào đó là được rồi, cần gì bị bắt đến đây chịu khổ. Còn lần trước ta bị rơi xuống vực, chẳng hiểu làm sao đạp nhầm vào truyền tống trận cổ xưa, lúc tỉnh dậy đã ở Nhật Nguyệt đại lục rồi."

"Truyền tống trận cổ xưa?" Trừ Phong Huyết từ đầu đến cuối còn chưa nói câu nào, cả ba người kia đều đồng loạt hô lên.

Lâm Khinh tung hoả mù xong thì cười tươi, tâm trạng tốt lên hẳn, y bắt đầu tập trung thưởng thức thịt ma thú, y rót cho mỗi người một chén rồi giơ lên:

"Uống! Uống đi mọi người. Chúc chúng ta mãi là bằng hữu!!!"

"Uống."

Cả bọn cười vui vẻ uống rượu.

Thịt ma thú cực kỳ ngon, Lâm Khinh ăn lia lại, lần trước Mỹ Dư đã nấu cho y ăn một lần đến giờ vẫn nhớ mãi.

Nhắc đến lại cảm khái, không biết Mỹ Dư giờ ra sao. Tạp Phỉ đã về nhà chưa?

Mà chẳng phải là phụ thân hờ Tạp Khắc kia là người của Phi Linh giáo đó thôi, bây giờ là Phi linh đường. Tâm tư khẽ động. Lâm Khinh hỏi.

"Các ngươi có biết Tạp gia không?"

Cả bọn đều im lặng, chỉ có Phong Huyết đang một mình uống rượu đột nhiên lên tiếng.

"Ta biết."

Quả đúng Phong Huyết từng là môn đồ của Phi Linh giáo, lại được Tạp Khắc phụ trách cho nên nắm khá rõ về lão. Gã nói:

"Tạp gia giờ không còn là Tạp gia nữa rồi. Bọn họ bị phong đất. Tạp trưởng lão ngã ngựa, cả nhà thành bình dân."

Lâm Khinh kinh ngạc, sao Tạp Khắc lại ngã ngựa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play