"Đó là chuyện riêng của ta. Tóm lại một câu ta và nàng ấy là không thể!"
Ma tu vốn tuỳ tâm sở dục, cũng chẳng có chuyện phải ép hôn. Tạp gia thanh niên trai tráng lại còn vô số, không người này liên hôn thì đến lượt người khác, thế nên Tạp Khắc cũng chẳng muốn cưỡng ép đôi trẻ.
Lão phẩy tay nói:
"Không muốn thì thôi. Chuyện này để nói sau đi, đằng nào Thương Lam bí cảnh mười năm nữa mới mở ra, từ giờ đến lúc đó các ngươi có thừa thời gian để bồi dưỡng tình cảm."
"Đúng không Giai Giai?"
Lão chắp tay sau lưng rồi nhìn chăm chú vào nàng ta, như thể nếu nàng từ chối sẽ lập tức trở mặt.
"Dạ, thưa bá phụ."
Giai Giai còn biết làm gì nữa, đành ấm ức đồng ý, nhưng nợ này thì đã ghim lên người Lâm Khinh rồi.
Nàng nén tức giận quắc mắt nhìn y rồi lôi kéo tay Nhã Lạp đòi đi về.
Buổi xem mắt lập tức biến thành trò cười, nhưng thảo luận nhiều nhất vẫn là chuyện Tạp Phỉ có người trong lòng.
Thậm chí chuyện này còn bị biến thành tam sao thất bản truyền khắp Ma Linh giới.
Những chuyện này Lâm Khinh đều không biết.
Mãi cho đến một tháng sau, tận khi về đến nhà ở Sa Lý tộc thì tin đồn mới bay tới tai y, lại còn do Dạ Huyền nói ra nữa chứ.
Nhưng đấy là chuyện của tháng sau, còn bây giờ dưới sự áp bức của Tạp Khắc và Mỹ Dư, Lâm Khinh sợ hãi đến mức mấy ngày liền mượn cớ dưỡng thương trong phòng không ra ngoài, đỡ mất công bị truy hỏi.
Lam Túc cũng không biết có chuyện gì mà mấy hôm không thấy mặt mũi đâu, mới đầu Lâm Khinh tưởng hắn giận, nhưng đến ba ngày không gặp y lại thấy bồn chồn lo lắng.
Đêm đến, y quyết định lén lút đi tìm hắn.
Đổi sang một bộ y phục đen, Lâm Khinh nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, dùng thần thức để tìm kiếm phòng Lam Túc.
Tạp gia quá rộng lớn, y không dám kinh động đến ai, chỉ dựa theo khí tức của hắn mà tìm từng chỗ. Đến khi xác định được phòng nào, y lập tức thu hồi thần thức lại.
Màn đêm đen thăm thẳm, hơi lạnh từ đất bốc lên thành thực chất nhìn khá giống sương mù, lâm Khinh cảm giác ma khí trong đêm này dường như còn dày đặc hơn ban ngày.
Mùi hương hoa thoang thoảng đâu đây, trong bầu không khí tịch mịch này, bỗng âm thanh nói chuyện như có như không vang lên trong đêm tối truyền tới tai làm y khựng lại.
Không phải là tò mò đâu, với thính lực của Lâm Khinh lập tức nhận ra người nói là ai. Mà hôm nọ Lam Túc vừa dặn dò y đề phòng người này.
Tạp Mạn Tề khẽ thì thào: "Cha không thể sợ sệt như thế được, kế hoạch đã tính toán kỹ lưỡng rồi, bây giờ lật lọng thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ bể hết."
Người còn lại lên tiếng trả lời, giọng điệu khó nghe vô cùng:
"Mọi việc để sau cuộc chiến hai năm sau với tu sĩ đã. Ta vốn tưởng thằng oắt con Tạp Phỉ kia sẽ đồng ý hôn sự, lúc đó ta tìm vài cớ phá đám sẽ dễ hơn nhiều. Ai dè..."
Lâm Khinh cũng nhận ra, giọng này của Tạp Mạn Kỳ. Nhìn kỹ thì hoá ra mình đang đứng ở trên nóc phòng ngủ của người ta. Y hơi hơi hưng phấn.
Gì chứ ba cái trò nghe lén này đặc biệt vui.
Lâm Khinh dùng phép ẩn thân lại tạo thêm hai tầng kết giới quanh mình, lúc này mới yên tâm căng tai lên nghe lão nói tiếp:
"Ngươi ngừng kế hoạch lại đi. Có trợ lực đến từ Khắc gia thì chúng ta mới nắm chắc mười năm sau nuốt trọn Tạp gia, bây giờ phe ta còn quá yếu, ta chỉ sợ sẽ lật thuyền trong mương thì đi đời cả lũ."
"Cha nói quá muộn, con đã ra lệnh hành động xong xuôi rồi! Người có lẽ cũng sắp đến nơi..."
Tạp Mạn Tề vừa nói xong thì gương mặt lập tức biến sắc, gã nhìn xuyên qua tấm màn cửa sổ thấy rõ một thanh pháo ký hiệu đã được đốt lên sáng rực trên bầu trời.
Những dong binh gã thuê đã đến rồi!
"Không còn thời gian nữa, đã nhỡ thì phải làm cho gọn lẹ, không để cho Tạp Phỉ kia chạy thoát!"
Tạp Mạn Kỳ im lặng ngầm đồng ý với nhi tử. Đợi Tạp Mạn Tề nói xong hai người lập tức nhảy lên biến mất trong màn đêm đen kịt.
Không gian im ắng trở lại... Ngoài tiếng hít thở khe khẽ của Lâm Khinh thì không còn tiếng gì nữa.
Lâm Khinh vốn dĩ chỉ hóng chuyện, lúc đầu nghe trộm mãi mà vẫn mơ hồ cái hiểu cái không, ai mà dè đến tận cuối cùng mới vỡ lẽ hoá ra họ đang âm mưu giết mình.
Giờ quay về phòng thì chết chắc. Y cũng không tự tin ẩn thân được trước mặt nhiều cao thủ đến vậy.
Nhưng mà Tạp Phỉ này có cái gì mà người ta muốn giết chứ?
Lâm Khinh thắc mắc cũng đúng, một phế vật con của tam gia, tu vi yếu kém, tài nguyên chẳng có còn phải đi làm thuê. Thân phận này quả thực chẳng lay động được gì đến địa vị của ai, ấy vậy mà vẫn vô duyên vô cớ bị người tính kế.
Thôi kệ đi!
Đợi chắc chắn xung quanh không còn khí tức của ai nữa, Lâm Khinh mới chạy một mạch đến phòng Lam Túc tính tạm lánh trong đêm nay.
Nhưng lạ là phòng hắn cũng không có người, nơi đây trống trơn và sạch tinh như chưa có ai từng ở qua.
Tâm trạng của Lâm Khinh trùng xuống. Đi cũng dở mà ở cũng không xong.
Chờ đợi trong phòng tầm một canh giờ mà không thấy người đâu, trong lòng cứ nôn nóng không yên, Lâm Khinh quyết định quay lại phòng mình xem thử.
Không phải là y lỗ mãng, mà những lần như thế này quá nửa là Lam Túc đã xảy ra chuyện.
Càng nghĩ càng thêm lo, y đổi sang bộ y phục dạ hành che kín khí tức và khuôn mặt rồi triệu hồi Thất dực lam điểu từ không gian ra ngoài.
Thất dực lam điểu lần trước bị tống vào không gian một cách vội vàng, giờ đây lại bị kéo ra thì tâm trạng không thể tốt nổi, nhưng đừng mong Lâm Khinh nhìn ra biểu cảm gì trên cái mỏ nhọn hoắt và đôi mắt tròn xoe của nó, y vẫn vô tư vỗ vào đầu yêu thú rồi thả vào tay áo.
Lâm Khinh vừa ra đến cửa đã nghe chuông rung ầm ĩ, tiếng tộc nhân náo loạn khắp nơi. Y không kịp suy xét gì vội vã chạy về phòng mình.
Ma khí cuồn cuộn bốc lên trong Tạp gia, từng đạo thuật pháp phóng lên sáng bừng một vùng làm tâm tình Lâm Khinh càng thêm hỏng bét.
Vừa đến nơi, nhìn thấy xung quanh phòng ngủ là một đám người xa lạ đang chiến đấu người sống ta chết. Bên phía Tạp gia cũng có rất nhiều người quen, trong đó còn có đôi cha con giả nhân giả nghĩa Tạp đại lão gia.
Mà đặc biệt nữ nhân tên Giai Giai hôm nọ ầm ĩ đòi đi vậy mà còn lẫn lộn trong đám người này, y phục đen mặc trên người cũng thập phần chật vật.
Nàng ta đánh nhau cực kỳ dũng mãnh, nhiều đấng nam nhi còn phải thẹn thùng né ra đằng sau.
Hai cha con Tạp Mạn Kỳ đang làm bộ chiến đấu hết mình vì gia tộc. Nếu Lâm Khinh vừa nãy không tình cờ nghe thấy âm mưu bọn họ nhằm vào chính mình, có lẽ còn rưng rưng cảm động vì tình nghĩa huynh đệ sâu sắc.
Lâm Khinh mặc kệ, y né tránh đám người này, không tham dự vào cuộc chiến mà chạy sâu đến hành lang, mở cửa từng phòng để tìm Lam Túc, tiện thể giết chết vài tên không có mắt lao tới chỗ mình.
Tìm từ phòng trong tới phòng ngoài mà không thấy hắn đâu, Lâm Khinh trái lại càng bớt lo.
Đúng lúc này bất ngờ một luồng uy áp từ trên trời ập xuống, trần nhà nứt vỡ trong nháy mắt. Lâm Khinh tê cứng cả người, cố gắng né sang một bên để tránh thoát nhưng vẫn không kịp, vai bị một tảng đá lớn đập vào đau điếng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT