Mấy câu đó cứ liên tục hiện qua hiện lại trong đầu tôi. Và cả khuôn mặt cậu cũng vậy, cứ không ngừng xuất hiện trong đầu. Mọi điều về cậu ấy đều khiến tôi rối bời và chóng mặt. Tôi muốn chửi cậu một trận, nhưng lại không nói nổi câu gì.
Tôi muốn tức giận. Nhưng vì lí do gì đó, điều gì đó trong tôi lại khiến tôi không làm thế.
Thật ra tôi cũng thấy ngạc nhiên lắm. Trời! Cậu ấy ấn bờ môi khô của cậu lên bờ môi mềm của tôi, não tôi liền trống rỗng không nghĩ được gì nữa. Tôi không biết phải làm gì tiếp. Tôi cứ chớp mắt như bị đơ mất một lúc, mãi tới khi Sarawat đặt tay lên vai tôi.
“Tine, chết rồi à?” Ôi tim tôi…
Tôi không hẳn là chết. Lúc này, tôi chỉ là đang nhặt nhạnh chút sức lực còn lại trong người mình để mắng cậu ta một trận.
“Cái đ** gì thế hả Sarawat? Sarawat! Thằng khốn này! Ai cho cậu hôn tôi? Tôi là trò đùa của cậu chắc? Cậu muốn làm gì? Hả!? Tôi bối rối chết đi được đây này! Tôi làm sao thế này? Đệt!”
Tuôn một tràng xong thì tim tôi cũng mất khống chết luôn. Tôi cứ tự hỏi mình và chửi loạn cả lên. Tôi nghĩ cảm xúc và trí não tôi có vấn đề mất rồi.
Bàn tay của Sarawat di chuyển từ vị trí đang đặt trên vai tôi thành áp lên má tôi. Cậu ta ép tôi phải nhìn cậu, không cho phép tôi nhìn đi đâu khác.
“Bình tĩnh lại đã. Cậu biết đấy, người ta nói sự bối rối là dấu hiệu của tình yêu.”
Bùm!
“Đù má!” Tôi đập cậu ta.
“Thôi nào! Cậu đánh tôi như thế rõ là bởi vì cậu cũng rất thích tôi.”
“Tôi không thích cậu! Không đời nào!” Tôi lại đánh cậu ta nữa.
“Nếu cậu cứ đánh tiếp thế này cậu sẽ mệt lả đi đấy.”
Sau đó tất nhiên là tôi vẫn tiếp tục vung tay loạn xạ để đánh cậu ta, làm ga giường của tôi nhăn nhúm hết cả. Đúng như Sarawat nói, làm vậy chỉ khiến tôi mệt lử. Rồi đến bây giờ thì tôi mệt thật. Thế là tôi chẳng làm được gì khác ngoài nhìn cậu ta chằm chằm.
Lúc này trong đầu tôi có quá nhiều câu hỏi và tôi thì chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tại sao tôi không được tán tỉnh Prae? Tại sao những người khác không được trêu chọc tôi? Và quan trọng hơn cả, tại sao cậu ấy lại hôn tôi? Bọn tôi là gì? Có phải chỉ là bạn không?
Bạn thân? Tôi không nghĩ thế. Sarawat và tôi còn xa lắm mới đạt đến ngưỡng đó. Nhưng tôi không biết tại sao…
“Cậu mệt chưa?” Giọng trầm trầm của cậu ấy phá tan sự im lặng giữa hai chúng tôi. Bọn tôi đã ngồi im không nói không rằng được một lúc lâu rồi.
“Thế để tôi nói lại cho cậu nghe. Đừng tán tỉnh ai, cũng đừng để ai tán tỉnh cậu nữa. Chỉ tôi thôi, được không?”
“…”
“Nếu đám bạn tôi tới gần cậu, cậu né chúng nó xa ra. Bọn nó không tốt đâu. Chúng nó biến thái lắm, không tin tưởng được. Không như tôi đâu.”
Chờ chút đã! Sao cậu ta tự tin về bản thân mình quá vậy? Hừ! Thật ra các cậu đều giống nhau thì có. Sao cậu ta dám nhận là mình khác biệt nhỉ?
“Cậu hiểu tôi đang nói gì, đúng không?”
“…” Tôi vẫn câm như hến, tiếp tục nhìn cậu ta chằm chằm.
“Nếu cậu vẫn không hiểu, để tôi hôn cậu lần nữa vậy. Có vẻ cậu vẫn còn đang bối rối lắm.”
“Không! Đù má!”
Bụp! Bụp!
Tôi như phát điên mà không ngừng đánh cậu ta, đánh cho rớt cái suy nghĩ biến thái đó đi. Lần này thì Sarawat im lặng với vẻ mặt nghiêm túc. Cả hai chúng tôi đều cố gắng bình tĩnh lại, và cố gắng tiêu hóa chuyện vừa xảy ra cho tới khi tôi mở lời trước.
“Về phòng cậu đi.”
“Người tôi đau lắm. Không về được.”
Tôi nheo mắt nhíu mày nhìn cái thân to đùng của cậu ta nằm xuống giường tôi. Lúc này cậu ta cư xử như một đứa trẻ vậy. Nếu người hâm mộ của cậu mà nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là họ sẽ thôi thích cậu ta liền.
Ai bảo là Sarawat hay ngại ngùng, ít nói, và lạnh lùng đấy? Tôi không thấy giống miếng nào hết á, chỉ thấy một thằng cha vừa phá vừa khốn nạn. Shia!
“Đừng giả vờ nữa.”
“Cậu đánh tôi mạnh như thế, phải cho tôi ở đây qua đêm nay chứ.”
“Cái gì? Chúng ta không phải một cặp và cũng không sống chung với nhau. Tôi và cậu còn chẳng thân thiết gì.”
“Nhưng hôn nhau rồi mà.”
“Đù má!”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng trng một khoảng dài, rồi tôi lại là người quyết định nói gì đó trước, mặc dù tôi không chắc cậu ta sẽ trả lời thế nào. Tôi không hy vọng nhiều lắm. Và đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sao mà trống rỗng và ngột ngạt đến thế.
“Tôi muốn hỏi cậu nghiêm túc, thật đấy. Sao cậu lại hôn tôi? Và sao tôi cảm thấy hình như cậu không hài lòng khi tôi nhờ cậu giúp tôi thoát khỏi Green, để tôi có thể tán tỉnh Prae vậy?”
“Ừ, tôi không thích.”
“Thế thì đừng giả vờ làm bạn trai tôi nữa là được. Cậu khỏi quan tâm đến chuyện Green nữa. Tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi Prae, và cậu không cần phải để tâm gì nữa.”
“Nói đến thế rồi cậu vẫn không hiểu tí gì à?”
“Cậu mới là người không hiểu gì ở đây ấy. Tôi đã quyết rồi.”
“Tôi đã bảo là không cho cậu tán tỉnh ai nữa cơ mà. Cậu chỉ được tán tỉnh tôi. Chỉ một mình tôi.”
“Tại sao? Tôi làm thế nào được nếu tôi chẳng có chút cảm xúc gì với cậu? Để tôi hỏi cậu nhé… Cậu có thật sự thích tôi nhiều thế không?”
“Tôi còn chẳng hiểu cảm xúc của chính mình nữa. Tất cả nhưng gì tôi biết là tôi muốn hôn cậu, muốn âu yếm, muốn ôm chặt lấy cậu. Đôi khi còn muốn cắn cậu một cái để đánh dấu nữa. Tôi muốn phạt cậu đến khi tôi thỏa mãn thì thôi.”
“Cậu bị bệnh tâm thần à? Đồ điên! Đây đâu phải cảm giác thích người khác. Cậu nên tự hỏi lại bản thân mình thì hơn.”
“…”
“Có khi nào, cậu hôn tôi và bảo thích tôi là vì các bạn cậu. Họ bảo cậu đùa tôi như thế đúng không? Cậu biết là cậu không cần phải nghiêm túc làm thế mà. Còn nữa, cậu đã bảo là cậu đang viết một bài tình ca rồi. Tôi nghĩ cậu nên tìm một cô gái cậu thực sự thích thì hơn. Tôi chẳng giúp ích được gì đâu.”
Tôi không phản đối mối quan hệ nam nam. Thật ra tôi còn khá thoáng về chuyện đó nữa vì dù sao thì tôi cũng đã tốt nghiệp từ trường nam sinh. Ngày nay chẳng có mấy ai phán xét mối quan hệ này nữa, nó đã trở nên quá bình thường và gần như ai cũng chấp nhận hết rồi.
Nhưng thật lạ khi một người hướng nội như Sarawat lại làm chuyện điên rồ thế này với tôi. Tôi đoán là phía sau phải có chuyện gì khác. Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, có lẽ là đám bạn cậu ta đã thách cậu ấy tán tôi rồi đá tôi. Hay tôi nghĩ quá lên nhỉ?
“Cậu nói xong chưa?”
“Ừm…”
“Vậy tôi ngủ đây.”
“Cậu làm cái trò gì thế hả?”
“Đừng làm phiền nữa. Cậu nói nhiều quá.”
Má! Cậu ta còn chẳng thèm nghe tôi nói. Cũng gì và này nọ đấy. Tôi sẽ không hỏi lại lần nữa vì tôi khá chắc là cậu ta cũng sẽ chẳng cho tôi được câu trả lời nào rõ ràng hơn đâu. Và, ồ, tôi nói nhiều thế vì bị cậu hôn đấy! Cậu làm tôi bối rối quá đó, đồ khốn!
Tôi muốn biết mọi điều nhưng cuối cùng câu trả lời nhận được chỉ là ‘đừng làm phiền nữa’? Thật đó hả?
Với trình độ mặt dày của mình, cậu ta vẫn kiên quyết không về phòng trọ. Tôi cũng để mặc cho cậu ta nằm trên giường mình, còn tôi thì nghịch điện thoại. Nhưng cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa mà chọt vai cậu ta.
“Cậu tính bao giờ về đấy? Tôi buồn ngủ rồi.”
“Tôi ngủ ở đây.” Câu trả lời khiến tôi muốn đập cậu ta tiếp. Ôi tim tôi…
“Sao cậu mặt dày quá vậy?” Tôi giơ tay, tư thế sẵn sàng cho cậu ta một đập. Nhưng trước khi tôi kịp đánh thì cậu ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt hăm dọa đáng sợ, kèm với đó là cái giọng khủng bố.
“Cậu dám đánh tôi?” Tôi hạ tay xuống lập tức.
À… không… tôi không dám… Trời ạ! Chẳng hiểu sao tôi lại sợ cậu ta thế nữa.
“Cậu làm thế nào mà gõ đúng chính tả được thế?” Đột nhiên cậu ấy hỏi. Đổi chủ đề nhanh như lật bánh tráng vậy?
“Hả?” Tôi nhìn sang người đang nằm cạnh mình lúc này. Mắt cậu ấy vẫn còn đang dán vào điện thoại.
Đôi khi con người Sarawat thật là khó hiểu. Nếu đám con gái biết tính cách thật sự của cậu ta, liệu họ có điên lên không nhỉ? Bởi nếu là tôi, tôi sẽ thấy bị phản bội lắm. Khiến cho người ta đem lòng yêu con người trầm tính ít nói của mình rồi hóa ra lại là một thằng khùng.
“Tôi chưa bao giờ gõ được cái gì đúng cả. Làm sao giờ?” Cậu ấy lại hỏi. Tôi chỉnh gối đầu cho thoải mái rồi mới trả lời.
“Kiểm tra một lượt trước khi gửi xem. Nếu thấy cái gì bị xóa mất thì gõ lại. Giờ thử gõ tên cậu xem.” Chuyện này đối với cậu ta khó đến vậy à? Hơn hết thì, ngón tay cái kiểu gì thế không biết? Là ngón tay người hay chân chó thế? Che hết cả màn hình cmnr!
Tôi ngồi xem Sarawat bấm bấm trên điện thoại, gõ từng kí tự một. Trông cậu ta như con lười ấy. Giờ thì hiểu sao cậu ta không dùng mạng xã hội rồi.
Chỉ riêng việc gõ tên thôi cũng tốn mất năm phút đồng hồ!
Thành thật mà nói thì tôi đã quên luôn chuyện cậu ta đang gõ phím đó. Tôi thấy bây giờ tôi đi tắm một cái có khi còn nhanh hơn. Bây giờ mà bắt cậu ta gõ nguyên một đoạn thì chắc cũng đủ thời gian cho tôi chết đi rồi hồi sinh một lần trước cả khi cậu ta gõ xong.
Dù sao thì, Sarawat chính là Sarawat. Sau khi đọc những gì cậu ta vừa viết, tôi nhận ra một sự thật…
‘Saraway Gyntithanin’
Chờ đã. Cho tôi xin một phút để phục hồi. Lần đầu tôi đọc, tôi tưởng là tiếng ngoài hành tinh không.
“Má! Sai hết rồi. Nghe này. Lúc gõ xong cậu phải kiểm tra lại đã. Nhìn thấy chỗ này chưa, phải là chữ ‘t’ chứ không phải ‘y’. Rồi cậu nhấn vào chỗ sai này, xóa đi, rồi sửa lại. Sao mà khó khăn thế?” Nói xong tôi trả điện thoại cho cậu ta. Cậu gật đầu rồi lại cắm cúi gõ gì đó nữa.
“Tôi chịu.” Tôi lập tức nhìn sang. Lần này, tôi biết là cậu ta thật sự không làm nổi.
Ngón tay của Sarawat khá to. Khi gõ tên mình, thay vì gõ chữ ‘A’ thì cậu ta gõ chữ ‘W’. Xóa đi để sửa lại thì cậu ta gõ thành chữ ‘S’. Nói cho ngắn gọn thì, sửa lỗi gõ sai còn khó hơn cả việc gõ một chữ mới. Tuyệt vời!
“Nhấn giữ vào chữ cậu muốn sửa ấy. Sẽ có một màn hình nhỏ zoom lên cho cậu chọn.”
“Tôi thử rồi nhưng không được.”
“Thôi được. Tôi có ý này. Thử tải phần mềm nào có bàn phím to hơn đi. Như thế thì cậu cũng gõ được thoải mái hơn.”
“Tải ở đâu thế?”
“Vào Appstore ấy. Đần.”
“Tải giúp tôi đi mà.” Cậu ấy đưa điện thoại qua cho tôi.
Tôi? Nữa hả? Sao lại cứ luôn là tôi? Nhưng dù sao tôi cũng không ngại nên tôi cầm luôn và giúp cậu ấy tìm phần mềm tải xuống. Ít nhất thì tôi cũng sẽ không bị lỗi chính tả của cậu ta làm cho phiền chết.
“Apple ID và mật khẩu của cậu là gì?”
“Là cái gì?”
“Mật khẩu cậu đặt lúc mua điện thoại này ấy.”
“Tôi quên rồi.”
“Cái ***! Vậy cậu gõ sai suốt đời đi!” Thôi thì hãy để thời gian và số phận quyết định đi, tôi hết cách rồi.
Tôi thôi để ý đến cậu ta, còn Sarawat thì vẫn chăm chỉ tập gõ phím. Tôi nằm trên giường, nhắm mắt, buộc bản thân phải ngủ đi. Tôi còn chẳng buồn để tâm rằng TV đang bật tiếng ồn ào và đèn thì vẫn còn sáng trưng.
Tôi chỉ biết là bây giờ đã gần một giờ sáng rồi, và tôi phải ngủ ngay. Tôi không thể đá Sarawat ra khỏi phòng nên tôi mặc xác cho cậu ta muốn làm gì thì làm. Tôi khá chắc là cậu ấy sẽ không làm gì kì cục lợi dụng tôi như là sờ ngực tôi giữa đêm đâu.
Chờ đã! Mà có khi… cậu ta lại làm thế thì sao nhỉ?
Một lát sau, cậu ta lại làm phiền tôi nữa bằng cách chọt chọt tay tôi.
“Hử? Gì thế?”
“Xem này, tôi không thể gõ đúng được.” Tôi với tay ra cầm lấy điện thoại của cậu ấy, nhìn hàng chữ gõ sai be bét trên màn hình.
‘Have a good dresm’
Chắc là ‘Have a good dream’ (Ngủ ngon và mơ đẹp nhé) nhỉ? Cậu ta không thể gõ tiếng Thái cho tử tế, nên chuyển sang tiếng Anh.
“Đêm nay khỏi đi, tôi gặp ác mộng chắc luôn.”
“Thế chắc cậu tự mơ thấy mình rồi.”
“Thôi bớt đi. Mơ thấy cậu thì có.”
“Tốt. Vậy cứ mơ về tôi thôi nhé.”
“Đm!”
Sarawat và tôi lại rơi vào một khoảng im lặng dài. Mãi cho tới khi cậu ấy dùng giọng nhẹ bẫng, mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Đêm nay tôi vui lắm.”
“…”
Và câu đó làm mặt tôi tự nhiên nóng bừng lên như sắp nổ tung. Mặc dù câu đó hết sức bình thường, nhưng chẳng hiểu sao tim tôi lại đập như điên. Tôi sẽ không có cảm xúc như cậu đâu, không bao giờ!
Rồi tôi vô thức nhoẻn miệng cười. Chờ đã… Tôi đang cười… Sao tôi lại cười?!
“Tine, có nghe tao nói gì không đó?”
“H…Hả?!” Thằng Peuk đang hét vào mặt tôi, cố gắng kéo cái hồn đang treo ngược trên cành cây nào đó của tôi về. Chẳng hiểu sao tôi lại cứ nghĩ về Sarawat, không nghe được mấy thằng bạn đang nói gì cả.
“Trời! Tao đang hỏi mày, sao thằng Sarawat lại tới đây?” Nhìn xem này. Cuối cùng tôi cũng ngừng nghĩ về cậu ta, thì lại đến lượt chúng nó hỏi. Trời! Phải làm sao mới né được bây giờ?
“Ừm… Nó tới lấy áo bóng đá. Nó bảo tao giặt.”
“Tại sao?”
“Tao biết làm sao được? Đừng hỏi tao nữa.”
“Bọn tao chỉ đang hỏi bình thường thôi, nhưng mày trông như kiểu đang giấu diếm cái gì ấy.”
“Gì? Tao không giấu gì cả. Không gì hết nhé.”
Hừm! Giữa tôi và Sarawat không có gì hết! Thật đấy! Nếu chúng mày không tin thì nhìn vào mắt tao đây này. Đây là ánh mắt chân thành thật thà nhất chúng mày từng thấy trong đời đấy.
“Sao ánh mắt mày lại thế? Trông cứ gian gian thế nào ấy.” Ngay lúc này tôi muốn đã thằng Ohm một phát.
“Im ngay!”
“Được rồi. Nếu giữa hai đứa mày không có gì thì tốt. Tao mới thấy thằng Sarawat tự nhiên tỏ ra chiếm hữu như thế trên Instagram, nên tao mới hỏi thôi. Nhưng không có gì hết, đúng không?” Tôi phấn khởi gật đầu.
“Đúng thế!”
“Thường thôi mà. Bạn bè thì vẫn làm thế. Đúng không?”
“Đúng!”
“Ai mà nghĩ chúng mày có gì với nhau chắc chắn là sai bét! Bạn bè ngủ chung với nhau suốt mà đúng không?”
“Chính xác!”
“Tao biết là bạn bè đôi khi cũng sẽ ghen. Khi nào say thì cũng ôm ấp nhau, và còn đi cùng nhau khắp nơi nữa. Còn có thể nhìn vào mắt nhau không chớp. Toàn là hành động của những người bạn đích thực ấy nhỉ?”
“Đúng rồi đó.”
“Và quan trọng nhất là, tai mày sẽ đỏ bừng lên mỗi khi bọn tao nhắc tên người bạn đó, đúng chứ?”
“Đúng đúng.”
“Thế nên…”
“Gì?”
“Mày vẫn không chịu thừa nhận à? Nếu hai đứa mày thích nhau thì cứ nói. Đang hẹn hò thì cũng nói luôn đi. Đừng có mà đợi hai đứa ứ hự nhau rồi mới nói với bọn tao. Lúc đấy thì hết cả vui.” Toàn thân tôi đông cứng. Nhìn ba thằng bạn ngổ ngáo của mình, tôi lại muốn lao ra đá cho mỗi thằng một cái.
Chúng nó phiền phức thật, nhưng tôi không làm gì được… Tại vì chúng nó nói đúng hết.
Tôi lập tức rút điện thoại của mình ra tra Google.
‘Làm sao để hết đỏ mặt.’
Đúng là chán. Hôm nay tôi bị ba thằng bạn trêu đến chết. Cả đầu tôi quay mòng mòng chỉ toàn là Sarawat. Không phải Sarawat thì chính là Sarawat. May thay, sau đó tôi cũng được hít thở thông thoáng vì tôi sẽ tới phòng tập nhạc. Thế là tôi có thể tạm gác chuyện của cậu qua một bên.
Hôm nay cũng như bao ngày khác. Sarawat không tới đây vì còn bận diễn tập với đàn anh. Tôi cũng dành thời gian ghi hình để gửi cho các anh chị khóa trên.
Sau khi rời phòng nhạc, tôi đi thẳng tới tòa nhà khoa Dược để tìm Prae. Nhưng rồi vì lí do gì đó mà trái tim tôi ngăn lại, và buộc tôi phải xoay người. Trái tim và trí óc tôi như bị bỏ bùa mê thuốc lú lúc Sarawat ra lệnh tôi không được ở cùng ai khác kể cả với bạn cậu ta. Nhưng xem ra khó rồi đây.
Thấy không? Đám bạn cậu ta lại tới rồi.
Man làm như thể cậu ta đang bước trên thảm đỏ vậy. Trông mà xem… như diễn viên ấy!
“Trùng hợp quá nhỉ! Tôi tưởng cậu về phòng trọ rồi cơ.”
“Cậu muốn gì?” Tôi đáp vội. Tôi không muốn ở cùng mấy cậu này quá lâu, kẻo không tôi lại vướng vào mớ rắc rối nào đó.
“Đi xem biểu diễn tối nay không?”
“Chương trình gì?”
“SSS band đó. Bọn họ sẽ chơi ở một bar bọn tôi hay tới vào tối nay. Bọn tôi đều sẽ tới xem Sarawat biểu diễn. Đi cùng không?”
“Không.”
“Nhưng ba cậu bạn kia của cậu đồng ý rồi mà.”
“Hả? Bao giờ?”
“Vừa mới xong. Mà, đằng nào cậu cũng cần phải đi với bọn tôi thôi. Gặp lúc 9h nhé! Ban nhạc biểu diễn lúc 9h30 đó. Đến đúng giờ nha. Moa moa!” Cậu ta ghé mặt lại rồi hôn gió trước khi bỏ đi. Trông có vẻ như cậu ta đang vui lắm. Rõ ràng là mời tôi đi nhưng lại tự mình đồng ý. Lúc đầu còn ra cái vẻ mời mọc hỏi ý kiến tôi làm gì nữa nếu đằng nào cũng bắt tôi đi?
Tôi lập tức gửi một tin qua LINE cho hội bạn để kiểm chứng, hóa ra Man nói đúng thật. Thế là sau bữa tối, tôi tắm ào một cái, lên đồ xịt nước hoa, sẵn sàng đi bar. Ồ, tôi còn mang theo ví và điện thoại của Sarawat Toàn Năng để trả cho cậu ta nữa.
Ba thằng bạn yêu quý và hội Sư Tử Trắng đều đã ở đây. Một lô một lốc bia đã được xếp trên bàn. Tôi chào mọi người một lượt. Nhưng chẳng ai nhắc gì tới Sarawat, hay trêu chọc gì tôi như lúc ở trên Instagram cả.
Chà! Mấy cậu này hôm nay diễn kín đáo quá nhỉ?
Chúng tôi bắt đầu nâng cốc uống. Tôi tính là chỉ uống một chút chút thôi, vì tôi dễ say lắm. Nhưng chả biết thế nào mà hội Sư Tử Trắng cứ ép tôi uống liên tục. Cứ hễ chén của tôi cạn là họ lại rót đầy ngay lập tức.
“Sarawat đâu? Sắp 9h30 rồi?” Fong ngờ vực hỏi, nhưng chẳng ai đáp lời. Rõ ràng là SSS band còn chưa tới. Bởi vì tôi có kiểm tra sân khấu rồi, không thấy ai cả.
À thì, tôi không muốn để ý gì đến sân khấu đâu. Uống rượu tán phét vẫn tốt hơn chứ. Đột nhiên…
“Xin chào. Chúng tôi là SSS band.”
“Wheeeeeeeww!” Đèn sân khấu sáng lên, cùng với giọng của người hát chính. Tôi nhớ mặt đàn anh đó vì tôi đã thấy ảnh từ hôm Freshy Night.
“Tối nay chúng ta sẽ làm nóng sân khấu trước thêm đêm nhạc trực tiếp của Scrubb vào thứ Bảy này nhé mọi người. Đừng bỏ lỡ nha!”
“Không lỡ đâu!”
“Woooooo! Sarawat!”
“Chồng ơi vợ anh ở đây nè!”
Tiếng hò hét ầm ĩ đó là của hội vợ Sarawat, tới để gây chú ý với cậu ta. Tối nay Sarawat mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần jeans rách. Mỗi khi cậu ấy đứng dưới ánh đèn sân khấu là lại trông đẹp trai chết người. Nhưng đó là Sarawat bình thường: không nói, không cười, gương mặt vô cảm.
Cậu ấy trông như một người hoàn toàn xa lạ so với cậu con trai ở cùng tôi tối hôm đó. Cứ như thể con quỷ bên trong cậu ta thi thoảng lại thoát ra vậy. Cậu ấy trông giống một người tôi biết, nhưng chẳng quen thuộc chút nào. Tôi không thể quên được một Sarawat táo bạo và nhảm nhí mà tôi biết.
Sarawat là kiểu con trai mà chỉ cần đứng thở thôi thì cũng làm đám con gái phát điên lên được. Đôi khi, tôi cũng nghĩ là… liệu cậu ta đã bao giờ có được một cuộc sống bình yên chưa nhỉ?
“Bài hát đầu tiên này, tôi muốn mọi người cùng nhảy với chúng tôi nhé.”
Mấy người ở đây đều đã có chút men rượu, đứng hết lên và nhún nhảy theo ca khúc “Dancing” của Musketeers.
Bài hát này cứ như chạm mạch lũ bạn tôi và hội Sư Tử Trắng vậy. Bọn họ đứng lên nhảy nhót điên cuồng, trên tay vẫn cầm cốc bia rồi xoay tròn quanh bàn. Sau đó, họ lại rủ nhau qua bàn bên cạnh nói chuyện với mấy cô gái. Tôi bị bỏ lại ngồi một mình, chán muốn chết nhìn Sarawat.
Mấy cậu gay và đám con gái động chạm cơ thể cậu. Chẳng rõ vì sao tự nhiên tôi lại thấy không thoải mái.
Tôi dành thời gian của mình ngồi chết dí một chỗ, thở dài thườn thượt hết lần này tới lần khác mãi một lúc lâu. Đến khi bài hát kết thúc, Sarawat đột nhiên ngước lên khỏi cây đàn của mình và nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không cười, cũng chẳng có câu chửi thề nào được thốt ra. Không có thêm một hành động dư thừa nào. Chúng tôi nhìn nhau, hai gương mặt đều vô cảm.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, SSS band lại chơi thêm một bài khác, rồi một bài khác nữa, rồi nữa. Bài tiếp theo thay đổi không khí một chút, cho dễ chịu hơn, khiến mọi người trong bar đều cất tiếng hát với họ. Còn tôi thì chẳng hiểu họ đang chơi bài gì nên tôi lại uống. Một cậu trong hội Sư Tử Trắng lúc này đang ngồi cạnh tôi, lại ép tôi uống cùng cậu ta nữa.
“Tine, uống thêm chút nữa đi.” Cậu đã vừa nói vừa rót đầy cốc cho tôi.
“Đủ rồi. Tôi không muốn say quá.” Tôi sợ lại như lần trước, không kiểm soát được mình. Lần đó là kỉ niệm đáng xấu hổ nhất cuộc đời tôi.
“Thôi nào, chút xíu thôi mà.”
“Rủ thằng Ohm đi. Ê, Ohm! Tới đây!”
“Tao không uống đâu. Hôm nay tao muốn trông đẹp trai cơ.” Sao mày không giúp bạn bè chút nào hết vậy?
“Nói thật đi, cậu đang chuốc say tôi đấy hả?”
“Hả? Sao cậu biết? Sarawat sẽ cho tụi này 3000 baht nếu cậu say đó. Cậu say chưa?” Nghe thấy thế làm tôi muốn vả cậu ta mười cái. Má! Tôi nghĩ giờ người say không phải là tôi mà là đám bạn Sarawat mới đúng. Bởi họ vừa làm lộ bí mật rồi đó.
Thằng khốn!
Lúc biết rằng Sarawat và đám bạn cậu ta cố ý chuốc say mình, tôi lập tức ngừng uống. Tôi chỉ ngồi xem biểu diễn, mãi cho tới bài cuối cùng. Lúc đó đã là 10h30.
“Bài hát cuối cùng là bài duy nhất bọn tôi sẽ không biểu diễn vào thứ Bảy này. Nhưng vì Sarawat yêu cầu nên hôm nay chúng tôi chơi cho các bạn nghe nhé.”
“Wooohooo!” Tiếng hét càng rõ thêm khi cái tên Sarawat được nhắc tới.
“Bài hát này dành cho một người… không thể hát như những người khác.”
“Ôi cưng ơi! Là em nè! Em chỉ biết nhảy thôi!” Ai đó hô lên.
“Nếu chúng tôi có mắc lỗi thì mong mọi người bỏ qua nhé. Chúng tôi chưa tập bài này.”
Mọi người ở đây còn đang bật gào thét, nhưng điều đó không làm tôi rời mắt khỏi chàng trai chơi guitar đang đứng trên sân khấu được. Sarawat yêu cầu chơi bài này cho một người không biết hát…. Tôi không hát được này… Nhưng chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.
Với cả, tôi có là ai đâu mà người ta phải chơi nhạc tôi thích trên sân khấu cho mình.
“Hằng hà tinh tú lơ lửng trên bầu trời kia,
liệu có bao nhiêu tinh tú chịu đứng yên?
Mình chưa từng thấy ngồi sao nào từ chối không xoay theo quỹ đạo cả.
Ngôi sao của mình, sao cậu ở xa quá,
sao những ngôi sao khác lại chẳng cách xa như chúng ta?
Khi những vì tinh tú xoay vần và gặp gỡ, bốn mùa cũng xoay vần
Khi mình gặp cậu, cuộc sống bỗng chẳng còn như trước nữa.
Trái tim đã đổi chiều để mình chạm tới gần nhau hơn.”
Đó là bài “You Revolve Around Me, I Revolve Around You” (Cậu xoay quanh mình, mình xoay quanh cậu) của Scrubb. Bài hát khiến tôi vui vẻ trở lại. Tôi tận hưởng bài hát hết sức vì cuối cùng cũng có một bài tôi biết mà hát theo. Tôi hát và nhún nhảy theo nhạc mà chẳng ngại ngùng gì. May thay ở trong này cũng tối nên chẳng ai để ý.
Tôi vòng tay ôm cổ thằng Peuk bắt nó hát cùng. Có vài lần tôi trộm liếc nhìn Sarawat nhưng ánh nhìn của chúng tôi đã chẳng chạm nhau cho tới đoạn điệp khúc.
“Peuk, hát với tao!”
“Aaaa…”
“Đến điệp khúc rồi.”
“Cậu xoay quanh mình, mình xoay quanh cậu
Hai ngôi sao vẫn xoay theo quỹ đạo của riêng mình.
Cậu thu hút mình, và mình thu hút cậu
Ngôi sao của chúng ta cùng nhau tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm.”
“Trời đất ơi! Sarawat của emmmmm!”
“Sarawat giết chết tôi rồi!”
“Tôi chết rồi!”
Sarawat đã đánh gục hết mọi người ở đây. Đám con gái như thể bị mất trí và mất kiểm soát bản thân. Bọn họ đồng loạt rút điện thoại ra quay phim bởi vì… Sarawat đang mỉm cười.
Tôi nhìn quanh xem cậu ấy cười với ai. Nhưng tim tôi… bây giờ đang run rẩy, như sắp bật tung khỏi lồng ngực vậy. Bởi ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau lần nữa, và đã nhìn không chớp mắt được một lúc rồi.
“Ôi bạn tôi! Xem cậu đã làm gì kìa!” Man đột nhiên từ đâu xuất hiện. Rồi bất thình lình cậu ta kéo mặt tôi lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
“…”
“Xin lỗi nhớ! Tôi chỉ muốn làm ai đó điên lên thôi.”
Eo ơi! Người cậu ta đầy mùi rượu!
Bài hát cuối cùng kết thúc bằng tiếng vỗ tay vang dội. Sarawat lập tức bỏ đàn ra để xuống sân khấu. Thế nhưng thay vì đi thẳng tới bàn chúng tôi ngồi, thân người cao lớn của cậu ấy bị kéo ngược lại bởi quá nhiều fan nữ đứng đầy trước sân khấu ùa tới. Điều tôi đang chứng kiến lúc này hết sức hỗn loạn. Vài cô gái liều mình lao tới ôm cậu ấy. Vài người còn cố gắng đưa bia rượu cho cậu ấy uống. Trông cậu ta có vẻ vui vẻ tận hưởng lắm.
Dù biết là chẳng liên quan gì đến mình nhưng sao tôi lại thấy buồn lòng quá vậy nhỉ?
Tôi thôi không chú ý tới cậu ta nữa và uống bia tiếp. Giờ tôi đổi ý rồi. Tôi muốn được xỉn! Sau mười phút, Sarawat lại bị một nhóm người khác vồ lấy. Hừ! Nếu sớm biết sẽ thế này, tôi đã không đến rồi. Mãi tới khi…
“Xin lỗi, cho hỏi, em là Tine phải không?” Ai đó tới chào tôi. Anh ta cao và có làn da sáng, mặc một chiếc sơ mi đen với mái tóc tạo kiểu chải chuốt. Nhưng tôi không quen anh ta.
“Ừm? Xin lỗi. Chúng ta quen nhau ạ?” Tôi ngờ vực hỏi.
“Em ở trong đội cổ vũ của trường nên mọi người đều biết em mà.”
“À….” Người lạ nọ xoay người lấy ghế từ bàn bên cạnh tới rồi ngồi xuống cạnh tôi, giữa vô vàn ánh mắt như dao phóng tới, như muốn xiên chết anh ta tại chỗ. Đấy là chưa kể tới việc hội Sư Tử Trắng cũng đang ngồi ở đây.
“Tôi giúp gì được ạ?”
“Cho anh xin số được không?”
“Shiiiaaaaa…” Cả bàn đồng loạt cảm thán. Man, Big, Boss, Tee và Theme phản ứng cùng một lúc, khiến tôi cũng choáng theo. Tôi tưởng điều bất ngờ nhất trong đời tôi là việc Green tỏ tình với tôi hồi đầu năm. Nhưng giờ thì lại có một anh trai khác tới hỏi xin số điện thoại của tôi trong bar!
“Ừm… Em nghĩ chúng ta không quen biết gì ạ.”
“Vậy LINE thì sao? Anh thật sự muốn tìm hiểu em hơn.”
“Anh chắc không đấy? Bạn tôi cục lắm đấy. Ý tôi là thằng bạn kia ấy.” Boss chen ngang rồi đá mắt liếc qua phía Sarawat, người đang ngồi ở một bàn khác. Mọi người cũng bắt đầu nhìn qua phía đó, nhưng vẻ mặt cậu ta lúc này hoàn toàn không thể đọc được cậu ta đang nghĩ gì.
“Ồ… Tine đang hẹn hò rồi à?”
“Không!” Tôi lập tức phủ nhận. Tôi vẫn còn đang trong giai đoạn tiếp cận Prae mà.
“Vậy cho anh xin LINE nhé?”
“Ừm… Tôi ít khi dùng LINE lắm.”
“Thế chụp một tấm ảnh với anh thì sao?”
“Ừm… Được ạ.”
Trời ạ! Giờ thì không chỉ Sarawat đang nhìn tôi mà cả đám bạn cậu ta cũng thế. Bọn họ đều nhếch miệng cười, như kiểu đã thấy trước điều gì sắp diễn ra vậy
“Được rồi, nhìn vào máy ảnh nè.”
Tách~
“Cảm ơn em nhé.” Chụp ảnh xong anh ta lại trở về bàn của mình. Tôi nhìn theo tấm lưng rộng của anh ta, và thấy nhóm bạn của anh đang ngồi ở một bàn trong góc. Có khoảng 5 hay 6 người gì đó, đều đang vẫy tay với tôi. Bởi vì không biết phải làm sao nên tôi cúi rạp xuống và lấy thêm một chai bia nữa. Bây giờ tôi vừa lo lại vừa thấy xấu hổ.
Bao nhiêu người là nam giới tán tỉnh tôi rồi? Nếu không tính Sarawat thì đây là người thứ hai. Và cũng mong là người cuối cùng luôn đi. Thật sự đáng sợ mà.
“Cuối cùng thì anh chàng guitar của chúng ta cũng về rồi nè!” Man hào hứng.
Cậu ta ngồi xuống ghế kế bên tôi, không nói không rằng. Bọn tôi uống trong im lặng, bầu không khí có hơi căng thẳng.
“Mày xong đời rồi Tine!”
“Hả? Sao?”
“Nhìn này.”
Ngay khi thằng Ohm nói thế, cả đám bạn tôi đồng loạt nhìn vào màn hình điện thoại. Nó tìm thấy một bức ảnh trên Instagram bằng cách tìm những bài đăng có địa điểm check-in là quán bar này. Đó là bức ảnh chụp chung với người lạ ban nãy.
shakemil Đang ở cùng thành viên đội cổ vũ nè.
Bên dưới là rất nhiều bình luận.
ninknink Mil có IG của Tine chưa? Đây nè @tine_chic
1994meo Ôi! Hên quá vậy!
shakemil @1994meo ẻm dễ thương lắm
peat_lil Mày dám tán ẻm luôn hả?
Wow! Cứ như đang xem truyền hình trực tiếp ấy. Sau đó, tất cả mọi người trên bàn đều cắm mặt vào điện thoại. Không ai uống, cũng chẳng ai nói gì nữa, ai cũng bận gõ phím.
Ting! Ting! Ting!
bigger330 Tine ăn ảnh ghê á!
i.ohmm Bạn tui đẹp trai thế
boss-pol P’ tính đấu với bạn em hả? Khó đó nha…
man_maman Không dễ ăn đâu ở đây có một con chó điên nè. Hahahahaha
kittitee bình tĩnh các bác ơi đừng hoảng
Tôi nghĩ mình gặp rắc rối rồi.
sarawatlism …
Nhìn mà xem! Cậu ta chỉ gõ đúng ba dấu chấm, mà tôi đã cảm nhận được năng lượng kì quái tỏa ra rồi. Và kì quái kiểu không tốt chắc luôn. Tôi lén quay sang nhìn. Cậu ta chỉ đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không chớp mắt. Má ơi! Sao tự nhiên tôi thấy sợ sợ thế nào ấy?
“Anh ấy chỉ hỏi xin chụp một bức ảnh thôi.” Không hiểu sao tôi lại phải giải thích, nhưng mà tôi cứ lo lắng quá.
“Và cậu đồng ý.”
“Ồ thôi nào! Có một bức ảnh mà! Cậu thì sao hả? Cậu để người ta lôi từ bàn 10 qua bàn 12 rồi lại bàn 27. À còn bàn 13 nữa chứ. Người ta còn ôm cậu mời rượu cậu nữa kìa, tôi có nói gì đâu?”
“Cậu nhớ cả số bàn à?”
“Ờm… Tôi nói bừa đấy.”
“Tôi từ chối mọi lời mời rượu và chắc chắn không vui chút nào khi bị ôm. Cậu hiểu rồi chứ?”
“Ồ vậy cơ đấy?”
“Tôi sẽ không để cậu đến đây thêm lần nào nữa.” Sarawat nói xong bỏ điện thoại xuống.
“Tôi cũng không để cậu tới đây nữa đâu.”
“Đồ phiền phức.”
“Cậu cũng phiền kém gì.”
“Tôi mệt mỏi cậu lắm rồi.”
“Tôi cũng mệt!”
“Cậu không biết tại sao tôi lại cư xử như thế này hả?”
“Thế cậu cũng không biết tại sao tôi lại thế này à?”
“Tôi ghen đấy!”
“Ừ tôi cũng thế!”
“Được rồi. Thế thôi, mọi người ơi, về thôi nào!”
“…”
“Mọi người đừng nghĩ ngợi quá nhé. Chỉ là bọn yêu nhau cãi nhau thôi, bình thường ý mà. Giải quyết xong ngay.”
Câu cuối cùng là từ Man, cậu ta nói xong thì mọi người cũng đều đứng dậy và biến mất hút chẳng hiểu đi đâu. Bọn họ để tôi và Sarawat lại, nhìn nhau chằm chằm.
Tôi vừa nói cái gì thế nhỉ? Tôi… ghen thật à? Ôi không, tim tôi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT