Tôi vừa khó khăn lật người vừa rên rỉ ỉ ôi. Cái thời tiết này khiến người ta chẳng muốn dậy tí nào, tất nhiên ‘người ta’ bao gồm cả tôi nữa. Thế là tôi rúc mặt vào gối, tránh đi tia nắng ban mai. 

Đêm qua tôi có một giấc mơ đẹp tuyệt. Tôi mơ thấy mình được nghe nhạc của Scrubb, rồi chuyện trò gì đó với Sarawat. Chẳng hiểu tôi lăn ra ngủ thế nào nữa. Đột nhiên…

“Ưm… Hừm…” Tiếng ai đó lầu bầu vang lên bên tai tôi, nhưng tôi cũng chẳng hơi đâu để tâm xem âm thanh đó từ đâu ra. Điều duy nhất tôi muốn làm lúc này là ngủ một giấc nữa. Chôn đầu sâu hơn vào gối, tôi tiếp tục giấc ngủ dang dở cứ như thể mạng sống của tôi phụ thuộc cả vào nó.

“Ưmmm…”

“Fong, đừng có rên rỉ nữa. Phiền chết đi được.” Tôi nói mà không nhúc nhích tí nào.

“Đau.”

“…”

“Tránh ra đi, Cục Phiền Phức.”

Tôi ngừng lại một giây. Cụm từ ‘Cục Phiền Phức’ cứ rung lên trong đầu tôi như tiếng chuông ngân. Người duy nhất gọi tôi như thế là… Sarawat! Ngay khi tôi nghĩ tới anh chồng quốc dân nọ, mắt tôi liền mở bừng. 

“Cục Phiền Phức.” Giọng nam trầm kéo tôi dậy. Nhưng cũng chính ngay lúc này, tôi nhận ra rằng chẳng có cái gối nào cả. Đó là đũng quần của Sarawat. 

CÁI Đ** GÌ THẾ NÀY?!?

Đây là buổi sáng tồi tệ nhất cuộc đời! Tôi run lẩy bẩy, đột nhiên có cảm giác như mình đang ở trong một một cảnh quan hệ ân ái đồng tính trên mạng vậy. Tôi trượt người vào góc, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi sợ vãi nồi!!

Sarawat chỉ nhìn tôi chăm chăm. Một tay cậu ta trong tư thế bảo vệ che chắn đũng quần, cứ như tôi vừa làm cậu ta mất trinh ấy. Má ơi! Chẳng phải tôi mới là đứa nên hành xử như vậy à?

“Sao cậu lại ngủ ở đây?” Tôi bối rối hết sức. Nhưng trước khi nhận được câu trả lời, mắt tôi đã lia tới ba thằng ngốc đang đứng trước giường. Thằng Fong, thằng Peuk và thằng Ohm đều đang khoanh tay nhìn tôi. 

“Ngày mới tốt lành nhé em yêu.” Lũ bạn tôi tươi rói chào hỏi khiến tôi càng lùi dính vào tường hơn nữa, cho dù thực tế thì tôi chẳng thể di chuyển thêm được phân nào nữa. 

“Em yêu đêm qua ngủ ngon không?”

“Hong ngon.”

“Sao thế em yêu?”

“Tại anh quần em cả đêm đó nạ.”

“Ui cha anh xin lỗi nạ.”

Cái trò đối đáp yêu đương cợt nhả này là của thằng Peuk và thằn Ohm. Chúng nó đang đóng giả một đôi yêu nhau trước mặt tôi và Sarawat. 

“Chúng mày nghĩ thế là hài hước hả?” Tôi hét vào mặt chúng nó. Cả lũ đứng hình rồi nhìn thẳng về phía tôi.

“Đùa thôi mà! Đừng căng đừng căng.”

“Sao không ai gọi tao dậy?”

“Thì bởi trông mày ngủ ngon lành quá. Mà mày rúc vào người Sarawat trông cũng mãn nguyện lắm. Tao nói đúng không?”

“Đừng có cợt nhả tao!”

“Làm gì có ai cợt nhả?”

“Bọn khốn này! Còn cậu nữa… làm gì thế hả? Nói gì đi chứ!” Tôi mong Sarawat sẽ nói gì đó để cứu rỗi danh dự của chúng tôi. Cho dù ba thằng quần kia là bạn thân của tôi đi nữa, tôi cũng không muốn chúng nó ghi nhớ giây phút khỉ gió này. Tưởng tượng mà xem, ngủ trên đũng quần của một người khác ấy hả?

“Đau lắm á.” Cậu ta yếu ớt đáp, tay vẫn đang che chắn cậu em.

“Đi tắm đây. Không thể chịu nổi cái bản mặt cậu.”

Tôi quyết định gạt sự xấu hổ qua một bên rồi trốn trong phòng tắm. Chưa đầy năm phút sau, tôi nghe tiếng miếng thằng bạn rời đi. Nè! Chúng mày bỏ tao lại đấy hả? Sao không đứa nào trân trọng sự tử tế của tao hết vậy? Có biết khiêng lũ chúng mày từ quán bar về đây mất sức cỡ nào không hả?

Trong phòng tắm, tôi dành thời gian tụng kinh, cầu nguyện rằng Sarawat cũng rời đi cùng mấy thằng bạn tôi rồi. Nhưng mà rõ ràng là chưa. Cậu ta vẫn ở đó, nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm. 

“Sao thế?” Tôi lập tức bắt chéo tay che ngực, tránh khỏi ánh nhìn của cậu ấy.

“Trắng dữ.”

“Sao cậu phiền quá vậy?” Nói thế xong, tôi đi thẳng tới tủ quần áo. Thật lòng là tôi hơi sợ cậu ta rồi đó. Mẹ ơi!

“Tôi muốn sờ ngực cậu ghê.”

“Đồ khốn!” Chửi rủa cậu ta là không đủ, thế nên tôi bồi thêm một cái áo ném tới, bày tỏ giận dữ. Đúng là một buổi sáng chết bầm! Tôi vừa ngại lại vừa buồn bực. Nếu mà biết kết cục sẽ như thế này, tôi đã không tới quán bar đó rồi!

“Tôi chỉ muốn thôi mà.”

“…” Tôi chẳng biết nói sao. Cạn lời.

“Hôm qua cậu còn cho tôi sờ mà.”

“Hả? Bao giờ?”

“Thì lúc ngủ đó. Tôi có hỏi nhưng cậu không trả lời. Nên tôi sờ rồi.” Không thể tin được cậu ta dám nói cái chuyện xấu xa thế này mà không kiêng kị gì.

“Tôi ghét cậu.”

“…” Cậu ta không đáp, lại trưng cái mặt như đít nồi thường thấy.

“Mấy giờ rồi? Tôi có lớp.”

“Mười.”

“Ờ. Thôi tôi trốn tiết buổi sáng vậy. Lười quá.”

“Bọn mình đồng điệu thật đấy.”

“Thôi dẹp đi, đồ dở hơi. Lười thì nói đại đi. Mà, hôm qua tôi vào phòng kiểu gì vậy?” Tôi nhớ là mình ngồi ngoài ban công, nghe nhạc.

“Tôi mang cậu vào.”

“Tôi ngủ gật à?”

“Ừ.”

“Thế… hôm qua chúng ta đã nói gì thế? Xin lỗi nhé. Tôi chẳng nhớ gì cả.” Bọn tôi như chó với mèo vậy. Nhưng lúc này thì tôi lại không thể nhớ được gì cả.

“Không có gì.”

“Thật hả?”

“Tôi bảo tôi không thích các cô gái xinh đẹp, nhưng cậu thì bảo cậu thích.” Hở… tưởng cậu bảo chúng ta không nói gì mà?

“Thế nên…”

“Tôi cũng không thích các cô gái xinh xắn dễ thương, cậu thì có.”

“Tại cậu ngu á.”

“Nên, tôi bảo là, tôi thích cái gì đó khác lạ.”

“Ờ. Hợp với cậu đấy. Ý tôi là, nhìn tôi mà coi. Lúc nào cũng ngầu và đáng yêu.”

“Đáng yêu kiểu gì?”

“…”

“Như tôi à?”

“Má! Như cậu thì đáng yêu nỗi gì. Có mà đáng sợ! Đi tắm liền đi.” Tôi ngừng câu chuyện ở đây rồi nhìn Sarawat. Cậu ấy chầm chậm đứng lên khỏi giường, hớn hở bước đi. Sau đó, cậu ta chộp luôn khăn tắm đang quấn ngang eo tôi.

Tía, má, ơi!

“Mượn nhé.”

“Đồ khốn!” Tôi lập tức mang cái thân trần trụi của mình trốn vào góc phòng, vội vàng lấy đồ trong tủ.

Chỗ nào gọi là đáng yêu ở đây hả? Cậu ta như Quỷ vương tái thế ấy. Trời ơi, tim của tôi…

Bởi vì cả hai chúng tôi đều cúp tiết buổi sáng nên hai đứa ngồi ăn luôn trước cổng khu trọ. Bầu không khí hòa hoãn đã được giữ suốt một tiếng đồng hồ. Ai mà ngờ được chứ? Chắc một cuộc đấu võ mồm sẽ nảy ra sớm thôi.

“Cậu muốn ăn gì?” Cậu ta hỏi tôi.

“Cậu chọn đi. Ăn cái gì ngon ngon ấy.” Tôi đùn đẩy trách nhiệm cho cậu ta bởi tôi lười chọn quá.

“Làm sao tôi biết được cái gì thì ngon?”

“Thế tôi ăn salad.”

“Salawad nhé?”

“Không, salad, đồ dở hơi!”

“Món gì hợp ăn nhiều người nhỉ?”

“Gọi ít thôi. Có mỗi hai người ở đây.” Sau đó cậu ta vẫy nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua bàn chúng tôi lại.

“Làm ơn cho hai chai nước lọc.” Cảm ơn. Giúp nhau quá đi mất. Lát sau tôi thấy phục vụ mang thức ăn tới bàn bên cạnh, và trông nó cũng ngon phết.

“Tôi muốn ăn Tonkatsu.”

“Không.” 

“Nhưng tôi muốn ăn.”

“Được rồi. Sao cũng được.” Tôi đã bảo rồi, đừng có mà tranh cãi với những người sang xịn mịn vì sẽ không bao giờ thắng đâu. Nhớ đó. 

“Cậu thích ăn gì thì cứ gọi đi.”

“Tôi muốn ăn đồ của cậu.”

“Cậu là chó chắc? Kiểu ở đâu lại thích ăn đồ thừa của người khác.”

Cậu ta chẳng buồn đáp trả mà chỉ nhún vai. Dù sao thì bọn tôi cũng đã gọi món Tonkatsu. Hai đứa vừa ăn, vừa nói chuyện đôi câu, rồi lại ăn, rồi cứ thế tiếp diễn.

“Thế cậu thích ăn gì khác ngoài Tonkatsu?” Sarawat hỏi lúc tôi đang ăn.

“Hỏi làm gì?”

“Tôi muốn biết vậy thôi.”

“Cậu biết làm gì?”

“Thì tôi đang theo đuổi cậu. Tôi phải biết rõ về cậu chứ.”

“Cậu không cần biết đâu. Mà rồi cậu cũng có cứu tôi thoát được khỏi Green đâu.”

“Đang cố đấy thôi. Cậu hợp tác một chút là được.”

“Không.”

“Cậu là người nhờ vả tôi giả làm bạn trai cậu đấy nhé. Lúc tôi đồng ý rồi thì cậu chẳng thèm đoái hoài nữa luôn. Cậu lợi dụng tôi để tránh người khác. Thế còn tôi thì sao? Tôi được gì từ chuyện này? Chả được cóc khô gì.”

Đây là câu dài nhất tôi từng được nghe từ miệng Sarawat. Ban đầu tôi còn tính lờ cậu ta đi. Nhưng lần này thì tôi phải ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Rồi thế cậu muốn gì?”

“Tới cổ vũ tôi đá bóng đi.”

“Thế thôi hả? Vậy bao giờ tập cổ vũ xong tôi sẽ qua.”

“Cổ vũ trong mọi trận tôi đá.”

“Có cần thiết phải đến mức đó không hả?”

“Tôi cần sự động viên của cậu mà.”

“Cậu thiếu gì người hâm mộ đâu. Cá tiền là bọn họ đều sẽ tới cổ vũ cho cậu thôi.”

“Tôi chỉ muốn của cậu thôi.”

“Được rồi.”

“Thứ sáu này bọn tôi đá với khoa Luật nhé.” Má! Cậu ta dám biến tôi thành kẻ phản đồ trong khoa. Tôi còn phải cổ vũ cho khoa mình cơ mà. Thôi được rồi, thế thì…

“Tôi cổ vũ trong tim thôi nhé? Tôi phải đứng bên khoa Luật, không qua phía cậu được.”

“Cũng được. Chỉ cần biết cậu dứng đó là được rồi.”

“Đứng ở đường biên á?”

“Không. Đứng trong tim tôi ấy.”

NGƯNG!!!

Tôi cắm đầu ăn nốt bữa sáng. Cả hai chúng tôi đều im lặng, cứ như đang chiến tranh lạnh, và nó khiến tôi muốn điên luôn. Ăn xong, chúng tôi mỗi đứa một đường trở về phòng trọ của mình. Sau đó thì chúng tôi cũng phải gặp nhau lần nữa ở phòng nhạc để thu hình, ngày tới còn gửi cho P’Dim. Nếu mà tới muộn là hết cơ hội. Nghĩa là bọn tôi sẽ bị phạt.

Thằng Fong trốn tiết hết nguyên ngày hôm nay. Ohm bảo rằng nó đang cố gắng làm rõ mọi chuyện với bạn gái cũ, bởi vì nó thật sự không muốn cổ quay lại nữa. Nếu bạn bị một người làm tổn thương, thì đau một lần là đủ rồi. Tôi đồng ý cả hai tay hai chân. Sau giờ học, tôi chẳng có thời gian đâu mà ngồi chơi với tụi bạn. Tôi đi thẳng tới phòng nhạc, chờ Sarawat ở đó.

“Tập thôi.” Tôi nói, sau ba mươi phút tranh cãi với Sarawat xem nên chơi bài nào. Bọn tôi mỗi người một ý, thế nên cách tốt nhất để giải quyết chính là … chơi bao búa kéo.

Thông minh quá đi mà.

“Sao lại phải tập nữa?”

“Thì để đến lúc ghi hình thật sẽ trôi chảy đó. Không mắc lỗi nào.”

“…”

“Xin chào. Mình là Tine chic chic. Và đây là…”

“Chồng Tine.”

“Tôi đập cậu giờ á! Nghiêm túc hộ cái!”

“Thì tôi nghiêm túc mà.”

“Rồi. Lại nhé.”

“Xin chào. Mình là Tine chic chic. Và người bên cạnh mình đây là…”

“Vợ Tine.”

“…” Thằng cha này khiến tôi đau đầu thật sự.

“Thôi khỏi tập tành đi, Cục Phiền Phức. Tới luôn đi.”

Tôi bắt đầu thu hình luôn để Sarawat khỏi nói nhảm.

Giờ thì chúng tôi đang quay video thật. Người ngầu đét là tôi đây đảm nhiệm phần lời dẫn bởi tên đầu trâu kia chẳng biết cái gì hết.

“Chào mọi người. Mình là Tine chic chic! Người bên cạnh mình đây thì ai cũng biết rồi, đây là…”

“Sarawat.” Trời! Mặt cậu ta trông không thân thiện chút nào. Tôi chỉ đành thở dài cho bình tâm lại. Cậu làm ơn tỏ ra hào hứng vui tươi lên có được không hả?

“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ, Sarawat?” Tôi cố ý huých nhẹ cậu ta.

“Hát.”

“Dạ phải rồi! Hôm nay bọn mình sẽ hát nhé. Và gì nữa?” Tôi hy vọng rằng cậu ta sẽ nói cái gì đó tử tế, để đỡ phải quay lại lần nữa. 

“Chơi guitar.”

“Đúng rồi! Bọn mình sẽ cover một bài hát cho mọi người nhé. Hôm nay bọn mình sẽ hát bài…”

“Mất hợp âm rồi.”

“Dạ! Bài hát tên là ‘Mất hợp âm rồi.’ Hahaha!” Cậu nói cái đ** gì thế hả?!?!

“…”

“Xin lỗi! Là trò đùa nhạt nhẽo của Sarawat thôi ạ! Haha.” Ngoài miệng thì nói vậy chứ sâu thẳm trong lòng là tôi chửi cậu ta dài mấy cây số rồi đó. Bọn tôi chỉ vừa mới in tờ hợp âm ra xong, mà đã biến đi đâu rồi? Tôi phải giúp cậu ta tìm, cuối cùng thì hóa ra là cậu ta đã ngồi lên nó. Muốn khùng!

“Được rồi. Cùng hát nào!” Tôi bắt đầu tự gõ nhịp và người bên cạnh tôi cũng bắt đầu chơi.

“Hãy thử đi trước khi quá muộn, nếu như đây chính là ‘người ấy’.”

“Từ từ đã. Đây vẫn đang là nhạc dạo mà.”

“Ơ. Chưa à?”

“Ừ.”

Ngu thế chứ! Thế là bọn tôi lại phải thu lại từ đầu. Lại bấm nút ghi hình, lại nói y xì như ban nãy, cho tới phần hát. Tự tôi cũng thấy bọn tôi bây giờ lộn xà lộn xộn.

“Hãy thử đi trước khi quá muộn, nếu như đây chính là ‘người ấy’

Đừng chỉ giữ mãi trong lòng mình

Nếu không nói ra, thì nào đâu ai biết được.

Người ta tìm kiếm bấy lâu, có khi lại đi mất rồi. 

Hay biết đâu em chính là người tôi chờ đợi lâu này, nhưng em lại đi mất.”

Tôi liếc nhìn Sarawat, chỉ một cái thật nhanh thôi. Sống mũi cậu ấy thẳng tắp và cả gương mặt siêu thực của cậu ấy vẫn chỉ đang chăm chú vào cây đàn. Lúc này tôi đã biết cậu ấy đẹp trai cỡ nào. Chẳng trách sao đám con gái cả trường chết mê chết mệt. Đoạn tôi cũng gửi tới máy quay nụ cười thu hút nhất của mình, mong rằng người xem sẽ hài lòng với nó.

“Có lẽ người ấy sẽ tới

Lấp đầy những tháng ngày về sau của anh

Có lẽ, người ấy… chính là em…”

Rồi đột nhiên, chàng trai kế bên ngừng chơi đàn. Tôi lập tức nhìn sang, nhíu mày. Cậu tính phá hỏng mọi thứ đấy hả?

Trước khi tôi kịp mở miệng chửi, cậu ta đã hát tiếp ngay, mắt khóa chặt trên người tôi.

“Thế giới từng rất trống trải của anh giờ đã chẳng còn như trước nữa. Nếu như em muốn biết.”

Bài hát kết thúc, còn tôi thì đứng hình mất mấy giây. Não tôi vẫn còn đang tìm cách phân tích khúc cuối của bài hát. Cậu ta đã giáng cho tôi một đòn sấm sét ngay phút cuối cùng.

“Ờm… Mọi người! Thấy sao ạ? Hy vọng mọi người sẽ thích nhé. Bọn mình đã cố hết sức đó, phải không Sarawat?”

“…” Cậu ta chẳng tiếp lời. Mắt cậu vẫn nhìn tôi chằm chằm không dứt.

“Bọn mình đã tập khá lâu đó nhỉ?”

“Đây là lần đầu tiên. Bọn tôi chưa tập gì đâu.” Tôi chết mất thôi. Nói dối một lần không chết mà.

“Cạu ấy đùa đấy. Bọn tôi đã tập lâu lắm đó.”

“Nói dối đấy.”

“Ôi, xem Sarawat lại nói đùa kìa!”

“Đừng có tin cậu ta.”

“Nếu bọn tôi có lỗi sai nào thì xin hãy bỏ qua nhé. Và đừng quên Tine và Sarawat ở trong tim bạn đó. Hôm nay thế thôi nhé. Bye!”

Tôi vẫy chào với máy quay, nở một nụ cười tươi. Rồi tôi quay qua nhìn Sarawat.

Trời má!

Cậu ta đang móc mũi.

Đúng là một khoảnh khắc đáng nhớ. Giờ thì việc đoạn video này thành hay bại phụ thuộc hết vào cậu ta. Tới lúc này, tôi có thể nói đoạn phim là một mớ hổ lốn. Nhưng phải công nhận cậu ấy cũng đáng yêu với dễ thương phết… nhưng kể cả thế, thì cũng không thể phủ nhận là tôi đang rất muốn cho cậu ta một đạp.

Tôi đoán ngay khi P’Dim bật đoạn phim lên, ảnh sẽ quẳng điện thoại hoặc máy tính đi liền. Tôi chẳng muốn nghĩ đến viễn cảnh đoạn phim bị đăng lên Instagram nữa. 

Sẽ xấu hổ lắm cho coi.

Đây chắc là đoạn phim kì cục nhất trần đời.

Còn bây giờ là thời khắc của sự thật…

Tôi ngồi lướt xem Instagram của câu lạc bộ âm nhạc. Có rất nhiều đoạn phim 15 giây được đăng tải, bao gồm cả của chúng tôi. Và đúng như dự liệu, nó đạt tầm 4000 likes chỉ trong vài phút. Đoạn phim trở nên cực kì nổi.

Biết tại sao không? Bởi team Vợ Sarawat đó.

Nhưng rồi cũng có người cắt ngang giấc mơ giữa ban ngày của chúng tôi. Không mơ tưởng, không hy vọng, mọi thứ tối sầm khi tôi đọc được bình luận dài ngoằng bên dưới đoạn video được đăng tải. Người gửi là nhà phê bình Disathat, con quỷ của câu lạc bộ.

associationofpopularmusic “This Person” – Scrubb cover by @tine_chic @sarawatlism 

(Muốn xem thêm hả? Vào trang ‘Association of Popular Music’ nhé)

Phần giới thiệu tốt và hợp âm đều đúng. Nhưng phần giữa có hơi kì. Không biết tại vì Sarawat dở hay tại người bên cạnh gây sao nhãng quá nữa. Hai đứa được 8/10 cho phần guitar.

Tine chỉ hát chứ không chơi guitar gì hết. Phần đầu thì ổn những đến đoạn cuối tự nhiên lại đổi tông. Nghe xong muốn khóc luôn. Và phần giới thiệu dài dòng quá. Cho 0% điểm hợp tác và 9/100 cho cả video.

Tôi chỉ muốn phản hồi lại là ‘khốn nạn’ nhưng mà tôi chỉ dám viết.

tine_chic Em sẽ cố gắng ạ

Tôi khóc đây nè.

May mà cũng có nhiều người động viên chúng tôi. Đó là fan của tôi và mấy cô vợ của Sarawat.

mink_mink Sarawat và Tine là tuyệt nhất đó! Tiếp tục cố gắng nhé!

happyhine_ Ôiii! Chồng em đó mấy chị ơi! Tim em tan chảy mất rồi #TeamVợSarawat

keawgao99 Ước gì được hai bạn ấy tới phòng chơi guitar cho mình nghe

green_kiki Mình mời Tine tới phòng hát mình nghe được không? Hứa không đụng chạm nếu không được sự cho phép nè.

Giá mà tôi có đá Green bay thẳng lên sao Thiên vương. Đi đâu cũng thấy cái bản mặt của anh ta, mỗi ngày lại càng kì cục thêm. Nhưng số phận sẽ không để cho tôi được lên kể hoạch xử anh ta.

Một bình luận mới hiện lên. Chính là từ anh chồng quốc dân Thái Lan.

sarawatlism Cẳnm ơn

Cẳnm? Cẳnm là cái khỉ gì? Đúng là chả hiểu kiểu gì.

Phí đời! Người hâm mộ của cậu ta thì liên tục phản hồi lại cái gì mà ‘đáng yêu ghê’ với lại ‘muốn dạy cậu ấy gõ đúng chính tả quá.’ Tôi thấy cắt phéng ngón tay to đùng của cậu ta đi còn dễ hơn ấy. Tôi ngưng chú ý tới mấy thứ vớ vẩn này và đi tới buổi tập cổ vũ. Thôi thì ít ra tôi còn có việc gì khác trong đời mà làm, chứ không phải chỉ có mỗi ở bên cạnh Saraleo.

Ngày thứ Sáu chết tiệt tới còn nhanh hơn tôi tưởng. Hôm nay, sinh viên khoa Luật phải tới cổ vũ cho trận đấu đầu tiên đối đầu với đội Sư Tử Trắng của khoa Chính trị. Hội ‘Trai đẹp’ – mấy thằng bạn tôi – mang theo cả mớ đồ ăn ngồi trên khán đài. Chúng nó vui vẻ tăm tia các bạn nữ khoa khác.

Còn tôi thì là chàng trai chôn chân tại chỗ. Tôi phải giơ tay rồi giữ nguyên tư thế đó. Họ gọi đấy là ‘Thế Đứng’ của đội cổ vũ. Bọn tôi phải đứng thế này trong lúc các thành viên đội bóng ra sân. Cuộc đời của thành viên đội cổ vũ chẳng đẹp như bạn tưởng đâu. Lúc đầu khi các anh chị hỏi tôi có muốn vào đội cổ vũ, tôi đã chẳng ngại ngần đồng ý bởi tôi nghĩ mình sẽ ‘hot’ hơn nếu tham gia đội cổ vũ. Nhưng giờ mới thấy quyết định đó sai lầm cỡ nào.

Rồi tôi chuyển mắt nhìn về phía Sarawat. Tôi nhận ra cậu ấy chẳng ở trong đội cổ vũ, bình thường có khó mà thấy mặt chứ đừng nói gì tới đời sống phong phú. Vậy sao mà cậu ấy vẫn nổi tiếng thế nhỉ? Đời bất công quá đi mất.

“Ahhhh!”

Có rất nhiều người tới xem trận đấu hôm nay, ngồi kín cả khán đài. Phía khoa Luật không chỉ có mỗi sinh viên khoa Luật mà còn từ nhiều khoa khác nữa. Ấy là bởi vì khán đài bên Khoa học Chính trị đã bị team Vợ Sarawat chiếm gần hết. Hội cổ vũ cho đội Sư Tử Trắng còn chẳng có chỗ mà ngồi.

Tôi chẳng nghe được gì từ chỗ này cả, nhưng tôi thấy họ đang chăm chú lắng nghe huấn luyện viên nói gì đó. Sau đó thì họ bắt đầu giãn cơ khởi động. 

“Ôi, Sarawat của chị!” Một chị năm hai trong đội cổ vũ nói, giọng ngọt sớt.

Tôi không kịp ngăn mình chuyển sự chú ý sang người vừa được nhắc tên. Sarawat mặc áo đồng phục đội bóng màu trắng, trên lưng áo in ‘Salawad’ cùng số 12. Tất cả bạn của cậu ấy đều ở trong đội bóng của khoa, ManOho, Boss, Big, Tee và Theme. Khởi động xong xuôi, tiếng còi nổi lên báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu.

“Sarawat! Cố lên!” Tiếng reo hò vang lên từ cả hai phía.

Tôi bắt đầu vẫy và nhảy theo nhịp bài hát cùng tiếng reo hò của mọi người. CHúng tồi đều biết rằng tôi sẽ phải cổ vũ tới khi nào khoa Luật thắng thì thôi. Nhưng dù thế, mắt tôi vẫn chỉ dính chặt vào một người.

Sarawat chơi ở hàng tiền vệ. Đôi chân cậu ấy uyển chuyển dẫn bóng lao về phía khung thành của khoa Luật. Tiếng hò hét cổ vũ giờ còn lớn hơn nữa, tai tôi như muốn ù đi. Tim tôi như ngừng đập khi dõi theo cậu ấy. Và rồi…

Thụp!

Cậu ấy lăn trên sân cỏ.

“Boo!”

Tiếng đám đông khó chịu vang lên từ phía khoa Chính trị ngay lúc Sarawat bị một đàn anh khoa luật chặn đứng khi đang cố ghi bàn trong năm phút đầu tiên của trận đấu. Đáng lẽ lúc này tôi phải vui mới phải, vì khoa Luật lại được dẫn bóng rồi. Nhưng…. hẳn là bây giờ Sarawat đang đau lắm.

Trận đấu trở nên kịch tích hơn. Ngay cả các chị khóa trên và các bạn trong đội cổ vũ của tôi cũng ngừng nhảy để theo dõi trận đấu. Tôi đổ mồ hôi như tắm. Chẳng còn ai hát hò hay cổ vũ nữa. Mọi người chỉ vẫy cờ và băng rôn in chữ “Thua vì Sarawat cũng không sao hết”

Tuýttt~

Tiếng còi vang lên, hiệp một đã kết thúc. Các cầu thủ trở về khu vực của đội mình để nghỉ ngơi và uống nước. Hiệp hai chắc hẳn sẽ còn thú vị hơn nữa, bởi bây giờ hai bên đã hòa 1 đều.

“Sarawaaaattttt!” Cả khán đài rung lên vì tiếng hò. Như dự đoán, cậu ấy liên tục bị chặn và bị kèm, và lại lăn lông lốc trên sân. Tên dở này… không còn ngầu nữa rồi!

“Luật! Luật! Luật!” Mấy thằng bạn tôi hào hứng lắm, hết lòng cổ vũ cho khoa mình. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu hùa theo. Tất nhiên khoa Chính trị cũng đâu có chịu thua kém. “Sư Tử Trắng! Sư Tử Trắng! Sư Tử Trắng!”

Giờ thì hai bên khán đài trở nên hết sức cục súc. 

Trận đấu kết thúc với kết quả 3-1 nghiêng về khoa Chính trị. Chúng tôi đã bị đánh bại bởi đội Sư Tử Trắng, như dự liệu. Bọn họ sẽ tiến vào vòng sau, nghĩa là tôi sẽ phải tiếp tục cổ vũ cho Sarawat nữa. Hừm!

Sau khi các cầu thủ hai đội bắt tay nhau, họ trở về khu vực của mình. Ngoại trừ…

Nè nè, Sarawat! Đi nhầm hướng rồi!

Đằng kia! Khoa của cậu đằng kia cơ mà! Tôi nghĩ trong đầu như thế. Nhưng chàng trai mang vẻ mặt lạnh lùng kia vẫn không chậm nhịp nào, rảo bước về phía đội cổ vũ khoa Luật. Vẻ mặt cậu hờ hững.

Các chị và các chế trong đội hét điên cuồng khi nghĩ đến cảnh cậu ấy tới đây với họ. Nhưng thằng chả đi thẳng về phía tôi, đang mồ hôi nhễ nhại.

“Tôi khát rồi.” Cậu ta nói, tôi vẫn còn đang đơ ra.

Cậu điên hả? Các cô vợ nhà cậu đang chờ cậu ở bên kia kìa! Về mau!

“Ai mang cho em Sarawat chai nước được không nè?” Một đàn chị nhanh nhẹn hô lên, ngay lập tức khăn lạnh và nước đã được chuyền tới. Cậu ta cầm lấy, cảm ơn rồi lại thản nhiên xoay người quay về với đội mình. Nhưng đấy là chưa kể đến việc cậu ta đang nắm cổ tay tôi, kéo tôi theo cùng.

“Ai trang điểm cho thế?” Giọng cậu ấy đều đều nhưng hơi thở hỗn loạn cho thấy rằng cậu ấy đang mệt lắm.

“Nếu thấy đẹp trai thì nói đại đi.”

“Cái bản mặt trông như đi diễn tuồng.”

“Cậu làm tổn thương lòng tự trong của tôi đấy nhé. Đàn chị bảo đội cổ vũ thì phải trang điểm.”

“Vớ vẩn.”

“Câu qua mà nói với họ ấy.”

“Lười. Bây giờ cũng quá muộn rồi.”

“Rồi sao?”

“Cầm lấy.” Nói xong, cậu ta đưa tôi chai nước. Liền sau đó, cậu ta chơi lớn thử xem fan có trầm trồ, cởi luôn áo đồng phục, để lộ làn da rám nắng. Đám người xung quanh hét điên cuồng đầy thèm khát.

Cho dù bây giờ có cuộn người lại thì ai cũng sẽ nhìn thấy cậu ta đứng đây.

Cậu ta đưa áo cho tôi, rồi quỳ xuống lấy một chiếc áo khác trong túi ra mặc vào. Sau đó cậu ta bỏ đi chẳng nói câu nào.

“Này! Đi đâu đó?”

“Về phòng.”

“Gì? Còn áo cậu thì sao?”

“Giặt hộ đi.”

“…” Rồi cậu ta cuốn theo chiều gió biến mất luôn. Tôi bị bỏ lại một mình chơ vơ, đứng ngơ ngác, nhìn chiếc áo đẫm mồ hôi trong tay…

Giờ tôi lại thành người ở của cậu ta nữa đó hả?

Tôi là kiểu người hay thức khuya. Nếu chưa tới nửa đêm là tôi chắc chắn chưa ngủ. Đêm nay cũng chẳng khác gì, bởi biết đâu lại có một cuộc gọi thần bí thì sao, bạn biết đấy. Cậu ta lúc nào cũng gọi cho tôi trước khi ngủ nên tôi cũng hơi quen với việc đó rồi. 

Bọn tôi toàn nói những chuyện đâu đâu. Nhiều đêm có khi chỉ là cùng nhau nghe nhạc, có hôm lại nói về đồ ăn, hay có đêm thì tôi chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng ngáy. Chẳng rõ tại sao nhưng mà cứ nghe giọng cậu ấy, cho dù chỉ nghe một từ thôi cũng được, tôi cũng ngủ ngon hơn. Tôi cũng chỉ vừa mới biết là người ta cũng có thể có bạn bè kiểu như này nữa. Tôi nói chuyện với cậu ấy còn nhiều hơn là với mấy cô gái.

Rrrrrrrrrrrr~

Đó, vừa mới nghĩ tới xong là cậu ta đã gọi liền, cứ như có thần giao cách cảm vậy. Thế nhưng tôi vừa nhấc máy lên thì đập vào tai lại là âm thanh chát chúa nhức óc. Lông mày tôi cũng theo đó tự động dính vào nhau.

“Cậu đang ở đâu đó? Ồn thế?” Vừa nghe thấy tiếng ầm ầm từ đầu dây bên kia tôi đã hỏi ngay. Nghe qua thì giống như tiếng nhạc trong bar. Tôi đoán chắc là cậu ấy và đội Sư Tử Trắng rủ nhau đi ăn mừng chiến thắng.

[Ở bar.] Thấy không? Tôi nên đi đoán kết quả xổ số mới phải.

“Vậy gọi tôi làm gì nửa. Uổng xỉn rồi thì lượn đi, dở người!”

[Tôi muốn.]

“Gọi gì hả? Cậu muốn gì?”

[Không có gì.]

“Không có gì? Gọi chơi chơi vậy ấy hả? Thế thôi tôi cúp máy đây.”

[Tôi muốn nghe giọng cậu thôi.]

“Vừa nghe rồi đó.”

[Ừm. Tôi mãn nguyện rồi.]

“…”

[Ngủ ngon.]

“Ừm.”

[Đâu có bảo cậu đâu. Đang nói thằng bạn tôi, nó vừa chuẩn bị về.]

“Má!”

[Ngủ ngon nhé.]

“Bạn cậu còn đó, cứ lải nhải gì đấy?”

[Không. Lần này cho cậu đó.]

Rồi cậu ta cúp máy luôn…

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra thì câu cuối cùng cậu ta nói lại khiến tôi ngủ mất ngon rồi. Trời ạ!

Một cách để giải quyết chứng mất ngủ đó là cầm điện thoại lên lướt xem mạng xã hội có gì hay không. Nhưng giờ tôi cũng chẳng có gì để làm, thế là tôi ngồi trả lời hết tin nhắn trên Facebook, rồi đi retweet mấy thứ linh tinh. Cuối cùng mới đến mạng xã hội thân thương nhất của tôi, Instagram, để ngắm mấy bạn xinh xắn.

Gần đây Prae chẳng liên lạc gì với tôi. Cô ấy bảo gần đây có hơi bận, nên tôi nghĩ chuyện chúng tôi xem ra là khó rồi. 

Tôi dành cả tiếng ngồi xem ảnh. Rồi thì cũng có chuyện hay xảy ra. Tôi phát hiện ra có rất nhiều bài đăng đều từ cùng một người… là Sarawat.

Bài gần nhất là một đoạn video 7 giây, nhưng diện mạo của người bị quay thì rất rõ ràng. Sarawat đang ngồi trên ghế, đám bạn cậu ta thì đang nhảy nhót quay cuồng. Rồi Man xuất hiện trong khung hình, gửi một nụ hôn gió. Phần mô tả của video là…

sarawatlism chưa say đâu, chưa saklwejridgjgk;’

Lại còn cái gì mà chưa say nữa?!

Ba phút sau, lại một thông báo khác hiện lên về một bài đăng mới Đó là ảnh của tôi, tấm ảnh tôi đã tải lên Instagram của mình hồi trước!

sarawatlism Thời khắc báo thù đây rồi! Tui sẽ post hết ảnh trong máy người này!

Tôi đoán là cậu ta hẳn phải say khướt luôn rồi, chẳng hay biết gì về việc đang bị đám bạn trêu đùa và thó mất điện thoại. Nhưng chưa xong đâu… Chỉ bài post đó thôi cũng có thể đem tai họa giáng lên đầu tôi!

#TeamVợSarawat đã và đang bình luận không ngơi nghỉ dưới bài đăng đó

Chờ! Chờ! Chờ chút! Không chỉ một tấm!

sarawatlism magic hour.

(thời khắc diệu kì.)

Cha mẹ ơi! Lại một tấm ảnh của tôi nữa! Tấm này tôi đang chơi guitar trong lúc chờ đám bạn trên ghế trước cửa lớp học. Lúc đó tôi đang chờ mấy thằng bạn đi mua bingsu về cho. Nhưng… Tôi đã bao giờ đăng tấm ảnh nào như thế này đâu nhỉ, tôi cũng chưa từng nhờ ai chụp tấm nào thế này cả…

Sao trong máy Sarawat lại có ảnh này?

Ba phút sau…

sarawatlism Sarawat trông chán vãi.

Mô tả này thuộc về một bức ảnh được chụp vào lễ hội âm nhạc Alter Ma Jeeb. Sarawat đang mỉm cười còn tôi thì ngồi phía sau trông như thằng đần, mặt còn đang ngây ra. Tôi nhớ ra hôm đó có một cô gái đã chụp bức ảnh đó, cậu ta cũng bảo cậu ta sẽ hỏi xin tấm ảnh đó.

Lúc đó tôi tưởng cậu ta đùa thôi chứ.

Sau mười phút, tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khi tôi kiểm tra Instagram của Sarawat. Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi là thằng chả hẳn là quắc cần câu rồi, còn đám bạn cậu ta đang post hết một lô ảnh trong điện thoại của cậu ấy lên. Nhưng vấn đề là…

Có hơn mười tấm là ảnh của tôi!

Ông trời cứu con với…

Hộp tin nhắn của tôi cũng đang nhảy số điên cuồng. Giờ thì tôi muốn được ngủ yên, nên tôi đành ngồi dậy giải quyết mớ bòng bong này.

Ding~

Mẹ ơi còn chưa hết nữa. Họ vẫn đang đăng ảnh tiếp kìa.

sarawatlism Sarawat đã gõ dòng này

sarawatlism Sarawat đã gõ dòng này. Tui chỉ đang giúp thằng bạn mình thôi.

boss-pol tag đi! Hộ cái! Hộ cái!

thetheme11 Tôi đang giúp Sarawat hoàn thành ước nguyện thui nhớ

Phần lớn chỗ bình luận còn lại là của #TeamVợSarawat

bigger330 Nói đê. Đừng bảo là vì sợ @tine_chic nhé

Tôi bối rối khủng khiếp khi tự nhiên bị nhắc đến như thế, vì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Tôi tưởng là hội Sư Tử Trắng chỉ đang say quá hóa điên nên đăng ảnh linh ta linh tinh vậy thôi. Với tôi, những tấm ảnh họ tải lên chẳng có ý nghĩa gì cả.

kittetee command + spacebar

boss-pol Tine bấm command + spacebar nhanh lẹ lẹ!

Mấy tên bạn của Sarawat bình luận như thế. Rồi tôi phát hiện ra nếu như mình bấm tổ hợp command (nút command của Mac, tương tự ctrl trên máy tính windows)và spacebar (dấu cách) trên bàn phím Macbook, máy sẽ đổi ngôn ngữ. Tôi nhanh lẹ mở laptop, cố gắng tìm cách giải mã bài viết của cậu ta. 

Một cảm giác kì lạ dâng lên, tim tôi cứ có cảm giác lơ lửng khi đọc được dòng chữ đó.

Chẳng biết nói sao nữa, nhưng đoạn tin nhắn được giải mã là…

“Tôi thúc cậu”

Má! Thằng đầu trâu này! Cái khỉ gì đây?!

[Klaw: Xin trao giải thần typo cho đồng chí Sarawat, chào mừng đồng chí gia nhập đội của tôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play