Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh ngủ, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của Ngô Tranh đang nắm chặt góc áo mình. Để lại lời nhắn, rồi lái xe đưa Hiểu Lạc và Phương Tâm ra sân bay.
Hiểu Lạc vẫn không tin lời giải thích đơn giản của Kỷ Niệm, truy hỏi tại sao điện thoại Ngô Tranh không gọi được.
Kỷ Niệm chỉ cười: "Điện thoại của em ấy bị mất. Tụi chị đang chuẩn bị đi du lịch, chờ khi nào về, tụi chị sẽ tìm em."
Hiểu Lạc cũng không thể nào tin: "Vậy công ty của chị thì làm sao bây giờ?"
Kỷ Niệm không nói gì chỉ cười, nhưng có chút uể oải, lắc đầu: "Kỷ gia nhiều người như vậy, thêm chị không nhiều, mất đi chị cũng không thiếu."
Hiểu Lạc vẫn nhíu mày, cũng biết điều không hỏi nữa.
Hôm nay Kỷ Niệm dường như có chút khác hôm qua, nếu muốn hỏi là điểm này, thì nói không được. Chỉ là trong ánh mắt rất kiên định và thoải mái chăng?
Cô không nghĩ nhiều nữa, cô tin tưởng người phụ nữ trước mặt này, càng tin tưởng người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với cô, hai người kia, nhất định sẽ hạnh phúc.
Đứng bên ngoài đợi kiểm soát, Kỷ Niệm nhìn Hiểu Lạc đang dỗ dành Phương Tâm đang bi bô trong lòng mẹ: "Mẹ nuôi, bye bye!"
Kỷ Niệm mỉm cười phất tay. Đẹp đến mức chói mắt.
Vừa ra khỏi sân bay ngồi lên xe của mình, thì Kỷ Bác điện thoại tới, Kỷ Niệm một tay cầm lái, một tay cầm di động nghe.
Cô đang ngồi yên lặng, chăm chú nhìn màn hình, mỗi một tiếng chuông như tiếng búa đập vào lòng cô. Mỗi cái run, đều làm cơ thể cô chấn động. Điện thoại di động như một cái bàn ủi, nóng bỏng là cô đổ đầy mồ hôi.
Kỷ Niệm dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, có thể cảm thấy suy nghĩ của mình đang lưu động. Cô biết, chỉ cần cô nhận cú điện này, thì cô sẽ chẳng còn quan hệ gì với cái nhà kia.
Rốt cục, cô nhẹ nhàng thở một hơi, ấn vào nút kết nối.
Bên kia truyền đến âm thanh giận hờn của Kỷ Bác: "Ông nội sắp rời khỏi, nha đầu không đến tiễn ông sao."
Kỷ Niệm cười một cái: "Cháu lập tức tới ngay, chờ cháu."
Kỷ Niệm cúp điện thoại, khởi động xe, đạp chân ga hướng khách sạn Bác Thụy chạy tới.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, kim cương nho nhỏ nhưng sáng chói mắt.
Thôi thì nói rõ một lần đi! Triệt để cắt đứt luôn với cái nhà này.
Cô mệt mỏi, cô thực sự mệt mỏi. Cô không muốn lại đấu trí, cô muốn rời khỏi thương trường, rời xa ngôi nhà ác mộng đó.
Cô muốn cùng người yêu ở chung một chỗ, im lặng mà sống.
Kỷ Niệm đi vào khách sạn Thụy Bác, lên thang máy đi tới phòng Kỷ Bác. Một tầng lầu trống rỗng vắng ngắt, tất cả phòng đều không có người ở.
Đi tới hai bước, là có thể thấy hai vệ sĩ áo đen đang đứng trước phòng Kỷ Bác.
Kỷ Niệm thở dài một tiếng, trận chiến này, quả nhiên là phong cách của Kỷ thị.
Cô đi tới, tinh tế nhìn. Không phải là vệ sĩ của Kỷ Bác, chắc là lại có người nào tới. Hai người vừa nghe được tiếng gõ cửa của Kỷ Niệm, sau đó mở cửa đi vào, đứng ngay cửa.
Kỷ Niệm đứng ở cửa hít thở nặng nề, rồi mới đi vào.
Kỷ Bác thấy Kỷ Niệm, lập tức bỏ lại chủ đề, cười ha hả ngoắc tay: "Mau tới đây, cháu nha đầu này, thức dậy thì không thấy cháu đâu, không gọi cháu chắc cháu cũng không tới đây."
Kỷ Niệm không nhìn Kỷ Bác, cô nhìn chằm chằm Kỷ Thần ngồi bên cạnh Bác hai, đây không phải người đàn ông mình gọi bằng anh sao, đang ngồi trên ghế salon, nhìn mình, trên mặt là nụ cười giả dối, trong nụ cười có chút khiêu khích.
Tại sao Kỷ Thuần có thể lớn lối như vậy? Bởi vì người yêu của cô chỉ là một cô gái không có quyền có thế sao? Kỷ Bác chắc chắn sẽ không bao giờ đứng về phía cô.
Kỷ Niệm chẳng muốn cười, từ hôm qua tới giờ cô chưa hề ngủ, bây giờ mắt mở muốn không lên. Cô nhìn Kỷ Bác, cẩn thận nhìn người thân duy nhất trong lòng cô. Kỷ Bác già rồi, khi cô còn bé, ông có thể cõng cô chạy khắp sân, nhưng bây giờ cả lông mày cũng đã bạc.
Cô không muốn làm Kỷ Bác tổn thương, nhưng cô càng không thể để cho Ngô Tranh bị thương, cô cũng không muốn làm trái lương tâm mình để sống.
Vả lại lúc cô rời khỏi đây, đối với Kỷ Bác là đả kích lớn nhất, có điều Kỷ thị mất đi người thừa kế, mà không phải mất đi cháu gái.
Kỷ Niệm im lặng rất lâu, không khí cũng từ từ ngưng đọng. Kỷ Bác cảm giác được gì đó, hơi trầm mặt, không cười nữa, thâm thúy chăm chú nhìn vào môi Kỷ Niệm, nhìn xem cô muốn nói gì.
Kỷ Niệm nhìn Kỷ Bác, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ông nội, cháu đến đây là để tạm biệt."
Kỷ Bác giật mình, dáng vẻ nghiêm túc lên: "Cháu đang nói cái gì vậy!"
"Ông nội, cháu không muốn ở lại công ty." Kỷ Niệm lắc đầu, giống như là bất đắc dĩ, giống như hối hận đã thỏa hiệp nhiều năm như vậy, "Cháu tới đây cũng không phải để ông đồng ý, cháu biết, ông nhất định sẽ không đồng ý. Cháu chỉ đến nói lời tạm biệt với ông. Ông là người duy nhất xem cháu như người nhà. Đơn xin từ chức cháu sẽ đưa sau, còn công việc cháu sẽ đưa lại cho ông. Còn có, cháu xin lỗi ông, cháu không thể hoàn thành nguyện vọng của ông..."
Kỷ Bác trợn tròn mắt, vẫn không hiểu được cháu gái của ông đang nói gì. Kỷ Niệm đã nói tiếp: "Từ nhỏ tới giờ, yêu cầu của ông, cháu đều cố hết sức hoàn thành. Bởi vì ông là người duy nhất yêu thương cháu trên thế giới này, nên cháu không muốn phụ lòng ông, cháu luôn nỗ lực nỗ lực để được như ông mong muốn, nỗ lực để đáp lại tình cảm ông dành cho cháu. Cháu luôn sống bên trong cái mong muốn của ông, bây giờ cháu thật sự không còn gánh nỗi cái gánh này nữa rồi. Ngay cả người cháu yêu quý nhất cháu còn không bảo vệ được, thì làm sao cháu có thể bảo vệ công ty quý nhất của ông."
"Còn có " Kỷ Niệm nhìn về phía Kỷ Thuần, trong lòng vô cùng tức giận, từng chữ nói ra chậm rãi, "Cháu tin một chuyện, người có tội cũng sẽ bị trừng phạt."
"Hồ đồ!" Kỷ Bác nghe xong Kỷ Niệm nói, mới rõ ràng hiểu được cháu gái đang muốn làm gì. Ông trầm mặt, mây đen dày đặc trước cuồng phong của biển khơi. Nhấc cây gậy trong tay lên, chỉa thẳng vào Kỷ Niệm, lớn tiếng nói: "Cháu dám nói lại một lần nữa."
Kỷ Niệm nhìn Kỷ Bác, đột nhiên nhẹ nhõm cười lên: "Ông nội, ông còn nhớ trước kia trên báo từng đăng tin cháu và một cô gái không?" Không đợi Kỷ Bác nói chuyện, Kỷ Niệm tiếp tục mỉm cười nói, âm thanh rất thấp, lại vô cùng kiên định: "Em ấy là người yêu của cháu."
Kỷ Bác lại ngẩn người, Kỷ Niệm từ nhỏ tới lớn lần thứ hai thừa nhận tình cảm của mình, lại còn là con gái? Kỷ Bác càng tức giận, máu đều trào ngước, cầm gậy run rẩy: "Ông liền biết không có lửa làm sao có khói! Chuyện như vậy mà cháu cũng làm được sao? Con cháu Kỷ gia ta, không thể làm chuyện mất mặt như vậy."
Kỷ Niệm dường như không nghe Kỷ Bác nói, không nhìn Kỷ Bác tức giận, nói: "Em ấy bị anh của cháu và ông hợp tác, chụp cái danh 'bán dâm' rồi ném vào cục cảnh sát, đây là tôn trọng sao? Chỉ vì cháu họ Kỷ, nên cháu phải lần nữa hi sinh thứ quan trọng nhất của mình sao? Ông, cháu chịu đựng đủ cảm giác này rồi."
Kỷ Bác im lặng nhìn qua Kỷ Thuần, Kỷ Thuần nhún nhún vai dáng vẻ như không biết rõ tình hình.
Kỷ Niệm không chờ Kỷ Bác nói, liền lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ông. Ông đối xử với cháu như người nối nghiệp, hay là đối xử với cháu như cháu gái của ông?"
Kỷ Bác trợn mắt lên, Kỷ Niệm đang hoài nghi tình cảm của mình dành cho con bé! Ông thật lòng nuôi dưỡng Kỷ Niệm lớn lên, vậy mà đổi lấy một câu nói như thế? Ông không thể tin liền nhìn qua con trai cả Kỷ Thiên Hoa, cả người đang run lên: "Nó đang nói cái gì! Nó đang nói cái gì vậy hả?"
Kỷ Thiên Hoa vừa tới đã gặp chuyện như vậy, có chút lúng túng, nháy mắt với Kỷ Niệm, nhắc nhở cô đừng quá kích động, một bên đỡ Kỷ Bác: "Ba, người bớt giận đã." Kỷ Thuần đã nhanh chân, xoa ngực Kỷ Bác: "Ông, Niệm Niệm chỉ nói đùa thôi, đừng giận. Sẽ làm hao tổn sức khỏe đó."
Kỷ Niệm không nhìn hai người bên cạnh Kỷ Bác nháy mắt ra hiệu, chỉ luôn mỉm cười: "Cháu không hề nói chơi. Trên thế giới này chỉ có một mình em ấy là thực tình đối xử tốt với cháu, toàn tâm toàn ý đối tốt với cháu. Chỉ coi cháu là Kỷ Niệm, chỉ đơn giản là một người phụ nữ mà đối xử tốt với cháu. Nếu cháu bỏ qua, kiếp này cháu sẽ không gặp được người thứ hai. Cho nên, cháu sẽ không bao giờ từ bỏ." .
Truyện Hệ ThốngKỷ Bác nghe lời này, gân xanh trên cổ đều nổi lên, nặng nề vỗ lên lan can ghế salon, mạnh mẽ đứng dậy đến: "Cháu còn nói nữa! Cháu dám nói thế với ông sao! Cháu mau về nhà với ông! Bây giờ mau theo ông về nhà!"
Kỷ Niệm mỉm cười không nói lời nào.
Rốt cuộc cũng vứt bỏ được tình thân, vứt bỏ tất cả danh lợi địa vị cùng tiền tài, ngoại trừ đối Kỷ Bác có chút không bỏ được, trong lòng rất là nhẹ nhõm. Bây giờ, cuối cùng cô cũng sống vì bản thân mình!
Kỷ Niệm nhìn Kỷ Bác khẽ gật đầu, coi như tạm biệt.
Sau đó tiêu sái xoay người rời khỏi.
Khi rời khỏi phòng, nghe được tiếng Kỷ Bác la lên: "Cậu, mau bắt nó trở lại đây!"
Hai vệ sĩ trước cửa nhìn nhau, có chút do dự, Kỷ Niệm đã đi xa hơn 10 mét. Sau đó nghe thấy trong phòng xủng xoảng tiếng vang, Kỷ Thuần cũng chạy tới.
Kỷ Niệm mỉm cười, cũng không đi nhanh, cô biết hai vệ sĩ cũng không đuổi theo, sẽ không ngăn cản cô.
Không phải Kỷ Thuần muốn ép mình rời khỏi đây sao, bây giờ như ý muốn của anh ta rồi, tại sao còn đuổi theo tìm cô trở về.
Quả nhiên khi cửa thang máy đóng lại, trong nháy mắt mới thấy Kỷ Thuần nhàn nhã đi tới.
Kỷ Niệm cười lạnh, nhìn cửa thang máy đóng lại, Kỷ Thuần còn ngoắc tay với cô.
Ngày hôm nay, có một tài liệu tự nhiên lại gửi cho cô. Toàn bộ là những hoạt động mấy năm gần đây của Kỷ Thuần, nhưng không ai biết. Kỷ Niệm không biết ai gửi, chỉ biết tập tin này xuất hiện trong máy tính của ông. Nói không chừng, Kỷ Thuần và Kỷ Thiên Hoa cũng dính vào. Hơn nữa, cho dù cô không can thiệp, thì Kỷ Bác nhất định sẽ không để công ty của ông rơi vào tay mấy người vô năng này. Anh ta đang cố làm gì đây?
Thang máy xuống tới, Kỷ Niệm nhanh chóng rời khỏi khách sạn, xuống bãi đậu xe mở cửa chiếc Mercedes. Lúc rồi đi, cô còn thông qua kính chiếu hậu để nhìn sự xa hoa của khách sạn Bác Thụy lần cuối, thứ mà cô đã trút bao tâm huyết.
Sau đó đạp ga, tiếng động cơ vang lên, liền để lại Kỷ gia và khách sạn Bác Thụy ở phía sau.
Nếu bắt cô chọn, giữa nụ cười của Ngô Tranh và danh lợi địa vị, cô sẽ không hề do dự.
Cô chỉ hi vọng bỏ xuống tất cả mọi thứ, cùng Ngô Tranh ở một thế giới mới, đổi về nụ cười đáng yêu của em ấy.
Trên đường về nhà, Kỷ Niệm điện thoại cho bạn bè để tạm biệt, rồi điện thoại cho Lâm Ức giao lại những chuyện trong công ty.
Lâm Ức nghe nói cô muốn rời khỏi đây, có chút không bỏ được, bình tĩnh lại, rốt cục cũng không để ý cấp trên và cấp dưới, nói câu: "Kỷ Niệm, chúc cô hạnh phúc."
Kỷ Niệm lần đầu nghe giọng Lâm Ức run run, cái người mà chưa bao giờ run rinh trước bất kỳ tin tức nào. Làm cô cười thầm.
Về trước cửa nhà, Kỷ Niệm lấy sim trong điện thoại ra, ném vào bụi cỏ, không bao giờ tìm được nữa.
Cả người Kỷ Niệm liền nhẹ nhõm.
Thì ra cảm giác được giải thoát lại tuyệt vời đến vậy, hèn gì Ngô Tranh lại thay đổi chỗ ở nhiều đến vậy.
Rời đi một nơi, là bỏ xuống một việc, lại bắt đầu lại một việc mới.
Trở về nhà, thì mặt trời đã ngã về tây, cô gái bé nhỏ của cô vẫn ôm gối ngủ nặng nề trên giường. Màu cam ấm áp của ánh tà dương chiếu vào trong phòng, yên tĩnh an lành.
Kỷ Niệm dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn, không nhúc nhích. Chỉ sợ phá hủy sự ấm áp của căn phòng nhỏ này.
Đến khi trời đã hoàn toàn đen, Kỷ Niệm mới phát hiện cô đã đứng rất lâu. Hơi giật giật, phát hiện tay đã tê cứng. Hoạt động một chút, rồi gọi đồ ăn ở nhà hàng gần đây.
Chờ đồ ăn đưa tới, Kỷ Niệm mới đi đến giường, mở đèn ngủ, gọi cô nhóc thức dậy.
Trán Ngô Tranh vẫn còn rất nóng, Kỷ Niệm đau lòng nhẹ nhàng lay em ấy. Rất lâu Ngô Tranh mới lặng lẽ mở mắt, thấy Kỷ Niệm, gương mặt yếu ớt trắng bệch từ từ xuất hiện nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, chị về rồi."
Giống như ngày xưa, chỉ một câu "Chị về rồi." làm cho Kỷ Niệm nhiều cảm xúc đan xen.
Nhiều năm trước, cũng câu nói "chị về rồi" của Ngô Tranh, đã kéo cô từ vực sâu sa đọa trở về, từng chút một làm sạch thế giới của cô, cô như được tái sinh. Làm cho cô biết, thế giới này dù cô độc, nhưng vẫn có một người vĩnh viễn chờ cô trở về.
Kỷ Niệm mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, chị về rồi."
Từ trước đến giờ Ngô Tranh thấy đồ ăn liền rất vui, cho dù là Đông Nam Tây Bắc. Lần đầu nàng mất khẩu vị, vài muỗng cơm cũng ăn không vô.
Kỷ Niệm cũng không ép nữa. Cho Ngô Tranh uống thuốc rồi để nàng lên giường nằm, Ngô Tranh vừa nằm xuống thì ngủ thiếp đi.
Hai ngày nay Kỷ Niệm không ngủ, lúc này mệt chịu không nổi nữa. Tắm rửa sạch sẽ, vừa leo lên giường đã ngủ say. Ý thức của Ngô Tranh liền hiểu, chân và tay đều quàng qua người Kỷ Niệm, chăm chú ôm chặt, sợ chị ấy sẽ rời đi.
Cơ thể Ngô Tranh nóng như than, chỉ thiếu một chút là bốc cháy luôn. Kỷ Niệm nhíu mày, trong lòng càng đau, ôm chặt thân thể gầy bé này.
Ban đêm, Ngô Tranh bắt đầu ho khan, có lúc còn phải bật người dậy, cứ như lục phũ ngũ tạng muốn trào hết ra ngoài.
Kỷ Niệm lại một đêm không ngủ, Ngô Tranh vừa lên tiếng cô liền thức, hoang mang vỗ lưng Ngô Tranh. Thấy Ngô Tranh nhắm mắt, nhăn mặt, hận không thể thay em ấy chịu đau.
Chờ Ngô Tranh ho khan xong, bình ổn trở lại, Kỷ Niệm mới cảm thấy đau lòng.
Cô vẫn còn nhớ có lần nhốt Ngô Tranh ngoài cửa cả đêm vào 5 năm trước, cô không hề để ý, cứ tưởng sốt qua một đêm sẽ không sao. Bây giờ thì cô rất quan tâm, tại sao bệnh của cô nhóc càng lúc càng nặng rồi?
Giày vò cả đêm, bệnh của Ngô Tranh cũng khá hơn, nhiệt độ càng ngày càng cao. Rốt cuộc Kỷ Niệm nhìn không được, mang Ngô Tranh đang mê man đi bệnh viện. Đưa vào phòng cấp cứu, kiểm tra đầy đủ, kết quả chỉ là bị cảm.
Chỉ là cảm mà thôi, sao cô có cảm giác Ngô Tranh sẽ không bao giờ tỉnh lại?
Nhìn Ngô Tranh nằm bẹp dí trên giường, trên mu bàn tay gầy gò bị cắm tiêm vào, thêm hai cái băng gạc trắng chói mắt, từng giọt chất lỏng nhỏ vào tĩnh mạch.
Mặt Ngô Tranh đỏ, uống thuốc liền ngủ thiếp đi. Nằm trên ráp trải giường trắng, yên bình trong giấc mộng, lông mày hơi nhăn.
Kỷ Niệm cúi đầu, trán dán vào bàn tay nóng rực của Ngô Tranh, cô nhắm hai mắt liên tục khẩn cầu.
Em mau hết bệnh đi, nhanh khỏe lại, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mãi mãi rời khỏi nơi này.
Ngô Tranh phải truyền thuốc suốt một tuần, trên mu bàn tay hầu như không còn chỗ để y tá đưa kim vào. Chỉ là hết sốt, bệnh tình cũng giảm, tinh thần khá lên.
Kỷ Niệm sợ người của Kỷ gia tìm tới, mấy ngày nay không có về nhà, bệnh viện cũng không dám ở, sợ tiết lộ tin tức ra ngoài. Sau khi ở bệnh viện chích xong, liền thuê một nhà trọ ở gần đó ở.
Biết rõ Ngô Tranh sẽ đoán được, nhưng Kỷ Niệm vẫn tự lừa dối bản thân nói cho em ấy rằng. Ở đây gần, rất thuận tiện, chỉ là vì thuận tiện.
Ngày cuối cùng truyền thuốc, Ngô Tranh trống rỗng nằm trên giường chờ truyền dịch xong, cầm điều khiển TV ấn.
Đột nhiên Tô Thận điện thoại lại, Ngô Tranh ấn nút nghe, chỉ nghe thấy giọng nói quyến rũ của Tô Thận, nói mọi chuyện ở Tinh Không đã giải quyết xong, thay cô cám ơn Kỷ Niệm, đã giúp nhiều chuyện.
Ngô Tranh ngẩn người, nghĩ đến gần đây Kỷ Niệm luôn bề bộn nhiều việc, mỗi lần rời khỏi đều lý do, đều là một câu: "Chị đi xử lý chút chuyện, chờ xong xuôi, chúng ta liền rời khỏi."
Ngày đó vì nàng tùy tiện nói một câu, mà Tinh Không bị đình chỉ kinh doanh. Kỷ Niệm mỗi ngày đều ra ngoài, khi trở về đều là gương mặt mệt mỏi, chẳng lẽ chị ấy đang giúp nàng gỡ cái khúc mắc cuối cùng sao?
"Alo? Nil?" Tô Thận gọi từ bên kia điện thoại, Ngô Tranh mới vội vã tỉnh táo lại. Nhìn bàn tay đầy vết tích, vì người đó, làm gì cũng đáng giá.
Ngô Tranh cười một cái, nói: "Tôi biết rồi."
Lời còn chưa dứt, nữ phóng viên trên đài đã nói: "Bất động sản Tôn Vân Viễn đã khai phá sản, vì giả mạo giấy tờ sử dụng 3000 mẫu đất. Theo pháp luật phải bồi thường 1.7........."
Ngô Tranh ngẩn người, cúp điện thoại, tim đập nhanh.
"Tôn Vân Viễn." Ba chữ làm nàng dán chặt sự chú ý vào tivi.
Trên tivi một đám công nhân đang chặn trước cửa chính công ty Tôn Vân Viễn, còn có cả đám phóng viên rinh máy quay phim, cảnh tượng nhốn nháo, nét mặt phóng viên đều rất hưng phấn. Khi Tôn Vân Viễn xuất hiện, thì hiện trường như nước đang sôi.
Khi ống kính lướt qua, nụ cười của Tôn Vân Viễn vô cùng kì lạ.
Vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Ngô Tranh ngơ ngác nhìn sang, Kỷ Niệm cười đi tới, cầm theo một ly sữa đậu nành: "Trong nhà có sữa đậu nành cơ, nhưng chị không lấy. Hình như đây là ngũ cốc làm từ đậu nành, có nhiều dinh dưỡng phải không?"
Ngô Tranh liếc mắt nhìn Kỷ Niệm, im lặng, rồi lại nhìn tivi ở trên tường. Lúc này, cảnh sát đang áp giải Tôn Vân Viễn lên xe.
Kỷ Niệm cũng liếc mắt nhìn tivi, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Hai người trong phòng bệnh nghiêm túc nhìn nhau, dường như cũng biết trong lòng đối phương nghĩ gì, nhưng không muốn nói ra.
Phòng bệnh yên tĩnh rất lâu, chỉ có gió lùa làm những rèm cửa trắng bay bay, cùng giọng nói bình tĩnh nhưng có chút kích động của nữ phát thanh viên: "Tôn Vân Viễn lợi dụng sơ hở của pháp lý trong việc kiểm duyệt quyền sử dụng đất năm 1999, để có cơ hội thu về những mảnh đất. Từ bốn năm trước đã tiến hành lừa gạt, hơn nữa tiền hối lộ viên chức chính phủ lên đến 678 vạn tệ......"
Nhiều năm nay thành phố T không xảy ra chuyện gì lớn sao? Sao phóng viên cứ như đầy nhiệt huyết vậy?
Ngô Tranh ngơ ngác nhìn Kỷ Niệm, cô gái ấy trước sau như một trang điểm chỉnh tề, khóe môi mỉm cười, nhưng nét mặt lại lộ mệt mỏi. Vào lúc này, còn có thể nhìn thấy nét chán chường.
Mấy ngày nay, Kỷ Niệm đã làm những gì?
Kỷ Niệm hình như không thấy Ngô Tranh khác thường, cười đi đến giường bệnh, vò cái đầu của Ngô Tranh, hỏi, "Còn chờ cái gì nữa?"
Cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay Kỷ Niệm truyền đến, Ngô Tranh bỗng nhiên tỉnh táo lại vô cùng tỉnh táo lại.
Mặc kệ Kỷ Niệm làm cái gì, đã làm gì, bây giờ đã trở về không phải sao? Kỷ Niệm không bao giờ để nàng chờ đợi, không phải sao? Chỉ cần Kỷ Niệm trở về, thì vẫn là Kỷ Niệm của nàng.
Ngô Tranh ném điều khiển từ xa, xóa bỏ nét mặt khó chịu. Lúc này mới nở nụ cười, vẫn giống như xưa, cười nói: "Chị đã về rồi."
Rốt cuộc Kỷ Niệm thở dài một hơi, cả người dường như cũng buông lỏng. Cô cười gật đầu, "Chị về rồi."
Nàng vui mừng vì Ngô Tranh không hỏi gì cả.
Những chuyện liên quan đến thế giới đen tối này, cô không muốn giải thích với Ngô Tranh.
Cô không muốn cho Ngô Tranh cảm thấy, cô cũng là một phần trong thế giới hỗn loạn này.
Ngô Tranh dùng tay không có kiêm ôm eo Kỷ Niệm, gò má dán vào. Gió thổi làm rèm cửa sổ phòng bệnh nhẹ bay, trong phòng chỉ có âm thanh của tivi đang đọc tin tức.
Tin tức thay đổi từng cái. Trong tất cả mọi thứ, sinh mệnh rất ngắn ngủi, chỉ cần các nàng còn bên nhau, vẫn thuộc về nhau, thì chẳng có gì quan trọng nữa.
Ngô Tranh nhẹ nói: "Niệm Niệm, chị cũng đừng hận nha. Hận một người, sẽ mãi mãi không thể quên được. Em chỉ muốn trong lòng chị chỉ có mình em, biết không? Chị nên đem tất cả mọi chuyện bỏ qua, mới có thể sống nhẹ nhõm được."
Kỷ Niệm biết Ngô Tranh muốn nói gì, muốn cho nàng câu trả lời gì, nhưng cố ý không nói. Ngón tay luồng vào tóc Ngô Tranh, khẽ cười nói: "Có lẽ đây là lý do em cứ thích chạy trốn."
Cô ôm cô nhóc không nói gì, đoán được nàng đang bĩu môi. Kỷ Niệm lui ra, xoa gương mặt Ngô Tranh, xích lại gần nàng, quyến rũ cười nói: "Không biết em còn nhớ rõ hay không, chị có nói qua, nếu như chị không làm giám đốc Kỷ thị nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây?"
"Hả?" Ngô Tranh kinh ngạc nhìn Kỷ Niệm.
"Em thích đi đến phố cổ nào?" Kỷ Niệm ung dung hỏi, nhìn Ngô Tranh vẫn sững sờ không nói lời nào. Chậm rãi bổ sung: "Muốn đi đâu? Lệ Giang? Bình Dao? Vụ Nguyên? Dương Sóc? Hay là Phượng Hoàng? Đại Lý cũng được? Chu Trang? Tây Đường? Ô Trấn?".
Kỷ Niệm nói ra tất cả những phố cổ mà nàng biết, Ngô Tranh vẫn ngơ ngác, vẫn còn đang suy nghĩ.
Cô nhóc này, chẳng lẽ không tin mình bỏ hết tất cả sao?
Kỷ Niệm bậc cười, nhéo chóp mũi Ngô Tranh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trước đây rất lâu chị muốn tới Tây An để nếm thử đồ ăn, hay là đi Tây An đi?"
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong và nóng lòng của Kỷ Niệm, Ngô Tranh cũng hiểu được, Kỷ Niệm không nói đùa. Không hề đùa một chút nào, Kỷ Niệm thật sự muốn đi, rời xa khỏi cái thế giới huyên náo này, chỉ có hai người bình lặng sống.
Khóe miệng Ngô Tranh cũng từ từ nhếch lên, sau đó từ từ rộng hơn, đến khi lộ ra tám cái răng trắng như tuyết. Mãi đến khi ánh mắt biến thành mặt trong cong cong, thì nàng mới nói ý định mình ra: "Vậy, chúng ta đi Phượng Hoàng được không?"
- -------------
Cuối cùng TVV cũng bị bắt vừa lắm, phá sản rồi vui quá, ăn mừng đi mọi người, hahaha, hết truyện rồi đó mọi người nghỉ ăn tết thôi nào, mình đùa thôi chứ còn 8c nữa nhé mọi người, mọi người nhớ đi chung với mình cho hết truyện nha. Quên mọi người có truyện gì hay ko giới thiệu cho mình đi, nếu hố này đầy có thể mình sẽ đào hố mới... HĐ nha mọi người. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé ≧^◡^≦.