"Chào cô, ở đây là sở cảnh sát thành phố, xin hỏi cô có phải là Kỷ tiểu thư không?"
Sở cảnh sát?
Chỉ một câu, trong lòng Kỷ Niệm liền nhíu chặt lại, cô hồi hộp nhìn qua Hiểu Lạc, Hiểu Lạc nhìn qua cũng hồi hộp theo, nhìn Kỷ Niệm chằm chằm.
Kỷ Niệm cố gắng để mình bình tĩnh lại, kiềm chế âm thanh run rẩy, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, là tôi."
Người bên kia theo lễ phép hỏi một câu nữa: "Ngô Tranh là người nhà của cô sao?"
Kỷ Niệm cúp điện thoại, không nói câu nào liền chạy ra cửa thang máy.
Hiểu Lạc vội vàng đuổi theo cô, níu tay Kỷ Niệm lại: "Ngô Tranh xảy ra chuyện gì sao?"
Kỷ Niệm không quan tâm Hiểu Lạc giải thích, có chút điên cuồng bấm mở thang máy. Hơn nửa đêm, thang máy hầu như không ai dùng còn đứng im. Kỷ Niệm liền nhảy vào, bấm đóng cửa. Vội vàng nói với Hiểu Lạc một câu: "Em lo cho Phương Tâm thật tốt nhé, không có gì thì chút nữa tôi gọi lại cho em."
Nửa câu sau còn chưa nói hết, thang máy đã mở ra.
Kỷ Niệm lái xe, trong lòng lộn tùng phèo, không thể bình tĩnh nổi.
Ngô Tranh làm sao vậy? Tại sao lại ở sở cảnh sát chứ? Lần trước ở Luân Đôn là đánh nhau, còn lần này thì sao?
Nghĩ đến có thể Ngô Tranh xảy ra chuyện, Kỷ Niệm hận không thể dùng xe này bay tới sở cảnh sát!
Cô sốt ruột chạy vào đồn, phòng tiếp khách trống rỗng, chỉ có bốn cảnh sát nhân dân đang ngồi. Kỷ Niệm liếc mắt, thấy Ngô Tranh của cô đang ngồi chồm hỗm trên đất, núp trong góc tường, ôm chặt hai đầu gối, vùi đầu, cả người co lại thật bé nhỏ. Toàn bộ phòng khách to lớn, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Ngô Tranh đang hơi run rẩy.
Trong lòng Kỷ Niệm vô cùng nặng nề, cảm thấy có chút sợ hãi, mặc kệ Ngô Tranh xảy ra chuyện gì, chỉ cần em ấy không sao, mọi chuyện đều tốt.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện. Trong miệng Kỷ Niệm không ngừng đọc thầm, đi đến bên cạnh Ngô Tranh, ngồi xổm xuống, cẩn thận kêu một tiếng: "Tranh?"
Ngô Tranh không phản ứng, Kỷ Niệm ngẩn người. Đưa tay ôm Ngô Tranh, không ngờ vừa đụng tới Ngô Tranh, thì Ngô Tranh giống như là động vật không xương. Em ấy run lên, lui càng sát vào tường.
Kỷ Niệm liền ngẩn người, không phải chiều nay khi xa nhau, vẫn còn rất bình thường sao? Tại sao bây giờ gọi em ấy không trả lời? Chạm vào em ấy thì em ấy lại chống cự?
Kỷ Niệm đứng lên, nhìn chằm chằm viên cảnh sát trước mặt đang ngồi ngáp: "Em ấy bị sao vậy?"
"Bán dâm." Cảnh sát hững hờ đáp, vẩy vẩy tờ giấy trong tay: "Hỏi cô ta hơn hai tiếng, nhưng không hề nói tiếng nào, không biết khi nào mới lấy khẩu cung xong? Cô nhanh khuyên cô ấy đi, khách làng chơi đều đã cho khẩu cung xong hết rồi. Khi làm có gan lắm, tại sao khi bị bắt lại không dám nói tiếng nào?"
Kỷ Niệm choáng váng, từng chữ như đánh vào tai cô, làm sao cũng không hiểu người đó đang nói cái gì?
Rất lâu để ổn định tinh thần, thì đầu óc của cô mới bắt đầu hoạt động, hiểu một chút những lời nói kia.
Khi tỉnh táo, ánh mắt Kỷ Niệm bỗng giận dữ. Cô hung hăng trừng mắt viên cảnh sát, áp chế sự kích động muốn xé tên cảnh sát đó ra làm trăm mảnh.
Bán 'dâm?' Còn có khách làng chơi?
Anh ta nói Ngô Tranh bán 'dâm!' Anh ta nói Ngô Tranh bán 'dâm!' Anh ta còn nói Ngô Tranh bán 'dâm!'?
Đây là chuyện từ lúc cô ra đời đến nay nghe buồn cười nhất đấy.
Ngô Tranh của cô, Ngô Tranh của cô làm sao vậy? Tại sao lại co rút như một đứa bé thế kia?
"Tranh?" Kỷ Niệm ngồi xổm xuống một lần nữa, kêu một tiếng. Ngô Tranh vẫn không cử động chút nào.
Kỷ Niệm muốn biết Ngô Tranh xảy ra chuyện gì, cô không thể tin và không muốn tin. Nhưng những câu nói kia, giống như hạt giống đang nẩy mầm, quấn chặt trái tim cô. Cô bắt đầu hoảng rồi, đau lòng giống như bị một lưỡi dao sắt bén chém ngang qua.
Tối hôm qua cô không có ở đây, rốt cuộc Ngô Tranh đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Tranh của cô tại sao không còn cười, dịu dàng gọi cô là Niệm Niệm? Tại sao Ngô Tranh không để ý tới cô?
Tâm trạng Kỷ Niệm như con thuyền đang chìm vào nước, cứ chìm, chìm đến vạn kiếp bất phục. Lúc này, Kỷ Niệm mới hiểu cảm giác "bất lực" là thế nào.
Cô không quan tâm Ngô Tranh chống cự, ôm chặt lấy cơ thể đang co rút kia. Cơ thể trong lòng lạnh ngắt, liên tục run rẩy.
Trong lòng Kỷ Niệm sợ hãi muốn chết, dùng hết sức lực ôm lấy Ngô Tranh, không ngừng dùng tiếng nhẹ nhàng gọi nàng: "Tranh, là chị đây, là chị nè, chị là Niệm Niệm đây, em ngẩng đầu nhìn chị đi!"
Nói tới nói lui cũng bảy tám lần, Ngô Tranh ở trong lòng mới có phản ứng, cuối cùng ngẩng đầu lên, không ngờ là, Ngô Tranh không có khóc, không có đau khổ, khóe miệng lại mỉm cười lên, "Niệm Niệm, thật xin lỗi, em bị mất điện thoại, không nói với chị ngủ ngon được."
Nhìn Ngô Tranh cười yếu ớt, nét mặt dại ra, Kỷ Niệm liền run lên. Nụ cười này sắc bén như dao, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất, làm cho cô đau lòng không thể tả. Bổng nhiên trong lòng dường như có thể nuốt chứng hết những sợ hãi, nước mắt tuôn ra.
Cô lại ôm chặt lấy Ngô Tranh, hận không thể đem Ngô Tranh hòa vào cơ thể cô, tan vào trong máu của cô.
Cô nhóc này, tại sao còn nhớ chưa nói với cô ngủ ngon nữa? Đã xảy ra chuyện gì chứ!
Thật sự đã xảy ra chuyện gì! Ngô Tranh, tại sao Ngô Tranh lại thành như vậy!
Cô không muốn Ngô Tranh dây dưa với cảnh sát, cô cũng không muốn. Cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô lấy điện thoại gọi cho gia đình trên dưới đều làm cấp cao. Rất lâu, điện thoại mới có người nghe, bên kia hỏi một câu: "Ai vậy?"
Chưa tới năm phút, viên cảnh sát đang buồn ngủ nhận được điện thoại. Mặt liền tỉnh bưng, nói đồng ý liên tục.
Cười mỉa mai thả Ngô Tranh và Kỷ Niệm đi.
Kỷ Niệm không nói gì, trong mắt ngoài Ngô Tranh ra cô không để ý ai. Cô ôm thật chặt Ngô Tranh rời khỏi đồn, Ngô Tranh cứ như con rối đi theo cô, đầu cúi thấp sát cơ thể, toàn thân mềm nhũn. Dường như chỉ cần buông tay ra, Ngô Tranh sẽ chạy khỏi cô.
Đặt Ngô Tranh vào ghế phụ, Kỷ Niệm nhanh chóng qua ghế tài xế, chậm rãi lái xe đi. Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng rè rè của điều hòa không khí. Trong lòng Kỷ Niệm đầy hoang mang, cô chưa từng hoang mang như vậy. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn Ngô Tranh, Ngô Tranh đang dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài. Suốt cả đoạn đường, ánh mắt Ngô Tranh không hề động.
Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh cụp mắt, nhìn Ngô Tranh cười. Trái tim lương thiện như bị cắt thành vô số mảnh vỡ, có ghép thế nào cũng không hợp lại được, dưới đất đầy máu nhìn mà giật mình.
Cô che miệng, cắn chặt tay, để không cho mình khóc thành tiếng. Thế nhưng không thể nào nhịn được, cô chưa từng thấy bất lực như vậy. Cô chỉ cần nghĩ tới Ngô Tranh đã xảy ra chuyện gì, cô liền run rẩy.
Buổi tối đó, vì sao cô không ở bên cạnh Ngô Tranh!
Rốt cục trở về nhà, Ngô Tranh không nói một tiếng liền chạy vào phòng vệ sinh, Kỷ Niệm khẩn trương đi theo, còn chưa kịp bước vào phòng vệ sinh, cửa liền đóng lại cái rầm.
Bên trong lập tức truyền ra tiếng nước ào ào chảy.
Kỷ Niệm cụt hứng đi vòng vòng trong phòng, dường như thú vui bình thường lại trở thành bất lực và buồn bực.
Giờ này Ngô Tranh không phải đang làm ở Tinh Không sao, sau đó thì tan làm đi về nhà, đúng 2h30 tắm rửa xong là đi ngủ.
Vì sao, lúc ba giờ sáng thì sở cảnh sát điện thoại cho cô, nói cho cô biết chuyện cười lớn như vậy!
Hơn nữa, cái chuyện cười này lại thật sự xảy ra. Ngô Tranh của cô, người yêu quý giá nhất của cô, sau một tối không gặp, bảy hồn tám phách đều bay đâu mất. Cứ như một cái xác không hồn.
Ngô Tranh chắn chắn sẽ không tự nhiên thay đổi một cách thất thường như vậy, trong giây phút ấy cô liền nghĩ tới Tôn Vân Viễn, gần như phát điên nhắc nhở: "Đừng để tôi hận anh."
Kỷ Niệm giật mình, nhào lấy điện thoại tìm số Tôn Vân Viễn. Không cần chờ lâu điện thoại liền thông, Kỷ Niệm không nói gì, đã truyền đến tiếng cười khẽ của Tôn Vân Viễn: "Em yêu, sao lại gọi cho anh?"
Kỷ Niệm nghe giọng của Tôn Vân Viễn, sự thù hận trong lòng càng lúc càng cao.
Cô cắn chặt răng, thậm chí có thể nghe được tiếng kêu ken két. Cô cố gắng hết sức để áp chế muốn giết người, hàm răng lỏng ra. Cô chăm chú nhìn sàn nhà để bình tĩnh, đè nén âm thanh run rẩy hỏi: "Có phải anh làm không?"
Bên kia im lặng cả buổi, đột nhiên thở dài một tiếng: "Niệm Niệm, em mãi mãi luôn vì cô ta mới điện thoại cho anh sao?" Dừng một chút, nhẹ nhõm nói, "Em nhìn cô ta đi, cô ta rất yếu đuối, người như vậy làm sao có thể bảo vệ cho em, làm sao xứng với em?"
Rốt cuộc Kỷ Niệm nghe không vô nữa, hung hăng ấn nút tắt máy.
Cô tức giận đi vòng vòng ở trong phòng, hận không thể đạp nát luôn sàn nhà!
Cô chưa bao giờ tức giận đến thế! 18 tuổi, cô bị ba nhốt vào phòng. Cô yêu một người đàn ông 5 năm, thấy hắn cùng một phụ nữ lạ ở trên giường, cô cũng không tức giận như vậy.
Kỷ Niệm cắn chặt răng, siết chặt quyền, toàn thân tức giận không có chỗ phát tiết. Vốn định muốn phá sập công ty Tôn Vân Viễn để hắn không còn gì cả, bây giờ cô hận không thể ném cái tên đó vào máy trộn bêtông, để xương thịt nát vụn.
Tức giận qua đi, sau đó là xót xa và đau khổ.
Cô cẩn thận bảo vệ Ngô Tranh như vậy, nhưng lại vẫn đánh mất nụ cười của Ngô Tranh rồi.
Ánh sáng duy nhất trong đời cô, cô cũng đánh mất rồi. Cô không biết phải làm gì?
Nếu như cô không ở Kỷ thị! Nếu như cô có thể thường xuyên ở cùng với Ngô Tranh! Nếu như cô có thể cho Ngô Tranh một thế giới đơn giản sạch sẽ!
Kỷ Niệm nhìn đồng hồ đeo tay cũng hơn nữa tiếng, đi đến cửa phòng vệ sinh, vẫn tiếng nước chảy ào ào.
Kỷ Niệm lại đi vòng vòng quanh căn phòng nhỏ, không hề dừng lại. Cô nhìn thấy những tấm hình chụp chung trên tường, nhiều như vậy, hai người cười rực rỡ như vậy, cô đã phá hủy mọi thứ rồi sao? Cô thật sự muốn mất đi tất cả những thứ này sao?
Cô nhìn đồng hồ, một giờ, hai giờ, ba giờ, rồi đi đến cửa phòng vệ sinh, cho dù cô gõ cửa gọi cở nào đi nữa, ở bên trong toàn là tiếng nước chảy.
Kỷ Niệm đứng trong căn phòng trống rỗng, cô phát ngốc trơ mắt nhìn mặt trời đang từ từ ló dạng. Cô tuyệt vọng vô cùng, đã sang một ngày mới rồi.
Ngô Tranh, đã là một ngày mới rồi! Chúng ta có thể quên hết mọi chuyện không vui ngày hôm qua không?
Kỷ Niệm bỗng cảm thấy lạnh. Sao Ngô Tranh lâu như vậy vẫn chưa ra? Không làm gì ngốc nghếch trong đó đấy chứ? Cô sợ đến mức run rẩy, không chịu được nữa. Cô tới trước cửa phòng vệ sinh, điên cuồng đập cửa, tuyệt vọng như một hạt giống đang nẩy mầm, làm toàn thân cô run rẩy. Cô hét to: "Ngô Tranh! Ngô Tranh! Ngô Tranh! Em ra đi!"
Bên trong không hề có động tĩnh gì, ngay lúc Kỷ Niệm chuẩn bị mở cửa ra, thì cửa được mở ra.
Khi Ngô Tranh ra, lại cười khanh khách, chỉ là làn da trắng như tuyết đã ửng màu đỏ tươi, hơi nước vẫn còn bốc lên. Em ấy dùng nước sôi đến bỏng da sao?
Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh cười, trong nháy mắt liền ngẩn người, em ấy đứng ở đó, có chút ngẩn ngơ, giống như nhiều năm trước hai người gặp nhau, lúc đó dáng vẻ Ngô Tranh cũng ngốc như thế.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì với Ngô Tranh, nàng đi tới mỉm cười, sờ lên mặt Kỷ Niệm: "Em không có làm chuyện ngốc đâu. Chị nhớ không? Em từng nói phải khỏe mạnh sống đến tám mươi hay chín mươi tuổi, vẫn luôn ở bên cạnh chị."
Kỷ Niệm điên cuồng gật đầu, đúng, đúng, cô nhớ kỹ, lúc lễ tình nhân Ngô Tranh đã nói với cô rồi. Cô nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Kỷ Niệm một từ cũng không nói, hung hăng ôm lấy Ngô Tranh. Nhưng cô chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể đó, thì đã bị Ngô Tranh đẩy ra.
Kỷ Niệm ngẩn người, không thể tin mà nhìn Ngô Tranh.
Ngô Tranh cũng ngẩn người, hình như cũng chưa kịp phản ứng mình làm cái gì, nhưng cũng lập tức cười lên. Cái gì cũng không giải thích, chỉ là luôn cười, rồi nhìn ngoài cửa sổ trời đã sáng, tự mình nói: "Chị sắp đi làm rồi, để em đi nấu cơm cho chị."
Dứt lời, nhanh chóng chạy vào nhà bếp, hầu như có thể dùng hai từ trốn tránh để hình dung.
Cửa phòng bếp đóng sầm trước mặt, Kỷ Niệm nhìn cửa phòng bếp đóng chặt đứng như trời chồng. Khi hồi phục tinh thần, cô sẽ buộc bản thân tin tưởng. Ngô Tranh chống cự cô! Ngô Tranh trốn tránh cô! Ngô Tranh không muốn gặp cô! Ngô Tranh không muốn để cô chạm vào!
Những câu nói hiện lên trong đầu, Kỷ Niệm cũng hồi phục tinh thần.
Ngay lập tức, Kỷ Niệm liền như nghẹt thở không còn đứng vững. Cô thở mạnh, ấn ngực, tại sao lòng cô đau đến vậy?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Ức: "Mấy hôm nay tôi sẽ không về công ty, có chuyện gì thì để sau đi, dù trời có sập xuống cũng không được tìm tôi! Còn có, cô đi Bác Thụy nói với ông nội một tiếng, tôi không tiễn ông nội được." Không đợi Lâm Ức trả lời, Kỷ Niệm liền cúp điện thoại.
Liên tục hít sâu, tâm trạng mới bình ổn. Mở cửa phòng bếp ra, Kỷ Niệm không biết mở miệng thế nào với Ngô Tranh, thì đã thấy Ngô Tranh đang mỉm cười. Ánh nắng chiếu vào gò má em ấy, mái tóc ẩm ướt còn tán loạn trên vai, nhìn qua vẫn như mọi buổi sáng khác.
Nhưng ngón tay Ngô Tranh đang run rẩy, khi đập trứng thì lại làm trứng bể, trứng gà với vỏ trứng liền rơi ra ngoài. Nhưng Ngô Tranh không hề dừng lại, khóe miệng vẫn mỉm cười, cầm một cái trứng khác, đập vào trong bát.
Khi bỏ muối vào, Ngô Tranh run rẩy, không cách nào cho muối vào bát được. Nàng hết lần này đến lần khác cố gắng, trên bàn đầy muối, nhưng vẫn không chịu dừng, cứ múc mãi.
Nụ cười bình tĩnh của Ngô Tranh làm cho Kỷ Niệm vụn vỡ, toàn bộ trong lòng đau như bị dao chém tới chém lui, máu thịt be bét. Cơ thể đau như không còn chút gì hoàn chỉnh.
Kỷ Niệm rốt cục nhịn không được, dùng hai tay đè miệng, áp chế tiếng khóc của mình. Ngô Tranh không khóc, sao cô có thể khóc.
Nhưng tiếng khóc vẫn bị Ngô Tranh nghe thấy, Ngô Tranh nhìn sang, trên mặt lại nụ cười sáng lạn: "Niệm Niệm, chờ chút nha, em làm xong ngay thôi."