Sau bữa trưa, Kỷ Niệm không về công ty, mà cùng làm hướng dẫn viên du lịch với Ngô Tranh, dẫn Hiểu Lạc và Phương Tâm đi dạo thành phố T. Ngô Tranh từ lúc đến thành phố T, đây là lần thứ hai nàng xuống phố đi dạo kiểu này. Đúng là hướng dẫn viên du lịch có tâm, rất nhiệt tình kể từng câu chuyện ở từng nơi. Không chỉ Hiểu Lạc, ngay cả Kỷ Niệm cũng nghe say sưa.

Hai người cười Ngô Tranh, mấy năm này toàn đi du lịch khắp nơi, cũng coi như không uổng công đi du lịch.

Mới đi qua hai khu giải trí trong thành phố, Phương Tâm cũng mệt không thèm nhúc nhích nữa. Mấy người lớn phải đưa Phương Tâm vào quán nước, mỗi người một chỗ.

Ngô Tranh đã quen thuộc với Phương Tâm, nàng để cô bé ngồi lên chân của mình, đem tờ đơn ra trước mặt Phương Tâm, cười híp mắt lấy lòng cô bé: "Nói đi, con muốn ăn cái gì, cũng mua cho con hết."

Phương Tâm sợ hãi nhìn mẹ đang ngồi đối diện, cúi đầu không dám nói lời nào. Ngô Tranh cười lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Phương Tâm: "Con muốn ăn gì cứ ăn, có mẹ nuôi làm chỗ dựa cho con!"

Phương Tâm lại nhìn qua Hiểu Lạc, thấy mẹ không có nhíu mày lại, lúc này mới nhảy nhót lên: "Muốn ăn chuối tiêu thuyền!"

Hiểu Lạc gọi một ly sữa chua, từ từ uống. Nhìn Ngô Tranh ở đối diện đang chơi đùa với Phương Tâm, rồi thấy Kỷ Niệm mỉm cười nhìn Ngô Tranh và Phương Tâm. Trên người chị ấy tỏa ra ánh sáng nhạt như nữ thần, cao quý xinh đẹp, liền bị hấp dẫn.

Hiểu Lạc cũng mĩm cười, hai người này, hoàn cảnh cách xa mười vạn tám ngàn dặm, tại sao lại có thể đến bên nhau?

Tình yêu, thật sự không cần lý do ý? Chỉ cần tìm được người thích hợp, cả đời này trong ánh mắt chỉ có nhau, như hòa tan vào trong nước.

Phương Tâm ăn kem ly xong, liền la hét muốn đi cầu, Hiểu Lạc mang theo Phương Tâm hỏi phòng vệ sinh ở đâu, trên cái bàn nhỏ chỉ còn lại hai người.

Biết được trong bốn năm này Kỷ Niệm vì nàng làm rất nhiều chuyện, bây giờ chỉ còn hai người, Ngô Tranh có chút ngượng ngùng, không biết nói gì với Kỷ Niệm.

Nhìn Kỷ Niệm một chút, Ngô Tranh hơi đỏ mặt, chỉ là đưa tay ra, nắm thật chặt tay Kỷ Niệm. Bàn tay siết chặt, chặt giống như hai bàn tay luôn đi cùng nhau. Chặt giống như dù cho tốn hao bao nhiêu sức lực, cũng không chia li.

Kỷ Niệm cười híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, "Em rất thích Phương Tâm sao?"

Trong lòng Ngô Tranh bỗng nhiên bị xiết chặt, lo lắng khi Kỷ Niệm nói về vấn đề con nít. Có chút hoảng loạn, vội vàng nói: "Em càng yêu chị hơn."

Kỷ Niệm bật cười, vỗ đầu Ngô Tranh, mỉm cười nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, trong ánh hoàng hôn: "Hai người chúng ta, cứ thế này mà cùng nhau đi tiếp mãi mãi chứ?"

Ngô Tranh nghe xong, liền mỉm cười. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên người Kỷ Niệm, làm từng sợi lông tơ cũng giống như mạ vàng. Lông mi thì nhìn giống như cánh bướm, đôi mắt lại càng giống như viên đá quý màu đen, lấp lánh tỏa hào quang.

Ngô Tranh nhịn không được nhìn rất say mê, rõ ràng người phụ nữ này vẫn luôn ở bên cạnh mình, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy người phụ nữ này, tại sao nhìn người phụ nữ này vẫn thấy không đủ, cảm thấy đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến mức rung động lòng người.

Nàng hôn lên tay mình, sau đó đưa tay qua môi Kỷ Niệm.

Nhìn mắt Kỷ Niệm đang cười, Ngô Tranh chỉ cảm thấy giây phút này nàng có chết đi, nàng cũng không có gì để tiếc nuối.

Từ trong tiệm kem đi ra, rồi đi dạo trên đường, đi ăn cơm tối xong, Kỷ Niệm lái xe đưa Hiểu Lạc đi khách sạn, lúc này Ngô Tranh mới vội vã đi đến Tinh Không.

Mới vào quán bar, chỉ thấy Tô Thân đang ngồi ở quần bar cầm ly rượu mím môi. Quản lý thì ngồi một bên, một vòng nhân viên đang vây ở bên cạnh. Ðám người Ngụy Duyên thì đang ngồi trên ghế salong cạnh quầy bar, tâm trạng nặng nề. Ðã mở cửa khá lâu rồi, nhưng không thấy một bóng khách.

Tô Thận thấy Ngô Tranh, ngoắc tay gọi nàng đến. Ngô Tranh đầy nghi vấn, đám nhân viên đều nhường đường để nàng đến cạnh Tô Thân, nhận lấy ly Whisky đá từ tay Tô Thận.

Tô Thân xích lại gần Ngô Tranh, dịu dàng cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt Ngô Tranh: "Nil, cô đã chọc nhầm ai rồi?"

Ngô Tranh lúng túng lùi một bước, trong đầu phản ứng với người mà Tô Thận nói tới. Ngẩn người, nhìn bọn Ngụy Duyên, rốt cục mới ý thức được, Tinh Không hôm nay có vẻ khá kì lạ: "Sao thế?"

Tô Thận ngồi thẳng lên, chống cằm, nhìn chằm chằm Ngô Tranh mỉm cười, phong tình vạn chủng: "Mới vừa tống cổ người ta xong, thì chiều đã có mấy người cảnh sát cầm hồ sơ, bảo tôi phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Cứ giống như đã có âm mưu từ trước, thật không chê vào đâu được." Tô Thận dừng một chút, nụ cười càng gian hơn: "Tinh Không luôn kinh doanh yên ổn, nên tôi đoán người đó có liên quan đến cô đấy."

Ngô Tranh đứng ngẩn người ra, cả buổi còn chưa lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh quán bar một vòng, rốt cuộc mới tỉnh táo lại, chẳng lẽ bởi vì nàng, Tinh Không mới đóng cửa? Tinh Không, không phải quán bar lớn nhất trong thành phố T sao? Có thể kinh doanh đến mức độ này, thế lực của Tô Thận cũng không phải nhỏ! Tại sao có như vậy liền đóng cửa rồi?

Nhìn nét mặt không thể tin được của Ngô Tranh, Tô Thận lại nói thêm: "Dương Quang nói Nothing cũng bị điều tra. Bảo là giấy tờ không hợp lệ cái gì đó, nên cũng bắt rã nhóm."

Ngô Tranh ngẩn ngơ, không thể tin nhìn qua Dương Quang, rồi nhìn lại Tô Thận.

Khi nàng cùng với người yêu và bạn vui vẻ, bên này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?

Chẳng lẽ đều do Tôn Vân Viễn làm? Anh ta chỉ là thương nhân, tại sao có thế lực lớn như vậy? Chắc cũng có Kỷ gia tham gia rồi?

Nàng trợn to mắt, hoàn toàn không thể tin được, hoặc là không muốn tin, nàng chỉ muốn đơn giản ở bên một người, vậy mà làm cho nhiều người liên lụy như thế!

Tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn nàng, giống như mọi người đang chờ quyết định của nàng.

Ngô Tranh có chút bối rối, không biết phải làm sao. Trái tim căng thẳng, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi những ánh mắt này.

Nàng không biết làm sao bây giờ, xưa nay nàng không hề bị cuốn vào mấy cuộc tranh đấu trong bóng tối này. Sống nhiều năm như vậy, vẫn trôi qua rất bình yên vô sự. Cứ tưởng như, nếu chuyện như vậy xảy ra ở trên người nàng, thì nàng cũng chẳng buồn đi tìm hiểu sâu xa làm chi cho mệt. Nàng không dám nói ra người nàng nghi ngờ, nàng không biết quan hệ của anh ta lợi hại đến đâu, cũng không biết có hậu quả gì. Lỡ nói ra, Kỷ thị bị liên lụy thì làm sao bây giờ? Ảnh hưởng đến Kỷ Niệm thì làm sao? Nhưng không nói ra, bởi vì nàng mà quán bar bị liên lụy, thì làm sao?

Dương Quang liếc nhìn thấy Ngô Tranh bị thương như bất lực, nhìn qua Tô Thận, rồi nhìn qua mấy người bạn, trao đổi ánh mắt. Sau đó đi lên vỗ vai ngô Tranh: "Cậu đi về trước đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

Ngô Tranh thật không biết làm sao, nàng rời khỏi Tinh Không. Nàng mờ mịt vác ghita đi trong màn đêm ồn ào. Lối đi bộ rộng rãi, xe chạy như bay. Ðèn xe cùng tất cả các loại đèn khác, chiếu sáng khắp nơi.

Ngô Tranh ngồi chồm hổm bậc thang ở ven đường, nhìn người đi đường ở trước mặt nhanh chóng đi qua, trong lòng đang rối loạn, hồi sáng Hiểu Lạc mới nói với nàng là không cần trốn tránh, nhưng mà bây giờ nàng lại đang trốn tránh.

Bởi vì nàng mà Nothing và quán bar của Tô Thận bị dính vào. Nàng không nên bỏ đi, nàng phải cùng họ đối mặt.

Nhưng mà, nàng không biết phải làm sao bây giờ! Nàng sẽ không làm theo ý của Tôn Vân Viễn mà rời khỏi Kỷ Niệm, thế nhưng Tinh Không cùng với ghita phải làm sao đây? Sau này, lại xuất hiện những chuyện khác thì làm sao?

Nàng nên đi tìm Tôn Vân Viễn nói chuyện? Hay là đem chuyện này nói cho Kỷ Niệm biết?

Đang nghĩ lung tung, thì điện thoại trong áo vang lên. Nghe thấy nhạc chuông là của Kỷ Niệm. Ngô Tranh khẽ cười, bắt máy.

Giọng nói của Kỷ Niệm có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy ngọt ngào: "Tranh, nhớ chị không?"

Ngô Tranh gật đầu, gật đầu, liên tục gật đầu.

Lúc này, nghe được giọng nói của Kỷ Niệm, Ngô Tranh cảm thấy chua xót. Không hiểu tại sao, cũng không biết tại sao. Đến khi Kỷ Niệm nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao em không nói gì?" Ngô Tranh mới tỉnh táo, cuống quít nói: "Nhớ chị."

Bên kia lập tức lên giọng, nghi ngờ hỏi: "Tại sao em khóc?"

Ngô Tranh ngẩn người, lúc này mới lau mặt, tay thì đang ướt, nàng không biết mình đang khóc, tại sao Kỷ Niệm lại biết?

"Tại sao em lại khóc? Em đang ở đâu?" Tiếng Kỷ Niệm có chút hoảng hốt lên.

Ngô Tranh cười nhẹ, dùng mu bàn tay liều mạng lau mắt. Nhưng lau mãi vẫn không hết: "Em không có khóc. Em đang ở trong hậu đài của Tinh Không, em chỉ đang nhớ chị thôi." Ngô Tranh dừng một chút, cảm giác hơi thở như cho gì chặn lại, chỉ sợ Kỷ Niệm nghe thấy gì đó, liền nhanh chóng nói: "Niệm Niệm, em phải lên sân khấu. Em cúp nhé, tối gọi lại cho chị nha."

Ngô Tranh cúp điện thoại thật nhanh, gắt gao nhíu lông mày.

Sao nàng vẫn nhu nhược như thế này, đây chỉ mà chuyện nhỏ thôi mà. Nếu đơn giản mọi chuyện, thì đây chỉ là chuyện xấu thôi mà, nàng không thể vì chuyện nhỏ thế này mà hoảng loạn.

Như vậy thì nàng làm sao có thể đứng cạnh Kỷ Niệm, làm sao có thể bảo vệ Kỷ Niệm đây? Nàng không thể khóc, không được khóc. Khóc là nói nàng chịu thua, nàng không chịu thua, nàng không thèm chịu thua. Nàng không phải một mình, Kỷ Niệm luôn luôn ở bên nàng, không phải sao?

Ngô Tranh cúi đầu lên đầu gối, nghiêm mặt. Đến khi không còn nước mắt, thì nàng mới đứng lên.

Nàng mua một lon bia ở máy bán hàng tự động ven đường, thấy trời vẫn còn sớm, Ngô Tranh không muốn về nhà. Phía xa, trên cầu vượt ồn ào, dưới ánh đèn đường, hàng loạt quán vỉa hè, từ đầu cầu bên này dài đến đầu bên kia. Các chủ quán đang hô hào, mời chào khách.

Ngô Tranh nhìn sang, nhìn thấy một gian hàng bán dây móc điện thoại cho cặp đôi, nàng liền ngồi xuống nhìn từng cặp một.

Hai nữ sinh vì có khách hàng, nên khuôn mặt tươi cười hỏi: "Chị gái có thích không?"

Ngô Tranh đặt lon bia qua một bên, ôm đàn ghita ngồi xổm xuống, cầm lên một cặp dây móc điện thoại hình Hươu Cao Cổ. Hai chú Hươu Cao Cổ nho nhỏ, một con thì mặt rất ngốc, một con thì cười híp mắt tà mị.

Chúng nó, sao giống hai người họ vậy?

Ngô Tranh cười xì xì. Điện thoại của Kỷ Niệm vẫn không có gì trang trí, nếu đeo lên thứ đáng yêu này không biết sẽ có cảm giác gì đây.

Vì hai chú Hươu này mà tâm trạng nàng tốt hơn một chút. Ngô Tranh đảo mắt, hai ngón tay cầm lên một cái túi nhỏ, lắc lắc, mỉm cười hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Mua dây đeo điện thoại xong, Ngô Tranh dựa lên thành cầu, nhìn xuống đường từng chiếc xe đang chạy qua. Tất cả mọi người đều bận rộn.

Nàng nhấm môi vài hớp bia, bị cay đắng tràn lan trong khoang miệng.

Nhìn thấy bên cạnh có một người già nhặt những cái lon, nàng lập tức ngửa đầu uống hết số dư còn lại, rồi đưa cho người già.

Người già lập tức cười, miệng luôn nói cảm ơn.

Ngô Tranh liền cười, nhìn người già đi xa.

Mỗi khi nhìn thấy những người già thế này, Ngô Tranh đều thầm trách con cái của họ, ba mẹ đã lớn tuổi còn bắt họ phải chịu cực khổ. Còn với những người già này, trong lòng Ngô Tranh tràn đầy kính nể. Họ dựa vào năng lực của mình để nuôi sống bản thân, dũng cảm đối mặt với cuộc sống. Dù vẫn phải khom lưng, nhưng ai nói họ không thể ngẩng cao đầu?

Nàng cũng có thể. Giống như Hiểu Lạc nói, nàng không thể cứ trốn tránh mãi được.

Lấy số điện thoại của Tôn Vân Viễn trong điện thoại của Kỷ Niệm, cùng anh ta nói chuyện, không biết có giải quyết được vấn đề hay không đây?

Bỗng nhiên nhớ tới, vì hôm nay là buổi diễn của nhạc đồng quê, nên nàng đem theo ghita gỗ.

Ngô Tranh mở hộp đàn, chỉnh dây. Thuận thế dựa lên lan can cầu, làn điệu nhẹ nhàng mềm mại vang lên.

Nàng ngửa đầu, từ từ nhắm mắt, cảm nhận gió đêm thổi tới.

Những tiếng hét to nhỏ từ hàng quán, tiếng người nói chuyện, tiếng xe, dường như đã trôi đi xa.

Nàng cười, cảm thấy trong lòng lặng như nước.

Đã vào thu rồi. Nàng bắt đầu với Kỷ Niệm, cũng là trời vừa vào thu.

Vậy thì nếu như nàng với Kỷ Niệm có thể vượt qua mùa thu thứ hai, thì có thể cùng Kỷ Niệm vượt qua mùa đông, mùa xuân, mùa hạ.

Cũng như Kỷ Niệm đã từng nói. Nàng muốn cùng Kỷ Niệm từng ngày, từng ngày trôi qua. Cứ vậy, đi đến suốt một đời.

.....

Merrry Christmas: Chúc các bạn có một đêm giáng sinh vui vẻ bên gia đình, bạn bè và gấu nhé ^-^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play