Kỷ Niệm tưởng rằng tắt điện thoại, là có thể ngăn cản tất cả sự quấy rầy bên ngoài, không ngờ rằng hòm thư lại nhận mail liên tục. Gấp rút xem qua một lần, biểu hiện bất ngờ, dưới tâm trạng của cô những lời động viên chẳng lọt tai.

Đến trưa, bình thường Kỷ Niệm không thích ra ngoài ăn cơm. Nhưng hôm nay, cô cao ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhếch môi đầy tự tin đi qua trước mặt từng nhân viên.

Ở những thời điểm thế này, cô càng phải thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân. Côtuyệt đối không tránh né, tránh né cứ như việc cô làm là sai. Cái thế giới kỳ quái này không ưa cô, cô cũng chả ưa gì thế giới này.

Ngồi trong quán cơm Tây đối diện văn phòng, tầm mắt nhìn xung quanh. Kỷ Niệm như không có gì, ngồi bên cửa sổ, gọi một phần sườn bò bít tết. Nhân viên phục vụ nhìn cô chằm chằm, rất lâu không có phản ứng. Kỷ Niệm bực mình, ngẩng lên mắt lạnh như băng nhìn vào mắt phục vụ. Cô bé kia cứ như bị đông đến tỉnh, vội vàng note lại rồi chạy biến đi.

Cái quán này toàn là dân văn phòng, trong 10 người thì có 6 người biết cô. Sáng sớm hôm nay báo vừa ra, thì 4 người còn lại chắc cũng biết Kỷ thị có một giám đốc tên là Kỷ Niệm. Lại còn ôm ấp một người phụ nữ đi vào quán rượu, cả đêm không ra.

Kỷ Niệm cười châm biếm, nâng quai hàm nhìn ra cửa sổ. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.

Ăn cơm xong về công ty, Lâm Ức đã ở đó. Thấy cô đứng lên, nét mặt chừng chờ. Kỷ Niệm nhìn đã biết Lâm Ức có việc, nên dừng lại bàn làm việc của cô ấy. Quả nhiên, Lâm Ức liền nói: "Đổng Sự Trưởng nói mời ngài về nhà, công việc ở đây ông ấy sẽ giao cho người khác."

Dù sớm biết như vậy, trong lòng Kỷ Niệm vẫn trùng xuống, cảm thán trước thông tin truyền đi quá nhanh. Tin tức chỉ vừa mới ra báo, chưa đầy 2 tiếng, thì toàn bộ Kỷ gia đều biết.

Hơn nữa mệnh lệnh này do ông nội gửi tới, lần này thông tin quả nhiên không tốt, ngay cả ông nội chưa bao giờ hỏi đến cuộc sống của cô cũng đứng ngồi không yên. Dù Kỷ Niệm thấy yêu một người phụ nữ không có lỗi gì, nhưng nghĩ đến cảnh gia đình kịch liệt phản đối, trong lòng cũng rầu rĩ không thoải mái.

Lâm Ức nhìn Kỷ Niệm nhíu mày suy nghĩ, cũng không quấy rầy, chờ Kỷ Niệm ngước đầu lên, mới bổ sung một câu: "Kỷ Uân đang ở trong phòng làm việc của ngài, chờ ngài."

Kỷ Niệm cười một cái, ngay cả quan sai áp giải phạm nhân cũng tới.

Cô đẩy cửa đi vào phòng, Kỷ Uân đang đứng ở cửa sổ nghe thấy âm thanh, liền nhíu mày nhìn qua, cả buổi không nói chuyện.

Kỷ Niệm đóng cửa phòng làm việc, dựa vào cửa, nghĩ tới xưa nay không có chuyện gì cũng không gặp mặt người nhà, mỉm cười hỏi: "Khi nào thì đi."

Kỷ Uân bình tĩnh dịu dàng nhìn Kỷ Niệm, giữa hai lông mày đang lo lắng, chậm rãi nói: "Máy bay cất cánh lúc ba giờ chiều."

Kỷ Niệm gật đầu, nụ cười không thay đổi, không nói thêm gì nữa, ngồi vào ghế bà chủ của mình, rồi mở hồ sơ trên bàn ra coi.

Kỷ Uân đi tới, ngồi xuống ghế đối diện Kỷ Niệm, nhìn thẳng vào Kỷ Niệm. Nhìn cô thu dọn tài liệu trên bàn, gấp rút làm xong những lời chú giải quan trọng. Rồi mở máy tính, thu dọn tập tin, trên mặt rất bình tĩnh và chăm chú, cứ như không có chuyện gì xảy ra, như đang làm việc bình thường thôi.

Kỷ Uân linh cảm trong nhà sẽ xảy ra một phen sóng gió. Lần này so với mối tình đầu là nam của Kỷ Niệm, thì tiếng phản đối trong nhà còn nhiều hơn, không cùng đẳng cấp. Sáng sớm ông nội vừa mới biết tin, gọi điện thoại cho Kỷ Niệm thì không được, liền xanh mặt ra lệnh đón Kỷ Niệm về nhà.

Ở trong mắt ông nội, chuyện này đúng là một trò cười lớn, cũng không phải chuyện dễ dàng bàn bạc.

Anh có cô em gái này, quả thật là bướng bỉnh. Sau khi tốt nghiệp trung học thì rời khỏi nhà, nếu không phải vì chuyện của Ngô Tranh bốn năm trước, cả đời này em ấy sẽ không bao giờ quay lại Kỷ gia. Chỉ là, anh không thể tưởng tượng được, một người phụ nữ kiêu ngạo như Kỷ Niệm, bốn năm trước vì Ngô Tranh mà tổn thương bản thân mình, vậy mà bây giờ còn có thể ở chung với cô ấy.

Kỷ Uân nhìn Kỷ Niệm bận rộn hai mươi phút, mới mở miệng hỏi: "Không phải em nói em không tìm được cô ấy sao?"

Kỷ Niệm dừng động tác lại, ngước mắt lên, cũng không nói chuyện, nhìn Kỷ Uân cười một cái, rồi cúi đầu xuống.

Kỷ Uân cũng trầm mặc, Kỷ Niệm không phải không có chủ ý. Có thể bình tĩnh đến như vậy, nhất định đã chuẩn bị tốt công tác bố cáo thiên hạ rồi. Chỉ là, làm sao người nhà sẽ đồng ý đây?

Anh cúi đầu, nghĩ thầm trong lòng. Tính toán làm sao để khuyên bảo lọt tai Kỷ Niệm, nữa ngày mới nói: "Em quen A Trạch 5 năm cũng có thể bỏ được, thì cô ấy cũng bỏ được. Em sẽ tìm thấy người thích hợp hơn."

Kỷ Niệm ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Uân mỉm cười: "Tình cảm không thể đem ra so sánh được?"

Một câu nói liền lấp đầy Kỷ Uân, anh không thể nói thêm.

Trước khi lên máy bay, Kỷ Niệm điện thoại cho Ngô Tranh, điện thoại vừa reo liền có người bắt máy, bên kia thật yên tĩnh. Thời gian này, Ngô Tranh đang bận tập luyện sao? Kỷ Niệm cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới một chỗ Kỷ Uân không nghe được, cười nói một tiếng: "Tiểu Tranh."

Bên đầu điện thoại kia Ngô Tranh cười một cái, giọng nói lười biếng, giống như vừa thức dậy, dịu dàng nói: "Tại sao giờ này chị lại gọi tới?"

"Chị có việc phải quay về công ty bên kia, mấy ngày nay chị sẽ không về nhà được." Giọng nói Kỷ Niệm bình tỉnh như thật, giống như chỉ về vì công việc.

"Ừm." Người ở bên kia cũng không có nghi ngờ nào, giọng nói êm dịu đồng ý, dừng mấy giây, Kỷ Niệm định tạm biệt rồi tắt máy, liền nghe thấy Ngô Tranh nói rõ ràng một câu: "Niệm Niệm, em chờ chị trở lại."

Câu nói này không phải dạng bình thường lười biếng, mà một ngữ khí rất nghiêm túc trịnh trọng.

Kỷ Niệm ngẩn người, không biết có phải bị ảo giác hay không. Cô giống như đã nghe ra trong lời nói của Ngô Tranh, một loại làm việc nghĩa chẳng từ nan.

Cô gái bé nhỏ của cô cũng biết sao? Nên dùng giọng nói như vậy tiếp thêm sức mạnh cho cô

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Ngô Tranh không đẩy mọi chuyện ra xa, cũng không đẩy nàng ra, chỉ là cười nhẹ nói: "Được."

Cả buổi không ai nói chuyện, lúc xuống máy bay, xe của Kỷ gia đã sớm đợi sẵn ở sân bay.

Kỷ Niệm than nhẹ một tiếng, cũng sẽ không chạy mất, một đường cứ như phạm nhân đang bị áp giải. Kỷ Niệm liếc mắt nhìn Kỷ Uân kế bên, nhưng lại thấy ánh mắt ảm đạm của Kỷ Uân.

Kỷ Uân dường như đang chờ đợi ánh mắt này, vừa nhìn ánh mắt của Kỷ Niệm, liền mở miệng nói một câu: "Niệm Niệm, ông nội đã lớn tuổi, chịu không được đã kích đâu."

Kỷ Niệm nhìn vầng trán bên cạnh, bên trong toàn là những u sầu của đàn ông, liền bật cười. Tại sao lúc nào cũng vác lên người bộ mặt đời toàn là nổi buồn thế kia? Vẫn là cô gái nhỏ của cô tốt nhất, bất cứ chuyện gì xảy ra trước mắt, cũng bị xem như là gió thoảng mây bay. Khi ở chung với em ấy, thời gian cũng trôi chậm lại, sự ầm ĩ liền rời xa.

Cô làm sao không biết những thứ này cơ chứ. Cô biết ông đã lớn tuổi, không chịu nổi đả kích. Còn chưa muốn tạo mâu thuẫn với ông, cũng may bức ảnh không quá rõ ràng, nên có thể chém bừa vài thứ. Sau này thật sự phải cẩn thận hơn.

Nhìn lông mày Kỷ Uân nhíu càng ngày càng chặt, Kỷ Niệm mới thu nụ cười lại, nói một câu: "Em biết rồi."

Đến nhà, bất ngờ nhất là nhìn thấy Kỷ Thuần. Kỷ Niệm vẫn bình tĩnh nhíu mày, cứ như đang có âm mưu gì đó. Kỷ Thuần muốn lấy được Kỷ thị, Tôn Vân Viễn muốn có được cô, mục đích của cả hai đều là cô. Tôn Vân Viễn đã ra tay rồi, còn Kỷ Thuần thì sao? Kỷ Niệm xoắn xuýt trong lòng, đề cao cảnh giác.

Thấy Kỷ Niệm, Kỷ Thuần đang ngồi trên ghế salong liền đứng dậy, một gương mặt đại thiếu gia bất cần đời lại có chút buồn rầu, làm Kỷ Niệm có chút buồn cười. Cô cố gắng kiềm chế không cười, thay giày rồi chào hỏi chú Tưởng. Sau đó mới nhếch môi, quay về phía Kỷ Thuần bày ra nụ cười chuyên nghiệp.

Kỷ Thuần nhìn Kỷ Niệm cười như không thấy, lại gần nói: "Niệm Niệm, ông nội bị em chọc tức, đang ở trong thư phòng ai cũng không gặp mặt."

"Không phải tôi cũng về đây rồi sao?" Kỷ Thuần áp sát quá gần, Kỷ Niệm không thoải mái dời một bước, kéo ra khoảng cách. Kỷ Thuần lại cười một cái, sau đó quay người đi, đi ngang qua phòng khách rồi đi về phía cầu thang.

Cô rất chán ghét mấy loại người đạo đức giả như vậy. Nếu như có thể chọn, cả đời cô cũng không muốn gặp lại mọi người trong Kỷ gia.

Kỷ Bác đứng ngay cửa thư phòng, Kỷ Niệm hít một hơi dài, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được bên trong nói một tiếng, cô mới mở cửa vào.

Bên trong, Kỷ Bác đang chăm sóc cây cảnh bên cửa sổ, từng tầng tầng lớp lớp lá xanh. Thấy Kỷ Niệm đi vào, sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu chăm sóc cây cảnh.

Sớm đoán được Kỷ Bác sẽ có bộ dáng này, Kỷ Niệm liền cười lên, như không có chuyện gì xảy ra, đi tới. Nhẹ nhàng kêu một tiếng ông nội như thường ngày.

Kỷ Bác chống gậy quay người, cũng không thèm nhìn cô, đi thẳng tới bàn học. Cầm một xấp hình ảnh, đập mạnh xuống bàn, đưa lưng về phía Kỷ Niệm. Giọng nói đầy uy nghiêm: "Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ là viết bậy bạ thôi mà ông nội." Giọng nói Kỷ Niệm hết sức làm nũng, rồi đi tới bên cạnh Kỷ Bác, vịn Kỷ Bác lên ghế ngồi, mỉm cười nói: "Ông nội đừng vì chuyện này mà tức giận chứ, cũng không phải mới đây."

Kỷ Bác chống gậy đứng thẳng dậy, nghiệm mặt, dùng uy thế của đổng sự trưởng Kỷ thị, trừng mắt nhìn Kỷ Niệm: "Cổ đông cũng đều tìm tới ông đòi giải thích rồi. Bé con, cháu chơi hơi quá rồi đó. Cùng một người đàn ông thì ông cũng nhắm mắt cho qua, nhưng bây giờ là phụ nữ."

Kỷ Bác dừng một chút, cầm tách trà kế bên uống một ngụm. Kỷ Niệm vừa muốn mở miệng, thì Kỷ Bác liền đưa tay lên ngăn lại, uống thêm một ngụm trà nửa, dường như vẫn chưa hết tức giận. Trừng mắt nhìn Kỷ Niệm, tức đến nổi trán đầy gân xanh, quát: "Cháu cũng đừng nói với ông cái gì là phóng viên viết linh tinh. Ông sống trong thương trường mấy chục năm, làm sao có thể không tin không có lửa mà lại có khói. Đừng hòng lừa được ông."

Từ nhỏ tới lớn, Kỷ Bác chưa từng quát mắng Kỷ Niệm. Trong lúc nhất thời, áp lực vô hình đè ép cô thở không nổi. Lần này Kỷ Bác tức thật rồi, hoàn toàn không phải là ông nội hay cười dỗ dành Kỷ Niệm nữa.

Xem ra, mấy thứ bày trò lừa gạt đều bỏ hết đi. Kỷ Niệm biến sắc, trong lòng bắt đầu loạn. Nghĩ tới dù báo chí không nói gì về Ngô Tranh, nhưng với thân phận hát chính trong một band nhạc, chưa đầy một ngày, Kỷ Bác có thể bắt được Ngô Tranh. Cô cực kỳ không muốn chuyện này xảy ra, chính cô đã làm một người ngây thơ bị cuốn vào trong gia đình này. Nếu như cắn chết không thừa nhận, cũng không thể với mấy tấm hình đó mà định tội cô.

Kỷ Niệm nghỉ ra biện pháp, phải cố gắng cười lên, coi như không có chuyện gì xảy ra nói một câu: "Ông nội, ông đừng suy nghĩ nhiều." Nói xong, cô đi qua xoa bóp vai cho Kỷ Bác.

Kỷ Bác hừ một tiếng, kéo tay Kỷ Niệm ra: "Hai ngày này cháu phải ở lại đây, cuối tuần có một buổi tiệc. Cháu cùng Kỷ Thuần và mọi người đi chung."

Không cần nghĩ cũng biết là tiệc rượu kết thân, xem ra lại bất chấp thủ đoạn bắt cô phải chọn bạn trai rồi. Kỷ Niệm than nhẹ, một cảm giác bất đắc dĩ trào ra từ trong lòng: "Ông nội......" Lời còn chưa nói xong, Kỷ Bác liền phất tay, như không muốn nhìn đến cô nữa, bực mình nói: "Cháu đi ra ngoài trước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play