Quán Bar Tinh Không (Trời đầy sao)

Hơn một giờ sáng, biểu diễn mới kết thúc, khách ở quầy rượu cũng bắt đầu ít đi.

Ngô Tranh không tập trung ngồi ở quầy bar, chơi điện thoại. Tin nhắn đã gửi đi cả tiếng, mà vẫn chưa nhận được trả lời. Cũng tra danh sách tất cả chuyến bay, lúc này đã là chuyến cuối cùng, hôm nay Kỷ Niệm không về.

Như vậy cũng tốt, chạy tới chạy lui nhất định rất mệt mỏi.

"Nil?"

"Hả?" Ngô Tranh sực tỉnh, ngẩng đầu, bà chủ bar Uống Cafe, Dương Quang, Điền Phú đều nhìn nàng chằm chằm. Nàng vội vã moi móc trong não ra xem chuyện trọng điểm là gì, có vẻ như hợp đồng 3 tháng với bar Uống Cafe đã sắp hết hạn. Ý của bà chủ thì vẫn muốn Nothing ở lại, dù sao đây là band nhạc nổi nhất gần đây, nên chuyện làm ăn của quán tốt lên rất nhiều.

Ngô Tranh nhìn xung quanh bốn người đồng nghiệp, mạnh ai làm việc nấy, rất im lặng.

Trước đây Ngô Tranh không muốn đến quán bar lớn, vì sợ bị Kỷ Niệm phát hiện. Nhưng bây giờ không cần trốn nữa, lương ở quán nhỏ và lớn cũng khác xa nhau. Yêu thích âm nhạc nhưng cũng phải kiếm ăn, quán bar Tinh Không lớn nhất thành phố đã đưa thư mời, giá gấp năm lần. Tiền không phải vấn đề, Tinh Không là quán bar cao cấp nhất ở đây, muốn đóng quân ở đó rất khó, xuất hiện ở đó thì thực lực của Nothing đã được khẳng định.

Đã có quyết định, Ngô Tranh nhìn bà chủ quán bar cười một cái: "Để chúng tôi suy nghĩ lại được không."

Lời vừa nói ra, bốn người Nothing trố mắt há miệng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Họ biết câu nói của Ngô Tranh có hàm ý, cái tên Ngô Tranh này rốt cục cũng chịu để Nothing tỏa hào quang rồi.

Ngô Tranh cười, trong lòng tự trách mình, Nothing chỉ vì nàng từ chối lời mời của người khác, đối với bốn người khác, nàng cũng có áy náy, chỉ là hiện tại thì tốt, rốt cục không cần lo sợ nữa!

Bà chủ quán bar tỏ ra rất rộng rải, khoát khoát tay, cười thoải mái: "Tôi biết chỗ này nhỏ không chứa được mọi người."

Ra khỏi bar Uống Cafe ai cũng hưng phấn, Điền Phú liền lấy điện thoại nhìn số của bà chủ quán bar Tinh Không. Tâm trạng tốt đẹp, hiếm thấy anh cười suốt: "Sáng mai mình sẽ điện thoại cho bà chủ Tinh Không."

Ngụy Duyên cũng cười to, đi theo phía sau Dương Quang và Tô Cảnh nhưng, một tay để ở cổ Ngô Tranh: "Cậu, rốt cuộc đã nghỉ thông suốt!"

Ngô Tranh dùng cùi chỏ đẩy anh ta ra, cười nói: "Trước đó ủy khuất mọi người rồi."

Cùng với mấy người bạn tạm biệt, nàng đi về nhà cho thuê của mình.

Ngô Tranh cầm điện thoại xem đi xem lại, nhưng điện thoại không có tin nhắn nào.

Kỷ Niệm đang làm gì đây? Đang làm việc, hay là đã ngủ?

Nàng suy nghĩ, liền gửi qua một tin nhắn ngủ ngon.

Trở về nhà tắm rửa xong, Ngô Tranh ngồi trên giường mở máy tính ra, theo thói quen nàng mở hộp thư trước, có tới bảy lá thư chưa đọc.

Ngô Tranh thoải mái ngồi trên ghế, tay phải thì ấn vào con chuột mở ra, tay trái thì cầm ly sữa uống một hốp.

Sau khi trở thành ca sĩ, thỉnh thoảng nàng nhận được vài email lạ của các fan tỏ lòng yêu thương, hoặc là mời nàng đi qua band khác. Mọi người khi có chút hư vinh, được người khác ca ngợi, Ngô Tranh cũng có chút rạo rực trong lòng. Mỗi khi về nhà, đã quen nhìn vào hộp thư.

Nàng mở ra lá thư đầu tiên, thư này có hình ảnh, đang chờ ảnh hiện ra.

Khi tấm hình hiện ra, Ngô Tranh ngẩn người, nhìn tấm hình sững sờ hai giây, trong lòng hoảng hốt, ly sữa rung lắc bắn vào tay. Nàng không quan tâm, lập tức tắt tấm hình.

Ngồi im hai giây, đại não trống rỗng. Nhìn rất lâu cái bàn máy tính đối diện, từ từ phục hồi tinh thần. Đứng lên, tìm giấy lau khô tay, trong lòng rối nùi, trong đầu toàn là tấm hình lúc nãy.

Tấm hình này chụp rất rõ ràng! Nàng và nữ vương bệ hạ đang hôn nhau.

Lại ngây dại đứng trước bàn, Ngô Tranh uống cạn sữa còn lại, cảm thấy bình tĩnh một chút rồi mớ tiếp tục nhìn vào hộp thư. Đếm ngược hai giây, mở tấm email lên, ngón tay khẽ run, nhấn tải xuống. Quả nhiên, là tấm hình hai người đang hôn nhau.

Trái tim Ngô Tranh đang nhảy thình thịch, nàng ngồi nghiêm chỉnh nhìn tấm hình này, nàng bị nữ vương bệ hạ đè lên tường, vẻ mặt đang rất hưởng thụ.

Hưởng thụ!? Ngô Tranh nhanh chóng lắc đầu, nàng đem tấm hình xóa đi, rồi xóa tất cả tập tin của hộp thư.

Tống tiền? Đe dọa? Hay là ý đồ khác?

Nếu như ảnh này bị ký giả phát hiện, nàng thì không sao, nhưng Kỷ Niệm là nhân vật của công chúng, nhất định bị dư luận chỉ trích.

Đang không biết làm sao, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên. Âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh, làm Ngô Tranh giật nảy người. Nghe ra tiếng nhạc chuông độc nhất dành cho Kỷ Niệm, Ngô Tranh mới nhận điện thoại. Đặt lên tai, chạy đến giường, rời xa cái laptop, cố gắng nghĩ vớ vẫn để xóa đi những chuyện rối ren trong đầu, giọng nói vui vẻ: "Alo, Niệm Niệm?"

Bên kia lười biếng cười xong, mới nói: "Ông nội tinh thần thật tốt, nói chuyện với chị từ nảy giờ. Vừa mới trở về phòng thì nhìn thấy tin nhắn của em." Ngừng một lát, rồi nũng nịu thêm một câu, "Nhớ chị sao?"

Câu này, làm xương cốt Ngô Tranh mềm nhũn. Ôm cái gối của Kỷ Niệm, chôn đầu vào, cười tươi, nhỏ giọng: "Ai thèm."

"Thật sao? Vậy ngày mai chị không quay về nha." Kỷ Niệm cười còn lớn hơn.

"Ừ? Không sao đâu?" Ngô Tranh ngược lại ngây người, hôm nay không trở lại, ngày mai cũng không trở lại, chắc lâu lắm nàng mới được gặp Kỷ Niệm. Chỉ một tiếng không gặp mặt, nàng cảm thấy giống như là một năm.

"Là em không thèm chị mà." Kỷ Niệm kéo dài âm thanh, mê hoặc Ngô Tranh đứng ngồi không yên, ôm gối xụi lơ nằm xuống giường.

Ngô Tranh buồn bực, nhỏ giọng nói: "Vậy sao được rồi, em nhớ chị, nhớ chị muốn chết."

Nghe được lời muốn nghe, Kỷ Niệm hài lòng cười lên, dừng năm giây thu nụ cười lại, giọng nói có chút nghiêm túc: "Hôm nay làm sao vậy? Có tin gì đặc biệt sao?"

Tấm hình trong email lập tức xuất hiện trong đầu, Ngô Tranh mở miệng định nói, nhưng nuốt trở lại. Chuyện này không nên làm phiền Kỷ Niệm, nên đánh trống lảng: "Em đã hết hợp đồng với bar Uống Cafe, phải chuyển chỗ."

"Ừ? Mọi người chuẩn bị dời đi chỗ nào?"

"Chắc Tinh Không." Giọng nói Ngô Tranh lười biếng.

"Tinh Không?" Kỷ Niệm nhíu mày, cô vừa tới thành phố T liền biết Tinh Không là quán bar cao cấp nhất. Cô gái nhỏ của cô muốn đến đó, sẽ càng nhiều người biết đến, trong lòng có chút không thoải mái. Im lúc lâu giận dỗi trách: "Chị không thích nhiều người nhìn em."

Nghe bên kia cười khẽ. Kỷ Niệm bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Đặc biệt cũng muốn làm tâm trạng của Ngô Tranh không tốt, nói thêm một câu: "Tổng công ty bên này có một số việc, mấy ngày nay chắc chị không quay về được."

Tâm trạng Ngô Tranh quả nhiên có chút sa sút, rầu rĩ trả lời. Lúc này, Kỷ Niệm mới hài lòng cười: "Đừng có mà trêu hoa nghẹo nguyệt, coi chừng chị trừng trị em."

Ngô Tranh đáp, bĩu môi, không biết ai mới là người chuyên đi dụ dỗ người ta đây.

Cúp điện thoại, Ngô Tranh ôm chăn cọ xát. Nghe giọng nói của Kỷ Niệm, dường như không có gì phiền lòng. Ngô Tranh cười, nàng cũng không cần phiền, binh tới tướng đỡ, nước đến thì ngăn.

4h chiều hôm sau, nhóm Nothing bước vào quán bar Tinh Không, toàn bộ đều tập trung ở lầu 68 - 69, cao nhất thành phố. Vừa vào quán, cảm giác phô trương, tinh tế liền phả vào mặt. Dưới chân toàn bộ là kính, mỗi một nơi đều trang trí tinh xảo, thật khác xa với cảm giác ở bar nhỏ. Quán bar to thì không nói, phòng VIP nhiều thì không nói, ngay cả sân khấu cũng to gấp 3 4 lần. Cả đám đánh giá chỗ họ sắp làm việc, có cảm giác hưng phấn không tả được.

Được giám đốc dẫn đến phòng tiếp khách, một cô gái chừng 30 tuổi đang ngồi trên ghế, mái tóc uốn lọn màu tím được phủ trước ngực, trang điểm rực rỡ, mắt phượng híp lại, đánh giá từng người. Thật lâu, ánh mắt rơi vào người Ngô Tranh rồi ngừng lại.

Lúc này mới đứng lên, đi tới, yêu mị cười, như mọi người giới thiệu chính mình: "Tô Thận."

Ngô Tranh cảm giác được ánh mắt Tô Thận, lập tức có một loại không thoải mái, liền né tránh.

Tô Thận duỗi bàn tay mềm mại như không xương bắt tay từng người, cuối cùng đến Ngô Tranh. Nàng cảm giác được Tô Thận đang nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng, Ngô Tranh nhíu mày, nhanh chóng rút về.

Tô Thận không để ý, mời mọi người ngồi xuống phía sau bàn làm việc, cười: "Mọi người đã quyết định rồi à, tôi chờ mòn mắt đây."

"Lúc nào có thể làm." Điền Phú ngồi đối diện Tô Thận, ngang ngược chéo chân.

"Đầu tháng sau, bây giờ band khác vẫn chưa hết hợp đồng." Tô Thận chống tay lên bàn, gác cằm, ngón trỏ đỡ xương gò má, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Ngô Tranh. Môi hồng như hoa anh đào khẽ nhếch, đều là mê hoặc. Nhóm người Nothing cảm giác được Tô Thận rõ ràng có ý đồ, phòng khách liền yên tĩnh lại, bầu không khí có chút xấu hổ, Điền Phú giả bộ ho hai tiếng, đánh vỡ yên lặng: "Mọi người có yêu cầu gì không?"

"Làm từ 8h tối đến tầm 1h sáng. Hát 45' giải lao 15', giá cả đã nói trước, bao ăn ở toàn bộ." Ánh mắt Tô Thận vẫn dính vào Ngô Tranh, không chút nghiêm túc: "Nếu như nói có yêu cầu đặc biệt, thì phải là chơi thật mãnh liệt vào. Đây không phải là quán bar nhỏ kia của mọi người, hát vài ca khúc thịnh hành là xong đâu."

"Nếu như mọi người đồng ý, thì có thể ký hợp đồng ngay?" Tô Thận mỉm cười, dáng vẻ giống như nhìn con thú nhỏ sấp rơi vào bẩy của mình.

Nhóm Nothing đều âm thầm thấy ý đồ Tô Thận không đơn giản, nhìn nhau, nhíu mày. Rõ ràng họ đã chờ đợi chuyện này, nhưng khi đến vẫn có chút do dự.

Ngô Tranh ngồi ở sau cùng, biết tại sao bốn người đó lại do dự, nhìn Tô Thận. Người phụ nữ lại cứ nhìn nàng, trên môi cười rất rõ ràng. Sự quyến rũ của Tô Thận rất khác Kỷ Niệm, cảm giác diêm dúa câu người, hơn nữa ánh mắt rất không hề che giấu sự trần trụi nóng bỏng. Ngô Tranh không biết, nàng có mặt đồ hở chỗ nào không.

Sao giống như xem nàng như món đồ chơi thế.

Ngô Tranh cười, không cho ý kiến, thoải mái dựa lưng vào ghế: "Dù sao chi tiết nhỏ lần trước đã nói xong rồi, để chúng tôi xem hợp đồng đã."

Ra khỏi quán bar, Dương Quang liền rầu rĩ không vui, đi phía trước. Điền Phú châm thuốc, đánh giá Ngô Tranh. Tô Cảnh liếc nhìn Ngô Tranh.

Dáng vẻ của Ngụy Duyên cũng không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc nói ra: "Nil, hồ linh kia hình như rất coi trọng cậu?"

"Chưa có gì mà đã gọi bà chủ là hồ ly tinh?" Ngô Tranh sờ môi cười, nhét tay vào túi, đạp lên từng viên gạch.

"Ánh mắt kia giống như xuân dược." Ngụy Duyên bĩu môi, "Không hề e ngại, trực tiếp quyến rũ cậu!"

Xuân dược? Ngô Tranh chảy mồ hôi ròng ròng, bất giác ho khan hai tiếng. Sau khi Ngụy Diên biết quan hệ của Ngô Tranh với Kỷ Niệm, thì liền coi nàng như đàn ông, thường xuyên nói mấy từ làm nàng không tiếp thu nổi.

Nhìn gương mặt mọi người có một chút tha thiết, ước mơ cơ hội này, trong lòng Ngô Tranh thấy ấm áp. Nàng là người trong cuộc không lo thì thôi, mấy người này lo cái gì chứ. Đây gọi là bạn bè sao?

Vỗ vai Ngụy Duyên, Ngô Tranh cười lên: "Mọi người đừng có đoán mò, nếu như Tô Thận công và tư đều không phân biệt được, Tinh Không cũng không lớn được như vậy. Vui vẻ lên đi, chúng ta đi ăn chúc mừng công việc mới nào."

Tiến vào tiệm lẩu, ngồi giữa đại sảnh, gọi một cái lẩu, nước lẩu màu đỏ đang bốc khói nghi ngút.

Dưới chân là set bia lạnh, Ngụy Diên gọi nhân viên khui toàn bộ, đặt một hàng trên bàn. Năm người đứng, một người một chai, cụng chai. Tiếng thủy tinh chạm vào nhau vang lên lanh lảnh, cả đám bật cười.

Ở một thành phố khác, kỷ Niệm đã ăn cơm tối. Một bàn năm người, Kỷ Niệm, Kỷ Bác ngồi ở vị trí chủ, vài tên đàn ông mặc comlê thẳng tưng ngồi đối diện, còn cả đám thư ký và vệ sĩ ở ngoài cửa.

Kỷ Niệm cười, phức tạp nhìn một bàn thức ăn lớn trước mặt, một chút đói cũng ko có. Đặc biệt là bên tai, toàn những lời nịnh hót ông nội của 3 người ngồi đối diện.

Xem ra ông nội đã thay cô chịu khổ rồi, trong nhà nhiều người như vậy, đơn độc dẫn cô đến buổi tiệc. Trước mặt toàn là những cái vị có danh phận, làm ăn thì phải có chút quen biết với người trong chính trị. Kỷ Niệm biết, chỉ là không ngờ nhanh như vậy cô phải tiếp nhận.

Kỷ Niệm không nghe lọt đề tài của đám người này, nhìn ông nội bên cạnh, hoàn toàn không giống một lão già đã hơn 80 tuổi, uống cạn một ly rượu thật phóng khoáng. Dường như chỉ cần ở trên thương trường, ông nội như một lão chiến binh kỳ cựu trên chiến trường.

Thật là những người này trời sinh rất thích ở thương trường chìm nổi.

Từ nhỏ cô đã được truyền bá tư tưởng thương trường, thậm chí còn nghĩ chỉ cần thoát khỏi cái nhà đó, tự chọn chuyên ngành, nhưng vẫn có liên quan đến quản lý tài chính. Đến khi ngồi được vị trí này, mới thấy không thích hợp. Nhưng đã không còn đường lui nữa rồi.

Đờ người, vô tình nghe thấy ông nội cười nói một câu: "Sau này nhờ các anh chăm sóc đứa nhỏ nhà tôi." Kỷ Niệm lập tức thu hồi thần trí, nở nụ cười chuyên nghiệp, ánh mắt chân thành.

- ------------------------------

Chấm nước mắt post được truyện mừng quá trời, huhuhu do watt nha ko phải tại mình à, vào post truyện khó khăn quá:((, cả nhà ngủ ngon nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play