"Tôi tưởng anh đã biết chuyện bạn trai tin đồn của Tiểu Mẫn rồi chứ. Mà với tính tình của anh nếu sớm biết cũng đã dẹp chuyện đó rồi."
Bàn tay nắm chặt điện thoại hiện lên những đường gân xanh chói mắt, Hứa Minh Duật thật ngu ngốc khi gọi điện thoại hỏi Lâm Tuyết Nhi để xác minh câu chuyện.
"Còn cái gì thế này?"-đôi mắt trợn tròn lên căm phẫn nhìn dòng trạng thái của Hứa Giai Mẫn được chia sẻ trên trang web cặp đôi "Nghiêm Mẫn" anh vừa tìm được, đây là trang web công khai nên không khó để tìm, lượt theo dõi cũng rất đông.
Lâm Tuyết Nhi tò mò hỏi qua điện thoại: "Có chuyện gì với anh vậy?"
"Chỉ yêu giả thôi mà còn mua quần áo cho nhau nữa, còn nắm tay gì thế này?"
Cô thở dài biết rằng giờ có nói gì cũng không lọt tai anh, lên tiếng đáp: "Tôi cúp máy đây!"
Những hình ảnh thân thiết và tình cảm chụp lại những khoảnh khắc quan tâm của Hoàng Thiếu Nghiêm dành cho Hứa Giai Mẫn được bình luận sôi nổi không ngớt. Hứa Minh Duật cáu lập một nick giả gửi một bình luận: "Cậu ta vẫn còn thấp kém lắm, chưa xứng với tiểu công chúa của chúng ta."
Ngay lập tức mà một tràn dài bình luận chửi rủa của fan cuồng dành cho mình, Hứa Minh Duật ấm ức tắt luôn máy, lần đầu tiên anh cảm thấy mình trở nên trẻ con đến thế, đi so đo với cả đám nhóc con fan cuồng, còn cãi không lại, thật ê chề mà.
Đứng dậy nhìn lại mình trước gương: "Chiều cao lý tưởng sao? Dáng mình cũng rất chuẩn mà."
"Không phải con gái bây giờ thích kiểu đàn ông chững chạc có sự nghiệp vững chắc sao?"
"Mình hà cớ gì phải đi chấp nhất với oắt con đó, hừ."
Hậm hực rời khỏi phòng, chỉ một giây sau anh lại đứng trước gương soi kỹ khuôn mặt góc cạnh của mình lần nữa mới rời đi: "Khuôn mặt này vẫn nam tính và đẹp trai hơn."
Tống Ái Liên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống cổng nhà bên dưới, chiếc xe của Lý Thạch vẫn đậu ở đó: "Cái người đàn ông này xem ra đã thích cô rồi, có nói đến thế cũng không đi."
Lâm Tuyết Nhi không đáp lại đi xuống phòng khách, Tống Ái Liên không có chuyện gì làm cũng theo sau chân cô: "Chị đi đâu vậy?"
Nắm lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi ngăn cô bật nắp lon bia ra, Tống Ái Liên không nghĩ rằng cô ấy sẽ uống thứ độc hại đó trong tình trạng này: "Cô bị điên sao?"
"Mặc kệ tôi, so với thuốc an thần cũng như nhau thôi."
"Nếu cô uống nó tôi sẽ gọi anh ta vào đây."-biết không thể khuyên ngăn được, Tống Ái Liên chuyển sang đe dọa.
Nụ cười khinh thường trên khuôn mặt vô cảm, Lâm Tuyết Nhi vẫn bật nắp lon bia ra đưa lên uống: "Cô biết tôi có thể đuổi cô ra khỏi đây mà, đừng quên đây là nhà tôi."
"..."
Lời nói của Lâm Tuyết Nhi nhắc cho Tống Ái Liên biết mối quan hệ của họ chẳng thân thiết gì, cô đã bị nhầm lẫn sao? Trước đây Tống Ái Liên cũng chưa bao giờ để tâm đến việc không liên quan đến mình, vì người phụ nữ này đã cứu cô nên cảm xúc trong cô đang bị chi phối, có lẽ là vậy.
"Tôi chỉ có thể cho cô ở tạm hết hôm nay, ngày mai hãy trở về cuộc sống của cô. Chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau nữa, tôi ghét nhất chính là phiền phức."
"Tôi biết rồi. Nhưng mà tôi có thể uống cùng cô phải không?"-nhìn ánh mắt kinh ngạc của người đối diện, Tống Ái Liên nhún vai tiếp tục: "Tiền tôi đưa cho cô dư sức mua hết đống bia trong tủ lạnh nhà cô. Cô cũng không có quyền cấm tôi uống bia."
Không ngăn Tống Ái Liên uống bia là một quyết định sai lầm của Lâm Tuyết Nhi, người phụ nữ này tửu lượng rất tệ, chỉ một lon bia đã say khướt có dấu hiệu làm loạn. Hiện tại Tống Ái Liên đang gục đầu lên vai cô ra màu nũng nịu.
"Ôm tôi đi! Mau ôm tôi đi!"
"..."
"Tôi cũng muốn có được cảm giác yêu thương thật sự mà, tôi ghét hôn nhân được sắp đặt sẵn, nhưng ông ấy dường như chỉ xem tôi là công cụ cho mình...con gái hợp pháp cũng không bằng một đứa em trai ngoài giá thú sao?"
"Vì cô quyết định từ hôn nên bị ba mình bỏ mặc sao?"-Lâm Tuyết Nhi chau mày thử hỏi, thái độ của Tống Ái Liên ngay sau đó đã cho cô biết câu trả lời.
Đôi mắt nâu mang theo nỗi buồn da diết, chớt nhẹ một cái đã trào ra dòng nước mặn đắng rơi xuống vai áo Lâm Tuyết Nhi, cuộc sống danh gia vọng tộc từ trước tới nay luôn đầy ấp những góc tối, bất giác cô cảm thấy tội nghiệp cho Tống Ái Liên.
Bàn tay chầm chầm đưa lên định vỗ nhẹ lên mái đầu Tống Ái Liên an ủi, không ngờ còn chưa kịp chạm vào, cô ấy đã trượt xuống nằm luôn trên đùi cô.
"Không ôm nữa, nằm thế này dễ chịu hơn, bây giờ tôi còn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô nữa."
"Tùy cô thôi!"-Lâm Tuyết Nhi lúc này đã hạ thấp bức tường ngăn cách giữa hai người, dù sao ngày mai tỉnh lại cô ấy cũng sẽ rời khỏi đây, cô không cần phải chấp nhặt làm gì.
"Bây giờ mới nhìn kỹ, cô thật xinh đẹp. Nếu tôi là đàn ông cũng sẽ bị cô hấp dẫn."-ánh mắt mê man nửa mê nửa tỉnh nhìn lên, ngón tay theo đó chỉ lên mũi và miệng Lâm Tuyết Nhi tự đánh giá.
Nắm lấy ngón tay đang đùa giỡn trên khuôn mặt mình kéo xuống, Lâm Tuyết Nhi nghiêm giọng ra lệnh: "Cô say rồi, mau đi ngủ đi!"
"Cô thích phụ nữ mà phải không? Chúng ta ngủ cùng nhau đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT