"Cô vừa định đạp ân nhân của mình xuống giường sao?"-đôi mắt đen buồn xinh đẹp chầm chậm hé mở nhìn lên khuôn mặt đang xấu hổ vì chột dạ của Tống Ái Liên, Lâm Tuyết Nhi vẫn bình thản nằm trên giường, nét mệt mỏi đang xâm chiếm trên khuôn mặt thanh tú làm người phía trước không khó để nhận ra.
"Là tôi làm ảnh hưởng đến vết thương của cô sao?"
"Ừm, cho nên cô tốt nhất nằm yên nghỉ ngơi đi, đừng sinh sự nữa."
Mím môi áy náy, song cái bụng bên dưới lại đang phản chủ khi kêu lên mấy tiếng thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết Nhi: "Tôi không cố ý đâu, ở đây có mì gói không? Tôi ăn sống cũng được..."
Lâm Tuyết Nhi thở dài nhìn vẻ mặt đáng thương của Tống Ái Liên, bản thân cũng bắt đầu có chút đói bụng. Thôi vậy, đến lúc để cái người vô công rỗi nghề kia có chút việc làm rồi.
Lấy điện thoại gọi cho Lý Thạch, Lâm Tuyết Nhi cũng không lấy làm e ngại nói thẳng vấn đề: "Tôi và một người bạn trong phòng của mình đang đói, phiền anh mua dùm chúng tôi hai phần ăn thanh đạm một chút."
"Tôi biết rồi, chờ tôi một chút."
Hai cô gái đang ngồi trên bàn ăn nhìn người đàn ông lực lưỡng đang đeo tạp dề tất bật nấu đồ ăn cho họ. Tống Ái Liên nhìn sang Lâm Tuyết Nhi hỏi: "Như vậy có được không?"
Lâm Tuyết Nhi chống tay lên cằm lắc nhẹ đầu: "Không được chút nào, nhưng mà hết cách rồi, nếu ngăn anh ta vào bếp chúng ta sẽ chết đói thôi."
Hai cô gái như thông hiểu nhau im lặng ngồi chờ tiếp, cũng không mất quá lâu để Lý Thạch nấu vài món đơn giản dọn lên bàn ăn.
"Tốt nhất vẫn là thức ăn tự nấu sẽ dinh dưỡng và hợp vệ sinh hơn, hai người lại đang bị thương phải cẩn thận trong vấn đề ăn uống."-anh cởi tạp dề ra ngồi vào ghế trầm giọng nói, nhìn hai người đang ăn chuyên tâm làm cho anh có chút vui thích: "Mong là hợp khẩu vị hai người."
Lâm Tuyết Nhi tuy cũng đang đói nhưng lại không thể ăn được nhiều, uống được nửa chén canh gà hầm đã dừng lại bỏ lên phòng, hành động khác thường khiến hai người còn lại không khỏi lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô.
Lý Thạch lên tiếng: "Cô cứ ăn tiếp đi, tôi lên xem cô ấy có sao không?"
"Ừm, cảm ơn anh, thức ăn rất ngon!"-mỉm cười khách sáo, Tống Ái Liên cơ bản đã ăn lót dạ, tuy đầu còn hơi váng nhưng giấc ngủ vừa rồi phần nào cũng giúp cô khỏe hơn, hiện tại biểu hiện của Lâm Tuyết Nhi mới là điều khiến cô quan tâm.
"Cô ổn chứ, đã nói đừng nên xuất viện vội mà, hay tôi chở cô vào viện lại."-anh bước đến bên giường định khuyên ngăn nhưng đã bị cô gạt đi, còn chưa kịp lên tiếng đáp lại đã đứng bật dậy khỏi giường vào toilet nôn một trận.
"Tuyết Nhi..."
"Anh ồn quá đi! Tôi chưa chết được đâu..."-cô lười biếng trách, lời nói cũng chẳng còn chút khí lực nào: "Tôi bị dị ứng đậu phộng, anh cho vào canh nên tôi không thể ăn tiếp được..."
Lý Thạch khó xử nhìn bàn tay đã bắt đầu nổi ửng đỏ của Lâm Tuyết Nhi, cảm giác tội lỗi lại lần nữa xâm chiếm tâm trí anh: "Để tôi nấu..."
"Không cần đâu, anh rót dùm tôi ly nước được rồi."
Ngay lập tức anh đưa cho cô ly nước đầy, sợ cô cầm không vững còn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đút cô uống một ngụm nhỏ: "Từ từ thôi."
"Như thế đủ rồi."
"Tôi để bình nước trên đầu giường, khi nào khát cô có thể rót uống."
"Ý tôi là thời gian qua anh chăm sóc tôi đủ rồi, tôi không còn trách anh nữa, cho nên anh có thể quay về cuộc sống của mình, không cần đến chăm sóc tôi nữa đâu."
"Tôi tự biết chừng mực, cô bây giờ không trách tôi nữa nhưng nếu tôi rời đi lúc này tôi cũng không yên tâm làm được những việc khác."
Lâm Tuyết Nhi chật lưỡi buồn phiền, tên đầu đá này quá cứng đầu, nói chuyện bình thường quả nhiên không có tác dụng: "Anh thích tôi phải không?"
"Không phải đâu."
"Vậy thì tốt, tôi có người yêu rồi, anh cứ xuất hiện lo cho tôi như vậy cô ấy sẽ ghen đó."
Anh nghi hoặc hỏi lại: "Ý cố là cô gái ở phòng khách sao?"
"Phải."-vừa nói xong cánh cửa phòng bật mở, Tống Ái Liên một lần nữa xuất hiện rất đúng lúc, nhưng lần này cô không còn sượng sùng nữa, ngược lại như hiểu được dụng tâm của Lâm Tuyết Nhi nên liền đi đến ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay thon dài ấy đưa lên vuốt nhẹ.
"Chị đó, tự nhiên lên phòng lâu như vậy làm em lo quá đi!"
Lâm Tuyết Nhi khẽ chau mày vì sốc, tuy đã nhận ra cái nháy mắt ra hiệu của Tống Ái Liên, nhưng diễn xuất của cô ấy tệ quá đi, Lý Thạch dù ngốc đến đâu nhưng làm trợ lý thân cận của Hướng Chí Nam lâu như vậy làm sao không nhận ra màn kịch dở ẹt này.
"Đừng cường điệu tình cảm của chúng ta như vậy, dù sao cũng chỉ mới tìm hiểu thôi nên cứ bình thường đi!"-Lâm Tuyết Nhi cố vớt vát lại chút ít.
"Cô gạt tôi bằng lý do này sao? Đừng tưởng tôi không biết, lúc nãy lúc xe hai người đụng trúng nhau tôi cũng có nhìn thấy, chỉ là không muốn lộ diện khi chưa cần thiết thôi. Tình yêu sét đánh sao?"
Tống Ái Liên nhìn Lý Thạch vạch mặt, sự hiếu thắng trong cô trỗi dậy, quyết làm tới cùng chứng tỏ: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chị ấy đã cứu tôi hai lần, so với những người ngoài kia một người xa lạ còn quan tâm và tốt với tôi hơn, sao tôi lại không thể có tình cảm được chứ?". truyện tiên hiệp hay
"..."-Lâm Tuyết Nhi không nghĩ đến Tống Ái Liên sẽ chơi lớn như vậy, nói đến mức độ này, vẻ mặt hiện tại đúng là chân thật hơn ban đầu rất nhiều, nếu như cô không phải biết là đóng kịch cũng sẽ bị làm cho cảm động đôi chút.
Bị một người từ chối sự quan tâm, thêm một cô gái xem anh như tình địch ra sức xua đuổi, Lý Thạch chỉ còn biết lùi lại một bước nhúng nhường: "Được, nếu hai người đã nói vậy coi như là vậy đi. Tôi xin phép."
"Nhớ khóa cửa lại đó!"-Tống Ái Liên nói với theo chốt câu cuối, nhìn ánh mắt sắc bén đang lườm mình của Lâm Tuyết Nhi, cô chỉ cười giả lả cho qua.
"Tôi vừa giúp cô đó."
"Vậy giờ chúng ta phải ngủ cùng với nhau sao?"
"Đương nhiên rồi, cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng, lúc nãy tôi còn bị thiệt thòi..."-nói đến đây, hai má Tống Ái Liên chợt ửng hồng lên ngượng ngùng.
"Nếu cô đã không ngại thì tốt, tôi cũng không có gì để ngại, đây là nhà của tôi."
Lâm Tuyết Nhi nói xong cũng nằm lại giường khép mi mắt lại, hôm nay như vậy đủ rồi, một lúc sau đó, cô cảm nhận được phần nệm bên cạnh có chút lún xuống, Tống Ái Liên đang nằm cùng cô...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT