Đoạn đường còn lại đi đến bệnh viện diễn ra trong im lặng, Hứa Minh Duật sau màn tỏ tình bất ngờ ngoài dự tính của mình, anh cũng không biết phải bắt chuyện với Hứa Giai Mẫn như thế nào.
"Bên trong là phòng của Lâm Tuyết Nhi, con vào đi."
Hứa Giai Mẫn mím môi định hỏi sao anh không vào cùng nhưng lại thôi. Bây giờ ở cùng một chỗ với Hứa Minh Duật làm cô lúng túng hơn thôi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Giai Mẫn thở phào một cái nhìn cô gái nằm trên giường bệnh đang thanh thản chìm trong giấc ngủ. Hình ảnh của đêm kinh hoàng ấy thật sự ám ảnh cô, bây giờ nhìn Lâm Tuyết Nhi nằm đây cảm xúc của cô vẫn còn sợ hãi và bất an.
"Thật may mắn vì chị vẫn còn sống."
"Tôi tưởng em ghét tôi lắm chứ, hóa ra vẫn lo lắng cho tôi."-giọng Lâm Tuyết Nhi thì thầm rất nhỏ, mi mắt chậm chạp mở ra nhìn Hứa Giai Mẫn đang đứng trước mặt, lúc đó cô cũng nghĩ mình sẽ chết thật rồi. truyện teen hay
"Là ai muốn giết chị thế? Có thể ra tay độc ác như vậy."
Lâm Tuyết Nhi lắc đầu: "Tôi không biết người đó là ai, nhưng cách hắn ra tay rất quyết đoán."-cô ngừng lại một chút nghỉ ngơi, tình trạng sức khỏe hiện tại không cho phép cô nói quá nhiều: "Kẻ đó muốn lấy mạng tôi."
"Vậy là không liên quan đến người ấy phải không?"
"Minh Duật sẽ không làm chuyện lén lút đâu. Tôi tin anh ấy, bằng không anh ấy đã không cứu tôi rồi."
Nhìn sắc mặt xanh xao của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn không muốn hỏi rõ mọi chuyện nữa: "Được rồi, chị nghỉ thêm đi, tôi biết phải làm gì rồi."
Bàn tay đặt trên ngực đưa ra trước ý muốn nắm lấy bàn tay Hứa Giai Mẫn, cô hiểu ý bước đến gần đặt tay mình vào: "Chị muốn nói gì?"
"Tuy em vẫn còn nhỏ, nhưng hãy thận trọng với mọi thứ...về sau đừng hấp tấp nữa, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc đâu."
"..."
"Đặc biệt là Hướng Chí Nam, người tự nhận là ba ruột của em."
Theo lời tên thuộc hạ báo lại, suốt mấy ngày qua Hứa Minh Duật đã giam lõng con gái lão trong nhà, cùng với việc nghi ngờ Hứa Minh Duật vì tức giận đã sát hại Lâm Tuyết Nhi, mối quan hệ giữa hai người họ nhất định sẽ bị rạn nứt.
"Bây giờ phải làm gì tiếp theo thưa ông chủ?"
Lão cẩn trọng suy tính, kế hoạch này đang diễn ra rất hoàn hảo theo đúng ý đồ của mình, nhưng chỉ như thế vẫn chưa đủ.
"Cứ chờ đợi đi, thời gian này làm cho hắn ta bận rộn một chút, ta sẽ tìm cơ hội gặp riêng với Tiểu Mẫn."
Đưa cho Tiểu Mẫn lon nước ép, Hứa Minh Duật ngồi cạnh cô, khẽ khàng hỏi: "Con đã an tâm rồi phải không?"
"..."
Nhìn cô ngồi thẩn thờ không buồn làm gì, anh lấy lon nước trên tay cô bật nắp ra sẵn: "Chuyện ở trong xe lúc nãy con coi như ta chưa nói gì đi."
"Lời đã nói ra làm sao xem như không được."
"Chỉ là tạm gác qua một bên, đợi mọi thứ ổn định lại, và còn..."-bàn tay to lớn của Hứa Minh Duật đặt trên đỉnh đầu Hứa Giai Mẫn: "Bây giờ con cũng chưa đủ tuổi, ta sẽ không làm gì con đâu."
Ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang cảnh giác, Hứa Giai Mẫn hơi lùi về sau: "Đến khi đủ tuổi muốn làm gì thì làm sao?"
Hàng chân mày cương nghị khẽ chau lại không hài lòng: "Thời gian qua để con tự tung tự tác quen rồi nên trở nên vô phép tắc phải không? Nói chuyện với người lớn thiếu lễ phép như vậy?"
Hứa Giai Mẫn mặt mày bí xị thiếu tự nhiên đưa lon nước lên miệng uống, vì không cẩn thận đã làm đổ một ít nước rơi xuống cằm, theo quán tính vội dùng lưỡi liếm nhẹ viền môi, không nghĩ đến Hứa Minh Duật lại chồm tới dí sát khuôn mặt nam tính tuấn tú kề cận mặt mình, làm cho cô đứng hình hai má đỏ bừng lên vì ngượng.
"Nhưng hôn vẫn trong giới hạn đấy, cho nên con đừng có làm những hành động khiêu khích ta giống thế này."
"Tôi...con không có..."-tim Hứa Giai Mẫn đập nhanh đến mức muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả lên da thịt mẫn cảm của mình, ánh mắt vô thức nhìn xuống đôi môi mỏng hơi nhếch lên của anh, cổ họng khô khốc khẽ nuốt xuống.
Đặt ngón cái lên làn môi mềm mại của cô, anh thì thầm dụ hoặc gặn hỏi: "Con và Tuyết Nhi đã hôn nhau chưa?"
Như một cái máy, Hứa Giai Mẫn vội lắc đầu lia lịa, có trời mới biết cô mà khai thật anh sẽ đối xử với cô ra sao nữa, Hứa Giai Mẫn không muốn biết chút nào, kể cả nghĩ tới cũng không.
Nụ cười trên môi anh càng đậm hơn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hẳn đi chẳng có chút ý cười nào bên trong: "Ta từng dạy con không được nói dối, con nghĩ có thể qua mặt được người bên cạnh con mười mấy năm như ta sao?"
Tự động mím chặt môi như chột dạ, cô định đưa tay đẩy người anh thoát khỏi hoàn cảnh nhạy cảm này nhưng Hứa Minh Duật đã nắm chặt cổ tay của cô kéo xuống, lời nói trầm thấp vang lên trước khi nhắm đến đôi môi anh đã luôn khao khát được chạm vào đó: "Đừng phản kháng, ta muốn con thử cảm nhận xem con thích nụ hôn của ta hay Tuyết Nhi hơn."
Đôi mắt hơi mở to lên vì bị "cưỡng hôn", dù cố gắng gồng mình mím chặt môi lại nhưng vẫn không thể nào thắng nổi sự kiên trì của anh, cuối cùng đành phải buông xuôi ra để cho anh tùy ý dẫn dắt.
Nụ hôn này không dịu dàng như nụ hôn với chị ấy, nhưng nó chứa đựng sự nồng nàn và mãnh liệt đầy mê hoặc, khao khát của anh làm cho cô như bị tan chảy, thú thật thì cô rất thích nụ hôn này.
Giữa nụ hôn triền miên vô tận, khóe môi mỏng khẽ cong lên khi nhìn thấy sự hưởng ứng dù có hơi thụ động của cô, bước đầu như thế cũng không tệ. Con gái anh còn nhỏ, dạy dỗ từ từ rồi sẽ tốt lên thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT