"Thưa ông chủ, hiện tại cô chủ nhỏ đang ở trong nhà của một bác sĩ tên Lâm Tuyết Nhi."-tên thuộc ha báo cáo tình hình cho Hướng Chí Nam.
Lão trầm mặc một lúc, ánh mắt chợt hiện rõ tia thâm độc lan tràn qua cả khuôn mặt già nua của mình: "Nếu Lâm Tuyết Nhi có chuyện, con gái của ta nghĩ rằng là Hứa Minh Duật gây ra, nó chỉ còn lựa chọn quay về bên cạnh người cha này thôi."
Tên thuộc hạ cúi thấp đầu nhận mệnh lệnh từ ông chủ của mình, sau đó lui ra ngoài thực thi.
Nhìn đứa trẻ bên cạnh giống như cái xác không hồn, Lâm Tuyết Nhi cũng không nỡ. Cú sốc này đúng là quá lớn, Hứa Giai Mẫn cần thêm thời gian để thích ứng.
Đi đến ấn Hứa Giai Mẫn ngồi xuống ghế, Lâm Tuyết Nhi lấy khăn còn vắt trên vai cô ấy giúp cô lau khô tóc sau khi mới tắm gội xong: "Đây là nhà của tôi, em ở đây cũng nên tự giác một chút đi, lát qua cùng tôi nấu ăn."
"Tôi không đói."
"Em muốn chết phải không? Vậy ra ngoài đường mà chết, đừng có chết trong nhà của tôi."-dù lời nói vô tình là vậy, nhưng bàn tay Lâm Tuyết Nhi vẫn linh hoạt lau tóc cho Hứa Giai Mẫn, bây giờ cô không muốn con bé sinh bệnh, cơ thể yếu ớt sẽ dễ suy nghĩ tiêu cực hơn mà thôi.
"Vậy lấy thân báo đáp là được phải không? Chị có muốn trao đổi không?"
Đôi mắt hơi mở to lên kinh ngạc, Lâm Tuyết Nhi ngay sau đó đã lấy lại tỉnh táo mỉa mai đáp: "Em ở trong phòng tắm cả buổi trời để suy nghĩ chuyện này à?"
Đưa tay lên nắm lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi kéo xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn lên người đối diện đang đứng, cô khẽ khàng nói tiếp: "Nếu đã sống được tới bây giờ cũng không muốn chết, chị đuổi tôi đi khỏi đây không có đồng nào tôi cũng sẽ chết thôi."
Lâm Tuyết Nhi lấy tay nâng cằm Hứa Giai Mẫn lên, cố tình lắc nhẹ cằm cô ấy: "Cho nên mới nói em bỏ sức lao động ra, chỉ có làm việc đầu óc mới bớt suy nghĩ linh tinh."
"..."
"Còn nữa, tôi không phải là người tùy tiện, em cũng không phải người dễ dãi, đừng giả vờ mạnh miệng nữa, mau đi theo tôi nấu ăn!"
Từ bếp trở ra với vài món ăn thanh đạm đơn giản, Hứa Giai Mẫn không ngồi vào bàn ăn ngay mà đi đến tủ lạnh lấy ra mấy lon bia quay lại. khi Lâm Tuyết Nhi định ở miệng lên tiếng, bất ngờ đã bị Hứa Giai Mẫn cúi xuống hôn một cái, cụt ngủn đáp: "Phí tiền bia!"
Lâm Tuyết Nhi cắn nhẹ má trong của mình, không tự nhiên nói: "Ý tôi là em chưa đủ tuổi uống cái này."
Bật nắp lon bia ra uống một ngụm: "Cũng không phải tôi chưa từng uống say. Đêm nay nếu không uống cái này tôi sẽ mất ngủ thôi."
Lâm Tuyết Nhi không có ý định ngăn cản, bởi vì bản thân cô của hiện tại cũng phải nhờ vào nó mỗi đêm mới có thể ngủ được.
"Ăn xong rồi hãy uống."
Nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, Hứa Minh Duật thầm đoán chính là tên đó: "Nếu đã sắp lộ diện thì không cần phải dùng sim rác gọi cho tôi nữa, anh muốn gì?"
Bên kia đầu dây là một tràn cười lớn, Hướng Chí Nam thích thú lên tiếng: "Cậu nói đúng, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhử, cậu để con gái của tôi sống cùng với một kẻ bệnh hoạn như Lâm Tuyết Nhi mà được hay sao? Ít nhiều gì con bé cũng từng coi cậu là cha, đừng hủy hoại cuộc đời Tiểu Mẫn như vậy."
"Vẫn tốt hơn để con bé bên cạnh kẻ cầm thú như ông. Tôi đã kể cho iểu Mẫn nghe tất cả sự thật, con bé nhất định sẽ không đi cùng ông đâu."
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ lo cho Tiểu Mẫn thôi, nếu cậu đã nói hết mọi chuyện ra tôi tin con bé sẽ rất sốc, không chừng có thể làm những chuyện nông nỗi, bây giờ lại ở cạnh một đứa chẳng ra làm sao..."
"CÂM MIỆNG!"
Hứa Minh Duật tắt luôn máy, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Anh lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyết Nhi nhưng ngoài tiếng chuông chết tiệt ra chẳng có ai đáp lại. Lời nói của Hướng Chí Nam như ngòi thuốc dẫn đến quả bom nổ chậm trong lòng Hứa Minh Duật, anh cuống cuồng lấy áo khoắc chạy xe đến nhà Lâm Tuyết Nhi.
Sau một hồi lâu nhấn chuông không ai ra mở cửa, Hứa Minh Duật quay trở lại xe đạp ga tông thẳng vào cánh cổng bên ngoài chạy vào bên trong. Cơn nóng giận khiến anh mất bình tĩnh đá mạnh lên cửa khiến nó bật mở, anh như con thú dữ đang nổi cơn thịnh nộ tìm người.
Đôi mắt thản thốt và sôi sục nhìn hai thân ảnh đang nằm ngủ say trên giường với quần áo và những vỏ bia rỗng vương vãi khắp phòng, Hứa Minh Duật nổi điên với tay cầm lấy bình nước trên bàn trên đường đi tới giường tạt thẳng lên mặt hai người họ.
Bị đánh thức một cách thô lỗ, Lâm Tuyết Nhi và Hứa Giai Mẫn nhăn mặt tỉnh dậy, cả hai sửng sốt nhìn thấy Hứa Minh Duật đang vô cùng tức giận trừng mắt nhìn về phía họ, đến khi nhìn xuống cơ thể đang trần trụi của mình, không ai dám tin vào điều đang diễn ra trước mắt.
"Chuyện này là sao?"
"Tôi cũng đang muốn hỏi đây?"-Hứa Minh Duật gằn từng chữ, hơi thở nặng nề cố áp chế bản thân làm chuyện tồi tệ với Lâm Tuyết Nhi: "Mau mặc lại quần áo theo tôi ra đây!"
Tên thuộc hạ của Hướng Chí Nam núp bên ngoài cửa sổ ban công dò thám tình hình sau khi đã dàn dựng một màn kịch đặc sắc, nhìn Hứa Minh Duật bước xuống lầu, hắn cũng trèo xuống theo tiếp tục quan sát.
Những ngón tay run rẩy nắm chặt vào nhau, Hứa Giai Mẫn hoảng sợ tột độ nhìn lên Lâm Tuyết Nhi: "Chị...chúng ta có phải đã làm gì rồi không..."
Dù cũng đang rất hoang mang nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn cố tỏ ra không sao để trấn an đứa trẻ nhỏ, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc tán loạn còn hơi rối của cô, Lâm Tuyết Nhi thì thầm nói: "Em ở đây đi, có chuyện gì cũng đừng xuống nhà, tôi sẽ nói chuyện với Minh Duật."
Cơn sợ hãi làm Hứa Giai Mẫn chẳng suy nghĩ được điều gì, chỉ biết gật đầu nghe theo, trước khi Lâm Tuyết Nhi đi, cô vẫn chưa hết run sợ thốt: "Hứa với tôi, chị sẽ không sao."
"Yên tâm đi! Tôi từng cứu ba em một mạng, anh ấy sẽ không làm chuyện lỗ mãng đâu."
Đợi mãi một lúc lâu trong phòng, đến khi nhìn thấy chiếc ô tô của Hứa Minh Duật chạy khỏi nhà qua khung cửa sổ, Hứa Giai Mẫn mới thở phào một cái mở cửa chạy xuống lầu tìm Lâm Tuyết Nhi. Nhưng trước mắt cô là một cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng, Lâm Tuyết Nhi đang nằm bất động bên cạnh vũng máu trên sàn nhà, chiếc áo choàng ngủ đã loang đầy máu tươi của chính cô.
Đôi chân mềm nhũn ra không còn trụ vững, Hứa Giai Mẫn ngã khụy xuống đất cố lay cơ thể người nằm bên dưới, nhưng cho dù cô có gọi thế nào, cô ấy cũng không thể trả lời cô được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT