Hướng Chí Nam nhịp nhịp ngón tay của mình lên mặt bàn gỗ lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái truyền từ con chip thu âm gắn ở túi xách của Hứa Giai Mẫn, khóe môi giựt nhẹ một đường thâm thúy. Lẽ nào con bé lại có tình cảm với phụ nữ, mà Hứa Minh Duật lại không biết hay sao?
Quay trở về với bầu không khí ngượng ngùng và khó xử của Lâm Tuyết Nhi và Hứa Giai Mẫn, đôi mắt bối rối nhìn lon bia trên bàn chăm chăm, Hứa Giai Mẫn đưa tay ra định lấy nhưng đã bị Lâm Tuyết Nhi ngăn lại..
“Em chưa đủ tuổi.”
Hứa Giai Mẫn lườm lại: “Chị còn nói được câu đó sao?”
Lâm Tuyết Nhi nhếch môi: “Hóa ra em thích thế à? Cô bé này…”
“Rõ ràng không phải người xấu, tại sao mở miệng ra câu nào cũng khiến cho người khác ghét mới chịu được thế?-tiếp tục đáp trả bằng một câu hỏi khác, Hứa Giai Mẫn giật lại lon bia khui nắp uống một ngụm đầy, cái vị cay chát thấm vào đầu lưỡi khiến cô hơi khó chịu muốn nhả ra, nhưng cũng cố nuốt xuống: “Sao con người có thể uống được thứ này chứ?”
Lâm Tuyết Nhi lướt mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã khuya lắm rồi, bây giờ để con bé về cũng không ổn: “Em muốn ở lại thì ở đi, tôi chỉ có một phòng thôi, tối nay ngủ ở sô pha đi!”
Hứa Giai Mẫn lầm bầm: “Đồ xấu tính.”
Đứng dậy đi ngang qua chỗ Hứa Giai Mẫn đang ngồi, cô mỉm cười nói: “Nếu em không ngại có thể ngủ cùng với tôi, nhưng lỡ như có phát sinh chuyện gì không hay em đừng có đổ lỗi cho tôi đấy.”
Ném cái gối trên ghế vào người Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn đuổi người: “Chị đi cho khuất mắt tôi đi! Đáng ghét!”
Nằm trên ghế sô pha dài lăn lộn mấy lượt nhưng vẫn không thể ngủ được, Hứa Giai Mẫn chợt nhớ đến người đàn ông hôm nay gặp mặt, tuy không hoàn toàn tin vào những lời ông ta nói, nhưng nếu như Hứa Minh Duật không phải ba ruột của cô thật, cô sẽ đối mặt với người ba này như thế nào đây, thật lòng Hứa Giai Mẫn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên từ bên ngoài, Hứa Giai Mẫn còn đang mơ ngủ lăn một vòng xuống đất, cô bực bội tỉnh dậy chạy ra mở, không nghĩ đến phía sau cánh cửa là Hứa Minh Duật đang đứng, khuôn mặt còn rất chi là tức giận.
“Ba…”
Hứa Minh Duật mới sáng sớm đã nhận được cuộc điện thoại nặc danh báo rằng con gái mình đêm qua đã chạy đến nhà Lâm Tuyết Nhi và ở đó cả đêm, anh đang vô cùng phẫn nộ không chỉ vì con gái làm trái ý mình, còn cả việc kẻ xấu trong tối đang âm thầm theo dõi Hứa Giai Mẫn, anh sợ nếu không cẩn thận mình sẽ mất đứa trẻ này, và Hứa Minh Duật tuyệt đối không để điều đó xảy ra.
Bước vào trong nhà, Hứa Giai Mẫn theo mỗi bước tiến của Hứa Minh Duật lùi lại sau, dù anh không nói lời nào nhưng bất giác khiến cho cô khiếp sợ: “Con và Lâm Tuyết Nhi không có gì hết, tối qua con còn ngủ ở ghế sô pha cả đêm…”
“Con đến nhà Lâm Tuyết Nhi để làm gì?”
“Con…”-Hứa Giai Mẫn mím môi, chuyện cô đến đây nhờ Lâm Tuyết Nhi giúp mình kiểm tra quan hệ huyết thống với anh không thể nói cho Hứa Minh Duật biết được, nhưng tùy tiện nói đại một lý do chắc chắn anh sẽ không tin.
“Mới sáng sớm anh làm gì ồn ào trước nhà tối thế, thật bất lịch sự.”- Lâm Tuyết Nhi từ phòng đi ra bắt bẻ, cô tiến tới giữa phòng nơi hai cha con họ Hứa đang đứng, nhìn sang Hứa Giai Mẫn nói tiếp: “Con gái của anh nửa đêm chạy đến nhà tôi hỏi mấy vấn đề phụ nữ nhạy cảm, vừa hay tôi lại có thể giải đáp nó.”
Hứa Giai Mẫn đỏ mặt liếc Lâm Tuyết Nhi, nhưng nhìn ánh mắt ngờ vực của Hứa Minh Duật chỉ biết bấm bụng phối hợp: “Dạ…cái này con không thể trực tiếp hỏi ba được, cũng không tiện nói qua điện thoại nên…”
“Vậy đã hỏi xong hết chưa? Nếu xong rồi thì về, hôm nay con không đi học sao?”
“Dạ, con biết rồi.”
“Con lên xe trước đi!”-ánh mắt anh vẫn không rời khỏi chủ nhân của ngôi nhà, làm sao Hứa Minh Duật tin tưởng được lời nói của Lâm Tuyết Nhi, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được con gái anh muốn làm gì khi tìm đến cô thôi.
Đợi cho Hứa Giai Mẫn đi hẳn, Hứa Minh Duật càng nghiêm mặt hơn, lạnh lùng hỏi: “Em thích ai tôi không quan tâm, nhưng tuyệt đối không được là Hứa Giai Mẫn. Tôi không thích lặp lại lời nói của mình đâu, dù cho em là phụ nữ tôi cũng sẽ không nương tay.”
“Vậy anh có thích con gái của mình hay không?”- Lâm Tuyết Nhi chỉnh lại lời nói: “Ý tôi là anh có thích Tiểu Mẫn hay không?”
“…”-Hứa Minh Duật không đáp trả lại, bởi lẽ trong lòng anh cũng chưa có câu trả lời chính xác cho câu hỏi thẳng thừng của Lâm Tuyết Nhi.
“Ánh mắt anh nhìn đứa trẻ đó không giống ánh mắt của một người cha chút nào, và tôi cũng không nghĩ anh lại đi thích con gái mình, trừ phi anh và Tiểu Mẫn không hề tồn tại mối quan hệ huyết thống như anh đang nói.”
Hứa Minh Duật nghiến răng tức giận, cả khuôn mặt tối sầm lại trông vô cùng đáng sợ, anh bước tới gần hơn nắm lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi đang khoanh hai tay trước ngực cảnh cáo: “Tôi thích nhất ở em chính là thái độ biết điều, không tò mò chuyện không liên quan đến mình. Nhưng càng lúc em càng chẳng hiểu chuyện.”
Lâm Tuyết Nhi không hề sợ hãi, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại vì cơn đau từ cổ tay truyền tới: “Anh cảnh cáo tôi hãy biết điều trong khi anh lại không hề làm điều đó, anh nghĩ mình là ai chứ?”- Lâm Tuyết Nhi nghĩ lại càng thêm phẫn nộ, anh dám dùng cái tên Dương Thanh Hòa xác muối vào trái tim của cô, ký ức đau thương đó đã dày vò cô suốt khoảng thời gian dài: “Anh có giỏi thì quản thật tốt CON GÁI của mình đi, đừng đi hâm dọa người khác nữa!”
Hai con người cứng đầu này không ai sợ ai, càng nói càng chọc tức đối phương. Hứa Minh Duật là người muốn dứt ra cảnh bế tắc này trước, anh thở hắt ra gạt mạnh tay Lâm Tuyết Nhi đi: “Chuyện đó không cần em nhắc.”
Hứa Giai Mẫn ngồi vào trong xe nhưng mắt vẫn dán chặt về phía ngôi nhà Lâm Tuyết Nhi, đến khi nhìn thấy Hứa Minh Duật trở ra với khuôn mặt hầm hầm khó coi, cô mới quay mặt đi ngồi ngay ngắn lại.
“Hôm nay con không cần đến trường nữa, thời gian này ở trong nhà cho ta!”
“Ba…”
“Cứ biết như vậy đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT