Nói đến Trầm Vọng Sơn này, cuối cùng nhưng lại chết trong tay Long Kiểu Nguyệt sau khi hắc hoá......
Khi tiến độ toàn văn đi được khoảng bảy tám phần, Long Kiểu Nguyệt làm bộ như bị ma tôn bắt giữ, dẫn Trầm Vọng Sơn xâm nhập vào Lăng Tiêu điện ở Ma Vực. Khi Trầm Vọng Sơn liều chết mang nàng chạy ra khỏi điện Lăng Tiêu, buông lỏng đề phòng xem xét thương thế cho nàng là lúc nghịch đồ Long Kiểu Nguyệt này, dưới ảnh hưởng của [Phệ tâm ma cổ], tự tay lấy đầu sư phó, dùng Bích Thuỷ kiếm gọn gàng lưu loát cắt xuống, hai tay ôm lấy, dâng lên cho ma tôn.
Long Kiểu Nguyệt theo hai thức thần khả ái vô tà kia đi đến Tam Tư điện ở tít trong mây, từ rất xa liền nhìn thấy một nam tử mặc tố y ngồi sau án trên kim điện.
Từ xa nhìn lại, nam tử trẻ tuổi có nước da trơn nhẵn, mặt mày điềm tĩnh, bộ dáng đại khái hai mươi ba hai mươi tư tuổi. Đợi đến gần, Long Kiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, xem thần sắc cứng nhắc mặc dù không có vẻ một vi sư hứa hẹn, nhưng ánh mắt cũng hàm chứa vài phần lợi hại, con ngươi thâm thuý, chính ra lại không quá tương xứng với thân xác văn văn nhược nhược trẻ tuổi phong lưu kia.
Không cần nhiều lời, từ ánh mắt liền biết, Trầm Vọng Sơn tất nhiên đã qua kim đan hậu kỳ, dựa vào tu hành để duy trì bộ dáng tuấn dật lúc hắn còn trẻ. Tình nghĩa sư đồ gì đó chưa nói đến, chỉ bằng bộ túi da này, Tần Cúc Cự xưa nay thương hương tiếc ngọc [thực ra là si mê mĩ sắc] cũng luyến tiếc làm thịt vưu vật bực này.
Cũng không biết Long Kiểu Nguyệt nguyên bản kia, sao có thể có quyết tâm hạ độc thủ với khuôn mặt ôn nhu tuấn dật này? Nghĩ lại thì hít phải độc nghiện x rồi, làm ra cái gì cũng đều có khả năng, Tần Cúc Cự lại không khỏi cảm thán một tiếng thế sự trêu ngươi.
Nhìn tố y thanh niên nam tử ngồi trên toà cao nhất trên điện phủ trước mặt, Long Kiểu Nguyệt chỉ cảm thấy thay hắn phát hoảng, cổ lạnh lẽo một trận.
Không đúng, hiện tại ta mới là người thân mang độc x, ta rỗi hơi đi tội nghiệp Trầm Vọng Sơn kia làm gì, còn không bằng kiếm thời gian tìm biện pháp giải độc. Nếu tìm ra biện pháp giải độc thì Trầm Vọng Sơn soái khí cũng không cần chết, lão nương cũng có thể rời khỏi Trường Lưu ẩn cư sơn lâm, Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" cùng nam chủ Bắc Lăng Thành cũng sẽ không tìm ta gây phiền toái ~ ah hô hô, kia mọi người chẳng phải đều có thể d ~
Trước mặt có một hàng dài đệ tử mặc trường bào bạch lam đặc trưng của Trường Lưu, đang khoanh tay cung kính đứng. Nhìn thấy Long Kiểu Nguyệt đi theo hai tiểu thức thần vào, Trầm Vọng Sơn ngồi trên kim điện khẽ cười nói: "Nghe Long tông chủ ở trong thuỷ kính trên đài truyền tin, nói ngươi lên núi, hôm nay thật sự không nhịn được nên vẫn đi theo phía sau ngươi, thật ra ta hơi đường đột. Pháp thuật độn địa ban nãy không làm ngươi sợ chứ?"
Trong lời Vọng Sơn quân ôn hoà mà dẫn theo một phần quan tâm vừa đúng mực, xem ra Tần Cúc Cự đoán đúng rồi, kinh nghiệm nhiều năm trà trộn mấy kênh tiên hiệp đã nói cho nàng, Tam Tư điện Hoá mục thánh thủ Trầm Vọng Sơn này chính là một cái đùi hoàng kim tráng kiện mà cha nàng - Long tông chủ đã tìm cho nàng trước khi nàng lên núi!
Tần Cúc Cự xuất ra vẻ khiêm tốn cùng cao ngạo của tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia, thản nhiên trang bức mỉm cười nói: "Đâu có."
Kỳ thật nàng vừa mới thiếu chút nữa bị doạ chết khiếp a!!!!
Trầm Vọng Sơn thân thiết nhìn nàng, đột nhiên từ trạng thái tu chân đại thần cao cao tại thượng tự mình hoán đổi đến hình thức đại ca ca nhà bên, thanh âm ôn nhu nói: "Ta nghe nói Long tông chủ muốn đưa ngươi lên núi tu luyện, còn tưởng ngươi sẽ không muốn đến. Ngươi lại đây, để cho ta tử tế nhìn xem."
Lời này nghe thế nào cũng không giống lời một vị sư trưởng nói với một đệ tử cầu học mới nhập học. Long Kiểu Nguyệt hơi cứng nhắc, trong óc nhất thời hiện lên một bộ hình ảnh không nên có.
Một chiếc xe lửa nho nhỏ, còi hơi bén nhọn thét dài, tu tu tu gào thét chạy qua lòng Tần Cúc Cự..........
...........
Tần Cúc Cự vạn phần hoảng sợ nhìn về phía Trầm Vọng Sơn, người kia biểu tình ôn nhu, ánh mắt tha thiết mà bằng phẳng.
Nàng đành phải thản nhiên tiêu sái tiến lên, cung kính đứng trước án.
Trầm Vọng Sơn nhìn nàng, mâu quang ẩn chứa trìu mến: "Khi mới gặp ngươi, ngươi mới một hai tuổi, hoặc là trên núi thanh tịnh, ta còn không cảm thấy qua bao lâu, ngươi liền đã trổ mã thành duyên dáng yêu kiều thế này rồi."
Này là cái quỷ gì?
Long tông chủ tìm Trầm Vọng Sơn làm kim đùi cho Long Kiểu Nguyệt là chuyện không sai, khẳng định Long tông chủ và Trầm Vọng Sơn có quan hệ bất thường nàng cũng biết, nhưng lại nghe Trầm Vọng Sơn nói thế, xem chừng có vẻ, có vẻ quan hệ bất thường giữa Long tông chủ và Trầm Vọng Sơn chẳng lẽ đều nằm ở trên người Long Kiểu Nguyệt nàng?!
Quả nhiên, thấy sắc mặt Long Kiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, khoé môi Trầm Vọng Sơn khẽ nhếch, dùng đôi mắt thâm thuý như mực thân thiết nhìn nàng: "Ta biết tổ phụ ngươi năm đó chỉ phúc vi hôn, đem ngươi gả cho ta, nay ngươi trong lòng vừa không cam lại bất nguyện. Kiểu Ngươi, ngươi về sau cứ coi Tam Tư điện như nhà của mình, ta đã nói rõ với phụ thân ngươi rồi, ngày sau chờ ngươi bớt giận, sẽ lại đưa ngươi trở về Long Đình thế gia. Về phần những chuyện khác, này đều nhìn ý nguyện ngươi."
Đệch, chỉ phúc vi hôn? Lại còn tổ phụ? Vậy tuổi của ngươi chẳng phải có thể làm cha ta à?
Nguyên lai không muốn lên núi chỉ là cái cớ, mà lý do chân chính là không muốn gả cho Trầm Vọng Sơn?! Cái thứ chết tiệt này nguyên tác giả, thuộc đảng biết rõ kịch bản là Tần Cúc Cự ta vì sao ngay cả đầu mối chính quan trọng này cũng không biết! Đây vẫn là [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] mà ta viết sao? Ngươi xác định đây không phải là đồng nhân mà Cúc Cự ta rảnh rỗi sinh nông nổi viết đấy chứ?
Nói như vậy, sau này Trầm Vọng Sơn không tiếc hi sinh tương cứu, hoàn toàn thông suốt a! Trầm Vọng Sơn này là một trong "tam thủ" của Trường Lưu, trà trộn Tu chân giới mấy trăm năm, đã sớm qua niên kỷ dễ xúc động. Hoá ra mấy lần hắn liều chết cứu nữ nhị không phải thích thấy việc nghĩa hăng hái làm hoặc để ý sư đồ tình thâm, mà là kiêm điệp tình thâm si tâm không quên a, dù sao cứu chính là lão bà tương lai mà..............
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết! Nàng bị chính cha mình bán?!
Tần Cúc Cự hiện tại thực sự có nỗi xúc động muốn xoay người xuống núi, vác một cây đại bổng, dùng thân phận Long Kiểu Nguyệt này, bốc đồng đứng ở trước mặt đôi sư tử bằng đá trước cửa Long Đình thế gia, hét lớn một tiếng "Lão thất phu ngươi lăn ra đây cho ta.........."
Nhưng hiện tại, quan trọng nhất là [Phệ tâm ma cổ] đang rục rịch trong bụng kia!

Khó trách thời điểm Long tông chủ đưa nàng lên núi tuyệt đối không lo lắng! Long Kiểu Nguyệt còn tưởng người cha này quá mức ngạo kiều, không hạ mặt mũi xuống được, còn mẹ nó cảm động không công một hồi! Nguyên lai thân cha căn bản không coi chuyện lên núi này có vấn đề gì, là bởi có vị chuẩn nữ tế ở ngay trên núi trông mong nhìn, ai còn dám gây khó khăn cho chuẩn sư nương đại tiểu thư của Tam tư điện Hoá Mục Thánh thủ này.
Trầm Vọng Sơn thật cẩn thận nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của Long Kiểu Nguyệt, lại nói tiếp mặt của nàng đã bị che khuất sau tấm khăn che mặt, người ngoài không nhìn gia hỉ nộ. Nhưng Trầm Vọng Sơn là người nào?
Hắn từ kim toà đứng lên, thân thon dài như ngọc, đi vòng qua bàn bày ấm trà, đứng trước mặt Long Kiểu Nguyệt, dịu dàng nói: "Kiểu Nguyệt, ngựa xe mệt nhọc một ngày, ngươi hẳn cũng mệt mỏi. Ta để vài nữ đệ tử mang ngươi đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Ngày mai dưỡng tinh thần cho tốt, nếu ngươi muốn đi đâu du ngoạn, ta sẽ đi cùng ngươi."
Long Kiểu Nguyệt không thể không ngẩng đầu lên, nhìn kỹ Trầm Vọng Sơn chân thành thâm tình trước mặt. Nhìn gần, hình dáng hắn càng thêm ôn nhu, ngay cả âm ảnh dưới hàng mi đuôi mày sâu trong hốc mắt cũng đều nhìn rõ nhất thanh nhị sở.
Soái, phi thường soái, thật sự quá soái!
Nhưng mà!
Mẹ nó!!!!!! Ta hiện tại không nghĩ tới chuyện yêu đương! Cho dù ngươi có soái tới đâu đi nữa! Ngươi cũng không giải được [Phệ tâm ma cổ] a hu hu! Ngươi tốt với ta như vậy cũng vô dụng! Ta chỉ là một đầu bạch nhãn lang a! Sư tôn! Ngươi không cần thâm tình tốt với ta như thế! Vạn nhất ngày nào đó tình tiết vở kịch chết tiệt thật muốn cổ độc của ta phát tác, ép ta chặt đầu của ngươi, vậy phải bảo ta làm thế nào hạ thủ được a!
Long Kiểu Nguyệt xoay đầu đi, mang theo vẻ cao ngạo đặc hữu của Long Đình thế gia, chỉ khiêm tốn gật đầu. Trầm Vọng Sơn gọi hai nữ đệ tử mi thanh mục tú tiến lên: "A Ninh, Bạch Chỉ, các ngươi đưa Long thí chủ đi nghỉ ngơi đi."
A Ninh và Bạch Chỉ, đây đều là nhân vật mà Tần Cúc Cự từng viết trong tiểu thuyết. A Ninh là môn hạ đệ tử của đồ cổ Tiên Xu phái Đổng Tĩnh Thuỷ sư thái. Bộ dáng bình thường, tính cách bình thường, học nghiệp bình thường, theo toàn văn từ mở đầu đến kết cục hoàn toàn có thể dùng hai chữ "bình thường" để khái quát A Ninh khi còn sống. Nếu Tần Cúc Cự có thể ở trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này sống đến cuối cùng, nàng dù chỉ liều mạng một hơi cũng phải khắc trên bia mộ A Ninh này hai chữ "bình thường" thật to. [editor: bà quá đáng vừa thôi =)) ]
A Ninh chính là một người đả tương du, người qua đường Giáp, nhiều nhất chỉ sắm chút vai long sáo quần chúng ăn qua. Nhưng sau khi nghe cái tên "Bạch Chỉ", Long Kiểu Nguyệt không khỏi bỗng nhiên cả kinh, chuyển ánh mắt về phía nữ tử tố diện mặc giáo phục bạch lam bên kia.
Bạch Chỉ này, thế nhưng ngày sau là fans cuồng hạng nhất của nam chủ Bắc Lăng Thành, ngay từ đầu liền cố định trung thành sống chết chèo thuyền cp Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" và Bắc Lăng Thành "tiểu bá vương".
Khi Long Kiểu Nguyệt ở trên núi thi hành âm mưu quỷ kế phá hư tình cảm của nam chủ và nữ chỉ, biết bao nhiêu lần làm cho nam chủ nữ chủ tâm sinh hiểu lần, là có bấy nhiêu lần Bạch Chỉ này không chối từ vất vả tiến đến nói rõ ngọn nguồn hoá giải hiểu lầm giữa hai người!
Bạch Chỉ này là thủ tịch đại đệ tử của Tiên Xu phái, ỷ vào sự sủng ái của đồ cổ Đổng sư thái kia với nàng, mỗi lần đều phải nhằm lúc Long Kiểu Nguyệt chân trước vừa gây chuyện thị phi, chân sau liền chạy đến dẹp tan thị phi, không biết tốn bao công sức vào chuyện của nam chủ nữ chủ. Long Kiểu Nguyệt ở trên núi không thể động vào nàng ta, nhưng thật sự hận nàng ta đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Chỉ là mỹ nhân dung mạo ôn nhu, so với vẻ thanh lãnh tuyệt diễm khinh thường người từ sâu trong tâm khảm của đại tiểu thư Long Kiểu Nguyệt của Long Đình thế gia này, Bạch Chỉ vừa thấy liền là danh môn khuê tú xuất thân dòng dõi thư hương, sóng mắt lưu chuyển biểu lộ tràn đầy thư quyển văn khí, ôn hoà mà lại thân thiết.
Giáo phục của Trường Lưu lấy màu trắng và lam làm cơ sở, trang phục của nữ đệ tử và đạo cụ thì hơi phiền phức hơn nam tử một chút. Dáng người Bạch Chỉ cao gầy, bên ngoài phủ một tầng sa y màu lam, bên trong là váy dài bóp eo màu trắng, dây lưng thuần trắng buộc quanh vòng eo nho nhỏ, lại xứng với khuôn mặt ung dung tri thư đạt lý kia, nhìn qua phong tư trác tuyệt.
Long Kiểu Nguyệt thật sự nghĩ rách da đầu cũng không nghĩ ra vì sao một mỹ nhân như vậy lại bất cứ giá nào cũng đứng trên thuyền của cp Bắc Lăng Thành và Hạ Nhược Hoa, cuối cùng cho dù Long Kiểu Nguyệt một chưởng chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của nàng, dù chết thì thế nào cũng phải phá hỏng chuyện của Long Kiểu Nguyệt, thậm chí cho dù hồn phi phách tán cũng không chịu để cho Long Kiểu Nguyệt và Bắc Lăng Thành đến với nhau. [editor: nỗi lòng này chỉ có phận síp pờ chân chính mới hiểu :))) ]
Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" có mị lực lớn đến vậy sao? Mỹ nhân fans hàng đầu như thế, thật sự cảm thấy chỉ có Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" mới có thể xứng đôi với Bắc Lăng Thành? Nàng Long Kiểu Nguyệt trong nguyên tác coi như xuất thân cao quý thiên tư thông tuệ, mà vì sao Bạch Chỉ này lại cứ không muốn thấy Long Kiểu Nguyệt và Bắc Lăng Thành thành đôi?
Trầm Vọng Sơn dĩ nhiên đã bay về kim toà bên trên. Nhìn thấy Long Kiểu Nguyệt nhìn mình chằm chằm, Bạch Chỉ kia chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng gọi: "Long thí chủ?"
Long Kiểu Nguyệt đang thầm ai oán từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh, trừ khi người nọ là nữ chủ, nghe được Bạch Chỉ gọi nàng, theo bản năng hồi đáp: "Ân?"
Nàng giương mắt, lại đem mục quang chuyển lên khuôn mặt như vầng trăng tròn kia của Bạch Chỉ, ánh mắt phức tạp nói không nên lời.
Trái tim Bạch Chỉ khẽ nhảy lên một cái, mười năm từ sau khi nàng lên núi, những người cùng thế hệ, vô luận nam nữ khi thấy nàng đều phải cúi đầu tôn xưng một tiếng "sư tỷ", nay Long Đình tiểu thư vừa lên núi này, đôi con ngươi tối đen xinh đẹp nhìn nàng chằm chằm lộ liễu, thực làm cho nàng có chút hoảng hốt lạ lùng.
A Ninh ở bên cạnh dùng ngữ khí bình thường nhất nói: "Long thí chủ, mời theo chúng ta đi bên này."
Long Kiểu Nguyệt nhấc chân theo sau. Bạch Chỉ cũng thu liễm tâm thần, đi theo về hướng Tiên Xu phong.
Hết chương 9
---------------------------------
Bách Linh: Chỉ có sịp pờ mới hiểu, dù cp đó người đời có phủ định thế nào, chỉ cần niềm tin trong lòng bất diệt thì thuyền đó ta vẫn cứ chèo, dù mưa bom bão đạn =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play