Trên đường về Long Đình, tâm tình của Bạch Chỉ có vẻ rất tốt.

Trừ một tiếng "Kiểu Nguyệt" có phần thân thiết kia, dọc đường đi Bạch Chỉ cũng không biểu lộ bộ dáng thân cận gì, tiếng hô kinh hỉ vui sướng kia như hoa trong gương, trăng trong nước, qua giây lát liền biến mất không thấy.
Tiếu dung của nàng ôn nhu mà thân thiết, chỉ dẫn theo một phần trầm tĩnh trước kia, nói: "Ngọn núi đó là một mê trận. Ta đi tuốt đằng trước, ngươi đi ở trung gian, Như Như sư tỷ, Ý Ý sư huynh đều đi phía sau ngươi. Ta dựa vào ánh sáng của Hàn Tuyết kiếm vẫn đi phía trước, thế nhưng lại nhìn thấy Như Như sư tỷ và Ý Ý sư huynh ở phía trước ta, cứ thẳng tắp nhằm phía trước đi. Ta vừa định quay đầu gọi ngươi, xoay lại, đã không thấy ngươi đâu rồi."
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe nàng nói vậy, nhất thời rùng mình sởn tóc gáy, mê trận này thật sự tà môn.
Bạch Chỉ lại mỉm cười nói: "May mà ta gọi hai vị sư huynh sư tỷ lại. Mắt thấy bốn phía tối đen, trong động cũng không biết có nguy hiểm gì, bọn họ liền cùng ta rời khỏi sơn động, rồi mới thương thảo xem làm cách nào để tìm ngươi."
Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với hành động gặp nguy không loạn này của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ tiếp tục nói: "Rồi sau đó chúng ta gặp vị công tử mang mặt nạ kia, hắn nói cũng là tới núi Chung Võ tìm người, vì thế chúng ta liền cùng hắn đi tìm ngươi và vị tiểu cô nương kia. Rồi chúng ta nhìn thấy một cái động do lôi đình bổ ra, thế nên liền dọc theo đường đó đi vào."
Xem ra Bạch Chỉ còn không biết thân phận của Hạ Nhược Hoa. Long Kiểu Nguyệt tiếp tục hỏi: "Các ngươi không sợ nam nhân đeo mặt nạ đó là kẻ xấu xa, lòng có ý đồ bất chính à?"
Dù sao đầu năm nay kẻ nào đeo trên mặt một cái mặt nạ hung tợn, chạy loạn chung quanh phỏng chừng cũng không phải người tử tế gì.
Ý Ý ở bên cạnh vội vàng tiếp lời: "Long tỷ tỷ ngươi không biết đó thôi, ta và Như Như vừa thấy công tử kia liền biết hắn là người tốt."
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe hai cục tròn trắng trắng này thế nhưng dõng dạc phát ngôn theo tiêu chuẩn "trông mặt mà bắt hình dong", lập tức thầm phỉ nhổ trong lòng.
Được lắm, chẳng lẽ ở trong mắt hai đứa ngây thơ các ngươi, trên mặt người xấu đều có khắc hai chữ "người xấu" chắc? Chỉ nhìn bề ngoài có thể phán đoán được cái gì? Hai tiểu tử các ngươi nhìn xem ta có phải người tốt không? Ta còn là gian tế ma tộc có mang theo "Phệ tâm ma cổ" trong người đây!
Sau khi trở lại Long Đình, Long tông chủ dù xa cách ba năm mà tinh thần vẫn chấn hưng như trước, hổ mục ưng nhãn. Long Kiểu Nguyệt quy củ tiến lên hô một tiếng "cha", trên khuôn mặt không giận tự uy kia lộ ra một phần dáng dấp vui mừng, tạm kéo xuống lớp vỏ không cười không nói, thở dài cảm thán: "Nguyệt nhi tốt xấu cũng trưởng thành, hiểu chuyện hơn nhiều lắm."
Hắn quay đầu nhìn Bạch Chỉ trên dưới đánh giá vài lần, dùng ngữ khí xem như ôn hoà hữu lễ mà không xa cách của gia chủ, nói: "Ngươi là đệ tử của Nguyệt nhi, lại là đạo hữu của nàng, nên cũng là khách quý của Long Đình chúng ta. Nguyệt nhi tuổi còn nhỏ, tính tình khó chiều, ta nghe Vọng Sơn nói ngươi ở trên núi rất quan tâm Nguyệt nhi, về tình về lý, Long Đình chúng ta tất lấy lễ đối đãi ngươi. Nếu không chê, cứ ở tạm quý phủ mấy ngày đi, ta sẽ để hạ nhân lĩnh ngươi đi sương phòng nghỉ ngơi, buổi tối lại mở dạ yến, không biết ý của Bạch cô nương thế nào?"
Bạch Chỉ tao nhã khom người đáp lễ: "Tâm ý của Long tông chủ, vãn bối không chối từ."
Long Đình cũng vẫn giống ngày xưa, tráng lệ đường hoàng. Bên trong thế gia rất hoành tráng, quả thực vẫn y hệt lúc Long Kiểu Nguyệt rời đi. Lam phu nhân lôi kéo nàng nói đông nói tây, phần lớn là hỏi ở trên núi thế nào, có bị ai bắt nạt không. Long Kiểu Nguyệt nay thoát khỏi cái lồng giam của kết cục trong nguyên tắc, tiêu sái tự tại trở về quê cũ, đi đường đều nhảy nhót cao ba thước, đối với mấy câu hỏi liên miên lải nhải của Lam phu nhân cũng vui vẻ trả lời.
Ha! Nay nam chủ đã thoát khỏi vận mệnh nhập ma, nữ chủ cũng chạy theo tiểu thị vệ của nàng ~ trong toàn bộ [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này, đây chính là sau khi Long Kiểu Nguyệt ta tân tân khổ khổ đã nhiều năm, một đêm trước khi bước vào những ngày hạnh phúc vì được giải phóng!
Hiện tại ta khoác cái xác của Long Kiểu Nguyệt, đã cáo biệt kết cục bị vạn tiễn xuyên tâm cuối cùng, nghênh đón thời đại hoàng kim thuộc về Tần Cúc Cự!
Mấy ngày sau đó, Long Kiểu Nguyệt trừ chuyện luyện công ra liền ở trong phủ hưởng thụ cuộc sống của đệ tử hoàn khố nhà giàu, nhàn rỗi đến vô sự đi chơi chim chọc chó.
Mỗi khi nàng khát hay đói bụng, chỉ cần ồn ào một tiếng, liền có thị nữ vội vã nhấc theo làn váy, thật cẩn thận dâng lên cho nàng hoa quả tươi ngon mọng nước mới hái.
Long Kiểu Nguyệt luyện công xong, nằm tựa trên ghế trong lương đình nghỉ mát giữa hồ, vài thị nữ trắng trẻo nhỏ nhắn ở bên cạnh mát xa cho nàng, một người ở cạnh bóc vải, đem thịt vải trong suốt mọng nước để bên miệng nàng.
Long Kiểu Nguyệt ăn vải, vẻ mặt lâng lâng than nhẹ: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai. [1]"
Chúng thị nữ đều oanh oanh yến yến mềm giọng khen ngợi: "Thơ hay ý đẹp, tiểu thư thật sự ngâm một bài thơ tuyệt vời."
Hai thị nữ bên cạnh che miệng cười nhẹ, Long Kiểu Nguyệt được mấy cái tay mát xa, thoải mái đến sắp thăng thiên, chỉ cảm thấy sung sướng từ đầu đến chân, nói không nên lời. Cuộc sống giàu sang này, tháng ngày ở Long Đình này, đây chính là chung cực hạnh phúc mà bản Cúc Cự ta muốn ah!
Vừa nói xong "nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", liền có một mạt bóng trắng xốc lên bức màn bằng lụa ở thuỷ đình. Bạch Chỉ ngồi xuống một bên trên ghế, nhìn Long Kiểu Nguyệt, như giận mà cười nói: "Như Như cùng Ý Ý đã trở về Trường Lưu, chúng ta ở đây cũng nhiều ngày rồi, không biết Chưởng môn chuẩn bị đợi tới khi nào mới về Trường Lưu?"
Long Kiểu Nguyệt nằm trên ghế, tỳ nữ bên cạnh lui ra. Nàng sảng khoái hài lòng cười: "Trước để cho ta hưởng thụ mấy ngày tiêu sái đã rồi nói sau cũng không muộn."
Nay Tần Cúc Cự ta đã bằng vào đại trí tuệ của mình giải quyết xong xuôi nam nữ chủ, còn không thể làm cho ta hoà hoãn một phen trước sao?
Bạch Chỉ nhìn bộ dáng lười biếng của nàng, vừa buồn cười lại oán trách: "Ngươi thật đúng là hưởng thụ an nhàn. Môn quy của Trường Lưu nói tránh sắc không tham, không thể ham ăn biếng làm hoang phế...."
Long Kiểu Nguyệt nheo mắt nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm bằng lụa. Những ngày tháng tự do mà khoái hoạt luôn ngắn ngủi, "Phệ tâm ma cổ" trên người làm sao có thể cho nàng hoàn toàn phóng túng đây? Nàng cũng bất quá tranh thủ lúc Huyết Ngữ Châu còn chưa hoà tan, nắm chặt thời gian hưởng thụ một chút mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Long Kiểu Nguyệt lên tiếng hỏi: "Bạch Chỉ, nếu sau này không tu đạo thì ngươi muôn làm gì?"
Dứt lời, nàng đột nhiên như hiểu rõ nở nụ cười: "Không đúng, ngươi nếu không tu đạo, nhất định là muốn lập gia đình. Vậy khẳng định ngươi sẽ gả cho một phương anh hào, làm một phu nhân, ha ha."
Bạch Chỉ nhìn nàng, đột nhiên quay đầu làm bộ như vô tình nhìn mặt nước ngoài bức rèm, sắc mặt hơi ửng hồng: "Ta sẽ không lập gia đình. Cho dù về sau không tu đạo nữa, Bạch Chỉ cũng sẽ không cưới ai."
Long Kiểu Nguyệt "a" một tiếng, quay đầu nhìn nàng, hiếu kỳ hỏi: "Vì sao? Tề Vân Phủ các ngươi tất yếu sẽ tìm cho ngươi một hồi nhân duyên tốt đẹp chứ."
Sắc mặt Bạch Chỉ hơi đỏ lên, nàng chỉ hạ giọng nói: "Cái gì mà vì sao chứ, không muốn gả chính là không muốn gả, nào có lý do gì. Cho dù là mệnh lệnh của phụ thân, Bạch Chỉ cũng sẽ không lập gia đình."
Long Kiểu Nguyệt ha ha cười, cầm một quả nho trên bàn muốn nhét vào miệng, nghĩ nghĩ, nàng vẫn lột vỏ, kéo xuống lớp da xanh, lộ ra thịt quả trong suốt mới vẻ mặt thoả mãn bỏ vào miệng: "Không muốn gả à? Ta đoán Bạch Chỉ ngươi khẳng định là cảm thấy nam nhi trên thế gian đều không xứng với ngươi, nếu không thì chính là do trong lòng ngươi đã có người mình thích!"
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy mặt nóng lên, hạ giọng kích động chối: "Không có, Bạch Chỉ chỉ không muốn lập gia đình, ngươi chớ giễu cợt ta nữa."
Long Kiểu Nguyệt hắc hắc cười, chế nhạo: "Đừng khăng khăng không chịu thừa nhận, nói cho ta biết là nam nhi nhà ai xuất sắc như vậy, có thể chiếm được phương tâm của đại sư tỷ Bạch Chỉ của chúng ta ~"
Nàng nhìn Long Kiểu Nguyệt, nhịn không được lộ ra một chút tư thái nữ nhi ngượng ngùng, ngay cả hai bên tai cũng nhiễm một tầng phấn hồng, trên gương mặt như ngọc nổi lên một rặng mây đỏ: "Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ giận thật đó."
Long Kiểu Nguyệt nghe thấy nàng xấu hổ nói thế, không khỏi một đòn cá chép lật người ngồi dậy, giật mình hỏi: "Không phải chứ, nhìn bộ dáng này của ngươi, chẳng lẽ thật sự bị ta đoán trúng?"
Bạch Chỉ đứng lên, trên mặt ửng đỏ, trái tim đập loạn nhịp, ngược lại bộ dáng nổi giận đùng đùng, bên tai đỏ lên, bối rối cụp mắt: "Bạch Chỉ cáo lui!"
Dứt lời liền đứng dậy, phất tay áo đi.
Long Kiểu Nguyệt không biết mấy lời đùa giỡn vừa rồi sao lại chọc giận nàng, liền vội vàng mặt dày đưa tay muốn kéo nàng, một bên năn nỉ: "Đừng giận mà Bạch Chỉ, Bạch tỷ, Bạch tỷ tỷ! Ta sai rồi, ta sai rồi! Ngươi đừng đi mà!"
Nhưng Bạch Chỉ lui cực nhanh, bất quá trong chớp mắt liền ra khỏi lương đình. Long Kiểu Nguyệt buồn bực ngồi trở lại trên ghế dài, chột dạ làu bàu: "Nàng ấy phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?
Nàng sờ sờ cằm, làm bộ thâm thuý suy tư: "Việc này không khoa học, chẳng lẽ Bạch Chỉ thật sự có người trong lòng?"
Nàng thở dài, nhớ tới bộ dáng ôn nhu như nước của Bạch Chỉ, không khỏi lắc đầu. Chậc chậc, người trong lòng nàng ấy kia cũng thật có phúc, Bạch Chỉ xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu, xuất thân cũng tốt, thật sự không có chỗ nào có thể chê. Nếu bản Cúc Cự là hán tử trong lòng nàng ấy thì tốt rồi, cưới một lão bà như thế, thật sự ngủ cũng phải cười tỉnh.
Chẳng qua cho dù nếu ta là nam đi nữa, cũng không nhất định Bạch Chỉ có thể để ý ta!
Bạch Chỉ thở phào như trốn thoát được trở về sương phòng của mình, ngồi trước đài trang điểm, nâng tay xoa mặt mình.
Trên mặt dĩ nhiên nhuốm một rặng mây đỏ, nàng run tay, vỗ về mặt mình, môi run rẩy, chậm rãi cúi đầu.
Người trong lòng, người trong lòng.
Nếu thế nhân đều biết nàng là đại đệ tử của Tiên Xu Phong, mà Long Kiểu Nguyệt cũng là Chưởng môn của Tiên Xu Phong, nàng sao có thể có tâm tư bất chính với Chưởng môn của mình kia chứ?
Huống chi, Long Kiểu Nguyệt lại có quan hệ thông gia với Thế Tôn, chắc chắn có một ngày nàng ấy sẽ gả cho Thế Tôn, trở thành một thế hệ Thế Tôn phu nhân của Trường Lưu.
Còn Bạch Chỉ nàng, thân phận chính là một nhị tiểu thư của Tây Bắc Tề Vân phủ, lại là thủ tịch đại đệ tử của Trường Lưu. Nhưng nếu như, nếu Thế Tôn chết đi......Nếu nàng ngồi lên vị trí của Thế Tôn......
Bạch Chỉ đột nhiên rùng mình, ý niệm trong đầu đó chẳng qua như phù dung sớm nở tối tàn, nàng không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, cho mình một cái bạt tai, tiếng vang thanh thuý vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đặc biệt vang dội.
Bạch Chỉ à Bạch Chỉ, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm, mệt ngươi nhiều năm nhận được sự yêu thương của Thế Tôn và Trưởng môn, uổng ngươi nhiều năm tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, ngươi sao có thể xảy sinh ý niệm ác độc như thế?
Trên da thịt yếu ớt như bạch ngọc, một đạo hồng ấn năm ngón tay hiện lên. Trong đôi con ngươi ôn nhu ấy, rốt cục lăn dài lòng lệ lạnh lẽo.
Vài ngày sau đó, Bạch Chỉ vẫn trốn tránh Long Kiểu Nguyệt, ngay cả cửa cũng không ra. Long Kiểu Nguyệt tới hai lần, ngược lại ăn bế môn canh. Nàng thật không biết vì sao Bạch Chỉ lại giận đến thế, chỉ đành cả ngày trừ luyện công ra liền đi dạo trong biệt viện của Bạch Chỉ, hy vọng có thể tình cờ gặp Bạch Chỉ, có thể nói lời xin lỗi với nàng.
Long tông chủ quan tâm thành tựu của ái nữ, lại có ý định muốn khảo nghiệm một chút năng lực dạy học của Lục thúc, liền chọn một ngày rảnh rỗi, lôi Long Kiểu Nguyệt đang nằm ỳ trên ghế dài đến, thân thiết chỉ vào mặt nước vô biên vô tận, hoà ái hỏi: "Mấy năm nay ngươi học được gì? Hôm nay cho vi phụ nhìn xem Lục thúc đã dạy ngươi cái gì."
Long Kiểu Nguyệt cung kính đáp: "Vâng."
Nàng vẫn chưa dùng toàn lực, nhìn tiếng sấm gầm thét ngập trời phía xa xa, Long tông chủ lại thập phần vừa lòng: "Xem ra ba năm vừa qua ngươi lên Trường Lưu tu thân dưỡng tính, thuật pháp tiến xa, vi phụ rất vui mừng."
Long Kiểu Nguyệt mấy ngày nay tuy khổ luyện, nhưng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] phải dựa vào việc khổ tu trường kỳ mới có thể học được tinh tuý. Long Kiểu Nguyệt luyện hơn nửa tháng vừa rồi, nhưng thật ra cũng không tiến bộ gì hơn.
Trước khi Lục thúc rời khỏi Trường Lưu, đã đưa ra đánh giá với [Cửu thiên dẫn lôi quyết] mà nàng phóng ra là: "Không ra thể thống gì! Quả thực bôi nhọ thể diện của Long Đình thế gia! Suốt ba năm dạy dỗ một phế vật như ngươi! Lôi đình này đi cầm hù doạ tiểu hài tử đi!"
Long Kiểu Nguyệt còn tưởng khi Long tông chủ nhìn thấy tiếng sấm ầm ầm không ngớt đó, nhất định sẽ nói mấy câu đả kích người ta đại loại như "lôi đình này của ngươi cầm đi đánh cá cũng không tệ lắm, còn trừ ma vệ đạo thì quả thực si tâm vọng tưởng".
Không ngờ cha lại vui mừng đến thế, Long Kiểu Nguyệt không khỏi ưỡn thẳng lưng, cố gắng biểu đạt một loại khí chất thành thục khắc khổ cố gắng tiến tới mà khiêm tốn. Long tông chủ nhìn sóng nước chập trùng trên mặt hồ phía xa xa, đột nhiên lẳng lặng nói: "Nguyệt nhi, trước kia là cha không đúng, không nên ép ngươi, bắt ngươi đi làm những chuyện ngươi không thích."
Chuyện mà ta không thích? Trước kia Long Kiểu Nguyệt là một thiếu nữ phản nghịch, chuyện tình mà nàng không thích làm chắc chắn nhiều lắm!
Cha! Cha ruột ah! Xin hỏi những lời này của ngươi là ám chỉ việc đem ta đưa lên Trường Lưu, hơn nữa muốn gả ta cho Thế Tôn Trầm Vọng Sơn sao? Ngươi tự dưng cảm thán không đầu không đuôi như thế, thật sự làm ta không có cách nào tiếp lời!
Nhìn Long Kiểu Nguyệt làm một bộ trầm mặc, tiếc lời như vàng, Long tông chủ nhìn phiến hồ nước xa xa, mâu quang loé lên một tia vui mừng: "Nghe nói mấy ngày trước đó ngươi hạ xuống núi Chung Võ, dùng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] đánh mở núi Chung Võ, nhân tiện còn giết một tà ma gây nguy hại một phương. Vi phụ rất tự hào."
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe, liền biết khẳng định là Bạch Chỉ đem toàn bộ công lao đổ lên người mình. Nàng không thể biện giải, chỉ thản nhiên cung kính nói: "Trừ yêu vệ đạo là chức trách của Long Đình chúng ta."
Long tông chủ không khỏi liếc nàng một cái, mắt sáng như đuốc, hiển lộ thái độ khôn khéo thông minh. Long Kiểu Nguyệt nói xong câu tổng kết chung chung thản nhiên này, Long tông chủ liền quay đầu, nheo mắt nhìn nàng trên dưới đánh giá: "Nghe nói phong ấn kết giới ma tộc ở hồ Tây Phong trên Vinh Sơn bị lỏng, Trường Lưu đã phái Hoá mục Thế Tôn đi hàng yêu, Long Đình chúng ta cũng nên ra một phần khí lực. Nay ngươi cũng sắp đến tuổi cập kê, không chừng ngày sau thành Tông chủ của Long Đình, thế nào cũng nên chậm rãi tạo chút uy tín thì mới có thể trấn nhiếp được những kẻ ở dưới có ý đồ rục rịch của Long Đình."
Đi Vinh Sơn trừ yêu? Hoá mục Thế Tôn? Cha, ngươi muốn ta cùng Trầm Vọng Sơn trong lúc cùng trừ ma thuận tiện bồi dưỡng cảm tình thì cứ nói thẳng ra được không?
Long Kiểu Nguyệt thầm nghĩ dùng một câu "ta không đi" để chấm dứt màn đối thoại quanh co lòng vòng này. Nàng nhớ rõ, trong nguyên tác của [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], sau khi phong ấn kết giới ma tộc ở hồ Tây Phong trên Vinh Sơn bị buông lỏng, sẽ do gian tế ma giáo Long Kiểu Nguyệt này đảm nhiệm chức quan chỉ huy của Trừ Ma Thiên Đoàn đi tiền tuyến. Dưới sự chỉ huy như tìm đường chết của nàng, mới dẫn đến chư vị đồng minh sư huynh tỷ muội cùng nhau bị diệt sạch.
Nay muốn nàng đi Vinh Sơn, như thế cũng được sao? Nếu nàng lại làm trò đi tìm đường chết nữa, Trừ Ma Thiên Đoàn kia chẳng phải là lại để nàng mang đi nộp mạng?
Long tông chủ không nhìn nàng, chỉ nói: "Thủ tịch đệ tử môn hạ kia của ngươi, Bạch cô nương hôm qua nghe nói Trường Lưu phái người đi Vinh Sơn, buổi chiều liền khởi hành đuổi theo Thế Tôn rồi."
Long Kiểu Nguyệt ngây người ngẩn ngơ, nửa ngày mới mất mát đáp: "Ồ."
Bạch Chỉ thế nhưng ngay cả nói cũng không nói một tiếng với nàng liền đuổi theo Thế Tôn bọn họ đi Vinh Sơn trừ yêu. Có lẽ ở trong lòng Bạch Chỉ, cũng không tất yếu phải cáo biệt với mình.
Long tông chủ híp mắt nhìn nàng, thật ra có phần kinh ngạc: "Sao, ngươi không đuổi theo?"
Gì?! Cha? Ngươi nói cái gì?
Long tông chủ nhìn nàng, trong mắt có tia cưng chiều: "Từ nhỏ ngươi đã không có bằng hữu gì. Từ bé tính tình ngươi khó chịu, không ai dám chọc ngươi giận. Nay cuối cùng có người thân cận, sao, ngươi lại giận dỗi với nàng? Ta xem ngươi cả ngày ở trong viện nhàn phát hoảng, cũng không biết ngươi làm cái gì mới khiến Bạch nha đầu kia giận đến nỗi không thèm ra khỏi cửa."
Tuy rằng biết nam tử trước mặt cũng không phải cha ruột của mình, nhưng Long Kiểu Nguyệt vẫn nhịn không được nước mắt rơm rớm. Nàng thực muốn thực lòng thật tình hô một tiếng "ba ba", nhưng dưới trường hợp này, vẫn cảm thấy kêu "ba ba" có chút không được tự nhiên. Nàng đành phải quay đầu chăm chú chớp chớp mắt, ép nước mắt trở lại.
Long tông chủ nhìn nàng, như đùa giỡn với một hài tử, sang sảng cười: "Vọng sơn là nhà phu quân của ngươi, Bạch nha đầu cũng giao hảo tốt với ngươi. Như thế cha cũng bớt lo, ngươi có Trường Lưu là nhà phu gia, lại có bằng hữu để tâm tình, như thế dù một ngày nào đó cha đi rồi, cũng không còn gì tiếc nuối."
Nghe xong tiếng "phu gia" này, Long Kiểu Nguyệt trong lòng thầm mắng một trận "ta ^%$".
Nhìn biểu tình trìu mến của Long tông chủ khi nhìn nàng, Long Kiểu Nguyệt nghĩ lời này như thế nào càng nói càng như lập flag. Dù sao đã đọc vô số tiểu thuyết xuyên thư, lộ số cũng đã nghiên cứu nhiều, đại đa số nhân vật một khi nói ra mấy lời kiểu "ta chết không uổng" gì gì đó này, cơ bản liền thật sự ngỏm. Long Kiểu Nguyệt làm bộ xụ mặt, tức giận ngắt lời: "Cái gì mà ngày nào đó đi chứ! Ta không muốn nghe!"
Long tông chủ ha ha cười: "Nếu ngươi không muốn nghe, kia cha không nói là được rồi."
Hắn lại nhìn mặt hồ, nhàn nhạt nói: "Có hiểu lầm gì, chọc giận người ta chỗ nào thì cũng nên sớm giải quyết đi. Càng kéo dài, hiểu lầm lại càng sâu, đến cuối cùng ngay cả chính mình muốn nói gì cũng quên, người kia có kẽ cũng sẽ không nghe được lời ngươi muốn nói."
Ánh mắt hắn rơi trên mặt hồ như có một luồng gió lạnh phất qua, lại mang theo một tia bi thương cùng tiếc nuối. Long Kiểu Nguyệt nhìn hắn, không khỏi thở dài một tiếng.
Xem ra cha cũng là một người có chuyện xưa!
Nàng thở dài, Long tông chủ thế này mới phát giác mình thất thố, thu lại vẻ mặt lơ đãng lộ ra bi thương kia, hoà ái nói: "Cần vi phụ chuẩn bị xe ngựa cho ngươi không?"
Long Kiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nói: "Ta còn chưa nói ta muốn đi Vinh Sơn hay không mà."
Long tông chủ nhịn không được nâng tay vuốt tóc nàng, bàn tay to thô ráp phớt qua đầu nàng: "Tính tình của ngươi, vi phụ còn có thể không biết sao?"
Hết chương 32
----------------------------------
Chú thích
[1] Trích trong "Quá Hoa Thanh cung tam nguyệt cú" của Đỗ Mục thời Đường.
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kị hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai
Dịch:
Từ Trường An quay đầu lại nhìn, cảnh sắc ở Li Sơn đẹp như gấm thêu
Trên đỉnh núi, ngàn cửa của hành cung lần lượt mở ra
Ngựa trạm phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng, nàng phi tử đang cười
Không ai biết rằng quả lệ chi đã về đến Trường An
Điển tích: Phi tử: chỉ Dương Ngọc Hoàn, sủng phi của Đường Minh Hoàng Lí Long Cơ . Dương Ngọc Hoàn rất thích ăn quả lệ chi tươi (trái vải), hàng năm Lí Long Cơ đều truyền lệnh vùng Tứ Xuyên, Quảng Đông dùng ngựa trạm phi thật nhanh vận chuyển đến Trường An vì việc này mà rất nhiều người đã chết vì chạy.
Câu thơ thông qua sự kiện điển hình vận chuyển quả lệ chi tươi, dùng "nhất kị hồng trần" cùng "phi tử tiếu" cấu thành cặp so sánh rõ nét, vạch trần sự hoang dâm háo sắc, hoang đường không thương xót mạng dân của Đường Huyền Tông cùng với việc cậy vào ân sủng mà kiêu của Dương Quý Phi.
(nguồn: http://www.chuonghung.com/2015/04/dich-thuat-nhat-ki-hong-tran-phi-tu-tieu.html)
-----------------------------------
Bách Linh: Thực ra nếu họ Long có là nữ thì Bạch Chỉ cũng vẫn thích mà, đúng là ngốc :)) Phải chi Bạch Chỉ can đảm thêm 1 chút thì đỡ rồi :SS

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play