Bàn sơn quỷ? Đó chẳng phải là yêu quái sao?

Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng là cái loại ma quỷ hàm oan mặt mũi hung tợn trong truyền thuyết chứ!
Tần Cúc Cự cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, dây thần kinh buộc chặt lơi lỏng xuống. Nàng búng ngón tay, một đoàn lôi quang như một con lôi long cuồn cuộn xoay quanh ngón tay, chiếu sáng khuôn mặt còn chưa hết nét trẻ con của thiếu nữ kia.
Cặp mắt hạnh to tròn đen bóng nhìn Tần Cúc Cự, một đầu tóc đen tán lạc, dưới ánh quang mang của đoàn lôi quang đó, tuy nhiễm vài vệt máu, nhưng quả thật khả ái vô cùng.
Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Long Kiểu Nguyệt thật sự muốn đi nhéo cái mặt mượt mà đáng yêu của nữ hài này. Thiếu nữ trước mặt khoảng chừng mới bảy tám tuổi, bộ dáng thật khả ái, lại mang theo một tia ôn nhu, chính đang một bàn tay giữ lấy bả vai Long Kiểu Nguyệt, như thể vừa rồi vì để phòng ngừa nàng đấm đá loạn xạ nên đặt lên, bây giờ còn chưa kịp thu hồi.
Long Kiểu Nguyệt nhìn tay nàng thì thấy một dất răng còn đang rướm máu trên cổ tay, không cần phải nói cũng biết đây khẳng định là kiệt tác của mình.
May mắn hắc ám bốn phía bao phủ quanh thân, làm cho cái mặt già đỏ ửng của Long Kiểu Nguyệt nhìn không rõ. Nàng bình ổn tâm tình, lại cảm thấy lo lắng cho Bạch Chỉ, chỉ đành nhỏ giọng ghé sát bên tai nữ hài kia, nhẹ giọng hỏi: "Cám ơn ngươi. Bất quá vừa rồi có một vị nữ tử mặc xiêm y bạch lam đi vào cùng ta, bên hông có một thanh kiếm phát sáng, ngươi có thấy không?"
Nữ hài kia nghiêng đầu nhìn nàng, thật lâu sau mới dùng thanh âm còn chưa hết non nớt nhỏ giọng hỏi: "Không phải ta gặp ngươi ở nơi nào rồi đó chứ?"
Long Kiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác lòng mình đứt cái phựt.
Trước khi hạ xuống khỏi Bỉ Dực Điểu, hoá mục Bỉ Dực Điểu đã nói ở nơi này có nhân hoàng tộc. Người ở trước mặt này, nếu không phải do yêu mị biến ảo thành người, thì chính là nhân hoàng tộc.
Nhân hoàng tộc, nhân hoàng tộc.
Long Kiểu Nguyệt thầm tự nhủ "mẹ nó đừng mà", trên mặt lại vẫn giữ biểu tình thản nhiên phủ định: "Chắc hẳn là ngươi nhớ lầm rồi."
Nữ hài trước mặt đôi mắt hạnh to tròn nhìn nàng, trong con ngươi đen nhánh trong suốt như ngọc lưu li, chỉ có chút nghi hoặc hỏi: "Thật vậy chăng?"
Nàng giãn ra đôi mày thanh tú, như nhớ tới cái gì, ngọt ngào cười nói: "Ta từng nhận thức một tỷ tỷ, tu hành ở Trường Lưu. Bà của ta còn nói muốn đưa ta lên Trường Lưu, còn muốn tìm tỷ ấy để giám thị ta."
Đừng đừng đừng, đừng đến Trường Lưu tìm ta, nữ chủ đại nhân, buông tha ta đi!
Long Kiểu Nguyệt trong lòng thảm thiết kêu gào một trận, cô nãi nãi ngươi thật sự là kiếp nạn ta trốn không thoát mà, mời người đừng đi tai hoạ ta, đi tai hoạ đám nam phụ đi được không, trên mặt lại vẫn giữ biểu tình đạm nhạt như nước hồ thu: "Ờhm."
Bạch Lộ ngồi bên cạnh nàng, như đang nghiêng tai lắng nghe cái gì. Đợi cho một trận thanh âm "xột xoạt" qua đi, nàng rốt cục đứng lên, giống một tiểu đại nhân, lặng yên không tiếng động đứng nhìn bóng đêm. Thật lâu sau, nàng quay đầu lại, hơi thoải mái thở ra một hơi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Long Kiểu Nguyệt cũng đứng lên, một đoàn lôi quang ở trong lòng bàn tay nàng càng phát ra sáng ngời, chiếu sáng hắc ám bốn phía. Đây là một không gian hình vuông thông bốn hương, bốn phía đều là vách tường do bùn đất tích luỹ thành. Bốn cửa sơn động thông về các hướng khác nhau, ánh mắt chạm đến chỗ nào cũng đều là bóng tối đưa tay ra không thấy năm ngón.
Bạch Lộ tiểu công chúa còn chưa thoát hết nét non nớt chỉ mặc một kiện tiểu bạch bào giống như áo lót, mái tóc rối tung, suối tóc đen dài đến thắt lưng như một dòng thác đổ, mặt mày có chút tái nhợt, còn có điểm mất mát.
Long Kiểu Nguyệt nắm tay nàng, dưới ánh lôi quang đột nhiên nhìn thấy một đoàn hắc ảnh kỳ dị trên mặt đất. Nàng cúi đầu nhìn kỹ nửa ngày mới phát hiện đó cũng không phải bóng đen gì, mà là một dấu chân nhiễm huyết.
Dấu chân kia theo từ một cửa sơn động đến, vẫn kéo dài đến dưới chân Bạch Lộ. Long Kiểu Nguyệt thầm giật mình, bất động thanh sắc kéo Bạch Lộ đang ở phía trước, hỏi: "Chân của ngươi?"
Nàng thế nhưng không đi hài.
Đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn để trần, lộ ra đều là huyết nhục mơ hồ của vết thương mới vừa ngừng máu lẫn vết thương cũ lại bị vỡ ra. Bạch Lộ co quắp hai chân, chỉ lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại."
Má nó!!! Đây thật sự là Hạ Nhược Hoa tiểu công chúa trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] sao! Nào có được sống an nhàn sung sướng đâu! Làm gì có nữ chủ dưới một người trên vạn người được chúng nhân yêu thương đâu! Xuất hiện ở trong này không nói, còn đm để chân trần, chân đều bị mài rách ra thế còn cứng rắn nói không sao cả, ta thật cmn &*^$%, Tần Cúc Cự ta có phải nhận lầm người rồi không?!
Long Kiểu Nguyệt nương theo lôi quang nhìn một loạt dấu chân vết máu mơ hồ kia, không khỏi khẽ cắn môi, một phen ôm lấy Bạch Lộ đang ngồi dưới đất bế lên.
Aish, bất kể nàng có phải là nữ chủ đáng sợ ngày sau không, người ta cứu mình, mình tốt xấu gì cũng phải hồi báo một chút chứ nhỉ?
Mới đầu Long Kiểu Nguyệt còn nghĩ không biết Bạch Lộ này có nặng lắm không, dù sao cũng là người ở trong cung sống an nhàn sung sướng. Kết quả không ngờ tiểu nha đầu với mái tóc dài buông lơi như thác này lại nhẹ giống một phiến lông chim. Bạch Lộ chỉ hơi từ chối một chút liền nằm trong lòng nàng, tay thẹn thùng vòng ôm lấy cổ Long Kiểu Nguyệt, chỉ nhỏ giọng mà thành khẩn nghiêng đầu chôn ở cổ nàng, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt một phen rối rắm phiên giang đảo hải.
Kế hoạch nguyên bản còn nên chấp hành không đây? Nàng vốn định niệm khẩu quyết dùng một đạo lôi đánh chết Bắc Lăng Thành, sau đó lại trà trộn vào trong cung, giả mạo cao nhân đắc đạo để tuỳ tiện chỉ điểm nhân duyên cho vị tiểu công chúa này, như thế về sau nàng liền không còn gì lo lắng.
Nhưng hôm nay Bắc Lăng Thành không giết được, bị nàng để lại Tây Bắc Tề Vân phủ, đây cũng coi như đường cong cứu quốc, giải quyết vấn đề nam chủ. Nhưng nữ chủ này thì lại nên làm cái gì bây giờ?
Nếu hiện tại thần không biết quỷ không hay giết nữ chủ, việc đó so ra rõ ràng hợp lý đáng tin cậy hơn là chỉ điểm nhân duyên. Chỉ cần tiểu công chúa chết, toàn bộ tình tiết vở kịch đều sụp đổ, từ nay về sau nàng làm hoa hậu Trường Lưu, ma giáo thánh nữ của nàng, trừ [Phệ tâm ma cổ] của ma tôn làm cho nàng cần ôm bắp đùi ma tôn ra, những chuyện khác, không còn có ai có thể uy hiếp mình.
Đoàn lôi quang kia án theo tâm ý của nàng, trôi nổi trước mặt, chiếu sáng con đường phía trước. Tâm tư Long Kiểu Nguyệt lại tại khoảng thời gian trầm mặc đó ngàn hồi trăm chuyển, giết nàng sao, phải giết sao?
Giết nàng, đoạt tuyệt hậu hoạn!
Không giết nàng, nay nam chủ đã trừ, nàng ấy cũng không còn có thể tuỳ tiện muốn làm gì thì làm khắp nơi, tuy nàng ấy là nữ chủ, nhưng không uy hiếp được đến mình, sau này mình lại càng sẽ không rơi vào kết cục nguyên bản.
Giết nàng, vạn nhất nàng lại sinh ra chuyện gì vạ lây cho mình thì phải làm sao?
Không giết, nếu không giết, ta đây làm sao có thể xuống tay với một hài tử nhỏ như thế được chứ!
Trong lúc hành tẩu, Long Kiểu Nguyệt trong đầu do dự trù trừ, đoàn lôi quang kia cũng theo tâm ý của nàng mà lúc sáng lúc tối, bồi hồi trước mặt. Nàng tập trung tinh thần tự hỏi, không biết sao lại thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Bạch Lộ ở trên tay nhẹ như một đoàn lông chim, cuộn mình trong lòng nàng, nghe nàng hỏi, khẽ run lên.
Long Kiểu Nguyệt cảm giác được nơi cổ có chất lỏng ướt át làm ướt cổ mình.
Bạch Lộ rúc đầu vào lòng nàng, kiệt lực bảo trì không khóc mà vẫn thút thít, chỉ mệt mỏi nhẹ nhàng nói: "Ca ca muốn giết ta."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng như đàn đứt dây, ca ca, hoàng huynh? Chẳng lẽ là tranh đoạt hoàng quyền? Mẹ nó, trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] cũng đâu nhắc đến vụ này!
Long Kiểu Nguyệt nghe được giọng mũi nghẹn ngào của nàng, lại chưa từng an ủi ai, chỉ tay chân luống cuống vụng về nói: "Ngươi đừng khóc, có lẽ, có lẽ..."
Có lẽ cái gì, chính thân nhân của mình lại rút đao nhằm vào mình, còn có cái gì có thể an ủi đây.
Long Kiểu Nguyệt chung quy mềm giọng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể bình yên sống sót, trở về nói cho phụ thân biết ah!"
Bạch Lộ rúc ở cổ nàng, chỉ rầu rĩ đáp: "Phụ thân mà biết sẽ giết ca ca. Bạch Lộ không muốn ngồi lên vị trí kia, nhưng các ca ca cứ nghĩ Bạch Lộ muốn ngồi chỗ đó."
Nước mắt của nàng theo hốc mắt lăn xuống, đè thấp giọng mũi nói: "Trước kia Tam ca ca muốn giết ta, ta nói cho phụ thân, phụ thân liền giết hắn. Mẫu thân của Tam ca ca khóc đến mù mắt, ở đình viện mắng ta, bị phụ thân lại rút kiếm giết. Ta không muốn làm cho Thất di nương khóc mù mắt."
Long Kiểu Nguyệt thầm cảm thán một trận! Ai da! Cho dù làm một đoá bạch liên hoa Mary Sue tiểu công chúa, cũng phải gánh vác áp lực nặng nề như thế. Tần Cúc Cự không khỏi cảm khái nhân sinh.
Long Kiểu Nguyệt linh cơ vừa động, đột nhiên đầy bụng tin tưởng khai thông tư tưởng cho nàng, nói: "Ta có một biện pháp tốt, làm cho các ca ca của ngươi sẽ không bao giờ muốn giết ngươi nữa."
Bạch Lộ ngẩng đầu, nửa chờ mong nửa lại không dám tin nói: "Biện pháp gì? Ta trước kia nói thiệt nhiều thứ với ca ca, nhưng bọn họ cũng không tin ta, còn nói ta làm bộ làm tịch. Ta tìm phụ hoàng muốn thị vệ ngày đêm canh giữ bên ngoài tẩm cung, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm được cơ hội tới giết ta."
Long Kiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lệ kia, không khỏi tâm can run lên. Khuôn mặt sở sở động lòng người này xứng với bộ dáng thiên chân vô tà mà lê hoa đái vũ, khó trách nam phụ vì nàng có thể xuất sinh nhập tử lên núi đao xuống biển lửa, không từ mà biệt, chỉ với bộ dáng tuổi nhỏ còn chưa này nở này cũng đã làm cho Long Kiểu Nguyệt muốn chặt bàn tay sắp không kìm được muốn đi nhéo mặt người kia của mình.
Huống chi, kỳ thật lúc trước khi Tần Cúc Cự viết [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], tình cảm đã trút xuống với nhân vật Hạ Nhược Hoa......không phải nhiều bình thường a!
Trong lời Bạch Lộ nói đều ẩn tàng thân phận con cháu hoàng thất, Long Kiểu Nguyệt cũng lười chọc thủng.
Long Kiểu Nguyệt hắng hắng giọng, dùng khẩu khí dụ dỗ tiểu hài tử, chân thành tha thiết nói: "Nếu ngươi gả cho người khác, thành thân, có phu gia, tất nhiên sẽ mất đi tư cách tranh đoạt gia chủ, ca ca của ngươi sẽ yên tâm, tự nhiên sẽ không đến giết ngươi nữa."
Bạch Lộ hai mắt sáng rực lên, đột nhiên gắt gao ôm cổ Long Kiểu Nguyệt, vui mừng reo lên: "Thật vậy chăng?"
Trong mắt nàng tựa hồ sáng lên như những vì sao, làm cho Long Kiểu Nguyệt nhìn cũng có chút ngượng ngùng. Bạch Lộ hướng cổ nàng cọ cọ, cao hứng nói: "Vậy tỷ tỷ ngươi cưới ta đi, chúng ta thành thân rồi, ca ca sẽ không đến giết ta nữa."
Mẹ nó!
Long Kiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, trong lòng lại dâng lên một luồng cảm giác kỳ dị nói không rõ, lại làm bộ như tức giận sầm mặt xuống: "Không thể, tỷ tỷ là nữ, ngươi cũng là nữ, sao có thể thành thân?!"
Bạch Lộ dùng cái trán cọ cọ nàng, hai con mắt to tròn mênh mông lệ, đáng thương hỏi: "Vì sao không thể?!"
Long Kiểu Nguyệt vừa định trả lời, đột nhiên lại thấy nực cười. Vì sao không thể, kỳ thật nếu bỏ qua chuyện có con cái thì quả thực không có gì không thể......
Trời ạ, ta suy nghĩ cái gì thế! Không thể, dù sao chính là không thể!
Long Kiểu Nguyệt nghiêm mặt, chỉ nói: "Không thể."
Trong ánh mắt Bạch Lộ phiếm một tầng lệ, nổi lên tính tình hài tử, dụ dỗ: "Vì cái gì không thể, nếu tỷ tỷ cưới ta là có thể tới nhà ta, nhà của ta có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, ta còn có thể nói cha ta phong cho tỷ tỷ làm đại quan."
Long Kiểu Nguyệt nhủ thầm một trận, thủ đoạn lừa đảo gạt người của tiểu nha đầu này nhiều nhất là trình độ học sinh tiểu học, ngươi nghĩ ta ngốc như ngươi chắc? Ta nhưng là tiểu thư ở Long Đình ăn ngon uống ngọt, mới không cần đến chỗ ngươi.
Mắt thấy Bạch Lộ lại chực khóc, nàng chỉ đành dỗ: "Tỷ tỷ không thể thành thân với ngươi, chờ ngươi trưởng thành tự nhiên sẽ biết."

Hết chương 28
---------------------------------------
Bách Linh: Họ Long kia nói trước bước ko qua nha :))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play