Nghe Phương Viên nói, Đới Húc không lập tức có phản ứng mà lựa chọn trầm mặc. Đối với sự im lặng của anh, Phương Viên có thể hiểu, chuyện gia đình cô dù sao cũng là chuyện riêng, dù người ngoài có khuyên thì cũng chỉ khuyên một chút, không thể giải quyết tận gốc vấn đề, huống chi thanh quan khó quản việc nhà, bản thân Đới Húc trong vai trò tiền bối chỉ có thể làm đến thế, cho dù xuất phát từ góc độ bạn cùng phòng chỉ sợ cũng không thể nói gì thêm.

Mà Đới Húc sau khi im lặng một hồi bỗng thở dài, nói: "Thật ra cảm xúc của em rất bình thường, là do suy nghĩ của tôi có hơi không thực tế. Tôi cứ tưởng sau khi tốt nghiệp, chính thức nhận chức ở Cục Công An, một khi độc lập kinh tế, em sẽ không cần nhờ ba mẹ em giúp đỡ gì nhiều, từ đó có lẽ em từ từ sẽ thoát khỏi việc này, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là cái nhìn chủ quan của tôi. Giữa ba mẹ và con cái có huyết thống ràng buộc, rất nhiều lúc không phải vì hai bên hay một bên trong đó không làm tốt trách nhiệm mà mất đi tính ỷ lại vào nhau, giống như việc hôm nay, em cảm thấy uất ức cũng coi như là một ví dụ."

"Vậy anh nghĩ sao?" Phương Viên hỏi, "Vì ràng buộc huyết thống không thể xóa bỏ, cho nên ba mẹ em có quyền lựa chọn thay em, hay là em phải có nghĩa vụ làm trái ước nguyện của mình để đi phục tùng họ?"

"Tôi chỉ muốn nói huyết thống là ràng buộc chứ không phải buộc chặt, em không cần hi sinh bản thân để đón ý hùa theo người khác, đây là cách yêu quý bản thân. Bọn họ muốn dùng em làm tiền đặt cược để bảo đảm lợi ích của họ, đây không phải cũng là cách yêu quý bản thân sao?" Đới Húc cười khuyên, "Nói thẳng ra là mỗi lời nói hành động của mỗi người đều xuất phát từ lòng riêng, chẳng qua khác nhau ở chỗ có người sẽ không vì lòng riêng của mình là làm ảnh hưởng hay tổn hại tới người khác, nhưng lại có người áp đặt lòng riêng của mình lên mọi người. Chúng ta chỉ có thể nói tiếc là mẹ em là loại thứ hai. Nhưng em có biết ràng buộc và buộc chặt khác nhau ở đâu không? Nếu là buộc chặt, vậy em không thể lựa chọn, dù bản thân muốn gì, em chỉ có thể phục tùng, nhưng ràng buộc thì khác, ràng buộc chỉ là không thể vứt bỏ. Có lẽ em tạm thời chưa thể nghĩ thông suốt việc này, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay em. Nói nhiều như vậy, thật ra tôi chỉ muốn nói với em là từ lúc kết thúc việc thực tập tới nay, em đang rất độc lập tự chủ, cuộc sống cũng đã có quỹ đạo, hơn nữa tôi có thể nhìn ra em rất vừa lòng với bản thân hiện giờ. Cho nên cứ kiên trì con đường của mình, làm theo sở thích. Nếu ba mẹ em lựa chọn ưu tiên lợi ích cả mình, vậy em càng phải yêu thương bản thân, bởi vì ích lợi của cá nhân em chỉ có em mới có quyền nắm chắc và bảo vệ."

Nghe anh nói, nút thắt trong lòng Phương Viên cũng được gỡ bỏ. Có lẽ câu nói "Người không vì mình, trời tru đất diệt" có hơi cực đoan, nhưng trên thế giới này có ai không có lòng riêng chứ, chẳng qua là mạnh yếu khác nhau mà thôi, do vậy cô càng nên đối xử tử tế với bản thân, sống theo ý thích của mình.

Nhìn Phương Viên suy tư, Đới Húc lại bổ sung: "Thật ra trước khi độc lập kinh tế em cũng đã nhìn rõ sự thật, nếu đã nhìn rõ, vậy thì càng không nên ôm ảo tưởng gì. Tôi không muốn giội một thau nước lạnh vào người em, chẳng qua có đôi khi hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, không bằng nhìn thấu mọi chuyện, tâm trạng mới có thể thoải mái, nếu không nghĩ thông suốt, xét đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là em."

Phương Viên gật đầu: "Anh nói đúng, em vốn cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, không ngờ mấy ngày nay xử lý vụ án Kha Tiểu Văn, vốn dĩ đã có chút cảm xúc tức cảnh sinh tình, trùng hợp mẹ em lại đổ dầu vào lửa. Nghe anh nói em mới phát hiện bản thân vẫn sống trong ảo tưởng, cho nên sau khi biết chân tướng mẹ bỗng đối tốt với mình em mới thất vọng. Anh yên tâm, em không phải đứa con vì lòng hiếu thảo mà từ bỏ nguyên tắc của bản thân, em biết giới hạn của mình là gì, em không muốn mình phạm phải sai lầm như ba mẹ em."

Đới Húc mỉm cười: "Tự tin, đây mới là Phương Viên trong ấn tượng của tôi."

Phương Viên cười xấu hổ, cầm lon coca lên uống, bỗng cảm thấy câu cuối cùng của Đới Húc hình như có ý khác, nghĩ lại, cô mới nhớ Đới Húc nói bọn họ đã biết nhau từ trước, gần đây quá bận, Hạ Ninh còn vì thay đổi việc làm mà quyết định rời khỏi thành phố C, cho nên trong khoảng thời gian này Phương Viên không muốn kiếm thêm chuyện cho Hạ Ninh, hơn nữa bản thân cô thiếu chút quên chuyện này, bây giờ nghe Đới Húc nói như vậy, chuyện này mới bị gợi lên.

"Không phải anh nói chúng ta đã biết nhau trước đó sao? Rốt cuộc là khi nào vậy?" Cô trực tiếp hỏi, tuy nghi vấn này bị cô quên mất, nhưng không có nghĩa sau khi nhớ lại sẽ không hiếu kỳ.

"Em nhớ lại gì rồi à?" Đới Húc không trả lời, mà hỏi lại Phương Viên.

Phương Viên cố gắng lục tìm trong ký ức nhưng vẫn không nhớ ra, cuối cùng chỉ có thể thành thật lắc đầu: "Nghe cách anh nói, khẳng định anh gặp em khi em học đại học, nhưng hình như không phải là sư huynh muội trong trường tiếp xúc, lúc em nhập học, anh đã tốt nghiệp một hai năm rồi đúng không? Con người em trí nhớ không tốt lắm, cho nên... Anh có thể cho em chút gợi ý không?"

Đới Húc cười khổ, lắc đầu: "Không được, tôi hi vọng em có thể tự nhớ ra."

Phương Viên hơi khó xử, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân và Đới Húc hẳn không có cuộc tiếp xúc nào đặc biệt, nếu không dù trí nhớ có kém cỡ nào cũng không đến mức hoàn toàn không có ấn tượng, dù sao với một người cao to như Đới Húc, dù đi đâu, độ công nhận cũng rất cao. Nhưng nếu không có gì đặc biệt, tại sao Đới Húc lại rất hiểu cô chứ? Phương Viên càng nghĩ càng mơ hồ, bản thân cô không giỏi việc nói dối, nhưng thực tế bản thân lại không nhớ ra gì, cô không đành lòng làm Đới Húc thất vọng. Từ lúc thực tập đến giờ Đới Húc đã trợ giúp và cổ vũ cô rất nhiều, nếu không có anh, chỉ sợ bản thân hiện giờ đã không có trạng thái như vậy.

Nghĩ thế, cô không khỏi tự trách chính mình tại sao trí nhớ lại kém như vậy Nếu trí nhớ của mình tốt hơn một chút, đã không phải làm Đới Húc thất vọng như bây giờ.

Thấy cô khó xử, còn có vẻ đắn đo, Đới Húc bị chọc cười: "Không sao, tôi chọc em thôi, em cứ từ từ nghĩ đi. Thật ra không nhớ được cũng không có gì ghê gớm, tới lúc tôi cảm thấy thời cơ thích hợp, cho dù em không nhớ ra, tôi cũng sẽ nói em biết."

Nghe Đới Húc nói vậy, Phương Viên càng tò mò, nhưng lại không tiện hỏi. Dù sao cũng phải đợi tới lúc Đới Húc cảm thấy thích hợp, do vậy cô chỉ đành gật đầu, tiếp tục ăn pizza.

Không biết là tác dụng của đồ ăn ngon hay lời khuyên của Đới Húc có tác dụng, sau bữa tối, tuy Phương Viên chưa hoàn toàn thoải mái với hành động của mẹ Phương nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều, cô lại bàn với Đới Húc về vụ án, mãi đến khi thời gian không còn sớm, từng người mới đi rửa mặt, về phòng nghỉ ngơi, hôm sau tiếp tục điều tra.

Hôm sau, bọn họ tiến hành điều tra sâu hơn về Hồng Thanh và Ngô Thư Cầm. Tình hình kinh tế của Hồng Thanh thoạt nhìn có vẻ kém hơn bề ngoài một chút, trước kia khi ly hôn với Kha Hữu Lợi, bà ta có một món nợ nhỏ, nhưng vì việc làm ăn thất bại mà tiền nợ ngày càng lớn, sau này bà ta có đi xem mắt vài lần, nhưng vì yêu cầu về kinh tế của đối phương khá cao, cho nên đều không có kết quả, cũng không biết bà ta chuyển mục tiêu về phía chồng trước Kha Hữu Lợi có phải vì chuyện xem mắt không thành công này không.

Mà bên phía Ngô Thư Cầm, tuy thời gian bà ta mua thuốc ngủ có hơi nhạy cảm, nhưng nếu muốn tìm hiểu cụ thể lại không phải chuyện dễ, Ngô Thư Cầm rốt cuộc mang thuốc ngủ về nhà hay đem đi làm gì, ngoại trừ đương sự thì không ai dám nói rõ.

Có điều Phương Viên và Đới Húc lại tìm được ít chi tiết về Ngô Thư Cầm và chồng trước của bà ta.

Chồng trước của Ngô Thư Cầm là tài xế chạy đường dài, cả hai là bạn thời cấp hai, nghe nói khi đó đã có tình cảm với nhau, sau khi tốt nghiệp phổ thông đối phương bắt đầu đi theo người ta học về xe cộ, còn Ngô Thư Cầm học ngành điều dưỡng, ra trường thì được điều tới bệnh viện thành phố A làm y tá, tới đủ tuổi trên giấy tờ, bọn họ kết hôn, không lâu sau thì có Ngô Học Hải.

Ngô Học Hải vốn không phải họ Ngô mà theo họ của ba ruột hắn, lấy họ Ngô là sau khi Ngô Thư Cầm kết thúc chiến tranh đòi ly hôn với chồng cũ, thành công nhận được quyền nuôi con, do vậy mới nhân lúc con trai chưa làm căn cước công dân, đến đồn công an thay họ cho Ngô Học Hải nhằm phủi sạch quan hệ với chồng trước.

Mà nguyên nhân Ngô Thư Cầm ly hôn với chồng trước cũng rất phức tạp.

Đầu tiên, chồng trước của Ngô Thư Cầm có tính nghiện rượu, ngoại trừ lúc chạy xe không dám uống thì chỉ cần chạy xong, những lúc ở nhà, mỗi ngày đều uống đến say mèm, mấu chốt là sau khi uống say, chồng trước của Ngô Thư Cầm trở nên nóng tính, thường đánh chửi Ngô Học Hải, nếu Ngô Thư Cầm ngăn cản hay chửi rủa cũng sẽ bị đánh một trận, đợi đến hôm sau tỉnh rượu, ông ta chỉ biết xin lỗi. Sự việc cứ tiếp diễn liên tục.

Tiếp theo, đời sống cá nhân của chồng trước của Ngô Thư Cầm cũng không sạch sẽ. Mấy năm đầu kết hôn, cuộc sống của họ vẫn tính là bền ổn, cho dù cái tính say rượu gây chuyện cũng coi như là một chuyện phiền lòng nhưng Ngô Thư Cầm vẫn có thể nhẫn nhịn. Vấn đề thật sự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ là khi chồng cũ của Ngô Thư Cầm chạy xe đường dài, có chuyến phải đi hơn một tháng, những lúc đó khó tránh sẽ cảm thấy cô đơn,, vì thế trong đoàn vận chuyển hàng hóa có người muốn đi giải tỏa, chồng cũ của Ngô Thư Cầm cũng không chịu nổi tịch mịch, liền đi theo.

Lúc đầu Ngô Thư Cầm không hề hay biết chuyện này, mãi đến khi chồng trước bị bệnh, thậm chí mang bệnh về lây cho bà ta, bà ta mới truy hỏi rốt cuộc chồng trước đã làm gì bên ngoài.

Vì thế chiến tranh giữa hai người ngày càng lớn, vốn dĩ chỉ có say rượu mới đánh nhau liền biến thành dù say hay tỉnh cũng đánh.

Đương nhiên, hành động này là giới hạn chịu đựng của Ngô Thư Cầm. Ngô Thư Cầm tuy độc miệng nhưng dù sao cũng là phụ nữ, những lần đánh nhau không thể đánh thắng lại chống trước. Dần dần, Ngô Thư Cầm không muốn tiếp tục chịu đựng, đưa ra yêu cầu ly hôn với chồng trước. Đối mặt với yêu cầu này, chồng trước của Ngô Thư Cầm cũng đưa ra một đáp án rõ ràng: Đừng hòng.

Việc riêng của hai người họ từ uống rượu biến thành ngoại tình, lại từ ngoại tình ồn ào đến ly hôn.

Chỉ cần Ngô Thư Cầm nhắc đến ly hôn, chồng trước của bà ta sẽ đánh bà ta và Ngô Học Hải một trận, nghe nói Ngô Học Hải ở ngoài như giang hồ như khi đứng trước mặt ba mình, hắn chẳng khác nào con chuột gặp mèo, chỉ dám học thói thô bạo của ba mình rồi dùng với người khác.

Không biết qua bao lần bị đánh, hơn nữa đề nghị ly hôn cũng có kết quả, Ngô Thư Cầm bắt đầu dùng cách riêng của mình để giải quyết vẫn đề. Mỗi ngày trước khi chồng cũ uống rượu bà ta đều cho thêm thuốc lợi tiểu, ban đầu ông ta không phát hiện, khoảng thời gian đó vẫn thường xuyên đánh chửi Ngô Thư Cầm, Ngô Thư Cầm vẫn đưa ra yêu cầu ly hôn. Dần dần, chồng trước của Ngô Thư Cầm mới phát hiện sức khỏe gặp vấn đề, đi kiểm tra mới phát hiện chất điện giải trong người không ổn định, máu trong nước tiểu toan cao bất thường, bác sĩ chẩn đoán đây là tác dụng phụ sau khi dùng thuốc lợi tiểu quá mức.

Chồng trước của Ngô Thư Cầm nổi giận, nhận định đây là việc xấu Ngô Thư Cầm làm, về nhà lại đánh bà ta một trận, mà lần này Ngô Thư Cầm không hề sợ hãi, vừa bị đánh vừa lạnh lùng nói với chồng trước của mình: "Hoặc là bây giờ ông đánh chết tôi, hoặc là ly hôn với tôi, nếu không lần sau không phải là thuốc lợi tiểu đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play