Cho dù cách nói chuyện của mẹ Loan Thượng Chí thể hiện rõ sự không bằng lòng với Vương Nghiên Nhã, nhưng câu cuối cùng của bà ta vẫn có chỗ đúng, dù sao Loan Thượng Chí về nước là vì Vương Nghiên Nhã, cho nên dù Vương Nghiên Nhã không phải hung thủ giết Loan Thượng Chí, nhưng quả thật cũng là tác nhân của việc này.

"Thế này đi, chúng tôi cho ông bà xem chân dung phác họa trước, sau đó chúng ta đi lấy mẫu DNA. Bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng xác định thân phận nạn nhân cảnh sát chúng tôi muốn tìm có phải Loan Thượng Chí hay không." Đới Húc vừa nói vừa lấy tranh chân dung trong ngăn kéo ra, đưa cho ba mẹ Loan Thượng Chí.

Ba mẹ Loan Thượng Chí căng thẳng nhận lấy, nhìn nhìn, hai người nhìn nhau, quan sát nửa ngày, cuối cùng là ba của Loan Thượng Chí gật đầu: "Đúng là rất giống Thượng Chí nhà chúng tôi. Cô cậu có thể để chúng tôi đi xem thi thể được không? Con trai của chúng tôi, chúng tôi có thể nhận ra."

Mẹ của Loan Thượng chí hơi co rúm lại, chuyện nhìn thi thể với họ mà nói vẫn có chướng ngại tâm lý nhất định, chẳng qua vì để xác minh sự an nguy của con trai mình, bọn họ có thể trả bất cứ cái giá nào.

Đới Húc nhìn Phương Viên, cả hai thoạt nhìn hơi khó xử, tình hình thi thể của vụ án này quá đặc biệt, phần đầu không chỉ đã bị bỏ da thịt bên ngoài, không có cách nào nhìn ra, ngay cả độ hư thối của thi thể cũng không cho phép thông qua đặc điểm bên ngoài để phán đoán thân phận. Quan trọng nhất là, trạng thái như vậy đối với cảnh sát mà nói đã là sự kích thích thị giác, càng đừng nhắc tới người nhà.

"Sao thế? Có khó khăn gì sao?" Ba của Loan Thượng Chí nhìn phản ứng của họ, nghi hoặc hỏi.

Đới Húc im lặng một hồi: "Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện trước đi, tôi sẽ giải thích với ông một chút."

"Không cần, chuyện của con trai tôi, không cần tránh mặt tôi. Tôi là mẹ của nó, tôi có tư cách biết chuyện này!" Mẹ của Loan Thượng Chí vừa nghe thế liền nóng nảy, một tay vội giữ chặt chồng mình, giống như sợ ông ta thật sự sẽ ra ngoài nói chuyện với Đới Húc.

Ba của Loan Thượng Chí nghe Đới Húc nói như vậy, cũng khó xử, nhưng vợ mình lại quá kiên trì, ông chỉ đành nói: "Chi bằng cậu cứ nói thẳng với chúng tôi đi, chúng tôi có thể đón nhận."

Nếu ý kiến của họ đã là thế, Đới Húc đương nhiên chỉ có thể nghe theo. Anh gật đầu, điều chỉnh từ ngữ của mình một chút, cố gắng không nói quá thẳng thắn, cũng lảng tránh chi tiết cụ thể miêu tả về tử thi: "Tình hình trước mắt rất đặc biệt, phần đầu không có cách nào trực tiếp phân biệt tướng mạo, thi thể cũng đã hư thối, không thể thông qua vết bớt hay vết sẹo để tiến hành phân biệt. Hiện tại muốn xác định thân phận, cách chính xác nhất chính là đối chiếu DNA."

Ba của Loan Thượng Chí nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, tình hình chắc chắn nghiêm trọng hơn những gì Đới Húc nói. Mà mẹ của Loan Thượng Chí nghe Đới Húc nói xong, chỉ im lặng một lúc, sau đó từ trên ghế trượt xuống ngã ngồi dưới đất. Ba của Loan Thượng Chí và Đới Húc vội đỡ bà ta đứng dậy, mẹ của Loan Thượng Chí không ngừng run rẩy, môi cũng tái nhợt. Đới Húc hỏi ba của Loan Thượng Chí xem có nên đưa bà ta tới sô pha phòng khách nằm nghỉ một lát không, mẹ của Loan Thượng Chí lại nắm chặt tay Đới Húc không chịu buông. Lúc này, bọn họ chỉ đành đỡ bà ta ngồi xuống.

Đợi bình tĩnh lại, mẹ của Loan Thượng Chí hỏi Đới Húc: "Bây giờ có thể đi lấy mẫu DNA được không? Nếu được thì đi thôi."

"Bà vẫn còn ổn chứ?" Phương Viên không yên tâm.

"Tôi không sao, cho dù có bị thế nào thì cũng phải giải quyết chuyện của con trai tôi trước." Mẹ của Loan Thượng Chí kiên quyết trả lời.

Ba của Loan Thượng Chí ngồi cạnh đã đỏ vành mắt, Phương Viên thấy mẹ Loan Thượng Chí thế này, trong lòng cũng khó chịu.

Đới Húc và Phương Viên đưa ba mẹ Loan Thượng Chí qua chỗ pháp y, lấy mẫu DNA.

Lấy mẫu xong, ba của Loan Thượng Chí định lái xe về, lại bị Đới Húc ngăn cản. Đới Húc đoán bọn họ cả đêm chắc chắn không ngủ, vừa rồi lại mới chịu đả kích, nếu bây giờ để họ lái xe về, rất dễ gặp ra tai nạn, vì thế anh khuyên ba của Loan Thượng Chí tìm một khách sạn ở thành phố A nghỉ lại, chờ tinh thần ổn rồi hãy trở về, hoặc là tạm thời để xe ở đây, ngồi tàu hoặc xe khách về nhà, như thế sẽ an toàn hơn.

Do dự một lát, ba của Loan Thượng Chí quyết định ở lại thành phố A nghỉ ngơi, thuận tiện chờ tin tức.

Đới Húc và Phương Viên đưa họ tới một khách sạn, giúp họ sắp xếp phòng ở. Cả quá trình, mẹ của Loan Thượng Chí không nói gì, thoạt nhìn như già đi mười mấy tuổi, hai mắt trống rỗng. Biết con trai mình gặp nạn là một chuyện, nhưng tính chất hung tàn của vụ án lại là chuyện khác, có lẽ hiện tại đôi vợ chồng này còn chưa hoàn toàn suy sụp đều là dựa vào hi vọng sớm ngày phá án, để con trai mình ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt.

Sắp xếp cho họ xong, khoảng một tiếng sau, ba của Loan Thượng Chí gọi điện tới.

"Khi nãy cậu hỏi chúng tôi có biết con trai tôi có bạn bè nào ở thành phố A hay không, lúc đó đầu óc tôi hơi rối nên nói không biết, bây giờ về tới khách sạn, hai người chúng tôi cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới một người. Con trai tôi có một người bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, quan hệ vẫn luôn khá tốt. Đứa bé kia tôi nhớ hình như học đại học ở thành phố A, sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại đây làm việc. Tôi không biết hai đứa nó gần đây có liên lạc với nhau không, nhưng trước khi con trai tôi ra nước ngoài, nó có đi tiễn Thượng Chí, còn nói với chúng tôi rằng sau này Thượng Chí không ở nhà, nếu gia đình gặp chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ gọi cho nó. Chỗ tôi có di động của đứa bé kia, anh chị có muốn gọi hỏi thử không?"

"Vậy được, ông đọc cho tôi số di động đi." Đới Húc đương nhiên sẽ không từ chối kiến nghị như vậy. Vương Nghiên Nhã có nói trước khi đi Loan Thượng Chí có đi gặp bạn bè, việc này rốt cuộc là thật hay giả, nếu có thể dò hỏi một chút, nói không chừng có thể chứng minh.

Theo thông tin ba của Loan Thượng Chí cung cấp, người bạn này tên Trương Đống, giống với Loan Thượng Chí, đại học tới thành phố A, sau đó phát triển sự nghiệp ở đây, hiện đang làm trong một doanh nghiệp khá lớn.

Đới Húc gọi theo số điện thoại, bên kia qua một lát mới có người bắt máy, giọng có vẻ còn mơ mơ màng màng. Đới Húc xác nhận thân phận của đối phương trước, sau khi biết người này chính là Trương Đống, anh mới giới thiệu bản thân và mục đích của mình, hỏi cậu ta có tiện gặp mặt không. Trương Đống vừa nghe nói Loan Thượng Chí đã xảy ra chuyện, hoảng sợ, nhưng vì Đới Húc nói số điện thoại là do ba mẹ Loan Thượng Chí cung cấp, Trương Đống cũng không tỏ vẻ hoài nghi, lập tức đồng ý. Cậu ta đang được nghỉ phép, cho nên giờ này vẫn còn ngủ, nếu cảnh sát tiện qua, cậu ta có thể cung cấp địa chỉ nhà, nếu không, đợi cậu ta chuẩn bị một chút liền qua Cục Công An tìm họ ngay. Đới Húc suy xét một chút, sau khi hỏi địa chỉ nhà Trương Đống, cho rằng khoảng cách không xa, bọn họ bây giờ xuất phát, bảo Trương Đống ở nhà chờ, hiệu suất có lẽ nhanh hơn chờ Trương Đống "chuẩn bị" rồi tới tìm họ. Trương Đống nhận lời, cúp máy.

Nửa tiếng sau, Đới Húc và Phương Viên gặp được Trương Đống ở nhà cậu ta.

Trương Đống cao to, cách nói chuyện cũng rất cũng rất thoải mái, có thể nhìn ra tình cảm giữa cậu ta và Loan Thượng Chí quả thật rất tốt, cậu ta lo lắng hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đới Húc nói sơ về tình hình, Trương Đống trầm mặc một lát, lấy ra điếu thuốc, vừa bật lửa, liền ngại ngùng hỏi Đới Húc và Phương Viên: "Anh chị chắc không ngại tôi hút thuốc chứ?"

"Không sao, chúng tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Loan Thượng Chí rất tốt, cho nên nghe chuyện như vậy cậu chắc hẳn cũng chịu đả kích, chúng tôi hiểu được." Phương Viên nói, thuận tiện dẫn dắt Trương Đống.

"Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã rất thân, không có gì giấu nhau cả." Trương Đống phun ra khói, thở dài, "Tôi hoàn toàn không ngờ ngươi tốt như cậu ấy lại gặp chuyện như vậy, nếu không phải anh chị từ chỗ ba mẹ cậu ấy biết được số điện thoại của tôi, tôi chắc chắn sẽ nghĩ anh chị cố ý dọa tôi sợ! Có gì tôi có thể giúp được không, anh chị cứ việc nói, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức."

"Khoảng thời gian Loan Thượng Chí về nước, hai người có gặp nhau không?" Đới Húc vào thẳng chủ đề.

"Có." Trương Đống gật đầu thừa nhận, "Khi ấy cậu ấy bảo tôi đừng nói với ba mẹ cậu ấy, cậu ấy về nước để ở bên Vương Nghiên Nhã trong ngày sinh nhật, thuận tiện tụ tập với tôi. Tôi cũng biết ba mẹ cậu ấy không thích Vương Nghiên Nhã, à đúng rồi, anh chị có biết Vương Nghiên Nhã là ai không?"

Đới Húc và Phương Viên gật đầu.

"Cho nên tôi không dám kiếm thêm chuyện cho Loan Thượng Chí, hoàn toàn không để lộ với ba mẹ cậu ấy, sớm biết hậu quả sẽ là thế này, lúc ấy tôi thà làm phản đồ còn hơn! Ít nhất bây giờ Loan Thượng Chí còn sống!"

"Cậu cảm thấy tình cảm giữa Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí thế nào? Quan hệ giữa họ tốt đẹp chứ?" Phương Viên hỏi.

"Chắp vá thôi." Trương Đống cười châm chọc, "Loan Thượng Chí đối với Vương Nghiên Nhã thì không thể chê được, còn Vương Nghiên Nhã đối với Loan Thượng Chí... Nói không chừng chỉ vì tiền của cậu ấy thôi."

"Ý cậu là Loan Thượng Chí và Vương Nghiên Nhã ở bên nhau chỉ là Loan Thượng Chí một bên tình nguyện?" Đới Húc hỏi.

Trương Đống lắc đầu: "Không hẳn, không phải Vương Nghiên Nhã không thích Loan Thượng Chí, tôi chỉ cảm thấy cô gái kia quá thực dụng, ai thích cô ta thì cô ta sẽ ở bên người đó. Trước đây Loan Thượng Chí còn ở trong nước, cô ta và cậu ấy rất tốt, khi đó tôi không có cái nhìn xấu gì về cô ta cả, nhưng sau này Loan Thượng Chí ra nước ngoài, có một lần tôi nhìn thấy cô ta đi cùng một người quen rất có tiền của tôi, thoạt nhìn rất thân thiết. Sau đó tôi tìm cơ hội lòng vòng hỏi thăm, phát hiện quan hệ giữa Vương Nghiên Nhã và hắn đang ở giai đoạn chỉ cần xác nhận quan hệ, tôi còn tưởng Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí đã chia tay, nhưng sự thật thì không phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play