Nghe thế, Phương Viên nổi giận. Hạ Ninh ở bên cạnh không tiện xen mồm vào, quan hệ giữa cô và Phương Viên dù tốt đến đâu thì bản thân cũng là người ngoài, vì thế lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ khoảng bốn mươi nhuộm quả đầu màu rượu vang kia, sau đó dời mắt đi.

Phương Viên nhìn ba Phương, cố gắng khống chế cảm xúc, miễn cưỡng nở nụ cười, bình thản nói chuyện với vợ sau của ba mình: "Dì, dì lại chọc con rồi, bây giờ cơm con ăn còn phải nhờ người ta tiếp tế, lấy đâu ra tiền mua mấy thứ thuốc giảm cân."

"Đúng vậy, dì quá đề cao Phương Viên rồi." Hạ Ninh bật cười, "Cô ấy hiện giờ nghèo không một xu dính túi, lúc trước còn ăn nhờ nhà cháu, dì không thấy chủ nợ này đang tới bệnh viện đòi nợ cô ấy sao? Nếu cô ấy có tiền mua thuốc giảm cân mà không chịu trả cháu, cháu sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ấy!"

Ba Phương biết Hạ Ninh là bạn thân của Phương Viên, nghe cô ấy nói vậy, bản thân dù sao cũng là người lớn, còn là ba của Phương Viên, không nói câu là chuyện không thể, vì vậy để bảo vệ mặt mũi của mình, ông ta vẫn duy trì thái độ hiền hòa, lên tiếng hỏi Hạ Ninh: "Phương Viên nợ cháu bao nhiều tiền? Chú trả cho cháu thay nó."

"Vậy thì không cần, cháu và Phương Viên là bạn, hiện giờ cô ấy không nơi nương tự đã không dễ dàng, tục ngữ có câu, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, hiện giờ Phương Viên không có nhà, nếu người bạn như cháu cũng không chịu giúp đỡ cô ấy, vậy cô ấy thật đáng thương." Hạ Ninh cười nói.

Ba Phương sửng sốt, cho dù câu nói này rõ ràng tát vào mặt mình, nhưng Hạ Ninh vẫn giữ thái độ lễ phép, nếu lúc này ông ta nổi giận, hoặc thay đổi sắc mặt, không chỉ có vẻ người lớn như ông chấp nhặt với một cô bé, quá mất phong độ, còn gây chuyện trước mặt vợ sau và con gái riêng, cũng thật mất mặt.

Cảm xúc của ba Phương vô cùng phức tạp, nhất thời không tìm được đề tài để nói chuyện. Nhưng đứa con gái riêng đứng cạnh ông ta bỗng xen vào, ngây thơ hỏi: "Chị, chị xem mặt chị trắng bệch quá kìa, chắc không phải do tên đàn ông kia làm cho bụng lớn đấy chứ?"

Sắc mặt ba Phương lập tức tối sầm, vốn dĩ thấy Phương Viên đang bệnh, không muốn lật lại chuyện Phương Viên chống đối ngỗ nghịch ông, kết quả bây giờ đứa con gái riêng hỏi một câu như vậy, ông ta lập tức cảm thấy mặt mũi mình mất hết, ánh mắt nhìn Phương Viên cũng theo đó thay đổi.

Phương Viên chỉ hận bây giờ mình không có sức lực, đầu nặng chân nhẹ không ngồi dậy nổi, cô chưa bao giờ là người bạo lực hay thích đánh nhau, nhưng hiện tại, cô thật sự muốn tát vào gương mặt ngây thơ vô hại của cô gái kia.

Mà Hạ Ninh đứng ở đầu giường bỗng phụt cười một tiếng, thật giống như bản thân vừa nghe một chuyện rất nực cười. Cô cười, ngược lại khiến ba người ngoại trừ Phương Viên sửng sốt, chỉ có Phương Viên biết rõ tính cách Hạ Ninh, lúc vui, cô ấy có hoạt bát rộng rãi, nhưng nếu ai chọc cô ấy tức giận, cô ấy chắc chắn sẽ không để đối phương yên thân.

Quả nhiên, sau khi cười xong, Hạ Ninh cười tủm tỉm nhìn đứa con gái riêng của ba Phương, dùng giọng nói ngọt ngạo hỏi ngược lại cô ta: "Em gái à, cuộc sống của em phong phú thật đấy? Em rất quen với việc lớn bụng sao?"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt vợ sau của ba Phương lập tức thay đổi, duỗi tay chỉ vào Hạ Ninh, cao giọng chỉ trích: "Cháu là ai hả? Nơi này đâu có chỗ cho cháu xen vào? Đúng là không có gia giáo, thế mà dám nói chuyện với con gái của tôi như vậy!"

Hạ Ninh không giận, vẫn cười tủm tỉm nhìn vợ sau của ba Phương, đáp trả: "Dì à, cháu kêu dì một tiếng dì chủ yếu là vì dì lớn tuổi rồi, nếu cháu không gọi như vậy, sợ rằng dì lại nghi ngờ gia giáo nhà cháu. Cháu ở đây, thật ra có tư cách nói chuyện đấy. Thứ nhất, cháu là bạn thân của Phương Viên, thứ hai, cô ấy nợ tiền cháu, cháu là chủ nợ của cô ấy, ngoài ra còn nhiều lý do khác, nhưng nhiêu đây cũng chứng minh cháu có quyền lên tiếng. Dì muốn nói về vấn đề gia giáo đúng không, cháu thấy chị có thời gian nổi giận với cháu, còn không bằng hỏi lại con gái dì, xem em ấy có lén gì ở bên ngoài quen bạn trai, ăn trái cấm hay không, nếu có, nhân lúc còn sớm thì mau dạy em ấy cách tự bảo vệ mình, dì xem, một cô gái chưa tới hai mươi tuổi như em ấy vừa mở miệng là lớn bụng, ngậm miệng cũng lớn bụng, chuyện này khiến người nghe xong nghĩ thế nào nhỉ, đương nhiên sẽ cho rằng gia đình dạy dỗ em ấy không tốt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã ảnh hưởng tới thanh danh của dì."

Hết câu, Hạ Ninh thấy sắc mặt vợ sau của ba Phương đã hoàn toàn tối sầm, thấy bà ta chuẩn bị phản bác, cô liền dành trước một bước, nụ cười trên mặt một chút cũng không đổi, tiếp tục: "Dì à, dì đừng nóng giận, cháu biết, đổi thành con gái nhà ai, tuổi còn nhỏ đã nói ra mấy lời vô liêm sỉ như vậy, người làm mẹ không dễ chịu gì. Có điều bây giờ không phải thời điểm dạy dỗ con gái, ở bên ngoài vẫn nên chừa cho em ấy chút mặt mũi, lỡ đâu em ấy bị buộc hỏi nó ra điều gì, không cẩn thận để người ngoài nghe thấy, vậy thì không tốt."

"Lão Phương, anh xem tôi bị con nhóc không có giáo dưỡng quở trách thành gì kìa?" Vợ sau của ba Phương như muốn nổ tung, mỗi câu cười nói của Hạ Ninh đều dẫm vào chỗ đau của bà ta, khiến bà ta giận đến mức dùng giày cao gót dậm chân liên tục.

"Chú, chú cũng muốn kết bè với chị bắt nạt một mình mẹ con sao?" Con gái riêng của ba Phương bị Hạ Ninh châm chọc nửa ngày, có điều cô ta biết mình tuổi nhỏ, nói chuyện không phải đối thủ của Hạ Ninh, vì thế học theo mẹ mình ra vẻ uất ức, muốn gây áp lực cho ba Phương.

Hạ Ninh thấy thế, cười càng lớn: "Đúng vậy, em gái, em cũng nên nhân cơ hội này nhìn rõ cuộc sống hiện thực đi, sau này chờ em đến tuổi kết hôn rồi, đừng có như mẹ em chỉ thích người có tình trường phong phú. Em xem, dù có tốn bao nhiêu sức lực cũng phải nghĩ cách đối phó với con gái vợ trước để lại, em thấy chị nói đúng không?"

"Cháu đang làm gì hả? Chỗ này đến phiên cháu nói chuyện so!" Ba Phương bị vợ con đẩy ra ngọn sóng đầu gió, còn không lên tiếng, tôn nghiêm và mặt mũi của trụ cột gia đình sẽ mất hết, bởi vậy đánh phải quát Hạ Ninh một câu.

Hạ Ninh nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Chú, chú xem, có câu nào cháu nói về dì sao? Dì tóc dài nhưng ít kiến thức, nghe không hiểu, nếu chú cũng nghe không hiểu, vậy cháu không nói nữa."

Ba Phương chỉ vào Hạ Ninh, lại chỉ Phương Viên, đang muốn cãi tiếp, thì Đới Húc từ bên ngoài đẩy cửa vào, sắc mặt không tốt lắm. Anh liếc nhìn mấy người trong phòng, gật đầu với Hạ Ninh, xem như chào hỏi, sau đó nói với ba Phương: "Bác trai, gọi bác tới là hi vọng người làm cha như chú, trong thời điểm này sẽ thể hiện chút sự quan tâm với con gái ruột của mình, nếu ba người còn ở đây ồn ào, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới Phương Viên nghỉ ngơi, chi bằng trở về đi."

Vừa tới liền hạ lệnh đuổi khách, ba vừa Phương thấy Đới Húc, sắc mặt càng khó coi: "Tôi là ba nó, tôi có quyền ở đây!"

Đới Húc gật đầu, không định cãi cọ, quay đầu nhìn mẹ con ba Phương tái hôn.

Đứa con gái riêng của ba Phương vừa thấy Đới Húc, lập tức kéo tay mẹ mình, bĩu môi: "Mẹ, chính là tên đàn ông này, hiện giờ chị đang ở với anh ta."

"Đúng thế, là tôi, cảm ơn trí nhớ của em tốt như vậy, ba của Phương Viên muốn ở lại thì ở lại, còn hai người ra ngoài đi."

"Còn không biết xấu hổ mà thừa nhận." Vợ sau của ba Phương châm biếm.

Đới Húc nhíu mày: "Sự việc thế nào, Phương Viên đã giải thích với ba cô ấy, không cần lãng phí thời gian lặp lại với người không liên quan. Hai người nghĩ thế nào là quyền của hai người, miệng ở trên người hai người, tôi không có quyền can thiệp. Hiện giờ, mời hai người ra ngoài, Phương Viên cần nghỉ ngơi."

Nói xong, anh nhìn ba Phương: "Bác trai, cháu gọi điện thông báo cho bác là vì cảm thấy bác là ba Phương Viên, làm ba nên quan tâm con gái mình trong thời điểm thế này, nhưng nếu bác tới thăm chỉ là qua loa có lệ, hơn nữa ngay cả hình thức cũng gượng ép như vậy, sau này bác không cần tới nữa, cháu nghĩ Phương Viên sẽ không cần."

Phương Viên cười cười, nụ cười có tự giễu, cũng có chua xót. Tính tình thế nào cô rất rõ, có thể khiến anh nói ra những lời này, chứng tỏ anh đã tức giận, mà vừa rồi Hạ Ninh cũng bảo vệ cô, hai người họ, một người là đồng nghiệp, một người là bạn thân, mà người đối lập với họ lại là ba ruột của mình, đây là chuyện châm chọc cỡ nào.

"Lão Phương, em không ngốc đến mức ở đây làm người xấu. Anh muốn ở đây với con gái bảo bối của anh hay cùng hai mẹ con em về?" Vợ sau của ba Phương hỏi, bốn chữ "con gái bảo bối" dường như phải nghiến răng nghiến lợi nói ra. Nói xong, không đợi ba Phương trả lời, bà ta kéo con gái mình ra khỏi phòng bệnh.

Ba Phương do dự hai giây, cuối cùng cau mày lắc đầu với Phương Viên, chỉ chỉ cô: "Con đố! Đúng là không khiến ba bớt lo được!"

Dứt lời, ông ta cũng vội vàng đuổi theo hai mẹ con kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play