Một lát sau, cô nhân viên đó quay lại, còn dẫn theo một cô gái vóc dáng cao gầy: "Cô ấy tên Tiểu Hà, vốn ở cùng phòng với Cung Quỳnh Phương, anh chị muốn hỏi gì cứ hỏi cô ấy."
Nói xong, vừa lúc có người bảo cô ấy đi làm việc, cô ấy vội vã chạy đi, để lại một mình cô gái tên Tiểu Hà ở với Phương Viên và Đới Húc, có chút câu nệ, có chút tò mò.
"Anh chị là người của Cục Công An?" Cô gái im lặng một lúc, không đợi Đới Húc và Phương Viên hỏi trước, đã nói, "Cung Quỳnh Phương sao vậy? Là cô ta gặp chuyện gì hay ai bị cô ta làm thế nào?"
"Cô cảm thấy khả năng nào lớn hơn?" Đới Húc cười hỏi lại.
Tiểu Hà bĩu môi, lắc đầu: "Không biết được, Cung Quỳnh Phương nào phải người đơn giản."
"Cô ngồi đi." Đới Húc chỉ vào chỗ ngồi đối diện, chờ Tiểu Hà ngồi xuống, mới hỏi, "Nghe nói Cung Quỳnh Phương nghỉ làm ở đây là để về quê kết hôn với chồng sắp cưới đúng không? Trước khi cô ta từ chức, cô là đồng nghiệp của cô ta, lại là bạn cùng ký túc xá, cô có biết chuyện cô ấy ở quê có chồng sắp cưới không? Cô ấy có từng nhắc tới không?"
"Việc này thì không có, một chữ cũng chưa từng nghe cô ta nhắc tới. Cô ta không muốn nhắc tới quê của mình, có cảm giác như không thích bên đó, cho nên sau khi tốt nghiệp cao trung mới tới thành phố A đi làm." Tiểu Hà nói, "Cho nên lúc cô ta nghỉ việc, hơn nữa là vì để kết hôn với chồng sắp cưới, ký túc xá chúng tôi đã nghị luận mấy ngày, ai nấy đều cảm thấy không có khả năng."
Nhìn ra được, Tiểu Hà này và Cung Quỳnh Phương khá thân thiết, nhưng thân thiết là thân thiết, quan hệ chưa chắc đã tốt, khi nói chuyện không tự chủ mà tỏ chút vẻ khinh thường cùng bài xích, mặc dù Cung Quỳnh Phương đã nghỉ làm ở nhà hàng này hơn nửa năm.
"Cô ta vì sao lại gạt các cô chuyện này? Cứ xin nghỉ làm là được rồi. Cô ấy làm vậy có mục đích gì chứ?" Phương Viên hỏi.
Tiểu Hà lắc vai: "Không biết, có lẽ sợ chúng tôi lén lút bàn về cô ta. Trước đây chuyện yêu đương của Cung Quỳnh Phương vốn đã không rõ ràng, có lúc thì ra vẻ mình giống như người bị hại, có lúc thì giống như anh tình tôi nguyện. Nói chung là không rõ lắm, không chỉ riêng tôi, mọi người ở ký túc xá đều biết, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều đều cảm thấy... Ghê tởm. Tôi đoán cô ta không phải không biết, mỗi lần ở trong phòng gọi điện đều lớn tiếng như vậy, chúng tôi dù có ngốc cũng có thể nghe ra chỗ không hợp lý. Bởi vậy trước khi nghỉ việc, chắc là sợ chúng tôi bàn tán nên mới bịa ra chuyện kia."
"Nghe nói cô ta và bạn trai yêu qua mạng?" Đới Húc hỏi.
Tiểu Hà gật đầu: "Không chỉ yêu qua mạng, người ta còn đã có vợ. Ban đầu chúng tôi không biết, ban đầu chỉ thấy cô ta thường xuyên ra ngoài hẹn hò thôi. Nhưng có một ngày, Cung Quỳnh Phương nằm trong phòng trùm chăn gọi điện thoại, mắng tên đàn ông kia là thằng khốn, ồn đến khiến chúng tôi đều không ngủ được. Sau này chúng tôi mới biết, thì ra bạn trai yêu qua mạng của cô ta đã có vợ, cô ta là tiểu tam. Chúng tôi đúng là không biết cô ta nghĩ gì, ngoại trừ công việc không tốt lắm, nhưng cô ta lại có vẻ ngoài khá xinh, không mập không gầy, không cao không lùn, còn rất trắng, muốn tìm chàng trai tốt có gì khó, sao phải làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, không biết ba mẹ của cô ta có dạy cô ta đừng làm chuyện này không."
"A, chuyện này xét về mặt đạo đức thì đúng là..." Đới Húc trầm ngâm một chút, "Có điều không phải cô nói Cung Quỳnh Phương từng vì chuyện này cãi nhau với bạn trai mình sao? Như vậy chứng tỏ cô ta cũng biết chuyện này không đúng, hơn nữa là bản thân bị lừa, cho nên mới cãi nhau với người ta không phải à?"
Tiểu Hà xua tay: "Đúng, khi đó cô ta quả thật cãi nhau với đối phương, nhưng nguyên nhân cãi nhau ngoại trừ tên đàn ông kia đã có vợ, còn có lý do khác, cái cô ta giận là tên đàn ông kia không chịu ly hôn với vợ, sau đó cưới cô ta. Anh nói xem, tính chất có thể giống nhau sao, nếu cô ta bị lừa, chúng tôi chắc chắn sẽ không khinh thường cô ta, nhưng cô ta biết mình là tiểu ta, thế mà còn đòi danh phận, điều này chúng tôi không thể chấp nhận được."
"Khi ấy ngoại trừ mắng đối phương, Cung Quỳnh Phương còn nói gì không?" Phương Viên hỏi.
"Muốn cùng người ta chết, hay là mấy lời tức giận, anh chị muốn hỏi cái gì?" Tiểu Hà nghĩ nghĩ một lúc, không dám xác định, dù sao trước mặt cũng là cảnh sát, cho nên lúc trả lời ít nhiều vẫn cảm thấy căng thẳng, sợ nói sai lời, ảnh hưởng không tốt.
"Việc này không thể từ một câu đơn thuần mà phản đoán, phải kết hợp những gì trước đó cô ta nói. Cô còn nhớ gì không? Nếu có thể nhớ lại một ít, vậy thì giúp chúng tôi nghĩ lại." Phương Viên nói.
"Tôi nhớ hình như là... Nguyên văn tôi không nhớ lắm, nhưng ý chính là cô ta nói mình còn trẻ vì hắn, cái gì cũng làm, tiện nghi cũng bị hắn chiếm hết, kết quả tên đàn ông đó lại lừa cô ta, cô ta không muốn sống nữa, nếu cô ta không muốn sống, vậy hắn cũng đừng hòng sống tốt. Hình như cô ta còn nói muốn đi tìm vợ của người ta, kể rõ mọi chuyện của hai người họ với đối phương. Tên đàn ông có lẽ cũng rất tức giận, dập máy rất nhiều lần. Cô ta không ngừng gọi lại, hai người cứ dây dưa, ồn ào làm chúng tôi không thể ngủ được. Đặc biệt là tôi, ngủ ngay bên dưới cô ấy, quả thật bị phiền chết."
"Bọn họ cãi nhau bao lâu thì làm lành? Sau đó họ chia tay sao?" Từ tình huống hiện tại xem ra, người đàn ông đã có vợ Cung Quỳnh Phương qua lại khi đó chắc là Quản Vĩnh Phúc hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác, nên trong vấn đề này Đới Húc hỏi tương đối kỹ.
"Ít nhất là mười ngày nửa tháng. Khoảng thời gian đó Cung Quỳnh Phương cả ngày buồn bã ỉu xìu, tôi nhớ hình như còn gọi món cho khách sai rất nhiều lần, bị quản lý mắng tới khóc. À đúng rồi, khi ấy cô ta thích nói với chúng tôi mấy đề tài kỳ lạ, chúng tôi đều sợ, không dám nói chuyện với cô ta." Tiểu Hà như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói tới đây quan sát thái độ của Đới Húc và Phương Viên, được bọn họ cổ vũ, lúc này mới tiếp tục, "Khi đó không phải cô ta cãi nhau với tên đàn ông có vợ kia sao, sau đó đột nhiên cô ta không gọi điện cãi nhau với người ta nữa. Có khi tan làm về phòng, lúc chuẩn bị đi ngủ, chúng tôi rảnh rỗi tâm sự với nhau, cô ta bỗng hỏi bây giờ giết người có bị phán tử hình không, không phải bây giờ có nhiều gia đình phụ nữ bị đàn ông bạo hành, do quá nóng nảy nên giết chết người ta, cuối cùng chỉ bị phán mười mấy năm tù thôi sao. Chúng tôi ai cũng không dám trả lời, trong phòng có người hỏi cô ta sao vậy, vì sao lại nhắc đến đề tài này, cô ta chỉ nói không có gì, tùy tiện tâm sự thôi. Nhưng anh chị nói xem, có ai tâm sự chuyện này chứ! Cô ta còn từng lẩm bẩm, không biết giết một người sẽ được trả bao nhiêu tiền. Người trong ký túc xá chúng tôi lúc ấy đều bị dọa sợ, liền hỏi cô ta rốt cuộc muốn làm gì, Cung Quỳnh Phương lại nói mình đùa thôi, bởi vì công việc phục vụ mệt mỏi quá, cô ta cảm thấy mình còn khỏe, chi bằng giết người kiếm tiền, chắc chắn sẽ nhanh chóng giàu lên. Chúng tôi không biết nên tiếp tục câu chuyện này thế nào, không ai nói gì, bản thân cô ta cũng thấy có vấn đề, nên không nói nữa. Sau đó... Cô ta dần bình thường trở lại, có khi mọi người đang ngủ, cô ta lại trốn trong chăn gọi điện với người ta. Tôi không rõ cô ta đã quen bạn trai mới hay tên đàn ông đã có vợ kia. Đến lúc Cung Quỳnh Phương từ chức, người trong phòng chúng tôi còn nói đùa, không biết rốt cuộc là về quê kết hôn hay có tên đàn ông có tiền nào bảo cô ta từ chức, bao nuôi cô ta, dù sao dáng vẻ lúc Cung Quỳnh Phương ra đi không giống cô ta sẽ về quê kết hôn cho lắm."
"Lúc trước hận đến muốn giết người ta thế mà còn có thể làm hào?" Phương Viên không nhịn được mà hỏi.
Tiểu Hà mếu máo: "Việc đó ai biết được, tôi cũng không phải giun đũa trong bụng cô ta, cô ta rốt cuộc nghĩ gì tôi không biết, nhưng nhìn dáng vẻ ngày thường, mọi người đều đoán như vậy."
"Cung Quỳnh Phương ngày thường là người thế nào? Ý tôi là tính cách. Tương đối đanh đá, hay khá dịu dàng?" Đới Húc hỏi.
Tiểu Hà lắc đầu: "Cả hai đều không phải, cô ta không tính là đanh đá, nhưng một chút cũng không dịu dàng. Nói thế nào nhỉ, không giống con nhím, nhưng trong bụng suy nghĩ lại nhiều. Ngày thường cô ta không gây gổ với ai cả, nhưng phàm là chuyện bất lợi với cô ta, đều bị mách lẻo sau lưng không thể hiểu được. Mọi người đều bảo là Cung Quỳnh Phương làm, nói cô ta vô cùng gian xảo, nếu ai đắc tội với cô ta, cô ta sẽ ngáng chân ngay. Đúng rồi, có một việc tôi tận mắt nhìn thấy, lúc trước cô ta khiến một khách hàng không vui, nhóm khách đó dù sao cũng uống chút rượu, không biết thế nào, mắng Cung Quỳnh Phương hơi nặng lời một chút, giáp mặt Cung Quỳnh Phương không nói gì, nhưng cô ta lén nhổ nước bọt vào canh bọn họ gọi, sau đó còn vui vẻ bưng tới bàn họ. Tôi ở bên ngoài nhìn thôi cũng thấy ghê tởm."
"Vậy chuyện này sau đó cô có nói với quản lý hay ai khác không?" Phương Viên hỏi.
Tiểu Hà lập tức lắc đầu, lén nhìn xung quanh: "Tôi không nói, chuyện như vậy tôi nói thế nào, nếu tôi báo cáo với quản lý hay mách với người khác, lỡ truyền tới tai Cung Quỳnh Phương thì phải làm sao! Trước đó cô ta đi tìm quản lý cáo trạng, nói có một người phục vụ trộm đồ trong nhà hàng, lúc ấy chúng tôi ai cũng không tin, cảm thấy món đồ đó không đáng tiền, không thể nào, hơn nữa cô ta và người kia cãi nhau, quan hệ giữa họ không tốt lắm, tám phần là bôi nhọ, nhưng không ngờ dưới giường cô nhân viên kia tìm được đồ bị mất, vì không giải thích được, nên bị sa thải. Khoảng thời gian đó Cung Quỳnh Phương đặc biệt thích đi tìm người trong ký túc xá tám chuyện, ai biết có phải cô ta cố ý vu oan không. Dù sao con người cô ta như vậy, tôi nào dám đắc tội, nếu không phải bây giờ cô ta đã không làm ở đây, hơn nữa anh chị lại là cảnh sát, nếu không tôi cũng không kể ra chuyện này!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT