Có lẽ Hướng Văn Ngạn cũng không ngờ Phương Viên sẽ không chút uyển chuyển từ chối điều kiện mình đưa ra như vậy, hơn nữa còn khiến hắn mất mặt, vì thế hậm hực bỏ đi, lúc đi còn cằn nhằn cảnh sát không chịu phối hợp.

Phương Viên đương nhiên mặc kệ hắn, không chút do dự đi vào văn phòng. Đới Húc nói đúng, bọn họ còn một đống việc phải làm, không thể vì sự ảnh hưởng của người khác mà trì trệ, lãng phí thời gian.

Đuổi Hướng Văn Ngạn đi, về văn phòng chờ một lát, Đới Húc cũng quay lại, anh bị Dương Thành kêu đi cũng vì tin tức trên báo buổi sáng, Dương Thành không biết nguyên nhân hậu quả chuyện này, chỉ là đọc tin tức kia, lo lắng dư luận sẽ gây ảnh hưởng tới những bước tiếp theo của họ, c ho nên gọi Đới Húc tới tìm hiểu sự việc, đồng thời đưa ra một ít yêu cầu xử lý chuyện này. Đới Húc báo cáo tình hình tù đầu tới cuối, Dương Thành nghe xong cũng thấy bất lực, chỉ biết dặn dò Đới Húc đừng tiết lộ tiến độ điều tra với truyền thông, trước khi nắm chắc hoặc tra ra manh mối, tuyệt đối không thể tạo sự chú ý.

Đới Húc đương nhiên vui vẻ tiếp nhận yêu cầu, bản thân anh vốn không có hứng thú tạo nổi bật, Dương Thành làm việc chung cũng lâu, đương nhiên khá hiểu con người Đới Húc, vì thế chỉ nhắc nhở cho đúng quy định, chủ yếu là muốn anh dặn dò những người tham dự đừng vì hư danh mà gây ra phiền phức.

Nghe Đới Húc kể lại, nhớ tới chuyện mình khiến Hướng Văn Ngạn mất hết mặt mũi mà tức giận bỏ đi, Phương Viên không khỏi lo lắng.

"Khi nãy em không nên nói hắn như vậy đúng không?" Trong lòng Phương Viên không yên, "Nếu vì em chọc giận hắn mà khiến hắn viết bài chửi bới chúng ta, vậy không phải em gây thêm phiền phức cho mọi người sao? Khi nãy em không nên xúc động như vậy."

Đới Húc lắc đầu, ý bảo cô không cần tự trách: "Nếu không làm như vậy, em còn có thể làm thế nào? Cho dù em khách sáo từ chối, chỉ cần đáp án cuối cùng là không đồng ý đề nghị của hắn, hắn vẫn sẽ thẹn quá hóa giận. Hơn nữa, lần đầu tiên xuất hiện ở hiện trường, chúng ta cũng coi như đã phối hợp với hắn, nhưng kết quả vẫn thế, không phải hắn vẫn viết bài không đúng sự thật sao? Bởi vậy thật ra em không cần phải cảm thấy hối hận, chỉ cần không thẹn với lương tâm, người khác có hiểu hay không, đánh giá thế nào, em không cần để ý."

Phương Viên gật đầu, mặc dù vẫn còn hơi lo lắng, có điều được Đới Húc ủng hộ, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tập trung vào công việc.

Thân thích khác và bạn bè thường xuyên liên lạc với Quản Vĩnh Phúc đương nhiên cần điều tra, có điều với tình huống hiện tại, tuy Quản Vĩnh Phúc đã lâu không xuất hiện, nhưng dù là vợ hay anh em bà con đều không quá để ý, thậm chí còn che che giấu giấu, tìm đủ mọi lý do không muốn cảnh sát tham dự việc này, thái độ như vậy khiến công việc điều tra của họ gặp không ít phiền phức, dù sao không có người nhà báo án, cũng không thể khẳng định nạn nhân là Quản Vĩnh Phúc, nếu cảnh sát có hành động quá lớn, đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy bắt chó đi cày xen vào việc nhà người khác.

Cho nên quá trình điều tra khoảng thời gian gần đây Quản Vĩnh Phúc thường xuyên liên lạc với ai phải diễn ra âm thầm.

Trừ việc này, Tưởng Nguyên Trung hay liên lạc với Trương Dĩnh cũng là đối tượng bọn họ cần lưu ý. Đới Húc giao việc này cho Phương Viên, phương pháp cũng rất đơn giản. Tưởng Nguyên Trung năm nay chỉ hai mươi sáu tuổi, thanh niên ở tuổi này thường thích và ỷ lại vào internet, Phương Viên tìm tòi trên mạng một hồi, rất nhanh đã xác định hai tài khoản mạng xã hội của Tưởng Nguyên Trung đã qua xác thật danh tính, trong đó thường đăng về cuộc sống đời thường, cách biểu đạt cảm xúc tích cực không hề ít.

Đương nhiên còn có ảnh Tưởng Nguyên Trung tự chụp.

Tưởng Nguyên Trung tốt nghiệp học viện thể dục, hiện đang là giáo viên thể dục của một trường tiểu học trong thành phố A, tính chất công việc thoạt nhìn tương đối dễ dàng. Hắn khá tự tin và có yêu cầu cao về ngoại hình, mỗi tấm ảnh chụp lên mạng đa phần đều chụp khối cơ bắp rắn chắc. Nhận xét một cách khách quan, tướng mạo Tưởng Nguyên Trung thật sự không đẹp lắm, tuy rằng không quá xấu nhưng trông có vẻ hung, từ vẻ bề ngoài khiến người ta cảm thấy hắn là người dữ tợn. Nếu bỏ qua gương mặt, dáng người hắn vô cùng chuẩn.

Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận của những người khác, từ vẻ mặt kiêu ngạo trong mỗi bức hình có thể nhìn ra, thân hình rắn chắc khiến Tưởng Nguyên Trung vô cùng kiêu ngạo.

Ngoại trừ ảnh chụp thể hình, thỉnh thoảng Tưởng Nguyên Trung cũng đăng ảnh chụp cùng gia đình bạn bè, bạn bè của hắn đa phần là thanh niên cũng có nước da ngăm đen, thân hình rắn chắc, cảnh chụp trên cơ bản đều là ở phòng gym hoặc trên bàn tiệc.

Mà trong số những bức ảnh chụp chung với người nhà rất nhanh đã bị Phương Viên phát hiện manh mối, mấy tấm ảnh Tưởng Nguyên Trung đăng đều chụp với hai người lớn khoảng 60 tuổi, cử chỉ vô cùng thân mật, trong những tấm đó cũng có ảnh chụp với Trương Dĩnh. Vì thế Phương Viên cố tình điều tra hộ khẩu nhà Trương Dĩnh, phát hiện cặp vợ chồng trên dưới 60 tuổi kia không phải ba mẹ của Tưởng Nguyên Trung, mà là ba mẹ của Trương Dĩnh.

Ảnh chụp với người nhà không nhiều lắm, đều là ba mẹ Trương Dĩnh cùng Tưởng Nguyên Trung, hoặc là thêm Trương Dĩnh, người thân khác của Tưởng Nguyên Trung không hề xuất hiện, cũng không có ảnh của Quản Vĩnh Phúc. Từ ảnh chụp và thời gian đăng bài mà xem, thời điểm chụp mấy tấm ảnh này, Trương Dĩnh và Quản Vĩnh Phúc cũng đã kết hôn được nhiều năm.

Bởi vậy có thể thấy, quan hệ giữa Tưởng Nguyên Trung và cả nhà Trương Dĩnh vô cùng thân thiết, trông giống hệt một gia đình, mà Quản Vĩnh Phúc cùng ba mẹ vợ và vợ, còn cả quan hệ giữa anh chị em họ với vợ hình như lại có chút vấn đề. Từ những manh mối tổng hợp được, giữa hai nhà chắc chắn có rào cản.

Ngoại trừ ảnh selfie hoặc chụp chung với người khác, Tưởng Nguyên Trung còn hay đăng hoặc chia sẻ hình ảnh và thông tin về súng ống. Có thể thấy, hắn rất hứng thú với mấy thứ này, thậm chí là phát cuồng, trong đó có một video về quá trình bắn đạn xuyên qua trái dưa hấu, khiến trái dưa hấu vỡ ra.

Phương Viên lại tìm đọc những bài đăng trước đó, lại thấy một dòng trạng thái với nội dung rất hỗn loạn.

"Từ nhỏ đến lớn, chị là người thân đối xử tốt nhất với em, làm em trai, em không có khả năng báo đáp, chỉ có thể khiến kẻ làm chị cảm thấy không hạnh phúc sống không yên."

Dòng trạng thái này tuy không trực tiếp chỉ ra tên họ, nhưng tiếp tục đọc, vẫn có thể suy đoán người bị ám chỉ là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thông qua mạng xã hội của Tưởng Nguyên Trung, lại tra xét xem hắn có tiền án hay không, Phương Viên phát hiện Tưởng Nguyên Trung không có hành vi nào phạm pháp, duy nhất có thể coi là chuyện xấu chỉ đơn giản là trước khi tốt nghiệp đại học, hắn từng đánh nhau với nam sinh khác trong trường, bị ghi vào học bạ, bởi vì hai bên đều có lỗi, hơn nữa vẫn chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, cho nên nhà trường chỉ xử lý nội bộ, không báo lên công an địa phương.

Theo lý thuyết mà nói, giải quyết nội bộ xem như không phải vấn đề nghiêm trọng, càng không đáng để cảnh sát bọn họ chú ý, nhưng từ sở thích của Tưởng Nguyên Trung cùng cái nhìn về mối quan hệ giữa Trương Dĩnh và Quản Vĩnh Phúc của hắn, chi tiết không quá quan trọng này vẫn cần được để tâm.

Sau khi suy xét, Đới Húc quyết định đi gặp Tưởng Nguyên Trung một lần, xem hắn rốt cuộc là người thế nào. Vì thế, hai người lái xe tới trường tiểu học Tưởng Nguyên Trung đang công tác, tới nơi đã hơn 15h, tiểu học đã tan trường, nhưng giáo viên vẫn chưa được về, đặc biệt là giáo viên thể dục. Bọn họ rất nhanh đã tìm được Tưởng Nguyên Trung, gọi hắn ra khỏi văn phòng kéo đến một góc ở sân thể dục dưới lầu.

Bản thân Tưởng Nguyên Trung và ảnh chụp trên mạng không khác nhau mấy, cao lớn, mặc đồ thể dục để lộ cơ bắp rắn chắc, hơn nữa gương mặt có hơi dung dữ. Trước khi gọi hắn ra, Đới Húc đã nói rõ mục đích bọn họ tới là vì chuyện của Trương Dĩnh và Quản Vĩnh Phúc, cho nên sắc mặt Tưởng Nguyên Trung thoạt nhìn phức tạp, giống như hơi lo lắng, lại giống như có chút bài xích.

Tới một góc ở sân thể dục, nơi này khá xa khu dạy học, rất hợp để nói chuyện, mới dừng lại, Tưởng Nguyên Trung đã gấp gáp hỏi: "Quản Vĩnh Phúc làm sao? Anh chị nói mình tới vì chuyện của anh ta và chị tôi đúng không? Chị tôi thế nào hay Quản Vĩnh Phúc đã làm gì chị tôi?"

Thời điểm hắn hỏi, Phương Viên chú ý hắn nắm chặt hai tay, mu bàn tay trở nên hơi trắng, có thể thấy hắn đang dùng sức rất lớn.

"Chị cậu không sao, cậu đừng lo lắng, nghe chúng tôi nói đã." Đới Húc cười nói, "Còn nữa, không phải cậu nên gọi Quản Vĩnh Phúc một tiếng anh rể sao?"

"Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến cậu!" Tưởng Nguyên Trung nhăn mày, "Rốt cuộc là chuyện gì? Là Quản Vĩnh Phúc thế nào hay chị họ tôi có chuyện gì?"

"Thật ra chúng tôi đang nghi ngờ Quản Vĩnh Phúc gặp chuyện, cho nên mới cần hỏi thăm người thân của anh ta." Đới Húc trả lời, "Đã lâu Quản Vĩnh Phúc không xuất hiện, trước đó, chị họ Trương Dĩnh của cậu từng tới Cục Công An báo án nói Quản Vĩnh Phúc mất tích, sau đó lại hủy báo án, nhưng từ đầu tới cuối Quản Vĩnh Phúc chưa từng lộ mặt, chuyện này cậu biết không?"

"Chuyện này tôi không biết." Tưởng Nguyên Trung đen mặt, "Chị tôi không cho tôi quản chuyện nhà họ, chê tôi nhiều chuyện khiến Quản Vĩnh Phúc không vui, nên có chuyện gì cũng không nói. Trường tiểu học bên đây đang trong kỳ thi cuối kỳ, tôi cũng được sắp xếp làm mấy chuyện vặt vãnh nên không rảnh ghé qua nhà chị ấy, làm sao biết Quản Vĩnh Phúc chạy đi đâu! Chi bằng anh chị đi hỏi chị tôi đi, nếu chị ấy không biết, vậy thì không cần nói nữa, nói không chừng anh ta đang trốn ở đâu đó hưởng thụ sung sướng rồi!"

"Ý của cậu là Quản Vĩnh Phúc từng trốn bên ngoài lăng nhăng sao?" Phương Viên vừa nghe ẩn ý trong lời hắn nói, lập tức hỏi.

Tưởng Nguyên Trung không phủ nhận, cũng không trực tiếp thừa nhận: "Việc này anh chị đừng hỏi tôi, muốn hỏi thì đi hỏi chị tôi, chồng chị ấy, chị ấy nói thế nào thì là thế ấy, đứa em trai như tôi cũng chỉ là người ngoài!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play