Nhân viên cửa hàng thấy hai vị khách tới nằng nặc đòi gặp người phụ trách, cũng không có ý định rời đi, đành phải vội gọi cho cửa hàng trưởng, sau đó tiếp đón tượng trưng bảo Đới Húc và Phương Viên ngồi chờ. Hai người họ vừa lén quan sát, vừa lén nghị luận vài câu, đoán xem t hân phận và ý đồ của hai người tới.
Cho dù hành động này của hai nhân viên đã xem như cố gắng lảng tránh nhưng vẫn khiến Phương Viên cảm thấy không thoải mái, còn Đới Húc thì không có gì khác thường, tất cả vẫn như cũ, còn thuận miệng bắt chuyện với nhân viên, tán gẫu về tình hình làm ăn của cửa hàng. Hai người họ trả lời rất cẩn thận, chuyện liên quan tới việc làm ăn đều không tiết lộ, có thể thấy bọn họ được đào tạo rất bài bản.
Đợi khoảng hai mươi phút, một người đàn ông đi vào, hai nhân viên cửa hàng vừa thấy liền chào hỏi, thân thiết gọi "Anh", Đới Húc và Phương Viên ở cạnh nghe liền biết người này hẳn là anh họ của Quản Vĩnh Phúc, là cửa hàng trưởng của nơi này. Anh ta vừa tới, trước dặn dò công việc với hai nhân viên, bộ dáng rất có khí thế của người nắm quyền, dặn dò xong, anh ta mới nghe nhân viên nhắc tới một nam một nữ bên cạnh chính là người tới tìm, vì thế lập tức điều chỉnh thái độ, tươi cười tiếp đón Đới Húc và Phương Viên.
"Chào anh chị, tôi là cửa hàng trưởng, việc lớn việc nhỏ trong cửa hàng đều do tôi xử lý, anh chị có chuyện gì sao?" Anh họ của Quản Vĩnh Phúc đi tới, cười hỏi.
"Anh là anh họ của Quản Vĩnh Phúc?" Đới Húc cũng đánh giá anh ta, mặt mũi anh họ của Quản Vĩnh Phúc tuy trông bình thường nhưng cách ăn mặc lại có phong cách của ông chủ, thắt lưng cũng dùng hàng hiệu, một tay anh ta cầm di động, tay còn lại cầm xâu chìa khóa, có điều Đới Húc nhìn nhìn mất lần lại không phát hiện chìa khóa xe.
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc không ngờ người tới biết mình là ai, hơi sửng sốt một chút, gật đầu, lại tươi cười thử thăm dò: "Đúng vậy, tôi là anh họ của Quản Vĩnh Phúc, anh chị là..."
Anh ta vừa hỏi vừa quan sát Phương Viên, trong ánh mắt phức tạp vừa có suy đoán vừa có hoài nghi.
Phương Viên bị anh ta đánh giá, đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
Đới Húc cũng nhìn ra điểm này, cố ý búng tay một cái, chỉ chỉ về phía mình: "Tôi đang nói chuyện với anh, mắt anh nhìn đi đâu vậy? Nhìn tôi này! Chúng tôi muốn tìm Quản Vĩnh Phúc, anh mau gọi cho anh ta, kêu anh ta tới đây đi."
Nụ cười trên mặt anh họ Quản Vĩnh Phong nhìn như không thay đổi, trên thực tế đã cứng đờ rất nhiều, anh ta kéo Đới Húc và Phương Viên qua một góc, rời xa hai nhân viên cửa hàng kia, sau đó hỏi: "Sao thế? Anh chị tới tìm em họ tôi có chuyện gì? Có chuyện gì anh chị cứ nói với tôi, anh ấy bây giờ không tiện, tôi cũng không tìm được anh ấy, anh chị cứ nói với tôi được không? Nếu là chuyện trong tiệm, tôi có thể làm chủ, nếu là chuyện khác, tôi sẽ thay anh chị chuyển lời được không?"
"Anh ta có chuyện gì sao? Hai cửa hàng kia chúng tôi đều đã đi qua, cũng không thấy ông chủ nào như vậy." Đới Húc tỏ vẻ bất mãn, cau mày hỏi anh họ Quản Vĩnh Phúc.
Anh họ Quản Vĩnh Phúc cười mỉa: "A, tôi đã bây giờ anh ấy không tiện xuất hiện rồi mà, em họ tôi có việc riêng rất quan trọng, tạm thời không thể tới tiệm, có chuyện gì anh chị cứ nói với tôi. Anh xem, tôi là anh họ của nó, là người trong nhà, có việc gì nếu tôi có thể làm chủ, cũng đỡ anh chị khỏi phải chờ, tốn thời gian, có phải hay không?"
"Chuyện này chúng tôi không thể nói với anh." Cho dù anh họ của Quản Vĩnh Phúc kiên nhẫn thương lượng, Đới Húc cũng không xuống nước, "Việc này tôi muốn nói với chủ tiệm, anh chỉ được người ta mướn tới trông chừng cửa hàng, không khác gì nhân viên, nói chuyện với anh mới chính là tốn thời gian, cái gì cũng không giải quyết được."
Sắc mặt anh họ Quản Vĩnh Phúc khó coi tới cực điểm, anh ta hắng giọng, mặt mày lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng trước khi thăm dò chi tiết về đối phương, anh ta vẫn đành phải nhịn: "A, anh nói thế thì không đúng rồi, tôi không phải nhân viên được mướn tới trông cửa hàng giúp người ta, tôi và em họ xem như là quan hệ đối tác."
"Quan hệ đối tác? Cửa hàng này anh có bỏ vốn vào sao? Tôi chưa từng nghe nói cửa hàng của Quản Vĩnh Phúc có người cùng góp vốn." Đới Húc trực tiếp đưa ra nghi ngờ.
Cân nhắc ý của anh, anh họ Quản Vĩnh Phúc bỗng nhiên thấp giọng, thử dò hỏi: "Anh chị... Là muốn tới hỏi chuyện chuyển nhượng cửa hiệu này sao?"
"Anh nói xem, tôi thấy mình nói chuyện với anh lâu như vậy, tôi tới đây làm gì anh cũng không nhìn ra, với đầu óc này của anh thì sao có thể làm ăn buôn bán hả?" Đới Húc không trực tiếp trả lời vấn đề của anh họ Quản Vĩnh Phúc.
Anh ta không dám chắc, nhưng cho dù anh ta có thể nhìn ra, với thái độ có hơi ngang ngược của Đới Húc, anh ta hơi bất mãn, có điều ngoài mặt không bộc lộ điều gì, chỉ nói: "Nếu anh chị tới vì việc khác, tìm em họ Vĩnh Phúc của tôi, vậy chờ đi, nếu muốn tìm hiểu chuyện chuyển nhượng cửa hiệu, vậy tôi có thể nói chuyện với anh chị."
"Anh đừng có đùa giỡn với tôi." Đới Húc không nhân nhượng, "Anh nói anh là đối tác của Quản Vĩnh Phúc, anh có chứng cứ gì không? Nếu tôi nói với anh, anh lại không giải quyết được thì sao hả? Tôi nào có nhiều thời gian rảnh như vậy, nếu không, anh gọi vợ của Quản Vĩnh Phúc tới đây, không tìm được ông chủ, tôi nói chuyện với bà chủ cũng được, vợ chồng bọn họ mới là chủ cửa hàng này."
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc lén bĩu môi. Anh ta đã cố gắng kìm chế không cho bản thân thể hiện ra ngoài, nhưng thái độ bất lực đó như một loại phản ứng theo bản năng, hơn nữa còn bị Phương Viên phát hiện.
"Tôi còn tưởng anh chị đã hỏi thăm rõ ràng nên mới tới đây, xem ra chỉ có như vậy, anh chị cũng nửa vời mà thôi." Anh họ của Quản Vĩnh Phúc cười cười, "Em họ của tôi là ông chủ, không sai, nhưng bà chủ ở đây không có quyền gì cả, không thể xử lý vấn đề gì, chỉ có cái tên mà tôi. Tôi cũng không thể lấy ra chứng cứ, ở cửa hàng này, thứ tôi góp vào cổ phần trên danh nghĩa, cổ phần trên danh nghĩa là gì anh chị có hiểu không? Trước đây khi Vĩnh Phúc muốn kinh doanh, trong tay không có tiền, là ba mẹ tôi cho cậu ta mượn, sau này phát đạt, nhà chúng tôi nói với cậu ta, không cần báo đáp gì, chúng tôi chỉ muốn góp sức vào cửa hàng thôi. Vĩnh Phúc đồng ý, bởi vậy trên danh nghĩa tôi là cửa hàng trưởng, nhưng thực tế là ông chủ thứ hai của nơi này, cho nên nếu anh chị tin lời tôi nói, mọi việc đều có thể thương lượng với tôi, tôi chắc chắn xử lý được. Nếu anh chị không tin, vậy đợi khi nào Vĩnh Phúc rảnh, anh chị có thể đi tìm cậu ta."
"Rốt cuộc Quản Vĩnh Phúc đang bận cái gì? Sao muốn tìm cũng không tìm được? Không lo làm ăn hả?" Đới Húc hỏi, "Là do anh không tìm thấy anh ta, hay mọi người đều không tìm được anh ta? Nếu anh không tìm được, vậy nhờ vợ anh ta kêu."
Giống như vừa nghe chuyện cười, anh họ Quản Vĩnh Phúc bật cười thành tiếng, xua tay: "Tôi, tôi không lo được chuyện này, vợ cậu ta càng không có cách, cậu ta có việc riêng của mình, đều này không tiện tiết lộ với anh chị, anh chị muốn nói chuyện tôi thì nói, không nói thì thôi, sau này nếu còn cơ hội tiếp xúc chúng ta lại nói chuyện, anh chị thấy như vậy được không?"
"Anh thử gọi cho anh ta xem, biết đâu anh ta nghe chuyện này, cảm thấy hứng thú, muốn tới thì sao?" Phương Viên vừa thấy anh họ của Quản Vĩnh Phúc muốn "đuổi khách", liền vội xen vào một câu.
Anh họ Quản Vĩnh Phúc nhìn cô, hình như rất mất kiên nhẫn, nhưng có lẽ vì một cô gái trẻ tuổi như Phương Viên đã lên tiếng, anh ta không thể không cho cô mặt mũi, còn ngại Đới Húc cao to đứng cạnh, cuối cùng chỉ đành lấy di động ra gọi thử.
Tình huống giống hệt thời điểm em họ Quản Vĩnh Phúc hỗ trợ liên lạc, hai số di động của Quản Vĩnh Phúc đều trong tình trạng tắt máy, anh họ của Quản Vĩnh Phúc nhíu mày, có điều không quá kinh ngạc. Anh ta mở lo ngoài, đưa màn hình điện thoại cho Đới Húc và Phương Viên xem: "Đấy! Anh chị thấy rồi đấy, không liên lạc được! Mấy ngày nay đều như thế, tôi đã nói không thể tìm được cậu ta, anh chị còn không tin."
"Một người đang sống sờ sờ, lâu như vậy không liên lạc được, anh không lo lắng sao?" Đới Húc hỏi.
"Có gì phải lo lắng, một người trưởng thành có tay có chân, ai có thể làm gì được cậu ta?" Em họ Quản Vĩnh Phúc xua tay, "Khi nào cậu ta muốn xuất hiện đương nhiên sẽ xuất hiện, trước đây luôn là như vậy, nói không chừng đang đi du lịch ở đâu đó, quen rồi."
"Anh không lo anh ta gặp chuyện gì sao? Tôi nghe nói cửa hàng đối diện thường qua đây gây chuyện, biết đâu lỡ đã xảy ra chuyện xấu gì."
"Chắc chắn không có chuyện đó, anh chị đừng nghe bên ngoài đồn lung tung. Cùng kinh doanh một loại hình, cạnh tranh một chút là điều không thể tránh khỏi, cửa hàng bên đó vì không làm ăn tốt như bên tôi nên mới ra ngoài tung tin nhảm. Hơn nữa chỉ là cãi nhau nho nhỏ, qua rồi thì thôi, sẽ không thể xảy ra chuyện gì."
"Chỗ này phiền phức quá!" Đới Húc cau mày, lắc đầu, "Được rồi, tôi định chờ Quản Vĩnh Phúc tới rồi nói, vốn dĩ chỉ là một chuyện đơn giản, nghe mọi người nói xong không ngờ rắc rối như vậy."
Anh họ Quản Vĩnh Phúc cau mày, gật đầu, xoay người tránh đi, Đới Húc và Phương Viên cũng nhân cơ hội này ra khỏi cửa hàng.
Vừa tới chỗ đỗ xe, Phương Viên vừa thuận miệng cảm thán: "Đúng là tội anh họ của Quản Vĩnh Phúc, khi nãy anh giả trang là lưu manh thật sự rất giống, kết quả anh xem, anh ta giận đến mức không dám nói gì."
"Anh ta chưa chắc đã uất ức, có lẽ trước đây từng bị mắng chửi một lần, hơn nữa tôi đoán có lẽ có liên quan tới Doãn Ngọc Hòa, khi nãy thời điểm nhắc tới Doãn Ngọc Hòa, ngoài miệng thì nói cãi nhau nhỏ nhỏ, trên thực tế em xem, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta vừa nhìn liền biết ghi hận rất nhiều. Em họ của Quản Vĩnh Phúc cũng nói anh ta là người không dễ chọc vào, chỉ sợ phiền phức trước đó liên quan tới Doãn Ngọc Hòa phải để Quản Vĩnh Phúc ra mặt làm hòa, cho nên hiện tại anh ta học được cách khống chế cảm xúc, nếu hôm nay không phải tôi, đổi thành người vừa gầy vừa nhỏ, chỉ sợ anh ta sẽ không có thái độ này."
Phương Viên thầm công nhận giả thiết của Đới Húc, ở trước mặt cao to như Đới Húc, anh họ của Quản Vĩnh Phúc còn không giấu được tâm trạng không vui của mình, nếu đổi thành quả mềm hồng, chưa chắc đã như thế nào.
"Sau khi gặp anh em bà con của Quản Vĩnh Phúc, tôi thấy không thể trách Trương Dĩnh như vậy, bọn họ đúng là có suy nghĩ mình mình làm chủ hơi quá, hơn nữa còn không coi Trương Dĩnh vào mắt, một chút cũng không tôn trọng bà chủ chính thức này."
Đới Húc cười cười: "Có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, việc này đúng là hơi vô lý, có điều, người thân nhà trai không tôn trọng phụ nữ như vậy chắc chắn có liên quan trực tiếp tới người chồng. Nếu Quản Vĩnh Phúc tôn trọng Trương Dĩnh, dù thế nào anh em họ của anh ta cũng không dám có thái độ như vậy."
Phương Viên gật đầu, đúng vậy, căn nguyên của chuyện này nằm ở Quản Vĩnh Phúc.
Chuyến đi này của hai người coi như cũng có chút thu hoạch, lái xe về Cục Công An, định bước tiếp theo sẽ là điều tra Doãn ngọc Hòa và em họ của Trương Dĩnh - Tưởng Nguyên Trung gần đây hay liên lạc với chị ta.
Kết quả, không biết có phải vì trước đó cố ý chạy tới chỗ Doãn Ngọc Hòa và Quản Vĩnh Phúc bới lông tìm vết hay không, nhanh như vậy báo ứng đã tới.
Bọn họ còn chưa về tới Cục Công An liền nhận được điện thoại, phiền phức tới cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT