Mấy hôm nay Mạnh Nhân Nhân chăm học cực kỳ.
Cái sự nực cười này bắt nguồn từ ngày hai người hôn nhau, khi tan học về nhà, Mạnh Nhân Nhân cũng chỉ nhìn chăm chăm vào môi Việt Phong.
Lúc ấy, Việt Phong đang ngồi trên bàn đọc sách nhưng vì ánh mắt ai đó hừng hực lửa cháy quá không ngăn lại được nên anh đành phải hỏi cô đang nhìn cái gì.
Công tắc dính người của Mạnh Nhân Nhân lại được bật lên, cô ngồi xuống đùi Việt Phong, vừa nũng nịu vừa vô lại: “Anh Việt Phong… Có phải em bị anh tẩm thuốc độc rồi không? Nhìn anh thôi là em đã muốn hôn anh rồi, anh xem, chúng ta hôn nhau rồi mà anh chẳng hề muốn hôn em gì cả!! Nên chắc chắn là em có vấn đề rồi! Thậm chí giờ em muốn biến thành con trai luôn đấy! Không thì sao lại cứ thích được hôn anh thế này!”
Việt Phong không nói lời nào, chỉ kéo tay cô đặt lên ngực mình, thình thịch thình thịch, ấy là nhịp đập trái tim anh.
Mạnh Nhân Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh Việt Phong, tim anh đập nhanh thế…”
“Anh cũng muốn hôn em.”
Mạnh Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi một lúc: “Vậy thì em yên tâm rồi.”
Sau đó lại có chút ngượng ngùng dâng lên trong cô: “Vậy… Chúng ta nhất định phải tìm hiểu rõ tại sao hôn lại thích như vậy… Không thì chúng ta… Hôn thêm nhiều lần nữa đi.”
Cô còn bổ sung thêm một câu: “Như hồi bé ý em ăn ngọt nhiều quá thế là không thích ăn nữa…”
Còn chưa nói xong thì những câu chữ đã bị Việt Phong chặn hết. Đúng là người trẻ hôn nhau có khác, hôm qua phải chăng cũng chỉ là hai môi chạm nhau chút thôi, lúc đó Mạnh Nhân Nhân hôn Việt Phong mà như kiểu đang ăn kẹo trong miệng vậy.
Mà bây giờ, trong tim Mạnh Nhân Nhân như có một thứ gì đang tuôn trào khiến tim cô đang gõ cửa lồng ngực liên hồi để nhảy bật ra ngoài.
Việt Phong vòng tay ôm chặt eo cô, tiếng hôn môi đi cùng sợ hãi kích thích kèm theo tiếng tim đập ngày một lan rộng trong không khí.
Sau đó Mạnh Nhân Nhân tì cằm lên vai Việt Phong, ánh mắt mờ ảo, cô khóc không ra nước mắt, mở miệng hỏi Việt Phong: “Anh Việt Phong, sao em lại cảm thấy… Càng ngày càng kích thích thế này? Tim em đập nhanh quá.”
Khi nói những lời này, trong mắt Mạnh Nhân Nhân ngập tràn sự phụ thuộc, đôi môi cô mềm mại đỏ hồng, nhìn qua đã biết nụ hôn vừa rồi “mưa rền gió dữ” như nào, mà hai tay cô lại đang nâng mặt mình, cứ như vậy nhẹ nhàng khoe ra trước mắt Việt Phong.
Tối nay Mạnh Nhân Nhân không qua ngủ với Việt Phong mà ở lại phòng mình, đóng chặt cửa sổ.
Mạnh Nhân Nhân len lén tìm hỏi bạn một ít tài liệu “Triết học.”
Thế giới này, con người chỉ cần đủ 18 tuổi là đi kết hôn được rồi. Tuy vậy người lớn lại chẳng bao giờ đề cập đến khía cạnh tình dục trước mặt con trẻ cả, nhưng cũng chẳng sao, bởi bọn nhóc vẫn có thể tự tìm hiểu được một chút.
Nhưng mà…
Mạnh Nhân Nhân nhìn hai cô gái trong video mà không có bất cứ phản ứng gì.
Còn không kích thích bằng nụ hôn mà Việt Phong mang tới, khiến tim mình đập thình thịch luôn.
Mạnh Nhân Nhân nghĩ tới Việt Phong rồi nhìn lại video, nếu… Nếu là cô và Việt Phong thì sẽ sao nhỉ?
Mặt Mạnh Nhân Nhân đỏ bừng cả lên, những thứ bị chôn vùi xuống đáy lòng giờ đây như một hạt giống nảy mầm lớn lên, tiếp đến lại như sóng thần lũ lượt kéo đến phủi sạch toàn bộ tim cô.
Mạnh Nhân Nhân lắc đầu, sẽ không đâu sẽ không đâu!
Bao giờ đi học phải dành thời gian hỏi Việt Phong một chút mới được!
Hôm nay ở trường có một tin tức cực kỳ khủng bộ, chỉ một lời đồn thôi đã trở thành nước lũ cuồn cuộn chảy xiết, trong đúng một đêm, nước lũ ấy đã chảy qua tất cả học sinh trong trường.
Mạnh Nhân Nhân vừa đến trường đã bị bạn cùng bàn kéo sang một bên, cô gái mang biểu cảm “Cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng được đâu” mà nhỏ giọng nói cho Nhân Nhân nghe:
“Nhân Nhân, cậu có nghe tin này không? Cái đứa con gái mà thích con trai là em gái của Lý Tiện Thủy đấy.”
Bạn cùng bàn nói xong thì thấy Mạnh Nhân Nhân chả phản ứng gì cả nên tiếp tục thao thao bất tuyệt nói hết mọi tin tức cho Mạnh Nhân Nhân.
“Có một bạn nam lớp mười một trước kia học cùng trường với Lý Tiện Thủy nên nhìn phát là nhận ra luôn.”
“Nghe bảo cái loại bệnh này có tính di truyền đấy, thảo nào nhiều bạn nữ tỏ tình thế mà cậu ta không chấp nhận ai cả, thì ra là thích con trai, chẹp chẹp…” Bạn cùng bàn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ như thể đang phải nói đến chuyện gì đó khiến người ta buồn nôn ghê tởm.
“Mẹ cậu ta tự sát rồi đấy, không chừng mẹ nó cũng mắc cái bệnh này nên mới phải tự tử để sám hối.”
Mạnh Nhân Nhân trợn tròn hai mắt, cô chỉ cảm thấy giọng nói này như đến từ một hành tinh khác khiến cô sởn gai óc, rất nhiều lần muốn nói gì đấy nhưng cổ họng lại nghẹn ứ lại, không thể nói ra bất cứ điều gì, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Các cậu không thể đánh giá người khác bằng suy nghĩ ác ý như vậy…”
“Ác ý cái gì? Cậu có ý gì đấy?” Bạn ngồi cùng bàn cực kỳ kinh ngạc tựa như việc mình đang bảo vệ chính nghĩa lại bị ai đó cắt đứt cái roẹt, trơ mắt nhìn Mạnh Nhân Nhân.
Mạnh Nhân Nhân còn đang muốn nói gì đó nhưng cả lớp bỗng chìm trong im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lý Tiện Thủy đeo cặp sách bạnh mắt bước vào.
Vẻ mặt Lý Tiện Thủy lạnh lùng như có một lớp mặt nạ đang được chăng trên gương mặt, những bước đi trầm ổn tựa như chẳng điều gì trên thế giới này có thể gây tổn thương tới cô.
Mạnh Nhân Nhân cực kỳ khó chịu, cô ngay lập tức nhớ tới cô gái phải đứng trên sân khấu chịu tất cả những cái liếc mắt soi xét của người đời, một cô gái với ánh mắt tuyệt vọng vô bờ.
Khi đó cô ấy đã phải nghe những thứ gì? Kinh tởm? Biến thái? Khi đó cô ấy đã nghĩ những gì? Nếu như cô ấy biết trước một điều rằng mình là con gái nhưng người cô ấy yêu lại là một chàng trai.
Người cô ấy thích có giới tính đối ngược hoàn toàn với cô ấy.
Vậy đó cũng là lỗi của cô ấy sao?
Mạnh Nhân Nhân không biết, nếu như có những thứ khắc sâu vào bộ gen của con người như thế thì phải chăng sẽ có những người sinh ra từ sai lầm rồi họ phải đeo bám cái tội lỗi ấy trên lưng mình cả đời?
Vậy… Thật đau khổ biết bao nhiêu.
Cô mê man nhìn thế giới bày ra trước mặt mình mà không biết phải làm sao.
Mạnh Nhân Nhân là một em bé được lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, hai mẹ đều dịu dàng bao dung cô vô bờ, con gái hồi bé dễ bị con trai bắt nạt nhưng Mạnh Nhân Nhân lại có Việt Phong ở bên, ở nhà có hai mẹ, ra ngoài có Việt Phong, trái tim cô chưa từng chịu thương tổn, mềm mại đến mức không thể tưởng tượng.
Có những thời điểm cô không thể nào lý giải được những chuyện trên đời nhưng tới tận ngày hôm nay, cô cũng không bao giờ hùng hồ nói về những thứ cô không biết, lúc này đây cô cảm thấy hoang đường vô cùng, tại sao lại có một đám người chọn bảo vệ công lý bằng cách gây tổn thương cho người khác?
Chỉ bởi vì cô gái ấy thích một chàng trai mà bị người ta chửi rủa nhục mạ, bị lưu đày đến một xã hội không dành cho loài người, không chỉ vậy đến người thân của cô ấy cũng bị người ta sử dụng bạo lực ngôn ngữ? Mẹ cô ấy tự tử đã là chuyện của quá khứ nhưng khi bà mất rồi vẫn còn bị người ta đào bới móc mỉa.
Tất cả những điều ấy được gọi là chính nghĩa sao?
Có mấy bạn trai bắt đầu ồn ào –
“Ê em gái mày biến thái đi thích con trai thì đừng nói mày cũng sẽ như thế nhé?”
Một thằng khác thì ôm chặt ngực, nói năng quái gở: “Lãnh đạo trường mình bị điên à sao có thể cho cái lũ người biến thái này tới đây học vậy?”
“Lãnh đạo trường mình là nữ, có ẩn tình bên trong không thì không biết.”
Mạnh Nhân Nhân chưa bao giờ gây chuyện với người khác, cũng không bao giờ cãi nhau với con trai, thế nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có tức giận đong đầy, “rầm” một tiếng, Mạnh Nhân Nhân lập tức đứng lên.
Hình như tức giận làm chữ nghĩa của người ta bay hết, khi cô đứng lên đối mặt với đám con trai đó thì trong đầu cô rỗng không, không nghĩ ra được điều gì, lúc đầu cô không hiểu sao con gái sẽ đi thích con trai, về sau thì không hiểu vì sao con gái thích con trai lại bị đuổi khỏi khu dân cư, bây giờ càng không hiểu tại sao đến những người thân liên quan đến cô gái đó cũng bị mang ra làm mục tiêu để người người sỉ vả.
Bây giờ đây cô như một cái cây thủy canh bị ném vào sa mạc, không ai hiểu lời cô muốn diễn tả nên cô cần một cái miệng để phát tiết ngay lúc này.
Đến khi Việt Phong quay về lớp thì thấy im lặng vô cùng, hơn nửa lớp đều không có trong phòng.
Việt Phong vừa mới bước chân vào thì có nam sinh chạy tới nói:
“Việt Phong, hàng xóm của cậu lỗ mãng thế!”
Hàng xóm của anh ngoài Mạnh Nhân Nhân thì còn ai đây.
Việt Phong chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người diễn tả Mạnh Nhân Nhân bằng cái từ như vậy.
“Cậu ấy yêu Lý Tiện Thùy thật lòng đấy, có người nói xấu Lý Tiện Thủy thế là bị Mạnh Nhân Nhân đánh đấy, không đánh thì cắn, không cắn thì giật tóc. Mạnh Nhân Nhân cứ đánh tới tấp như vậy, xong nam sinh kia mới chửi con chó này, ông đây không đánh chết mày thì mày quên mất một trăm năm trước mày còn là nô lệ cho ông đây à! Con gái trong lớp nghe vậy thì mặt biến sắc, cầm hết ghế bàn lên đập…”
Việt Phong không nghe hết toàn bộ câu chuyện đã chạy ra khỏi lớp gọi điện thoại, sau đó vụt tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
Quả nhiên, những người tham gia vào cuộc chiến này đều đang đứng nghiêm chỉnh trong phòng.
Mạnh Nhân Nhân là người khơi mào trước nên phải đứng ở vị trí đầu tiên.
Cô hiệu trưởng đập tay bộp bộp vào tập sách: “Không phải vừa nãy còn mạnh mẽ thế à? Đánh nhau khí phách vậy mà sao giờ câm như hến như này? Mạnh Nhân Nhân em giải thích đi, tại sao lại đi đánh bạn cùng lớp?”
Trên mặt Mạnh Nhân Nhân vẫn còn đang ứ máu nhưng cô vẫn nghiêm mặt không nói một lời.
“Ở trường lâu như vậy mà không học được gì tử tế lại đi học đánh nhau, sao các em có thể như thế!”
Cô hiệu trưởng càng nói càng tức: “Từ nhỏ đã dạy các em rằng, con trai tốt mà con gái cũng tốt, chúng ta đều là con người với nhau cả, ai ai cũng muốn chung sống hòa bình.”
Lúc này có một nữ sinh không cam lòng cãi lại: “Nó mắng tụi em, chửi rằng ông phải dạy dỗ chúng mày chứ không chúng mày sẽ quên mất một trăm năm trước ông đây là chủ nhân của chúng mày.”
Một tiếng vang ngập căn phòng, cả tập sách bị cô hiệu trưởng tức giận vung xé la liệt trên bàn.
Bấy giờ Việt Phong mới bước vào, đưa một tờ giấy cho cô hiệu trưởng khiến mặt cô trở nên khó coi vô cùng.
“Mạnh Nhân Nhân và các bạn nữ về lớp, những người còn lại ở yên đây cho tôi.”
Khi Mạnh Nhân Nhân đi còn cố tình giữ khoảng cách nhất định với các bạn nữ khác đang vội vã muốn về lớp.
Vì vậy mà cô cứ bước đi chầm chậm, bên người đã chỉ còn mỗi Việt Phong.
Mạnh Nhân Nhân nhìn bóng lưng cao lớn của Việt Phong mà chua xót, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt.
Việt Phong là người hiểu Mạnh Nhân Nhân nhất thế giới này, từng chút từng chút tâm tư trong lòng cô, anh đều hiểu thấu.
Việt Phong xoa đầu trấn an cô: “Oan uổng cho em rồi.”
“Anh không trách em bốc đồng đi đánh nhau với người khác sao?”
“Anh sẽ không bao giờ trách em.”
“Trong lòng em rất khó chịu, em không biết nên trách ai, tựa như tất cả mọi người đều đúng, bọn họ tổn thương Lý Tiện Thủy bằng ngôn ngữ như vậy nhưng hình như đấy gọi là bảo vệ chính nghĩa, nhưng cô bé kia chỉ thích con trai thôi mà, không hề tổn hại đến bất kỳ ai khác, luật pháp cũng không nhắc đến việc yêu người khác giới sẽ bị trừng phạt, không phải khoa học đã chứng minh rồi sao? Yêu người thế nào là do gen trong cơ thể, cô bé ấy sinh ra đã thích con trai, nhưng thế giới này lại không chịu tha thứ cho cô ấy còn đuổi cô ấy đi, tại sao giờ đến chị của cô ấy, mẹ của cô ấy cũng phải vác trên vai cái tội danh như thế? Cho dù họ mất rồi thì vẫn bị lôi ra phỉ nhổ.”
Việt Phong vẫn giống như trước, đứng ở sau lưng Mạnh Nhân Nhân, dáng người cao lớn tựa như muốn chống đỡ cả thế giới cho cô, anh nhìn Mạnh Nhân Nhân, ánh mắt bị bóng tối sâu thẳm bao phủ, nhưng giọng nói ấy vẫn vô cùng dịu dàng: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, anh chắc chắn với em như vậy.”
Bên ngoài cửa sổ, lớp mây mịt mờ bị tia sét đánh vỡ đôi nền trời rồi phản xuống mặt đất, gây ra những tiếng gầm thét gai người.
Tựa như thế giới này đang dần vỡ ra, đang không ngừng run rẩy câu cứu, rồi cuối cùng đành lặng yên
Chìm trong bóng tối.
Hết chương 6.
*
Editor có lời muốn nói:
Bạn nào đọc vẫn không hiểu đoạn đầu Mạnh Nhân Nhân chăm học ở đâu thì ẻm chăm học “triết” nhaaaaa =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT