Ngày 3 tháng 5 năm 2014.

Nhạc Văn không chết!!!

Tôi f*ck cả Bộ Tham mưu!! Cho đến tận hôm nay mới để người nói cho tôi tin này!!

Nhạc Văn là một tang thi cấp 1 khác thức tỉnh trong nhiệm vụ lần này, chẳng qua e ngại trước tình trạng cơ thể của anh (một phát chém làn đôi), Bộ Tham mưu rất khó khăn trong việc đưa ra quyết định với tình trạng của anh, bởi trong một thời gian ngắn anh đã trở thành gánh nặng đối với họ.

Tôi nói với tang thi chăm sóc mình muốn qua thăm anh, nhưng kẻ kia bắt đầu làm bà lầm bầm giáo huấn tôi.

Tốc độ nói nhanh đến mức tôi tưởng chừng hắn sẽ nuốt luôn cả lưỡi mình vào bụng.

Có lẽ ánh mắt ‘nóng bỏng’ cuả tôi làm hắn khó chịu, cuối cùng hắn ta ‘hừ’ một tiếng, sau đó tức giận quay đầu bận rộn với đống chai lọ mà tôi không biết tên.

Tôi cẩn thận hỏi hắn: “Cái gì đấy?”

Hắn lấy một lọ đến trước mặt tôi, xoay cổ tay vặn mở nắp hộp, đổ thứ trong hộp ra…một đống nhãn cầu.

Trong nháy mắt, tôi không cảm thấy có tẹo kinh ngạc nào, rất bình tĩnh hỏi một câu: “Sau đó thì…?”

Hắn quay đầu cười với tôi một cái, lộ ra hàm răng màu vàng đen, sau đó thả từng viên nhãn cầu một vào lọ, cầm gậy gỗ đặt ở một bên bắt đầu tiết mục đập vỡ lọ.

Không lâu sau, hắn ta đổ một đống keo kì lạ vào lòng bàn tay.

Tôi bình tĩnh chăm chú nhìn hắn ta, và hành động tôi mong chờ đã đến rồi.

Hắn trực tiếp nuốt đống nhãn cầu trong tay vào bụng.

Trong nháy mắt tôi shock đến mức tưởng chừng như da đầu bị nổ tung.

Tang thi không thích ăn thịt chết, hay nói cách khác là bài xích thịt chết, bởi vậy ngay cả đám ‘mất não’ hay còn gọi là cấp E chỉ biết ăn cũng thà chọn cách ói ra.

Người ta nói đối với những tang thi trên cấp 4, việc ăn những thi thể đã chết hay những  tang thi khác thậm chí có thể gây đến những tổn thương vật lí.

Đây là một trở ngại không thể vượt qua, nhớ lúc trước tôi ăn thịt Nhạc Văn cũng bị khó chịu muốn chết.

Thế mà cái ‘thi’ trước mặt lại dám mở to miệng ăn, tôi có thể thường xuyên nhìn thấy hàm răng vàng đen của hắn ẩn hiện giữa đám keo nhầy làm tôi rất khó chịu.

Hắn chậm rãi nhai xong nuốt xuống, sau đó hai tay chắp lại với nhau chậm rãi kéo ra, giữa hai bàn tay hắn xuất hiện một con mắt mờ ảo.

“Tên tôi là Vương Trị Côn, năng lực là ăn vào tái hiện, hiện tại là tang thi cấp 5, không tham gia bất cứ hoạt động quân sự nào, nhiễm vụ là dẫn dắt cấp 1.” Con mắt mờ ảo không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay, hắn mỉm cười: “Nhưng trước khi bắt đầu hướng dẫn, tôi phải tìm hiểu khả năng của cậu.”

Tái bút:

Sau khi biết Nhạc Văn còn sống, cuối cùng tôi cũng đã đóng gói được mớ tâm trạng rối như tơ vò của mình và viết bổ sung phần nhật kí ngày 28.

Ngày 4 tháng 5 năm 2014.

Nhiệm vụ của ngày hôm nay là kiểm tra năng lực của tôi.

Tất cả những gì tôi cần làm là nằm trên giường và để Vương Trị Côn ném một đống thứ kì lạ lên người.

Tuy không rõ nguyên tắc kiểm tra là gì nhưng mỗi buổi sáng tôi thường nghe Vương Trị Côn lẩm bẩm một câu “Không phải phòng ngự…” “Không phải khống chế…” “Không phải phản kích…” Tiếp đó lại ném tới một đống kì quái.

Đến giờ nghỉ ngơi, Vương Trị Côn kéo một cái ghế ngồi bên cạnh tôi: “Cái tên Nhạc Văn kia có thiên phú công kích, tuy hiện tại còn yếu nhưng có thể nhận thấy tương lai sẽ là kẻ lợi hại.”

“Kẻ làm hướng dẫn cho hắn là một lão già có trái tim đậu hũ, đồng ý nếu kiểm tra ra năng lực sẽ để hắn gặp cậu.”

“Tôi thấy cậu cũng rất muốn gặp hắn, thu dọn một chút rồi tôi dẫn qua bên kia thăm người.”

Tôi không nói hai lời leo xuống giường, trông mong nhìn hắn.

Phản ứng thần tốc của tôi khiến khóe miệng hắn run rẩy, vỗ vỗ một chút lên cái áo blouse bẩn kia rồi dẫn tôi ra khỏi lều.

Bây giờ chúng tôi đang ở ngoại thành vùng núi phía tây Hồ Nam, cách chỗ quân tiên phong liều chết mấy chục km.

Cho nên cơ bản nơi này ngập tràn bầu không khí yên bình, khắp nơi đều là tang thi dị năng với cơ thể teo hơn một chút so với cong người, và một vài tang thi hậu cần cấp 0.

Lều của Nhạc Văn cách tôi không xa, đi bộ vài phút là tới.

Khi tôi và Vương Trị Côn vén rèm đi vào, anh đang tranh cãi gay gắt với một tang thi trung niên mảnh khảnh.

Khi nghe thấy tiếng động, anh quay đầu, chết lặng nhìn tôi.

Thấy ánh mắt của tôi và Nhạc Văn bùng lên tia lửa, Vương Trị Côn nhanh chóng kéo tang thi gầy gò kia đi.

Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên mép giường nhìn anh, nửa thân dưới của anh đã bị cắt lìa khỏi cơ thể, nửa thân trên đã ngừng xu hướng thối rữa, có thể nhận ra một số đặc điềm khác với lúc còn cấp 0, nhưng nửa người dưới không có dấu hiệu kích hoạt virus Ebola II nên vẫn bị thối rữa như trước.

Nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của tôi, Nhạc Văn không nhịn được cười.

“Được rồi, anh chưa có chết, người đẹp còn không nhanh chóng nhào lên dâng cho anh một nụ hôn.”

“Hôn cái đầu anh.” Tôi đập cho anh một cái: “Bọn họ có nói nửa người dưới của anh thế nào không?”

“Không biết, bọn họ nói chưa nhìn thấy trường hợp nào mà bị cắt đứt nửa người rồi còn thức tỉnh dị năng..cho nên bọn họ cứ để như thế xem có dính liền lại được không.”

Tôi có chút lo sợ sờ lên chỗ vết đứt nửa người trên dưới của anh: “Không biết có gì có thể gắn lại được …”

Một chút ánh sáng trắng yếu ớt hiện ra từ tay tôi, bị vết thương của Nhạc Văn hút vào, tôi trợn mắt nhìn chỗ da xuất hiện chỗ miệng vết thương kia.

“Sao vậy?” Nhạc Văn nghi hoặc nhìn ánh mắt trợn trừng của tôi.

“Vương Trị Côn…!!!” Tôi gào giọng gọi người bên ngoài lều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play