Hiểu Thanh Hoan (Một Sớm Mai)

Chương 79


3 năm

trướctiếp

Quan dịch không như những nơi khác, buổi tối không cần phải tắt đèn.

Hạ Lưu Vân bí mật mà đến, dùng giấy tờ của bộ khoái An Khánh phủ, cho nên không ở được phòng chữ Thiên. Ông ta cũng không chê, nhận chìa khóa phòng chữ Địa rồi đi sắp xếp.

Sau nửa canh giờ, cửa phòng bị người đẩy ra. Tùy tùng của ông ta bưng một thực hạp tới, quỳ xuống cạnh đó.

"Điều kiện đơn sơ, mong chủ nhân chịu đựng."

Hạ Lưu Vân đã thay áo khoác, đang ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, nhắm mắt đọc kinh, nghe vậy thì mở mắt ra nói: "Có gì mà phải chịu đựng, Phật viết, chúng sinh đều khổ, sao đến ta lại không chịu khổ được?"

Bên ngoài, trời mưa càng nặng, trong phòng đốt đàn hương thượng phẩm, mùi hương nồng nàn, xua tan mùi mưa ẩm ướt bên ngoài, khiến căn phòng chỉ còn lại mộc hương.

"Chủ nhân nói phải." Người đàn ông nọ mở thực hạp ra, bày ra mấy cái đĩa nhỏ, đều là những món chay trông rất ngon mắt, còn nóng hôi hổi: "Bôn ba một ngày, chủ nhân ăn một chút gì đi."

"Cứ bảy đó trước đi." Hạ Lưu Vân tiếp tục nhắm mắt, nắn Phật châu trong tay: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Phía Tam điện hạ không có tin tức gì, người nhà họ Tạ nhanh nhất cũng phải tám, mười ngày nữa mới có thể đến Kinh thành. Bình Giang thành được Giang Hiểu Hàn trông coi rất nghiêm cho nên tin tức có chút ngưng trệ." Nam nhân dừng một chút, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc: "Chỉ là, người tên Tạ Giác này không như trong lời đồn. Tuổi tác không quá lớn, lại có thể giữ được bình tĩnh, mấy ngày rồi vẫn chưa thấy làm loạn."

"Ngươi nghĩ quá mức phức tạp." Hạ Lưu Vân cười khẽ: "E là Giang Hiểu Hàn đã đè tin tức này xuống, vốn không để cho Tạ Giác biết."

"Nhưng sớm muộn gì Tạ Giác cũng sẽ nghe tin." Nam nhân không rõ: "Đến lúc đó, nếu Giang Hiểu Hàn vẫn đối với Tạ Giác như vậy, nói không chừng còn mất đi tiên cơ."

"Thôi, chuyện sau này, ai có thể nói chính xác." Hạ Lưu Vân nói: "Không chừng khi đó Giang đại nhân đã một bước lên mây, đâu cần nghiêm túc trả lời một đứa con của tội thần."

Nói rồi, Hạ Lưu Vân xuống giường, ngồi bên bàn, đưa tay về phía tùy tùng: "Đồ."

Tùy tùng của ông ta cũng nhanh nhạy, vội xoay người lại, từ trong bao quần áo, lấy ra một hộp gỗ bảy, tám tấc đưa tới trong tay Hạ Lưu Vân. Hạ Lưu Vân mở khóa đồng, lấy ra mấy quyển sách mỏng.

___ Chính là sổ sách lấy từ chỗ Ôn Túy.

"Nói đến nói đi, chúng ta còn phải cảm tạ Ôn đại nhân đã đưa cho một nhược điểm lớn thế này. Đừng nói Ninh Dục là Hoàng tử, cho dù hắn có là Thái tử, chỉ sợ cũng sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền." Tâm tình Hạ Lưu Vân rất tốt, vuốt ve bìa sách màu chàm: "Hầy, nếu không nhờ Ôn đại nhân, sợ là tranh giành ngôi vị còn phải kéo dài thêm. Ngày sau, Điện hạ lên ngôi, có lẽ ta phải dâng thư tay, xin cho Ôn đại nhân cái công lao."

"Đại nhân không sợ Giang Hiểu Hàn không chịu bị điều khiển sao?" Tùy tùng cẩn thận hỏi: "Xem tình hình hôm nay, hắn tựa hồ rất không vừa ý đối với Điện hạ."

"Giang Hiểu Hàn không phải có chịu hay không, hắn nhất định sẽ không chịu bị điều khiển." Hạ Lưu Vân đặt lại sách vào hộp gỗ: "Ta hiểu hắn, người tên Giang Hiểu Hàn này, tuy nói là làm việc quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thực ra còn có một khuyết điểm đòi mạng ___ Hắn quá mức cẩn thận. Đa nghi là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ vì vậy mà vô duyên vô cớ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Giang Hiểu Hàn chỉ muốn chờ hai vị Điện hạ trong Kinh ngao cò tranh nhau, lại không biết, Ninh Dục đã không còn đường sống."

Hạ Lưu Vân cài khóa đồng, cẩn thận vuốt ve thân hộp, như là đang nhìn mối chân ái đời mình: "Giang Hiểu Hàn muốn trì hoãn ta, nhưng không ngờ chính ta lại muốn trì hoãn hắn, kéo chân hắn ở Bình Giang mà thôi. Chờ Tạ Vĩnh Minh đến Kinh thành, lo chuyện của ông ta xong, lại thuận thế dùng Ôn Túy đẩy đổ Ninh Dục, tình thế đã định. Giang Hiểu Hàn không thể không cúi đầu về phía Điện hạ."

"Đại nhân suy nghĩ cặn kẽ." Tùy tùng nói: "Vậy còn những sổ sách này, không biết ngài có muốn sớm đưa đến tay Điện hạ, sớm ngày sắp xếp?"

"A..." Hạ Lưu Vân như là nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười, ông ta chỉ chỉ về phía tùy tùng, lắc đầu cười: "Giang Hiểu Hàn thân là Tả tướng, nếu hắn lấy lòng Điện hạ, vậy thì ngài ấy cũng phải nể mặt hắn ba phần. Thế nhưng, từ cổ chí kim, lại có ai muốn làm kẻ dưới đây?"

Hạ Lưu Vân có tính toán của chính mình, rất nhiều người cả đời cũng không gặp được cơ hội một bước lên trời thế này, hiện nay ông trời mở mắt, cơ hội này bỗng dưng rơi lên đầu Hạ Lưu Vân, nếu như đến vậy mà ông ta còn không nắm bắt được, vậy thì đáng đời bị Giang Hiểu Hàn đạp lên.

Hạ Lưu Vân dường như thấy được hình ảnh mình đăng các làm tướng sau này. Có câu, thiên ý trêu ngươi, có người từ nhỏ đã quang mang vạn trượng thì làm sao, còn không bằng ông ta mắt sáng như đuốc, ngay từ đầu đã chọn đúng đường.

"Ta đây coi trọng chữ hiếu." Hạ Lưu Vân tỏ vẻ thương xót: "Chọn cơ hội thích hợp, nói chuyện của Tạ gia cho Tạ tiểu công tử đi. Dù gì cũng phải nếm trải chút sự đời, miễn cho sau này khỏi hối hận."

Trong lò hương, đàn hương bị đốt cháy, tạo thành khói trắng lượn lờ trong không khí, Hạ Lưu Vân cụp mắt, lần từng hạt Phật châu, lẩm nhẩm Kim Cang kinh.

Ông ta có một khuôn mặt chính trực, nhìn qua chỉ là một người trung niên bình thường. Nhưng ai có thể ngờ được, mạch máu long tử lại đang nằm tại gian phòng nhỏ này, trong tay của người trung niên mặt mày hiền hòa kia.

Bên ngoài, trời vẫn mưa không ngừng, còn có xu hướng càng lúc càng lớn. Giang Lăng bị tiếng sấm đánh thức, sợ đến phát khóc. Tiểu nha hoàn trực đêm cũng hết cách, đành phải bế Giang Lăng đến chính viện. Giang Hiểu Hàn phải dỗ nửa canh giờ, cô bé mới ngủ lại.

Trời mưa quá lớn, Giang Lăng lại quá nhỏ, chỉ đi vài bước bên ngoài cũng có thể bị cảm lạnh, bèn để cô bé ngủ lại phòng bên của Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn dỗ xong đứa nhỏ thì cũng hết buồn ngủ, không thể lập tức ngủ luôn được. Buổi chiều Nhan Thanh vừa luyện khí, cũng không thấy buồn ngủ, bèn cùng ngồi trên giường trò chuyện với Giang Hiểu Hàn, cũng để chờ tin tức từ Lạc Tùy Phong.

Không phải Giang Hiểu Hàn không cho người nghỉ ngơi, chỉ là Lạc Tùy Phong không quen trên người có chuyện, cho nên Giang Hiểu Hàn cũng đành theo hắn.

Tiếng sấm rền rĩ, nước mưa dội ướt mặt đất, hàn ý theo cửa sổ lẻn vào phòng. Giang Hiểu Hàn như không xương mà tựa gối mềm, tay thì bóc hạt dưa.

Không biết hắn lấy từ đâu ra một cái lò nhỏ, lúc này dùng để hâm rượu. Hắn xưa nay đều biết hưởng thụ, trên lò là rượu gạo hoa quế thượng hạng, dịch rượu sôi lên theo nhiệt độ của ánh lửa, vang lên tiếng xifxif.

Rõ là trời mới qua thu, mà giờ hắn đã nhàn hạ thắp lò lửa rồi.

Mùi hoa quế say lòng người tỏa ra, Giang Hiểu Hàn liếc nhìn Nhan Thanh, thấy y vẫn tĩnh tọa, bèn ném hạt dưa, chậm rãi đưa tay đến nắp bình gốm.

Nhan Thanh vội ho một tiếng.

Tay gần đến nắp bình của Giang Hiểu Hàn bỗng chuyển hướng, nắm tay cầm, xoay xoay chỉnh chỉnh một chút, mồm thì lầm bầm: "Lửa sao lại hun không tới bình thế này."

Hắn luôn thích làm ra vẻ, Nhan Thanh kéo lò nhỏ về trước người mình rồi đẩy một cái cốc khác về phía hắn.

"Huynh uống trà." Nhan Thanh nói chắc nịch.

"Được được được, uống trà." Giang Hiểu Hàn bật cười: "Dáng vẻ này của A Thanh, thật giống như nhóm đồng nghiệp cứ hơi tí là muốn dưỡng sinh trong Nội Các của ta."

Nhan Thanh đương nhiên nghe hiểu hắn quanh co lòng vòng thế để trêu mình, mà mắt cũng không nhìn, rất kiên quyết chiếm dụng bình rượu gạo: "Không có thương lượng, huynh đã nhiều năm lao lực, thân thể đã bắt đầu suy yếu, nếu không điều dưỡng cho tốt, sau này già rồi, huynh tự chịu."

Giang Hiểu Hàn tự biết đuối lý, không khỏi tặc lưỡi.

Hắn chỉ vì lạnh mà hắt xì hai cái, thế mà đã bị Nhan Thanh bắt mạch. Giang đại nhân đáng thương chưa kịp làm gì, vừa hun rượu xong đã không được đụng.

Giang đại nhân cảm thấy lo ngại sâu sắc cho địa vị của mình, không khỏi vừa thở dài vừa bóc hạt dưa.

Nhan Thanh giương mắt nhìn hắn: "Huynh buồn cái gì?"

"Không có, ta đang mừng thầm." Giang Hiểu Hàn cho hạt dưa vào miệng, híp mắt cười, đưa tay cầm cốc trà: "Mừng vì A Thanh đã quyết định ở cùng ta cả đời, cho đến khi già."

Nhan Thanh bị hắn nói đến đỏ tai: "...Uống trà của huynh đi."

Giang Hiểu Hàn biết da mặt y mỏng, cũng không nhìn y nữa mà híp mắt cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nhãn lực của hắn tốt, dù cho bên ngoài có tối om, hắn cũng có thể nhìn thấy giọt mưa rơi xuống.

Mùi vị của thuốc trà trước sau như một, mùi thơm của bách tử nhân quẩn quanh đầu lưỡi, thật lâu không tiêu tan.

Từ khi biết Nhan Thanh còn dựa vào mùi thơm của bách tử nhân mà phát hiện ra hành động của hắn, Giang Hiểu Hàn lại nổi lên chút tâm tư khác đối với loại thuốc này.

Giang Hiểu Hàn đặt chén trà xuống: "Nhắc đến thì, thuốc này dùng tốt như vậy, đã có tên chưa?"

"Không có." Nhan Thanh lắc đầu: "Vốn là phương thuốc tiện tay viết ra trên núi, vẫn chưa đặt tên."

"Ồ..."

Nhan Thanh thấy hắn đăm chiêu, bèn nói: "Thuốc này chỉ huynh có, không bằng huynh lấy tên đi."

"Thuốc dùng để an thần... Vậy không bằng, gọi là triêu tịch (sớm chiều) đi." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Nhật nguyệt mãi luân phiên, mỗi năm luôn hạnh phúc."(*)

Nhan Thanh ngẩn ra.

Lời này là câu chúc phúc mà Ôn bà bà từng nói với hai người trước đây. Lúc ấy, bà lão hiền lành nọ đã quấn chỉ đỏ quanh cổ tay họ, nói ra một câu như thế.

___ Giang Hiểu Hàn còn nhớ.

Lời chúc phúc thuận miệng nói ra ấy, đã qua đi lâu như vậy, lại trở thành mong muốn trong lòng của Giang Hiểu Hàn.

Nhật nguyệt mãi luân phiên.

Xưa nay Giang Hiểu Hàn luôn có nhiều mưu kế, bình thường hay làm bộ công tử có nhiều kinh nghiệm phong nguyệt, nhưng nhắc tới tiếng lòng thì lại ngại, nhất định phải quanh co lòng vòng một hồi.

Nhan Thanh chưa nghe hiểu hết tâm ý của Giang Hiểu Hàn ___ thuốc "sớm chiều" dùng để đưa hắn vào giấc ngủ say, nhưng Giang Hiểu Hàn vẫn chưa thỏa mãn. Hắn muốn sau này, vào mỗi lần an giấc thức dậy, đều có thể thấy Nhan Thanh bên cạnh.

Ánh mắt Nhan Thanh dịu dàng, nhẹ cong khóe môi, như là nuông chiều, trịnh trọng nói: "Được."

Giang Hiểu Hàn hài lòng, dựa vào gối, tiếp tục bóc hạt dưa của hắn, vừa quay đầu đã thấy một bóng người đi tới.

Lạc Tùy Phong đang cầm thứ gì đó, nhìn xung quanh một lát, thấy chỗ bọn họ vẫn sáng đèn, bèn ung dung bước sang.

___

(*) Tên thuốc là "triêu tịch", trong câu kia cũng có một chữ "triêu" (gốc là "nhật nhật nguyệt nguyệt triêu tương đối". Tên thuốc còn mang nghĩa "luôn luôn" nữa (cũng là để chỉ luôn cụm "nhật nhật nguyệt nguyệt" = sớm chiều), mà câu kia lại mang nghĩa "ngày ngày vui vẻ", nên chắc ý muốn nói là thuốc mang đến "ngày tháng yên bình" á. Chắc liên hệ với nhau là như thế ;((((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp