Trong chẩn đường, Nhậm Bình Sinh gỡ ngân châm xuống, để lại vào bao rồi cuốn lại.

“Có thể tỉnh, lại không tiếp tục sốt, chính là tốt hơn nửa rồi.” Nhậm Bình Sinh nói: “Mấy ngày nay chú ý điều dưỡng là được, ăn chút thức ăn lỏng có dinh dưỡng.”

Nhan Thanh vừa chỉnh lại y phục vừa nói: “Đa tạ tiền bối.”

“Không cần cảm ơn ta. Trước đây, ta từng mượn tên tuổi của Côn Luân các ngươi, hiện tại coi như trả nhân tình.” Nhậm Bình Sinh còn nói: “Nếu thời tiết tốt, đợi đến khi có khí lực rồi, ngươi có thể ra ngoài đi dạo một chút. Túm lại là đừng mãi ở trong phòng ủ rũ, sợ là sẽ càng mệt người.”

Nhan Thanh đáp: “Vâng.”

Nhậm Bình Sinh thu xong đồ vật, đứng dậy: “Được rồi, ta không có nhiều dặn dò gì. Mấy ngày nay thằng nhóc Giang gia cũng chăm sóc ngươi rất tốt.”

Nhan Thanh định xuống giường tiễn Nhậm Bình Sinh, lại bị đối phương đè vai cho ngồi lại về giường. Nhậm Bình Sinh nhìn thì như tuổi đã cao, thế nhưng lực tay lại vô cùng lớn, Nhan Thanh tránh không được.

Kéo dài một chốc như vậy, Nhậm Bình Sinh thu tay về, cười híp mắt vuốt râu mép, quay đầu rời đi.

Ông vừa ra ngoài, bên cửa đã thò ra một cái đầu xù nhỏ.

“Tiên sinh.” Cậu bé con bám bên cửa nhìn y: “Ngài tỉnh rồi sao?”

Nhan Thanh sững sờ. Y còn nhớ, trước khi sinh bệnh, y quả thật đã đáp ứng cho cậu bé này một chỗ đặt chân. Đáng tiếc là sau đó thì bệnh đến quá mức đột ngột, y không kịp nói cho người khác chuyện này. Y vốn tưởng cậu bé sớm đã đi tìm một con đường sống khác, thật không ngờ sau khi tỉnh lại mà vẫn có thể gặp lại nhóc ta.

Y phục cũ kĩ vá chằng vá đụp trên người cậu nhóc đã không còn, tuy rằng đồ đang mặc không tính là tinh xảo gì, nhưng vải vóc sạch sẽ, không còn vẻ chật vật như trước đây. Sắc mặt nhóc cũng có vẻ hồng hào hơn trước đây mấy phần, vóc người vốn nhỏ gầy có vẻ đã lớn hơn một chút, xem ra mấy ngày qua trải qua không tồi.

“Tiên sinh.” Cậu bé chớp chớp mắt, chờ mong nhìn y: “Ngài còn nhớ con không ạ?”

Khái niệm thời gian của trẻ con kém xa người lớn. Nhan Thanh mới chỉ nằm mười ngày, nhưng đối với cậu nhóc thì đã như qua rất lâu rồi. Nhóc ta không khỏi lo lắng rằng đối phương có lẽ sẽ quên đi ước định giữa hai người.

Mà cái này cũng không tính là ước định, chỉ là lời thuận miệng nói ra mà thôi. Nghĩ đến đây, vẻ mặt cậu nhóc không khỏi ỉu xìu.

Cũng may Nhan Thanh là người giữ chữ tín.

“Đương nhiên là nhớ.” Nhan Thanh tựa ở đầu giường: “Ta nói muốn dạy con cách nhận biết các loại thuốc.”

“Vâng.” Cậu nhóc thấy y chưa quên, vui vẻ gật đầu: “Trí nhớ của tiên sinh thật tốt.”

“Vậy còn đứng ở cửa làm gì?” Nhan Thanh vẫy vẫy tay với đứa nhỏ: “Vào đây.”

Nhan Thanh đã ngủ được một giấc dài, sau khi tỉnh lại cũng khó ngủ thêm. Hôm qua khiến Giang Hiểu Hàn ngủ xong, phát hiện đầu giường có một quyển sách thuốc, lúc này đúng lúc có thể dùng.

Cậu bé bước từng bước nhỏ qua bậc cửa, lạch bạch nhào tới nằm nhoài bên mép giường, mở lớn mắt nhìn y: “Nhưng mà Giang đại nhân dặn con phải để tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, con không được làm phiền ngài.”

Nói thì là vậy, nhưng cậu nhóc vẫn bám bên giường nhìn Nhan Thanh, câu “con muốn học” suýt nữa đã rơi ra khỏi mắt nhóc.

“Không sợ.” Nhan Thanh khẽ mỉm cười: “Huynh ấy nghe ta.”

Tính tình y trước giờ lãnh đạm, rất hiếm khi cười, lần này lại khiến cậu bé sửng sốt, nhóc ta gật đầu, lắp bắp khen: “Tiên… Tiên sinh, ngài cười lên thật đẹp.”

Không biết có phải vì đang nhớ đến bộ dáng tủi thân của Giang Hiểu Hàn hay không, Nhan Thanh chẳng những không cảm thấy không dễ chịu, trái lại còn cười tươi hơn.

“Lại đây.” Y mở sách thuốc, chỉ cho cậu bé xem: “Con có biết chữ không?”

Khiến Nhan Thanh bất ngờ chính là, tuy cậu bé biết không nhiều chữ, nhưng vẫn có thể khó khăn hiểu hơn nửa dưới sự giảng dạy của Nhan Thanh.

Quyển sách này không có hình minh họa, phần nhiều là văn tự khó, Nhan Thanh kiên trì nói hơn nửa buổi chiều, cậu bé cũng chỉ có thể nhớ kỹ hai trang.

Nhan Thanh uống vài ngụm nước, chỉ chỉ trang sách: “Địa hoàng, đương quy, bán hạ, bạch thuật, hình dạng và mùi của bốn loại thuốc này, con đã nhớ kỹ chưa?”

Cậu nhóc nhìn trang sách chằm chằm, lẩm bẩm những nội dung Nhan Thanh vừa giảng, tựa hồ sợ mình nhớ chậm quá, bị Nhan Thanh ghét bỏ.

Nhan Thanh tiện tay dùng khăn lau mồ hôi trên trán nhóc: “Con còn nhỏ, học chậm một chút cũng không sao, nhưng mặt chữ thì vẫn cần nhớ.”

Cậu bé gật đầu cái rụp: “Dạ!”

Nhan Thanh khép sách lại: “Ta quên chưa hỏi, con có tên sao?”

Cậu bé đáp: “Cha gọi con là Tiểu Bảo.”

Nhan Thanh gật đầu. Cậu bé nhìn sắc mặt y, lại cầm quyển sách: “Tiên sinh, con có thể lấy sách này về xem không ạ?”

Nhóc như sợ Nhan Thanh từ chối, lại vội vàng nói thêm: “Con sẽ giữ cẩn thận, không làm hỏng đâu ạ.”

“Cầm đi.” Nhan Thanh đưa sách cho bé: “Con cũng cần học chữ, cứ chép lại sách này… Giấy mực thì hỏi xin Giang Hiểu Hàn là được, huynh ấy hẳn sẽ có.”

Nhắc đến Giang Hiểu, Nhan Thanh chợt nhớ, hình như hắn đi ra ngoài từ sáng, giờ vẫn chưa về.

Nghĩ vậy, Nhan Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài đã lặn xuống phía tây, đã qua giờ thân rồi.

“Tiểu Bảo.” Nhan Thanh hỏi: “Con có biết Giang Hiểu Hàn đi đâu không?”

“Dạ, buổi sáng Giang đại nhân chỉ nói là phải ra ngoài một chuyến, lâu nhất hai canh giờ có thể trở về.” Tiểu Bảo nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghiêng đầu mờ mịt nói: “Phải ha… Ngài ấy sớm nên về rồi, sao vẫn chưa gặp nhỉ.”

Kỳ thực Giang Hiểu Hàn đã sớm về thôn Lưu gia.

Hắn dắt ngựa đứng ngoài cửa chẩn đường một lúc, không hiểu sao lại không đi vào. Buộc ngựa trước cửa, hắn bắt đầu đi dạo lòng vòng trong thôn.

Giang Hiểu Hàn đã thu được tin tức về Lạc Tùy Phong và thư từ trong Kinh. Thư từ Kinh thành gửi đến nói thân thể Ninh Tông Nguyên ngày càng sa sút, đã được đưa đến phủ Cung Thân vương, tạm thời do Ninh Hoài Cẩn chăm sóc.

Mặc dù Ninh Tông Nguyên không ra ý chỉ, nhưng trong Kinh đều truyền đi là, e rằng Ninh Diễn vì sợ hai vị Điện hạ còn lại, không chừng mấy ngày nữa cũng sẽ trở thành người dưới danh nghĩa của Ninh Hoài Cẩn, đi làm con trai người ta.

Ninh Hoài Cẩn là con nhỏ nhất của huynh đệ ruột của Tiên đế, mặc dù được phong Thân vương, nhưng năm nay mới chỉ mười bảy, chưa cập quan, để cậu ta dẫn theo Ninh Diễn năm tuổi, nhìn thế nào cũng là chuyện hoang đường.

Trong thư thậm chí còn nói rõ, lúc này trong ngoài Kinh thành đều là do hai vị Hoàng tử quản, Ninh Tông Nguyên dẫn Ninh Diễn đi, sợ rằng cũng là bất đắc dĩ.

Nhưng Giang Hiểu Hàn luôn cảm thấy không đúng.

Coi như Ninh Dục có là một kẻ đa nghi, nhưng Ninh Diễn năm nay còn chưa tổ chức sinh nhật năm tuổi, đâu thể có lực lượng gì. Thêm nữa, bệnh tình của Ninh Tông Nguyên cũng thật kỳ lạ. Trước khi hắn rời Kinh, ông còn chưa đổ bệnh nặng, mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, sao đã trầm trọng đến vậy?

Cái khác không nói, nếu Ninh Tông Nguyên sớm phát hiện ra bệnh nặng như vậy, chắc chắn sẽ không để hắn rời Kinh. Dù cho Giang Hiểu Hàn hắn không hề làm gì, chỉ cần là ở triều đình, hắn chính là con át chủ bài của Ninh Tông Nguyên.

Nếu nói là Ninh Tranh cùng Ninh Dục vì ngôi vị Hoàng đế mà giở trò trên người Ninh Tông Nguyên, Giang Hiểu Hàn cũng không tin. Cái khác không nói, ảnh vệ cùng cận vệ Thiên tử dù thế nào cũng không thể bị người ngoài thu mua, nếu ai dám có chủ ý, dù là thân phận ngàn vàng thì cũng có thể bị xử chết ngay lập tức.

Vì lẽ đó, Giang Hiểu Hàn luôn có dự cảm, việc này có nhiều điểm kỳ lạ, không hề đơn giản như bề ngoài.

Ngoài ra, Giang Hiểu Hàn còn có chút không biết phải trở về đối mặt với Nhan Thanh thế nào.

Từ đêm qua đến sáng nay, hắn luôn cảm thấy như đang ở trong một giấc mộng đẹp, nói không chừng chỉ đâm là sẽ rách. Cũng không phải hắn không tin Nhan Thanh, cảm thấy y là kiểu người lật lọng. Mà vì hắn cảm thấy, một người như Nhan Thanh, chỉ có bậc nhân tài tấm lòng rộng mở, tốt nhất thế gian mới có thể xứng với y.

_ Chứ không phải một kẻ chỉ có thể núp trong tối âm mưu trù tính, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn như hắn.

Tay hắn dù không dính máu, nhưng cũng không biết đã có bao nhiêu người phải chịu thiệt vì hắn.

Vừa nghĩ vậy, Giang Hiểu Hàn đã cảm thấy mình thật đê hèn _ Hắn lưu luyến Nhan Thanh, cũng tham muốn sự dịu dàng mà Nhan Thanh chỉ dành cho mình hắn, đến nỗi hắn không dám nói cho Nhan Thanh biết mình đã từng làm việc như thế nào, cũng không dám cho y thấy con người thật của bản thân. Thật giống như, chỉ cần Nhan Thanh tiếp tục không biết, hắn có thể cứ như vậy mà lừa mình dối người, độc chiếm Nhan Thanh vậy.

Giang Hiểu Hàn mất tập trung đi dạo trong thôn, cũng không biết là đến nơi nào, tâm trạng có chút không ổn, rồi lại cảm thấy có gì đó đang bám vào bắp chân hắn.

Hắn cúi đầu mới phát hiện là một đứa nhỏ không biết chạy ra từ đâu.

Bé gái còn chưa cao tới đầu gối hắn, ôm chặt bắp chân hắn không chịu buông tay. Giang Hiểu Hàn hơi động động chân, bé gái lại níu vạt áo, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn.

Giang Hiểu Hàn cảm thấy bật cười, chưa kịp nói gì, chỉ thấy nhóc con này bỗng dẩu miệng, bắt đầu gào khóc.

“Cha___”

Giang Hiểu Hàn: “…”

Gì đây?

Giang đại nhân lâm vào hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play