Họ không bao giờ ngờ rằng, trên đời này có người bế được Hoắc Giai Minh chạy thẳng một mạch từ bệnh viện tới khu ngoại ô.

Thể lực thế này chắc chắn có thể khiến bất kỳ vận động viên chuyên nghiệp nào phải vã mồ hôi.

Đương nhiên, cho dù Hoắc Giai Minh không phải dạng người quá béo, nhưng phải vác tải trọng hơn năm mươi cân chạy mười mấy ki-lô-mét thì dù là Đường Thế Minh cũng mệt bở hơi tai.

Khi đến trước xe của Hoắc Khải, anh ta vã mồ hôi như tắm.

Nhét người vào xe rồi, Hoắc Khải khẽ gật đầu với Đường Thế Minh: “Đợi tôi quay về rồi tính tiếp”.

Nếu phải nói, chắc chắn là những câu cảm ơn, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để cảm ơn.

Đường Thế Minh cũng không muốn nhanh chóng lấy được thứ gì từ chỗ anh, khẽ gật đầu rồi nói: “Tôi sẽ chuyển lời tới họ, sau khi bố trí ổn thỏa cho họ, tôi sẽ đi tìm cậu”.

Mấy người trong gia tộc cũng cần được Đường Thế Minh đưa về, thế nên Đường Thế Minh không thể rời khỏi thành phố này cùng Hoắc Khải ngay bây giờ được.

Quan trọng nhất là, Hoắc Khải lo sợ nhà họ Hoắc sẽ ra tay với Ninh Thần.

Ninh Thần đã được Đổng Thiên Thanh bảo vệ, nhưng bố mẹ vợ anh thì không ai ngó ngàng tới.

Thế nên, Đường Thế Minh phải bảo vệ hai vợ chồng Ninh Quốc Tường và Đặng Tuấn Mai vài ngày, đợi khi đội ngũ tinh anh của Hoắc Khải đến đây tiếp quản, anh ta mới ra nước ngoài tìm Hoắc Khải.

Không có bất kỳ câu nào thừa thãi, anh đóng cửa xe, chiếc xe nhanh chóng lao về một thành phố khác.

Trong xe, rất nhiều y bác sĩ hàng đầu đang bận rộn cung cấp hệ thống duy trì tình mạng cho Hoắc Giai Minh.

Nếu không, với một miếng thịt nát bấy to đùng ngay trước ngực, Hoắc Giai Minh không thể nào gắng gượng được lâu thế.

Nhìn Hoắc Giai Minh yếu ớt đến mức dường như có thể chết ngay bất cứ lúc nào, sắc mặt Hoắc Khải sa sầm. Tuy rằng nhờ vào sức mạnh từ gia tộc của Đường Thế Minh mà cướp được Hoắc Giai Minh về đây.

Nhưng nếu Hoắc Trạch Minh không ngăn cản, chắc hẳn bây giờ họ đã tới công ty con ở nước ngoài rồi.

Hoắc Trạch Minh căm phẫn và thù hận Hoắc Khải vô cùng, mà Hoắc Khải cũng cực kỳ oán hận chú nhỏ của mình.

Rõ ràng ông ta biết bệnh viện không thể cứu được Hoắc Giai Minh, tại sao còn bắt cậu ta chờ chết ở đó?

Chú nhỏ... đúng là hoàn toàn khác lúc trước rồi, máu lạnh và vô tình đến cực điểm.

Qua vài tiếng đồng hồ, chiếc xe chạy tới sân bay của một thành phố khác, check-in lên chuyến bay quốc tế đúng giờ.

Khi máy bay cất cánh khỏi đường băng, đi ra khỏi biên giới, nhà họ Hoắc cuối cùng cũng tìm được tung tích của Hoắc Giai Minh.

“Cậu chủ Giai Minh để lại thông tin cá nhân trên một chuyến bay quốc tế, nhưng hãng bay này nổi tiếng khó chơi, chắc sẽ không nghe theo yêu cầu của bên quản lý hàng không đâu”, người điều tra lộ vẻ khó xử.

Hoắc Trạch Minh cũng có mặt tại đó, khi nghe được đáp án này, ông ta không nói gì.

Nhưng người đàn ông trung niên phụ trách chỉ huy tổng thể thì không thể không lên tiếng.

Ông ta bước tới trước mặt Hoắc Trạch Minh, cúi đầu nói: “Chủ tịch, có lẽ không ngăn lại được, nhưng tôi sẽ điều động lực lượng ở nước ngoài, thử xem...”

“Ở trong nước mà ông còn không ngăn được chúng nó, ông làm được điều đó ở nước ngoài không?”, Hoắc Trạch Minh ngẩng đầu nhìn ông ta, đột nhiên cầm cái gạt tàn trên bàn lên đập mạnh vào đầu ông ta.

Đầu của người đàn ông kia lập tức rách da, máu me không ngừng chảy xuống, nhưng ông ta không dám trách né, càng không dám kêu đau.

Hoắc Trạch Minh đập cái gạt tàn rướm máu lên đùi ông ta, mắng rằng: “Vô dụng! Một đám vô dụng! Nếu Giai Minh gặp vấn đề gì, không một ai trong số chúng mày chạy nổi đâu!”

Âm thanh phẫn nộ của ông ta cực kỳ chói lói trong căn phòng này, tất cả mọi người cúi đầu, toàn thân run rẩy.

Lòng họ sầu khổ, mồm miệng cũng đắng chát, nhưng có thể làm gì được đây?

Đám người Đường Thế Minh thực sự quá giỏi, tính đến giờ vẫn còn quá nửa số thành viên của đội bảo vệ đang nằm trong bệnh viện.

Cao thủ võ thuật thực thụ mà ra tay là chết dở rồi, cho dù Đường Thế Minh không lấy mạng họ, nhưng bất kỳ động tác nào cũng đủ cho người ta nằm bất động nửa năm trời.

Tổn thất bao nhiêu người nhưng vẫn không làm xong việc, vừa thua về người vừa thua về thế trận, đúng là hết lời để nói.

Sau mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế.

Hoắc Khải không đưa Hoắc Giai Minh tới công ty VR bởi vì ở đó có người nhà họ Hoắc, nếu anh đi, chắc chắn họ sẽ không tiếp đãi khách sáo.

Anh cần đến kỹ thuật giao lưu bằng tiếp nhận sóng não, thế nên đưa thẳng Hoắc Giai Minh tới nơi mà Cổ Ngôn Tài đã chuẩn bị trước.

Sau khi xuống máy bay, đám bác sĩ chuyên nghiệp kia bị mời đi một cách khách sáo, người tiếp nhận chính là lực lượng bảo vệ mà Cổ Ngôn Tài chuẩn bị.

Sau khi đưa đón Hoắc Khải và Hoắc Giai Minh tới nơi ở, Cổ Ngôn Tài đã nhận được tin tức từ trước lập tức nghênh đón họ.

“Ông chủ!”, Cổ Ngôn Tài cất tiếng chào hỏi.

Hoắc Khải khẽ gật đầu và nói: “Vất vả cho anh rồi!”

“Việc nên làm thôi”, Cổ Ngôn Tài liếc mắt nhìn Hoắc Giai Minh và hỏi: “Đây là cậu ấy hả?”

“Đúng vậy, phương diện kỹ thuật chuẩn bị đến đâu rồi? Tỉ lệ thành công có đủ không?”, Hoắc Khải vừa ngồi vừa hỏi.

“Hai ngày nay chúng tôi đã thử nghiệm không dưới hai trăm lần, tỉ lệ thành công rơi vào khoảng 99%, chỉ có một lần thất bại, lần ấy đột nhiên thoát ra giữa chừng, tôi nghi ngờ nguồn cung cấp điện của thiết bị không được ổn định, do nhiễu điện từ nên gây ra hiện tượng này. Cụ thể thì vẫn đang tiến hành thử nghiệm mô phỏng BUG, sau khi thử nghiệm kết thúc mới xác định chắc được. Thế nên để đảm bảo an toàn, tôi không khuyến khích anh đích thân dùng thử loại kỹ thuật này”, Cổ Ngôn Tài nói.

Trước khi đến đây Hoắc Khải đã nói với anh ta rằng anh muốn đích thân dùng kỹ thuật này để kết nối với Hoắc Giai Minh, làm rõ xem buổi tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Cổ Ngôn Tài cho rằng tuy tỉ lệ thành công của loại kỹ thuật này rất cao, vẫn không phù hợp để Hoắc Khải dùng thở.

Bởi vì thân phận và địa vị của anh không tầm thường, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, cho dù xác suất rất nhỏ, cũng trở thành tai họa mà tất cả mọi người không thể chịu đựng nổi.

“Mạng sống của tôi là mạng sống mà mạng sống của người khác cũng là mạng sống. Vả lại cậu ấy là em tôi, tôi phải để tâm”, Hoắc Khải xua xua tay, ý bảo chuyện này không cần nói nhiều thêm nữa: “Mọi người tiếp tục chuẩn bị đi, xong thì bắt đầu luôn!”

“Vâng”, Cổ Ngôn Tài biết Hoắc Khải không phải dạng người thích nghe khuyên bảo, chuyện gì mà anh đã quyết định thì trước nay không thể nào thay đổi được.

Nếu Hoắc Khải kiên quyết như thế, vậy thì việc mà anh ta phải là giảm khả năng thất bại xuống mức thấp nhất!

Sau cùng, Cổ Ngôn Tài dẫn đường đưa Hoắc Khải xuyên qua căn phòng bí mật, đi thang máy xuống lòng đất, đến với độ sâu bảy mét dưới lòng đất.

Nơi này là không gian ngầm được chế tạo đặc thù, bốn xung quanh là đủ thứ dây điện, bên trên là lớp đất trộn xi măng kiên cố. Một khi đóng cửa ra vào, cho dù dùng đạn đạo cũng khó lòng làm nổ nơi này trong thời gian ngắn.

Thế nên, nơi này được ví là kiên cố như thành lũy bằng vàng, đừng nói đến nhà họ Hoắc, cho dù ông chủ sau lưng Hoắc Trạch Minh đến đây cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Cao thủ vô danh đang ngồi trước máy tính tiến hành kiểm tra về mặt kỹ thuật, anh ta cực kỳ chăm chú, cả khi Hoắc Khải đến cũng không phát hiện ra.

Đương nhiên, với tính cách của cao thủ vô danh, cho dù biết, anh ta cũng không nỡ bỏ dở công việc đang làm chỉ để chào hỏi đâu.

Đối với anh ta mà nói, tính chính xác của việc hoàn thành một đoạn mã lập trình mới là điều quan trọng nhất.

Tính cách này của anh ta cũng khiến Hoắc Khải tán thưởng nhất.

Chỉ khi dốc hết tinh thần mới có thể thực sự làm tốt được một việc, đồng thời làm đến mức xuất sắc nhất.

Từ xưa đến nay, những nhân vật thiên tài không phải là người có nhiều hơn người khác một cái đầu, chẳng qua họ cố chấp hơn, có thể thăm dò dến chân tướng của vấn đề mà người khác không đủ kiên nhẫn để thăm dò.

“Bên phía nhà họ Hoắc có động tĩnh gì không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Trước khi anh đến đây, dường như họ điều tra rất gắt gao, nhưng họ không xác định được hành tung của anh, cũng không biết dự định của anh, thế nên chỉ có thể chạy lung tung như con ruồi mất đầu”, Cổ Ngôn Tài trả lời.

“Không được coi thường nhà họ Hoắc, trong gia tộc này liên tục xuất hiện nhân tài, nếu quá coi thường họ, dễ chịu thiệt đấy”, Hoắc Khải nhắc nhở.

Nhà họ Hoắc trưởng thành đến mức độ như ngày hôm nay, đương nhiên công lao của Hoắc Khải, nhưng dù giỏi giang đến mức nào cũng chỉ là một cá nhân. Chiến lược của anh bắt buộc phải có người giỏi thi hành đi thi hành mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nhà họ Hoắc không thiếu những nhân tài dạng này, thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể phát triển mạnh mẽ đến như vậy.

Đội ngũ Thiên Cơ của Cổ Ngôn Tài là đội ngũ tinh anh do Hoắc Khải lựa chọn kỹ càng, không thua kém gì nhà họ Hoắc, cũng không thua kém bất kỳ đội ngũ đỉnh cao nào trên thế giới.

Nhưng mỗi một đội ngũ có thể trưởng thành được đều không thể coi thường, chênh lệch giữa đôi bên không phải quá lớn.

Sư tử vồ thỏ cũng phải gắng hết sức, nếu quá xem nhẹ sẽ biến thành cuộc đua rùa và thỏ.

“Tôi hiểu rồi!”, Cổ Ngôn Tài gật gật đầu.

Đúng lúc này, cao thủ vô danh gõ nút Enter cuối cùng, phấn khích nhảy cẫng lên: “Được rồi! Lần này chắc hẳn không sơ suất được nữa!”.

Hoắc Khải lập tức bước tới: “Vất vả cho anh rồi, có thể bắt đầu tiếp nhập sóng não được chưa?”

“Có thể rồi. Nhưng anh có chắc mình muốn đích thân dùng thử không?”, cao thủ vô danh nhìn anh và nói: “Bởi vì nguyên do thời gian gấp gáp nên kỹ thuật tiếp xúc sóng não vẫn chưa đạt đến mức độ hoàn hảo nhất. Đối với mức độ kích thích sóng não, nên lựa chọn theo khuyến nghị của chuyên gia y học và suy xét tới tỷ lê thành công cao nhất. Nói một cách tương đối, sẽ hơi đau một chút. Nếu có thêm một tuần, có thể giảm mức độ kích thích khi tiếp xúc sóng não đến mức giới hạn. Theo dự đoán của tôi, chắc sẽ chỉ như bị muỗi đốt một cái thôi, không quá đau đớn đáng kể”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play