Lý Minh Châu thấy số điện thoại đó thì huyệt Thái Dương liền đau, mà đầu cũng đau theo.

Với cái tính cách chó má của Lục Dao thì chưa đến đường cùng sẽ chưa chịu quay đầu, chả hiểu kiếm đâu ra nhiều năng lượng để hành hạ cô như thế không biết.

Cô bỏ qua tin nhắn, ngay sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.

“Này! Đừng giả chết! Tôi biết cậu đã đọc!”

Lý Minh Châu hừ một tiếng, thầm nghĩ tin nhắn đâu có chức năng báo đã đọc, Lục Dao chỉ lừa cô.

Điện thoại trong hộc bàn lại rung lên, Lý Minh Châu mắt điếc tai ngơ, một lòng đọc sách thánh hiền.

Tô Hiểu ngồi bàn sau bỗng kéo áo cô.

Lý Minh Châu quay đầu lại, thấy Tô Hiểu hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ.

Cô nhìn ra thì thấy Lục Dao đang cầm cây chổi của trường, nghênh ngang đứng ở cửa sau nhìn chằm chằm cô.

Lý Minh Châu rùng mình một cái, lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn lên bảng đen song trong lòng lại nổi sóng: Sao Lục Dao lại ở đây!

Cô ngồi nghiêm túc được một lát thì điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Lục Dao.

“Quay đầu lại, tôi gọi cậu đó!”

Lý Minh Châu lơ luôn.

“Tôi sẽ la lên đó.”

Lý Minh Châu vẫn lơ đẹp như cũ.

Một lúc lâu sau, Lục Dao cà lơ phất phơ đứng ở cửa sau, gào lên: “A Mị, cô giảng nhanh như thế ai mà nghe kịp chứ!”

Tiết này là tiết tiếng Anh của A Mị, vị giáo viên tiếng Anh này trừ việc dạy lớp Tự Nhiên thì học kỳ này còn bị phân cho lớp Nghệ Thuật, cô xem ngựa chết thành ngựa sống mà dạy, cố cứu vớt cái lớp ấy.

A Mị làm chủ nhiêm lớp, thật ra cũng chẳng cần giúp đỡ ai, chủ yếu phải đối phó với phụ huynh lớp Nghệ Thuật mà thôi.

Lục Dao đã lăn lộn dưới mắt cô cả nửa học kỳ, luôn coi trời bằng vung, vô cùng kiêu ngạo.

A Mị thét lên, “Lục Dao! Trò làm gì đó!”

“Dự thính, thám hiểm biển học, đừng nói cô không cho em nghe chứ, sao cô là giáo viên mà không có tâm gì hết vậy.” Lục Dao vừa nói vừa mang theo cái chổi đi vào lớp, xách cái ghế ở cuối lớp đến ngồi chễm chệ bên cạnh Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu đờ người ra.

Lục Dao tỉnh như ruồi kéo sách tiếng Anh của Lý Minh Châu qua, ra dấu bảo A Mị tiếp tục giảng bài, đừng để ý đến cậu.

“Em ngồi đây nghe, cô tiếp tục đi.”

Dáng vẻ của Lục Dao hệt như lãnh đạo xuống dự giờ.

A Mị cau mày, giận điếng người, “Lục Dao, trò đi ra ngay cho tôi, đi ra ngay!”

“Em không đi!” Lục Dao chống cằm cãi lại A Mị.

A Mị làm bộ la rầy hai câu rồi kệ xác cậu.

Vị tổ tông Lục Dao này không nghe lời ai, giáo viên bộ môn và chủ nhiệm lớp ai cũng hết cách, hơn nữa cậu có ô dù phía sau, nhiều giáo viên ăn lương nhà nước đều hơi ngán cậu, chỉ cần Lục Dao không làm gì quá đáng thì đa số họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lục Dao luôn dừng lại ở giới hạn mấy giáo viên chấp nhận được, nếu giáo viên muốn kiếm chuyện với cậu cũng không tìm thấy khuyết điểm nào lớn.

A Mị cảnh cáo Lục Dao, “Ồn ào là tôi đuổi ra ngoài đấy!”

Lục Dao nghiêm túc nói: “Không ồn, em đến đây để học mà.”

Lý Minh Châu lườm cậu một cái, Lục Dao lờ đi như không biết, lật sách tiếng Anh của Lý Minh Châu ra, đọc chăm chú làm như siêng học lắm.

Học sinh xung quanh thấy Lục Dao vào ngồi cạnh Lý Minh Châu thì kinh ngạc không thôi.

Mọi người nhiều chuyện nhìn Lý Minh Châu, muốn hỏi mà không dám hỏi, nhịn mãi đến tận trưa.

Dương Khả bứt rứt suốt tiết tiếng Anh, trong đầu nghĩ ra ngàn vạn lời thoại, đến lúc hết giờ rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng.

“Lục Dao, sao cậu không đi học?”

Số nữ sinh muốn bắt chuyện với Lục Dao mỗi ngày không đến một trăm thì cũng phải tám mươi, Lục Dao trả lời rất lưu loát.

“Bị phạt, phải quét dọn khu vực chung một tuần.”

Dương Khả được hồi đáp thì tim đập thình thịch, làm bộ không quan tâm hỏi tiếp, “Vậy sao cậu không đi quét rác đi?”

Lục Dao đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa, nũng nịu nói, “Chị à, chị quét giùm em được không?”

Nghe cậu nói thế thì Dương Khả thiếu điều muốn té ghế, nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Dao, cô ta suýt nữa đã đồng ý.

Lý Minh Châu lấy hộp cơm trong cặp ra, muốn đến sân thể dục ăn cơm.

Lục Dao lập tức quay sang, nắm chặt cánh tay cô, “Này, đi đâu thế?”

“Bỏ tay ra.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.

“Tôi không bỏ.” Lục Dao liếc nhìn hộp cơm của cô, “Cậu đi ăn cơm à, đúng lúc tôi cũng đói bụng…….”

“Đói thì tự cút đi ăn đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Lý Minh Châu không hề đon đả niềm nở gì với Lục Dao, vừa nói câu này xong thì vẻ mặt mọi người xung quanh đều biến sắc.

Thường ngày Lục Dao ở trong trường rất ngông nghênh, là trùm sò của trường, học sinh bình thường không ai dám nói chuyện với cậu.

Đâu như Lý Minh Châu, còn dám sai bảo Lục Dao, đúng là không xem cậu ra gì.

Không khí đông cứng lại, Dương Khả ngồi gần đó sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, vội vàng hòa giải, “Cậu định đến căn tin à, Lý Minh cậu ấy không tới căn tin ăn, cậu ấy tự mang cơm theo, hay là……….”

Lục Dao chẳng thèm nghe cô ta nói, duỗi đôi chân dài ra ngăn Lý Minh Châu lại.

“Tay cậu cầm gì đó, tôi cũng muốn ăn.”

Lý Minh Châu nghĩ: Ăn cái lìn.

Hộp cơm của Lý Minh Châu rất đáng sợ, ngoài cơm ra chỉ có rau xanh đậu hũ, ném cho chó chó còn chê không ăn.

Thấy cảnh này, mọi người chạy hết, ngay cả mấy học sinh bình thường hay nán lại ôn bài trong lớp cũng lẻn đến thư viện sạch bách, nhất thời trong lớp chỉ còn mỗi Lý Minh Châu và Lục Dao.

Lục Dao tay chân dài ngoằng, thần kinh vận động rất phát triển, xử con gà Lý Minh Châu dễ như trở bàn tay, nhanh thoăn thoắt cướp lấy hộp cơm, vừa mở ra thì xụ mặt.

“Cậu ăn cái này à!”

Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận, bị người khác thấy đồ ăn thì mặt đỏ lên.

“Trả lại cho tôi!”

Lục Dao lấy đũa của cô gắp một miếng lên nếm thử, vị siêu khó nuốt. Cậu cau mày, nhổ vào hộp cơm của Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu thấy thể thì trợn mắt há miệng, giận run người.

“Lục Dao cậu……….!”

Lục Dao đâu đủ tinh tế mà biết, cậu là một tên đại thiếu gia, đời nào nếm qua mấy thứ này. Lục Dao ném hộp cơm lên bàn, ghì lấy bả vai cô kéo ra ngoài.

Lý Minh Châu giận muốn phun máu mà Lục Dao vẫn hồn nhiên không biết gì, “Cậu ăn cái quỷ gì thế, chó còn không muốn ăn mà cậu làm như của quý không bằng, tôi còn tưởng là sơn hào hải vị gì.”

Lục Dao cầm cánh tay cô giơ lên khinh khỉnh nói, “Khó trách gầy như thế, ngày nào cậu cũng ăn có tí như thế không chết đói là may rồi!”

“Đi nào, hôm nay anh đây mở cửa mời khách, cho cậu ăn đã miệng thì thôi!”

Lý Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, không muốn ăn của ăn xin, “Cút đi! Tôi không đi!”

“Uầy, Lý Minh, cậu tào lao vừa thôi, tôi cần cậu đồng ý chắc?” Lục Dao không biết tốt xấu túm đầu cô vào siêu thị.

Lục Dao trong trường cũng có tiếng tăm, dù siêu thị đang đông nghịt nhưng cậu vừa bước vào thì mọi người đều chủ động dạt ra dành đường cho cậu.

Lục Dao lấy đồ trên kệ, ngó lơ hết những ánh mắt đang nhìn hai người, một tay túm lấy Lý Minh Châu sợ cô chạy mất.

Lý Minh Châu tức giận, có lẽ giận đến tẩu hỏa nhập ma nên đột nhiên thấy buồn cười.

Tên khốn Lục Dao này nghĩ gì trước giờ cô đều không hiểu nổi, không biết cậu ta lại muốn hát tuồng gì.

Trả tiền xong, Lục Dao cầm lấy bịch đồ rồi dắt Lý Minh Châu tới sân thể dục.

Hai người ngồi trên khán đài, Lục Dao lục lọi trong bịch, lấy cái bánh mì giăm bông ra ném vào ngực Lý Minh Châu.

“Ăn hết vẫn còn nữa.”

Lý Minh Châu chần chờ nhìn cậu, cầm lấy cái bánh cũng không mở ra.

Lục Dao xé bọc đựng, thấy Lý Minh Châu nhìn cậu thì buồn bực nói, “Nhìn tôi làm gì, tự ăn đi chứ, muốn tôi đút cho chắc?”

Lý Minh Châu nhếch môi, nhớ tới mối thù nhốt Lục Dao trong nhà lần trước.

Hình như Lục Dao cũng nhớ tới chuyện này, lạnh lùng nói, “Cậu ngon lắm đó Lý Minh, cậu không sợ bị tôi đánh à?”

Lý Minh Châu nghĩ: Chó cắn là chó không sủa, chó sủa là chó không cắn.

Cô tính nói toẹt ra, nhưng giờ há miệng mắc quai, cô đang cầm đồ ăn của người ta mà chửi người ta là chó có vẻ không tốt lắm.

Lý Minh Châu tỉnh bơ nhét bánh mì vào miệng, quyết định tạm thời hoãn lại mọi yêu hận tình thù với Lục Dao, ký kết hiệp ước hòa bình cho trưa nay.

Lục Dao tợp như chó, mới đó đã hết veo cái bánh.

Cậu ăn xong nhìn sang Lý Minh Châu, Lý Minh Châu ăn rất lưu loát, hết miếng này đến miếng khác: Khác hẳn kiểu ăn ngồm ngoàm của cậu.

Gương mặt của Lý Minh Châu lúc tâm trạng cô tốt, hoặc hôm nào đó mặt trời mọc đằng Tây khiến cô bỗng cười một cái, phải nói là đẹp muốn hớp hồn người ta, đến mức hồn đi rồi phải gọi một lúc mới tỉnh.

Cô giống mẹ cô, lại kế thừa thêm vài gen tốt của lão cha khốn kiếp, ngoại hình tuấn tú gọn gàng, chỉ ngồi ăn thôi mà cũng khiến người xem hưng phấn.

Tiếc là nét mặt Lý Minh Châu lúc nào cũng như lúc nào, suốt ngày trưng ra bộ mặt than, như thể khắc câu “ông đây không dễ chơi” lên mặt, khiến cô bén như con dao cau, ai muốn đến gần cô đều phải trả giá đắt.

Lục Dao nhìn cô, đột nhiên không khống chế được lời nói của mình, phọt ra một câu: “Lý Minh, cậu gái tính quá!”

Lý Minh Châu khựng lại, trả lời, “Gì thế, bây giờ thịnh hành kiểu công kích người khác như thế hả?”

Lục Dao mãi mới phản ứng lại, gào lên, “Đệt, ai công kích cậu chứ!”

“Tôi nói cậu như thế thì cậu vui chắc.” Lý Minh Châu lạnh lùng liếc cậu một cái.

Lục Dao bị nghẹn, Lý Minh Châu thong thả nói, “Tôi không hiểu rốt cuộc cậu muốn làm gì, nhưng mà tốt nhất đừng xài mấy mánh khóe này với tôi.”

Lý Minh Châu ăn bánh xong là quên ngay đạo lý há miệng mắc quai, cô là con sói mắt trắng nhỏ, dù được cho ăn nhiều cỡ nào cũng không thuần phục được, “Đừng nghĩ chỉ dùng một bữa cơm mà mua chuộc được tôi.”

Lục Dao nghe Lý Minh Châu ăn nói cay nghiệt thế thì đứng hình.

Cậu và Lý Minh Châu bắt đầu đấu đá từ hai năm trước, chưa bao giờ chiếm thế thượng phong. Chuyện này vốn dĩ là Lý Minh Châu sai trước, cậu chỉ tới “báo thù” và “trả đũa”, nhưng bây giờ người bị hại là Lục Dao lại bị thủ phạm Lý Minh Châu cảnh cáo.

Ý của Lý Minh Châu như kiểu: Đừng hy vọng tôi tha thứ cho cậu.

……. Cái quỷ gì thế! Cuối cùng giờ người sai là cậu à!

Lục Dao cảm thấy Lý Minh Châu giảo biện đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai, mới chưa đến nửa học kỳ mà Lục Dao đã biến thành kẻ đi “cầu xin sự tha thứ”!

Lục Dao ngu người.

Từ hôm khai giảng đến giờ, cậu bị Lý Minh Châu đá một phát, rồi lại bị tên này nhốt trong phòng, đầu cậu chắc bị úng nước mới bám riết không tha quấn lấy Lý Minh Châu, thậm chí bây giờ hồ hởi đưa bữa trưa tới, người ta ăn xong liền trở mặt như trở bàn tay.

Thế có oan cho Lục Dao không cơ chứ.

Nỗi oan thiên cổ mà!

Thằng nhỏ phân tích cả buổi cũng không hiểu mình sai ở đâu, Lý Minh Châu cao quý lạnh lùng hừ một tiếng, phủi mông muốn đi.

Dưới tình thế cấp bách, Lục Dao vội giữ cô lại, như bị ma nhập mà nói, “Vậy hai bữa cơm được không?”

Lý Minh Châu nhướng mày: Ông nội này mắc Hội chứng Stockholm hả trời?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play