Phó Thanh Hàn mất một lúc mới tiêu hóa được tin này, bà nghiêm túc nói.

“Dao Dao, con nói đi.”

Lục Dao di di đầu ngón tay, giả ngu nói, “Nói gì ạ?”

Phó Thanh Hàn nói, “Vừa rồi con nói gì vậy?”

Lục Dao nhanh trí đáp, “Con nói… Mẹ có đói bụng không, để con gọi tô mì cho mẹ ăn nha?”

Phó Thanh Hàn:…….

Lục Dao cười gượng gạo, “Con có nói gì đâu.”

Cậu nhìn Lý Minh Châu, “Tôi đã nói gì à?”

Lý Minh Châu:……

“Bác à, Lục Dao giỡn đó.” Cô thở dài, giải vây giúp cho Lục Dao.

Phó Thanh Hàn nhướng mày.

Lý Minh Châu quyết định bôi đen bản thân để gỡ gạc cho Lục Dao.

“Trước khi bọn cháu chơi thân, Lục Dao cứ nói giỡn là cháu trông như bê đê. Lúc thân nhau, cậu ấy lại dùng cháu làm bình phong chắn hoa đào, chắc quen miệng nên lỡ lời ạ.”

Lý Minh Châu giải thích rất qua loa.

Cô chỉ làm bộ làm tịch cho Lục Dao xem là chính. Phó Thanh Hàn vừa vạch trần thân phận con gái của cô khiến lúc này cô có nói gì cũng như hết hơi, mặt mũi còn nhợt nhạt hơn cả lúc nãy.

Lý Minh Châu hoàn toàn không để bụng chuyện Phó Thanh Hàn đã biết mối quan hệ của Lục Dao và cô hay chưa, trong đầu cô giờ chỉ canh cánh mỗi chuyện Phó Thanh Hàn liệu có kể chuyện cô là nữ cho người khác không.

Đây là lần đầu tiên cô gặp Phó Thanh Hàn, không thân thiết gì với bà, chỉ hơi có chút thiện cảm thôi, nhưng nó không đủ để cô lật bài ngửa.

Vừa rồi, Lý Minh Châu vừa thừa nhận thì đã hối hận ngay, cô không nên thừa nhận, chỉ một cái gật đầu nhẹ như thế đã khiến cố gắng mười mấy năm đổ sông đổ bể.

Phó Thanh Hàn thấy Lý Minh Châu nói năng lộn xộn, mắt vô hồn còn Lục Dao thì ngơ ngác có vẻ như không biết chuyện Lý Minh Châu là nữ.

Phó Thanh Hàn nghĩ bụng: Đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.

Bà mở miệng, “Lần sau con đừng đùa thế nữa, suýt nữa mẹ đã tin, con dọa mẹ suýt chết đấy.”

Lục Dao vốn tưởng nước đổ không hốt lại được, cậu đã tính tới bước bỏ trốn với Lý Minh Châu, ai ngờ bà mẹ khôn khéo của cậu giờ đây lại khờ như thế, câu Lý Minh Châu nói có trăm ngàn chỗ hở, ngay cả cậu còn không tin nổi được chưa?

Nhưng Phó Thanh Hàn không những tin mà thoạt trông có vẻ như còn “tin chắc không nghi ngờ gì.”

Lý Minh Châu thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thanh Hàn vội lảng sang chuyện khác, “Dao Dao, máy sấy mẹ bảo con đi đổi đâu?”

….

Lúc Lục Dao vội chạy về đây đã quăng đâu mất.

Giờ phút này, ba người quay đầu nhìn lại, thấy cái máy sấy kia đang nằm chỏng chơ giữa đường rất tội nghiệp.

Lục Dao im lặng một lát rồi từ từ thốt ra một câu: “Nói chắc hai người không tin, cái máy sấy tự nó chạy tới đó đấy.”

Lý Minh Châu nói, “Về thôi, trễ quá rồi.”

Lục Dao thấy tâm tình cô không tốt, rất biết điều ngậm miệng lại.

Phó Thanh Hàn hỏi địa chỉ nhà Lý Minh Châu rồi chở cô về.

Lúc cô xuống xe, Lục Dao cũng theo xuống.

Phó Thanh Hàn nói, “Dao Dao, con xuống xe làm gì?”

Lục Dao nói, “Con ở bên ngoài.”

Phó Thanh Hàn: “Con ở chung với A Minh à?”

Lục Dao: “Chung một tòa nhà thôi, bọn con là hàng xóm.”

Phó Thanh Hàn hỏi, “Cố ý làm hàng xóm?”

Phó Thanh Hàn rất hiểu con trai mình, Lục Dao đỏ mặt, cãi lại, “Trùng hợp thôi.”

Lý Minh Châu bỗng nói, “Lục Dao, cậu lên lầu tìm đồ giúp tôi đi.”

Lục Dao nhìn cô, “Tìm gì?”

“Cậu kiếm giùm tôi cái hộp màu đỏ trong ngăn kéo bên trái.”

Lục Dao nói, “Cậu đợi chút.”

Tuy cậu không rõ tại sao Lý Minh Châu bất chợt sai cậu đi lấy hộp, nhưng cậu vẫn chạy lên.

Lý Minh Châu đuổi Lục Dao đi xong mới nói chuyện chính.

“Bác à, bác có thể giữ bí mật giúp cháu không ạ?”

“Bác không biết sao cháu lại muốn làm thế, nhưng nhìn cháu thế này, bác đoán nếu cháu bị phát hiện sẽ rất nghiêm trọng.” Phó Thanh Hàn nói.

“Đúng vậy, sẽ ảnh hưởng chuyện thi Đại học, cử đi học, nhà trường, nhiều thứ lắm.” Lý Minh Châu bình thản liệt kê.

Phó Thanh Hàn dịu dàng nói, “Bác rất vui khi cháu không giấu giếm bác điều gì.”

“Bác không nói cho ai biết đâu, Minh Châu, bác biết cháu lo lắng chuyện gì.”

Lý Minh Châu nhẹ lòng ít nhiều, nhưng cô vội vàng bổ sung.

“Lục Dao.” Cô nói. “Bác đừng nói cho Lục Dao biết.”

Phó Thanh Hàn ngẩn ra, sau đó trêu cô, “Không phải hai đứa đang quen nhau à?”

Lý Minh Châu thở dài, “Cậu ấy giỡn thôi.”

“Một thời gian nữa cậu ấy sẽ chán ngay thôi, sau đó chúng cháu sẽ tốt nghiệp Trung học, cháu không cần nói cho cậu ấy biết.”

Lý Minh Châu nói thẳng.

Cô cho rằng mình chỉ là một con người, phàm là người thì ai chẳng có lòng tham, thứ mà Lý Minh Châu muốn có được chính là tình yêu của Lục Dao.

Dù cô biết rõ thân phận của hai người khác biệt như trời với đất, lại biết rõ cái tính cả thèm chóng chán của Lục Dao song lý trí của Lý Minh Châu vẫn không thể chiếm thế thượng phong, cô đã nhất thời bồng bột mà chơi trò gia đình với Lục Dao.

Lý Minh Châu thầm nghĩ: Lục Dao sẽ chán ngay thôi.

Ngày nào cô cũng nói với mình như thế, như thể đang cảnh cáo bản thân đừng lún quá sâu.

Lục Dao giống như một vị tiên từ Tiên giới xuống trần trải kiếp nạn, Lý Minh Châu chỉ là một người cậu vừa mắt trên đường, khiến cậu nhất thời thích, nhất thời có ý muốn theo đuổi.

Rất nhanh, cậu sẽ thấy chán ngán chuyện này.

Cuộc đời của Lục Dao và cô quá khác nhau, cô không có tư cách kéo Lục Dao xuống bùn, cũng chẳng có bản lĩnh bò đến cửa tiên.

Lý Minh Châu bình tĩnh nói, “Bác đừng lo, cháu sẽ không làm gì cậu ấy đâu.”

Cô chỉ ích kỷ nghĩ: Có thể chia cho mình vài năm cuộc đời của Lục Dao không?

Phó Thanh Hàn nghe cô nói thì dở khóc dở cười.

“Lục Dao có biết cháu nghĩ thế không?”

Lý Minh Châu bướng bỉnh nói, “Cậu ấy không cần biết.”

Phó Thanh Hàn: “Trước kia Lục Tri bảo cháu là một con bé chuyên quyền độc đoán, bác còn không tin.”

Lý Minh Châu thầm nghĩ: Mình độc đoán hồi nào?

Phó Thanh Hàn: “Một người tự quyết định không công bằng, hay là hai đứa thương lượng với nhau đi, bác là mẹ Dao Dao, bác hiểu rõ tính nó.”

Lý Minh Châu từ chối thẳng thừng: “Không cần.”

Phó Thanh Hàn:……

“Cậu ấy còn nhỏ, đợi cậu ấy học hết cấp Ba sẽ hiểu ra.” Lý Minh Châu nói.

Lục Dao đã từ trên lầu đi xuống, cậu vừa đi vừa nói, “Cái hộp màu đỏ ở đâu thế? Tôi không tìm thấy.”

Làm sao cậu tìm được, đó chỉ là cái cớ Lý Minh Châu bịa ra để đuổi cậu đi, cô làm gì có cái hộp nào màu đỏ.

Trước khi Lục Dao lại gần, Phó Thanh Hàn vội nói, “Muốn bác giữ bí mật cho cháu cũng được, nhưng cháu phải đồng ý một chuyện với bác.”

Lý Minh Châu:….. Thừa cơ lừa bịp à?

Phó Thanh Hàn: “Trước khi Dao Dao nói chia tay thì cháu không được bỏ nó.”

Lý Minh Châu:….

“Cái giá đắt quá!”

Phó Thanh Hàn giảo hoạt chớp mắt, “Ai bảo bác có nhược điểm của cháu chứ.” Bà lại nói thêm, “Nó thật sự thích cháu.”

Lục Dao đã tới nơi.

“Hai người đang nói gì thế?”

Phó Thanh Hàn: “Mẹ mời A Minh ăn Tết với chúng ta.”

“Ăn Tết?” Lục Dao kinh ngạc, “Mẹ không về thành phố B à?”

“Từ giờ đến cuối năm không có buổi biểu diễn nào, năm nay mẹ không phải lên sân khấu nữa.” Phó Thanh Hàn cười nói, “Năm nào cũng không được xem Xuân vãn với bọn con mẹ rất buồn đấy.”

Lục Dao lẩm bẩm, “Không cho Lục Hưng tới chỗ con.”

Phó Thanh Hàn nói, “Mẹ không dẫn ông ấy theo, chỉ có mẹ con mình với A Minh thôi.”

Bà nói, “Mai nhớ về nhà đấy, mẹ muốn nấu cơm cho con ăn.”

Phó Thanh Hàn vẫy tay chào rồi bóng dáng thon thả của bà biến mất trong màn đêm.

Đợi bà đi khuất, Lục Dao ôm chầm lấy Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu giật mình, “Cậu làm gì thế?”

Lục Dao lẩm bẩm, khó hiểu hỏi, “Tôi hỏi cậu, nếu mẹ tôi dùng tiền ép cậu rời khỏi tôi thì cậu có đi không?”

Lý Minh Châu: Mẹ cậu vừa rồi còn uy hiếp không cho tôi chia tay với cậu kìa.

Cô nói, “Cậu nhiễm phim quá rồi, xê ra.”

Lục Dao không nhúc nhích gì, lại càng ôm cô chặt hơn, “Tôi không buông, cậu trả lời tôi trước đã.” Giọng cậu nghiêm túc hẳn, “Tôi cảm thấy mẹ tôi đã biết quan hệ của chúng ta, bà chỉ không nói ra.”

Lý Minh Châu tự nhủ: Cậu cũng biết cơ đấy, nhờ phúc của ai thế?

“Được rồi, lên lầu rồi nói.”

“Tôi không muốn…” Lục Dao buồn bực nói, “Có phải cậu sẽ bỏ rơi tôi không?”

Lý Minh Châu ngạc nhiên.

“Tôi thấy mẹ tôi không cần cho cậu tới mười triệu, chỉ cần cho cậu năm trăm thì cậu đã đá tôi.” Lục Dao nói, “Cậu chẳng thích tôi chút nào hết.”

Một lúc lâu sau, Lý Minh Châu thở dài trong bóng tối.

Dưới lầu không có đèn đóm gì, sau khi trời tối thì chẳng trông thấy gì.

Trong đêm tối rét lạnh, Lục Dao là nguồn nhiệt duy nhất mà cô bắt được.

“Không đâu, tôi thích cậu mà.” Lý Minh Châu đáp.

Lục Dao nói thầm, “Toàn lời chót lưỡi đầu môi, cậu đang gạt tôi đúng không?”

Lý Minh Châu nói, “Tôi sẽ không đi xem phim với người khác.”

“Tôi không thần tượng diễn viên nào.”

“Cũng không thích bộ phim cậu xem.”

Lục Dao ấm ức nói, “Cậu có nói cho tôi biết là cậu không thích đâu, cậu không thích thì mắc gì còn đi xem với tôi?”

“Bởi vì tôi thích cậu.” Lý Minh Châu mở miệng, “Nếu là người khác thì tôi không đi đâu.”

Lục Dao nói, “Thật không? Cậu nói lại hai lần nữa cho tôi nghe đi, để tôi dùng phép biện chứng nghe một chút.”

Lý Minh Châu:…….

Lục Dao lừa cô nói được mấy câu dễ nghe thì lòng ngọt như ăn đường.

Lục Dao nói, “Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này khỏi cần come out gì cả. Come out gian truân quá, tôi thấy hay là mình cứ bỏ trốn luôn đi, hàng năm Tết đến lén về nhìn mẹ tôi một chút là được.”

“Cậu học đâu ra thế?” Lý Minh Châu vừa đi lên lầu vừa hỏi.

“Trên mạng.”

“Đừng coi mấy thứ vớ vẩn đó nữa, nếu không tôi sẽ tịch thu điện thoại cậu.”

Lục Dao:…..

Cậu nói, “Nghỉ đông cậu tính làm gì?”

Lý Minh Châu: “Đi làm công.”

Cô hỏi lại, “Cậu thì sao? Về thành phố B?”

“Không về, tôi sẽ ở đây ăn Tết.” Lục Dao phân vân một lát mới mở miệng, “Tiện thể tới thành phố S một chuyến.”

Lý Minh Châu: “Trại huấn luyện?”

“Sao cậu biết?” Lục Dao kinh ngạc.

“Đoán.” Lý Minh Châu hỏi cậu, “Cậu muốn thi đấu chuyên nghiệp?”

“Cứ thử trước đã, tôi vẫn chưa quyết, tôi đi chủ yếu là vì Phương Thiên cứ làm phiền tôi mãi.” Lục Dao cường điệu, “Đương nhiên, quan trọng hơn hết là chẳng may sau này cậu đi học Đại học chạy theo người khác thì biết làm sao, tôi phải thời thời khắc khắc giám sát cậu mới được! Nếu đi học làm sao có thời gian giám sát cậu!”

Lý Minh Châu đẩy cậu ra, “Nói nhảm ít thôi, mau đi rửa mặt rồi đi ngủ.”

Lúc này, nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Lý Minh Châu tìm được một công việc không nặng không nhẹ, làm nhân viên thu ngân trong siêu thị, còn rảnh thì đi phụ đạo cho vài nhà.

Bây giờ cô không cần giả mạo sinh viên để dạy kèm nữa, Lý Minh Châu chỉ phụ đạo cho vài học sinh lớp nhỏ, phụ huynh của chúng vừa trông thấy đủ loại bằng khen giấy chứng nhận của Lý Minh Châu và kinh qua tài ăn nói của cô thì đã thuê cô luôn.

Vì thế cuộc sống của cô bây giờ còn bận rộn hơn lúc đi học.

Trừ hôm Tất niên cô dành ra một ngày để ăn cơm với Lục Dao thì thời gian còn lại Lục Dao đều không tìm được cô.

Sau khi qua năm mới, Lục Dao gói ghém hành lý, gia nhập trại huấn luyện của chiến đội chuyên nghiệp thành phố S.

Phương Thiên suốt ngày gọi điện hối thúc, một ngày vài cuộc.

Trước khi Lục Dao đi đã gọi điện thoại cho Lý Minh Châu.

Hiển nhiên Lý Minh Châu đang làm việc, cô rầm rì hỏi, “Mới đó đã đi?”

“Qua năm mới phải đi luôn.” Lục Dao nói.

Lý Minh Châu: “Ờ.”

…..

Lục Dao: “Cậu chỉ ờ một tiếng thôi đó hả?”

Lý Minh Châu: “Ờ hai tiếng nghe như gà gáy.”

“Cậu tới sân bay tiễn tôi đi!” Lục Dao không quanh co nữa mà nói thẳng mục đích của mình.

Lý Minh Châu không cự tuyệt, cô xin nghỉ làm một ngày để tới sân bay tiễn cậu.

“Không phải muốn tới thành phố S à? Sao lại đi máy bay?” Lý Minh Châu vừa tới sân bay đã hỏi.

“Không biết nữa, kế hoạch thay đổi, hình như muốn sang nước khác huấn luyện, chẳng hiểu Phương Thiên tính giở trò gì…” Lục Dao ăn mặc khá thời thượng, trông chẳng có vẻ gì là một thằng đụt chỉ biết chơi game.

“Ra nước ngoài? Không phải game này chỉ nổi trong nước à?” Lý Minh Châu trước kia không tìm hiểu nhiều nên chỉ biết sơ sơ về game Truyền Thuyết Dũng Giả.

Lục Dao im lặng một lát mới mở miệng, “Có lẽ muốn phát triển tới thi đấu cấp quốc tế?”

Lý Minh Châu, “Nhanh thật, từ lúc game này ra mắt tới giờ mới bảy năm.”

Lục Dao, “Tôi đoán thôi.”

Cậu tới gần quầy đăng ký, ngồi song song với Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu yên lặng một lát rồi hỏi tiếp, “Nếu thông qua trại huấn luyện thì cậu sẽ thôi học à?”

“Phải về làm thủ tục thôi học.” Lục Dao ngồi dậy, “Tôi chỉ nhận lời Phương Thiên sẽ đi xem qua, có nói sẽ thôi học ngay đâu, cậu sốt ruột thế làm gì?”

Lục Dao nhướng mày, “Cậu không nỡ để tôi đi à? Nếu không nỡ thì cứ nói thẳng.”

“Ha ha.”

Lý Minh Châu thoáng phiền muộn nhìn phía trước.

Cô chỉ muốn chiếm dụng hai năm của Lục Dao, vậy mà có vẻ như chuyện này không thuận lợi, khó trách cô lại thấy mất hứng.

Lục Dao hung hăng nói, “Trong lúc tôi đi cậu không được chạy theo ai đâu đấy.”

Lý Minh Châu, “Tôi không có ai khác.”

Lục Dao: “Thì tôi cứ dặn trước.”

Thừa dịp xung quanh không ai chú ý, Lục Dao vội hôn Lý Minh Châu một cái, khiến Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận.

“Cậu điên à?”

Mặt Lục Dao hệt như con mèo trộm được cá, cười vô cùng thỏa mãn.

“Tôi hôn đồ của tôi, người khác có tư cách gì mà nói.”

Cậu nói, “Đây là hành động chứng minh cậu là của tôi, những người khác không được phép tơ tưởng.”

Đến sát giờ máy bay cất cánh thì Lục Dao mới chịu buông tay Lý Minh Châu ra, không tình nguyện lên máy bay.

Sau khi Lý Minh Châu tiễn cậu thì về nhà, mọi chuyện trở về quỹ đạo cũ.

Một thời gian ngắn sau, nghỉ đông kết thúc.

Lục Dao ở nước ngoài chưa về, nhưng mỗi ngày đều gọi ba cuộc điện thoại cho Lý Minh Châu, cậu sợ Lý Minh Châu không nghe máy nên đã nạp vào số của cô một nghìn tệ.

Đến hôm tựu trường, Lục Dao vẫn bặt tăm.

Lục Dao vẫn ở nước ngoài chưa về, không có cậu, thời gian trôi rất nhanh.

Có lẽ ông trời không muốn thấy cô sống tốt nên sau mấy tuần Lý Minh Châu sống yên ổn, hôm nay cô vừa về đến nhà thì đã đụng phải một vị khách không mời mà đến ngay dưới lầu: Lý Sâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play