Lý Minh Châu đúng lúc đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của Tô Thiên Du.

Tô Thiên Du tuy bị điên nhưng cũng biết mình không thể trêu vào người nuôi mình, nếu không sẽ không có cơm ăn, cho nên rất thận trọng đẩy Lục Dao ra.

Nhưng Lục Dao không hiểu sao Tô Thiên Du vừa kêu cậu lại gần giờ lại bảo cậu tránh ra, cứ thế ngu mặt.

Tô Thiên Du tức giận trợn mắt, cho là tên ngốc Lục Dao chẳng biết nhìn ánh mắt mà làm việc gì cả.

Trong đầu Lục Dao lóe lên suy nghĩ: Đôi mắt Lý Minh giống hệt mắt Tô Thiên Du.

……. Đều như con mèo lười biếng, nhưng khi lóe lên lại có vẻ sắc sảo bén ngót như lưỡi dao dính máu.

Tô Thiên Du lập tức giả bộ không chú ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Dao.

Lục Dao thầm nghĩ: Tuy anh đây trông rất tuấn tú nhưng đâu đến nỗi phải nhìn chăm chú kiểu đó.

Lý Minh Châu nói, “Quần áo cậu hôm nay chưa khô, để thứ Hai tôi mang tới trường cho cậu.”

Quần áo này chính là bộ quần áo tối hôm qua cậu vứt bỏ.

Bây giờ Lục Dao đang mặc bộ quần áo hồi xưa của Lý Văn Lâm, tuy kiểu dáng hơi quê mùa nhưng nhiều năm vậy, trừ việc hơi nhăn nheo thì không bị hư hỏng và không có mùi gì lạ.

Có thể thấy mấy thứ này được giữ gìn rất cẩn thận.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ là: Bộ quần áo này hơi ngắn, Lục Dao mặc không thoải mái.

Lý Minh Châu lấy một cái áo gió, trông có vẻ như là của cô.

“Mặc vào, bên ngoài lạnh.”

Lục Dao bị nhét chiếc áo vào ngực, trên cái áo khoác đó có mùi quen thuộc của Lý Minh Châu, ôm nó giống như ôm cô khiến tai Lục Dao từ từ đỏ lên.

Cậu chột dạ mặc áo vào, đi xuống lầu với Lý Minh Châu.

Tầng năm mới sáng đã ồn ào, hai đứa bé mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình chạy ầm ầm trong phòng khách.

Dương Hoan thấy Lý Minh Châu đi xuống thì vui vẻ chào hỏi: “Chào anh A Minh ạ!”

Lý Minh Châu gật đầu, Dương Nhạc thì cứ thế nhào tới, ôm lấy chân Lý Minh Châu vừa chạm đất.

Lý Minh Châu thuận thế bế cậu lên, “Hôm nay định đi đâu chơi?”

Ăn mặc đẹp như vậy chắc chắn muốn ra ngoài.

Dương Hoan nói, “Mẹ về rồi, muốn dẫn bọn em tới Tây Hồ chơi!”

Lý Minh Châu gật đầu.

Hai vợ chồng nhà họ Dương không làm công cùng một chỗ, anh Dương thì ngày nào cũng về nhà, còn chị vợ thì làm cho một công ty may mặc cách nhà khá xa, ngày thường đều ở trong ký túc xá của công ty, chỉ có Chủ Nhật mới về.

Chị Dương về, đối với hai đứa nhỏ mà nói chính là một ngày hội.

Dương Hoan nhìn Lục Dao đi theo sau, do dự trong chốc lát rồi nhút nhát kêu một tiếng, “Anh Lục Dao.”

Lục Dao cúi xuống xoa đầu cô bé, “Còn nhớ anh à?”

Dương Hoan gật đầu, một anh trai đẹp như thế sao cô bé quên được!

Chị Dương đi ra, thấy Lý Minh Châu thì nhiệt tình chào hỏi, “A Minh hôm nay cũng được nghỉ à?” Chị nhìn thấy Lục Dao thì khách sáo gật đầu.

Lý Minh Châu nói, “Đây là bạn học của em.”

Chị Dương nói, “Chị hiếm khi thấy em mang bạn về nhà, có nhiều bạn chút cũng tốt.”

Lục Dao và chị Dương chào hỏi xong thì chị Dương ôm lấy Dương Nhạc mà Lý Minh Châu đang bế.

Cửa phòng bên cạnh cầu thang tầng năm đột nhiên mở ra.

Tầng năm có tổng cộng năm phòng, cạnh cầu thang bên trái một phòng, cạnh hành lang có một cái, đối diện còn một phòng bếp và phòng vệ sinh. Cạnh cái thang sắt của Lý Minh Châu cũng có một phòng, phòng này là căn phòng lớn nhất tầng năm, nằm sâu bên trong, cũng là chỗ anh chị Dương ở.

Tầng năm trừ cái phòng cạnh cầu thang không mà vợ chồng nhà họ Dương không thuê thì những phòng khác đều là của nhà họ.

Mà lúc này, cái cửa phòng nhỏ kia được mở ra, cô gái đi ra mang vớ cầu vồng, tóc uốn kiểu mì tôm phía trên, phía dưới duỗi thẳng. Đây là trang phục điển hình của mấy đàn chị giang hồ, cổ cô ta còn đeo một đống dây rợ lằng nhằng, mặt trang điểm rất đậm.

Đàn chị giang hồ tuy trang điểm như đàn chị giang hồ nhưng tính tình lại rất nhiệt tình.

Cô ta kéo cái valy nhỏ trong phòng ra ngoài, đặt ở cửa, chị Dương đã làm hàng xóm mấy năm của cô, lập tức hỏi, “Diễm Tử hôm nay làm tổng vệ sinh à?”

Cô gái tên Diễm Tử chỉ tầm hai mươi tuổi, vừa nhìn đã biết không phải người thành phố H. Trong phòng cô rất lộn xộn, cái gì cũng ném xuống đất, chỗ cửa phòng còn có hai ba chồng tạp chí, có Tri âm, có Độc giả, còn lại thì đều là mấy tạp chí nhỏ không có tiếng.

Diễm Tử nói, “Chị Dương, em chuyển nhà, sau này không ở đây nữa nên muốn dọn dẹp.”

Mắt Lục Dao chợt sáng rực lên.

“Chuyển nhà? Sao đang ở yên lành lại chuyển thế?”

“Em đổi việc, không muốn làm ở tiệm net kia nữa, chú em giới thiệu cho em đi bán hàng trong siêu thị.” Diễm Tử cười một tiếng.

“Ôi, nghe không tồi, cố gắng mà làm, sau này chị đi mua đồ có khi lại gặp em ấy chứ!” Chị Dương cũng cười theo.

“Đúng thế, à chị này, mấy thứ này em đều bỏ, Hoan Hoan có thích đọc mấy thứ này không?” Diễm Tử hỏi.

Dương Hoan là một cô bé rất thích đọc sách, tuy điều kiện gia đình không cho phép cô bé mua sách thoải mái, nhưng trường tiểu học thành phố H có tủ sách lưu động, chính là kệ sách đặt sau mỗi phòng học, có truyện cổ tích miễn phí để đọc. Dương Hoan mấy ngày là đọc xong một quyển.

Cô nhóc nghe thấy Diễm Tử muốn cho mình tạp chí thì kích động nhảy cẫng lên, “Chị Diễm Tử, em muốn! Cảm ơn chị Diễm Tử!”

Chị Dương nói, “Con đúng là chẳng biết khách sáo gì cả!”

Dương Hoan đâu còn nghe thấy chị Dương nói gì, vui sướng chạy tới lấy sách, Lý Minh Châu cũng đi theo.

Lúc Dương Hoan lấy sách, bị cô đè tay lại.

“Cuốn này đọc được.” Lý Minh Châu chọn mấy quyển Độc giả lấy ra, đặt Tri Âm và mấy cuốn tạp chí tình yêu ở góc khác, “Cái này đừng đọc.”

Lý Minh Châu được xem như ông thầy hờ của Dương Hoan nên Dương Hoan rất nghe lời cô, ngoan ngoãn ôm mấy cuốn Độc giả, gật đầu.

Diễm Tử nói: “Là chị sơ suất, mấy cuốn nào Hoan Hoan không đọc được thì vứt luôn.”

Chị Dương nói, “Đừng, giữ lại bán ve chai cũng được vài đồng đấy.”

Diễm Tử nói, “Vậy chị cầm đi ạ, em lười bán lắm.”

Chị Dương nói, “Sau này khó gặp nhau rồi.”

Diễm Tử cười, “Có cơ hội sẽ gặp ạ.”

Diễm Tử cũng chỉ nói cho có, những người làm công tứ xứ như bọn họ, ở trong thành phố này ba chìm bảy nổi, bị thời thế thay đổi đánh cho tan tác, phiêu bạt đủ mọi nơi, vừa chia tay chính là vĩnh biệt, làm gì còn cơ hội nào mà gặp nhau.

Lục Dao thờ ơ đứng đó, mãi đến khi Diễm Tử dọn dẹp xong, anh Dương xung phong giúp Diễm Tử bê cái rương xuống lầu, còn chị Dương cũng chào hai người Lý Minh Châu rồi tiện đường bắt xe tới Tây Hồ.

Dương Hoan về phòng cất tạp chí xong, kiểm tra xem cửa nẻo đã khóa kỹ chưa rồi vẫy vẫy tay với Lý Minh Châu, “Tạm biệt anh A Minh và anh Lục Dao ạ.”

Lý Minh Châu cũng vẫy lại.

Lục Dao đứng ở hành lang, nhìn ra bên ngoài.

Lý Minh Châu nói, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Lục Dao nghe phải về nhà thì thoáng không vui.

Cậu ở trong một căn biệt thự ở khu trung tâm thành phố bên Tây Hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, đường xá cũng tốt, trang trí trong biệt thự càng không cần nói, dù có bán cả khu nhà Lý Minh Châu đang ở đi thì cũng chưa chắc đã mua nổi căn biệt thự kia.

Nhưng Lục Dao lại không muốn về, trong biệt thự kia chỉ có một bà cụ, cả ngày cứ ra rả nhắc cậu về thành phố B, phiền muốn chết.

Song cậu có không cam lòng cỡ nào cũng phải theo Lý Minh Châu xuống lầu.

Tới tầng trệt, nhà Dương Hoan vẫn chưa đi, hai vợ chồng dắt díu con trai con gái, con trai ngồi trên vai ba còn mẹ thì dắt con gái, tuy trên người họ từ đầu tới chân ăn mặc chẳng đến hai trăm đồng nhưng trông lại hạnh phúc khiến người ta nhìn mà đỏ mắt.

“Bọn họ đi đâu thế?” Lục Dao nhìn một lát, hồ nghi nói.

“Nhà ga phía sau chợ đồ ăn.” Lý Minh Châu nói.

Lục Dao hiếm khi ngồi xe một mình, hễ cậu ra ngoài là có tài xế đưa rước, hôm nay được đi cùng với Lý Minh Châu nên cậu mới muốn ngồi xe buýt.

Ngờ đâu Lý Minh Châu chỉ đưa cậu tới trạm xe, sau đó một câu dễ nghe cũng không thèm nói quay đầu đi thẳng.

Mấy câu thoại lãng mạn sến súa dùng khi tiễn đưa nhau nãy giờ Lục Dao nghĩ ngợi đều không có đất dùng!

Lý Minh Châu đi rồi, cậu không muốn hạ mình ngồi xe buýt nữa bèn gọi điện cho tài xế tới đón.

Sau khi về nhà, bà cụ Vương hớt hải đi ra, than thở, “Ôi tổ tông của tôi ơi, con đi đâu thế!”

“Tới nhà bạn học qua đêm.” Lục Dao đáp.

Bà cụ Vương ăn mặc sang quý đã quen, vừa thấy Lục Dao đi vào nhà: Ăn mặc rách nát kiểu gì thế này!

Bà thấy Lục Dao trông không giống như tới nhà bạn học qua đêm mà như đi ăn gió nằm sương cả đêm thì đúng hơn.

“Mau cởi bộ đồ đó ra, ôi chao ơi con xem con đang mặc cái gì thế, khó coi chết đi!” Bà cụ Vương già cả mắt mờ, vì thế bà liền đeo kính lão vào cẩn thận nhìn Lục Dao một vòng, càng nhìn càng tức hộc máu.

Lục Dao hầu như toàn mặc đồ kiểu dáng mới nhất, một cái áo khoác bình thường cũng phải hơn mười nghìn đồng, đâu bao giờ tiết kiệm.

Bà cụ Vương không thích bộ đồ này của cậu.

Lục Dao bị bà đẩy vào phòng tắm, bà cụ Vương buộc cậu tắm xong, đợi Lục Dao đi ra liền thấy bà cụ sai Tiểu Lâm đem đồ của Lục Dao đi vứt.

Lục Dao vội vàng nói, “Này! Tiểu Lâm, chị đừng vứt đồ của em!”

Tiểu Lâm là người giúp việc bà cụ Vương thuê từ trung tâm môi giới, tính cách rất ngoan ngoãn cởi mở, bà cụ Vương thương chị như cháu gái ruột.

Tiểu Lâm nói, “Cậu chủ à, bà cụ Vương bảo chị vứt đi.”

“Em là cậu chủ của chị hay bà ấy là cậu chủ của chị, để ở đó không được phép chạm vào cho em!” Lục Dao lớn tiếng nói.

Tiểu Lâm lè lưỡi, ờ một tiếng, đeo tạp dề rồi đi vào bếp làm điểm tâm.

Lục Dao vội vàng lấy áo khoác của Lý Minh Châu từ trong rổ đồ dơ ra, ôm nó lén lút vọt lên tầng hai, mở tủ quần áo ra ném vào. Nhìn bộ dạng đó của cậu thì chắc không tính trả lại cho Lý Minh Châu.

Lục Dao nghĩ lại chuyện mình vừa làm thì nhíu mày, thầm xấu hổ: Mình là đồ biến thái!

Nhưng chỉ một lát sau cậu Lục đã quên bẵng chuyện này, hơn nữa còn kiêu ngạo nghĩ: Hừ, chỉ là một cái áo khoác, mình có thể mua cho cậu ấy mười cái khác! Cái này cậu ấy đưa cho mình thì là của mình!

Bà cụ Vương run rẩy gõ cửa, “Dao Dao, Dao Dao ơi, con có trong phòng không?”

Lục Dao nói, “Con ra liền.”

Bà cụ Vương đi xuống lầu, tới phòng khách chờ cậu.

Lục Dao đi ra thấy bà cụ Vương ngồi nghiêm chỉnh như thế liền biết bà ấy muốn nói gì, cậu mở miệng cướp lời: “Con không về đâu, bà đừng nói nữa.”

Bà cụ Vương há miệng thở hắt ra, nghẹn lời, cuối cùng thở dài, “Con không thể không gặp ngài ấy cả đời được………. Dao Dao, con nghe bà nói, năm đó A Tri chết……..”

“Bà đừng nói nữa.” Mặt Lục Dao đen lại.

Bà cụ Vương lớn tiếng, “Dao Dao, con hiểu chuyện một chút, sao chuyện anh con chết lại đổ lên đầu cha con được, con là con của ông ấy, chẳng lẽ anh con không phải chắc, người làm cha ai thực sự nhẫn tâm nhìn con trai mình chết nơi xứ người đâu……..”

“Vậy sao năm đó ông ấy không tới gặp anh con!” Lục Dao ngắt lời bà, “Vì sao không mang anh ấy về thành phố B, vì sao tới khi anh con chết cũng không thấy ông ấy đâu?”

Bà cụ Vương cứng họng: “Đó là vì………”

“Là vì Lục Hưng muốn tranh cử chức vị chó má kia!” Lục Dao hờ hững nói.

Bà cụ Vương lẩm bẩm, “Con cũng không nên bỏ nhà đi nhiều năm như thế……… Tết nhất cũng không chịu về…….”

“Bà nói ông ấy xem như con đã chết đi.” Lục Dao nổi giận nói, “Một đứa con trai chết thì cũng là chết mà hai đứa chết thì cũng là chết.”

Bà cụ Vương nói, “Thằng nhóc thúi này!”

Bà nhăn mặt một lúc rồi lại giãn ra, khẽ nói, “Bà không nhắc tới chuyện này nữa được chưa, sắp tới ngày giỗ anh con rồi, con nhớ mà tới nghĩa trang Nam Sơn nhé.”

“……… Con nhớ mà.” Lục Dao rầu rĩ nói.

Cậu đứng lên, quay về phòng mình trên tầng hai.

Lục Dao mở ngăn tủ, lấy một cái hộp gỗ ra, bên trong là di vật lúc còn sống của Lục Tri.

Khi Lục Tri qua đời cậu mới chín tuổi, vẫn đang học Tiểu học ở thành phố B. Lúc nghe tin anh mình qua đời, cậu còn tưởng người khác lừa cậu, mãi đến khi nhìn thấy giấy báo tử mà bệnh viện cấp cho Lục Tri……..

Lục Dao im lặng ngồi ngẩn người, nhớ lại ký ức cũ, tới giờ cậu vẫn không hiểu: Sao anh cậu tới thành phố H để đi học mà cuối cùng lại không trở về được nữa.

Trong hộp có hồi ức nhiều năm ở thành phố H của Lục Tri, có ảnh chụp, có chữ viết, Lục Dao vì luôn không chịu đối mặt với sự thật là Lục Tri đã chết nên nhiều năm trôi qua vẫn không dám mở di vật của anh ra xem.

Nếu cậu chịu khó lật xem thì có thể thấy dưới cuốn sổ tay màu nâu ở đáy hộp là tấm ảnh hiếm hoi của Lý Minh Châu chụp năm bảy tuổi.

Tấm ảnh kia là Lục Tri chụp lén, chụp xong còn mất mặt vì bị đương sự phát hiện. Sau khi bị phát hiện, Lục Tri không chịu thừa nhận, khuôn mặt be bé của Lý Minh Châu cau có, mở miệng quở trách với giọng trẻ con, “Thầy Lục à, thầy đang xâm phạm quyền chân dung của em.”

Lục Tri làm bộ ôm ngực đau đớn, lên án Lý Minh Châu là đồ vô ơn, anh chăm sóc cho cô lâu thế mà chụp có một bức ảnh cũng không cho.

Lý Minh Châu tuy còn nhỏ nhưng cái dáng vẻ bảo thủ đó đã có từ lâu, Lục Tri liền trêu cô, “Với cái tính của em thì lớn lên không gả cho ai được đâu, chẳng ai thèm cả, thôi thì anh đành chịu ấm ức mà miễn cưỡng cưới em vậy.”

Khi đó, Lý Minh Châu cười khẩy một tiếng, ‘tàn nhẫn’ cự tuyệt anh, “Khỏi đi, anh phiền lắm, em sẽ bị phiền chết, mắc mớ gì em phải gả cho một người phiền phức thế chứ.”

Lục Tri nói không lại Lý Minh Châu, liền quẹt bậy lên vở của cô. Lúc đó anh mới có mười bảy tuổi, rất giống Lục Dao bây giờ, khi cười rộ lên thì lộ ra hai cái răng khểnh. Lục Tri lấy tay chọc lên gương mặt mềm mại của Lý Minh Châu, lớn tiếng oán trách Lý Minh Châu bạc tình bạc nghĩa, không biết tri ân báo đáp.

Chuyện bảy năm trước, sớm đã bị một lớp bụi dày phủ lên, nhưng mỗi khi Lý Minh Châu tĩnh tâm nhớ tới thì Lục Tri đều sống động như có thể bước ra từ ảnh chụp.

Mùa hè năm 2002, trời xanh vô cùng, nước trong vô cùng, cô nhìn Lục Tri, như từ trong làn nước trong vắt thấy được khuôn mặt mơ hồ của anh, nước gợn sóng lăn tăn lớp sau xô lớp trước không chút cảm xúc nào khiến lòng cô như bị kim châm, suýt nữa rơi lệ.

Lý Minh Châu cất ảnh Lục Tri đi, mở cuốn Hoàng từ bé đã bị lật nhiều tới mức tơi tả ra xem.

Cô thở dài, bất đắc dĩ nghĩ bụng: Có lẽ Lục Tri là Hoàng tử bé bị lạc đường tới Trái đất, rắn độc cắn anh một cái, anh ấy không chết mà đã về nhà rồi.

Chỉ là, đường quá xa, anh không có cách nào mang theo thân xác tạm bợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play