Trong đầu Lục Dao như có cả trăm chiếc tàu động cơ hơi nước ầm ầm chạy qua, khiến lý trí cậu tan thành mây khói, trong mắt chỉ còn mỗi cặp môi mỏng nhạt màu của Lý Minh Châu.

Bàn tay đang đỡ lấy cằm Lý Minh Châu của Lục Dao thoáng run lên, tay còn lại đang cầm son cũng như bị một lực vô hình níu lấy không cử động được.

Lục Dao chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi rồi phóng đại ra ngàn lần, khiến Lý Minh Châu biến thành một bức tranh yên tĩnh xinh đẹp mà cậu sở hữu.

Nhất thời trong đầu Lục Dao bùng lên một ý nghĩ không nên có: Cậu phải có được cô.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã khiến Lục Dao ngây ngẩn cả người, lập tức tỉnh táo lại.

Cậu nghĩ: Mình điên rồi!

Lục Dao lắc lắc đầu, cố kéo lý trí quay về. Lúc này, tay phải mới có chút cảm giác, cậu đứng thẳng người lên một chút, từ từ tô son lên môi Lý Minh Châu.

Thỏi son Lục Dao chọn là màu đỏ dòng La Rouge, màu son trông rất cổ điển, sắc đỏ rực có sức hấp dẫn trí mạng.

Màu đỏ này tô lên môi Lý Minh Châu thì như thiên binh vạn mã thế như chẻ tre xâm lược môi cô.

Lục Dao chăm chú tô son cho cô mà cõi lòng nhộn nhạo, tim đập thình thịch.

Lý Minh Châu ngoan ngoãn nghe theo cậu, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng mà ai để ý kỹ mới phát hiện ra.

Lục Dao thầm nghĩ: Thường ngày cậu ấy rất cứng đầu mà giờ lại ngoan ngoãn làm sao.

Con trai hễ suy nghĩ mấy thứ như vậy thì dục vọng trong người liền bùng cháy như người ta đốt nóng khinh khí cầu.

Lục Dao muốn khoe với tất cả mọi người trên đời về chuyện này, nhưng nghĩ tới khả năng nếu Lý Minh Châu biết được sẽ đem cậu đi hỏa táng mà cậu không biết còn đường sống mà quay về không thì đành gác chuyện đó qua một bên.

Đời này Lục Dao chưa từng làm chuyện gì cẩn thận đến vậy, mọi sự chú ý của cậu đều dồn hết lên môi Lý Minh Châu. Cậu tô son một cách cực kỳ nghiêm túc, hầu như nín thở.

Lục Dao tô màu cho một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tô phát cuối cùng thì không kiềm chế được mà lấy ngón tay cái chạm lên môi cô.

Cậu vô thức vuốt ve đôi môi mỏng lạnh, ngón cái thoáng dùng sức, vô tình khiến môi cô hé mở, suýt nữa thì Lục Dao đã bỏ luôn tay mình vào miệng cô.

Chuyện này không ổn tí nào!

Lục Dao lấy lại tinh thần, lùi ra sau một bước, tay buông thõng bên người, dường như đang cố nhớ lại cảm giác mềm mại khi tay cậu chạm vào môi Lý Minh Châu, bất giác chạm ngón cái vào ngón trỏ day day.

Lông mi Lý Minh Châu động đậy, cô mở mắt ra.

Lúc cô không nói gì trông như một con búp bê tinh xảo mà nghệ nhân xuất sắc nhất tốn cả đời mới điêu khắc ra được.

Nhưng khi Lý Minh Châu cất lời thì con búp bê tinh xảo kia lập tức biến thành một con búp bê Kuman Thong.

“Xong chưa?” Cô lạnh lùng nói, “Xong rồi thì cút đi.”

Lục Dao thầm nghĩ: Hỏng cả bầu không khí!

Cậu nhìn Lý Minh Châu, càng nhìn càng thấy không ổn, mà cảm giác này cứ ngày một nghiêm trọng hơn. Thường ngày cậu thấy Lý Minh Châu trông như con gái, giờ tô thêm son lại càng giống hơn.

Da Lý Minh Châu trắng như sứ, mà son La Rouge lại đỏ, sự tương phản mãnh liệt của hai gam màu khiến người ta không thể dời mắt.

Lục Dao không thể nói rõ vì sao lại thấy Lý Minh Châu không ổn. Thật ra, sự thật rất đơn giản: Ngay từ đầu cậu đã tiếp nhận sự thật Lý Minh Châu là con trai, nên dù Lý Minh Châu có biểu hiện giống con gái cỡ nào đi chăng nữa thì Lục Dao cũng chỉ nghĩ cô bị dẹo mà thôi.

Nhưng Lý Minh Châu lại đúng là con gái, Lục Dao ngày nào cũng dính lấy Lý Minh Châu thấy là lạ cũng là điều dễ hiểu.

Trừ Lục Dao ra thì những người khác nhìn Lý Minh Châu đều không thấy có gì đặc biệt.

Những người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nghĩ cô là con trai, thẻ học sinh là nam, chứng minh nhân dân là nam, sổ hộ khẩu cũng là nam, giấy tờ có con dấu nhà nước hẳn hoi, chứng cứ vô cùng xác thật nên làm gì có ai rảnh tới mức hoài nghi giới tính bạn bè mình.

Hơn nữa, chắc cũng chỉ có Lục Dao bảo Lý Minh Châu giống con gái.

Từ nhỏ tới giờ, cô cùng lắm thì bị bảo là thanh tú chứ chưa có ai dám nói cô giống con gái!

Cô đâu có bánh bèo xíu nào, hành vi tác phong quyết đoán dứt khoát, không hề dông dài, khiến người ta thấy rất thoải mái, có chút nào giống con gái chứ!

Dù Lý Minh Châu là con gái thì cũng là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, nói một là một hai là hai, chẳng những thế mà còn rất cổ hủ.

Lục Dao bảo cô giống con gái chẳng qua là do lòng cậu có điều mờ ám, cảm thấy mình có tình cảm kỳ quái với Lý Minh Châu là do Lý Minh Châu giống con gái.

Vậy nên trên thực tế, Lý Minh Châu vốn không hề giống con gái, cũng chẳng có ai nghi ngờ giới tính của cô, chỉ có Lục Dao: Vì sợ mình là đứa “cong” trước nên mới đổ tội cho Lý Minh Châu.

Cậu lấy lại tinh thần nhìn Lý Minh Châu mím môi.

Trước giờ cô chưa từng tô son, giờ trên môi bị phủ một tầng son khiến mỗi khi cô mở miệng nói chuyện đều thấy không thoải mái.

Lý Minh Châu vội lấy khăn giấy ra lau, Lục Dao nói, “Giấy này chùi không sạch được đâu.”

Cậu nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, có chút không dời mắt nổi, chột dạ nói, “Tôi có khăn ướt, do cửa hàng trang điểm tặng kèm.”

Lục Dao lấy khăn ướt trong túi ra, Lý Minh Châu thấy cậu cứ nhìn mình thì toan lau son đi.

Ai ngờ xui xẻo gặp phải người quen.

“Lý Minh?”

Lý Minh Châu nghe có người gọi mình thì vô thức ngẩng đầu lên liền thấy Từ Trình cũng đang nhìn mình.

Lúc Lý Minh Châu cúi đầu, Từ Trình nhận ra đó là cô. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì cậu ta lại không dám chắc.

Vì Lý Minh Châu lúc này rất khác thường ngày.

Thường ngày Lý Minh Châu trông vô cùng cấm dục, làm việc không hề cẩu thả, chăm chú nghiêm túc, còn giờ Lý Minh Châu tô son, không hiểu sao trông thật quyến rũ.

Lý Minh Châu bình tĩnh cầm khăn ướt, trong ánh nhìn kinh ngạc của Từ Trình chậm rãi lau son môi đi.

Từ Trình mở miệng, “Cậu, sao….. sao lại……….”

Lý Minh Châu nói, “Lục Dao muốn mua son cho bạn gái, không biết chọn màu nào nên nhờ tôi tô thử.”

Từ Trình:………

Đây là lời nói dối kiểu gì vậy?

Chưa bàn đến chuyện Lục Dao có bạn gái hay không, nhưng có ai mua son cho bạn gái mà lại tô trước cho người anh em của mình không! Tên con trai đó còn muốn yêu đương không vậy!

Nhưng Lý Minh Châu nói dối quen miệng, mấu chốt là từ nhỏ cô đã là cao thủ nói dối, đã đạt đến trình độ nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ như không khiến người ta thấy rất đáng tin, cứ thế vô duyên vô cớ tin lời cô.

Từ Trình hơi dao động, song cậu ta cảm thấy Lý Minh Châu chỉ muốn tìm đại một cớ trả lời chiếu lệ. Nhưng cậu ta và Lý Minh Châu cũng chỉ là bạn bè bình thường, không tiện hỏi han chuyện riêng tư của người ta.

Hơn nữa không thể không nói, dáng vẻ lúc nãy của Lý Minh Châu khiến cậu ta choáng váng. Từ Trình không hề biết hóa ra con trai tô son cũng rất hợp, hơn nữa còn….. động lòng đến thế.

Lục Dao nhìn Từ Trình, mới đầu chỉ thấy quen mắt, không nhận ra đó là ai, nhìn một hồi lâu thì cậu đột nhiên nhớ ra: Đây không phải là tên con trai ngốc nghếch của chủ nhà sao! Ở chung với Lý Minh Châu!

Vế trước chỉ là phù du, nhưng vế sau đủ để tên ngốc này lấy cái chết để đền tội!

Khổ nỗi Từ Trình chẳng biết xem sắc mặt người khác gì cả, cậu ta nói, “Trùng hợp thế, tí nữa chúng ta về chung đi.”

“Ai muốn về chung với cậu.” Lục Dao nhíu mày, kéo Lý Minh Châu ra sau lưng mình.

Từ Trình nhìn Lục Dao cũng thấy khó chịu.

Cậu ta nói, “Tôi hỏi Lý Minh mà.”

Ý là: Liên quan cứt gì cậu.

Từ Trình biết Lục Dao ở trường rất phách lối, tầm ảnh hưởng rất lớn, nhà lại có quyền có thế, nhưng đâu phải ai cũng sợ cậu.

Ví dụ như Từ Trình, cậu ta là thanh niên tài giỏi đẹp trai một lòng tin rằng trên đời có sự công bằng, miễn chịu bỏ công mài sắt thì sẽ có ngày nên kim.

Thật ra cũng không phải cậu không hề sợ hãi, ở trường thì cậu cũng hơi ngán Lục Dao nhưng giờ đang ở bên ngoài, Lục Dao chẳng lẽ một tay có thể che trời?

Lý Minh Châu nói, “Không cần đâu, cậu về trước đi.”

Lục Dao vui vẻ cười một cái, rất hài lòng với thái độ của Lý Minh Châu.

Từ Trình nói, “Tiện đường mà, cùng về đi, cậu còn định mua gì à? Tôi đi với cậu.”

“Cậu muốn chết hả?” Lục Dao mở miệng.

Từ Trình nhìn Lục Dao, trong mắt Lục Dao bừng bừng lửa giận.

Cậu ta nghĩ thầm: Mình chỉ muốn đi về chung với Lý Minh Châu thôi, có giật bồ cậu ta đâu mà cậu ta giận cái gì chứ?

Từ Trình không hiểu nổi thái độ của Lục Dao, nhưng Lục Dao càng tức thì cậu ta càng không muốn chịu thua.

Rõ ràng là cậu ta quen Lý Minh Châu trước, thằng nhãi chưa đủ lông đủ canh này là cái thá gì!

Lý Minh Châu biết Lục Dao một ngày lên cơn điên vài bận, song không ngờ hôm nay Từ Trình cũng động kinh theo.

“Không ngại để tôi đi cùng chứ?” Từ Trình cười nói.

“Có ngại, cút đi.” Lục Dao không hề khách sáo nói.

Lý Minh Châu day ấn đường, Lục Dao kéo cô đi.

Cậu nghĩ thầm: Nếu Từ Trình đuổi theo thì cậu sẽ đánh cậu ta.

Lục Dao từ chối rất quyết liệt. Ban đầu, Từ Trình còn muốn trò chuyện một chút với Lý Minh Châu về điểm số, nhưng giờ Lý Minh Châu bị kéo đi khiến cậu chưa kịp nói gì.

Từ Trình cũng không phải dạng mặt dày một hai muốn đi theo, Lục Dao quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu ta một cái như Từ Trình là yêu ma quỷ quái gì.

Từ Trình nghĩ thầm: Đồ thần kinh!

Lý Minh Châu bị cậu kéo đau tay, “Cậu đủ chưa?”

Lục Dao lại nổi tính “tiểu thư” lên, “Sao cậu ta bám lấy cậu dai như đỉa thế không biết!”

Lý Minh Châu:……….. Đứa nào bám dai như đỉa vậy hả?

“Cậu hiểu chuyện chút được không?”

“Hiểu chuyện chút được không……” Lục Dao và cô nói cùng một lúc, cậu cười gằn nói thêm, “Trừ mấy câu này cậu không còn gì để nói à.”

Lý Minh Châu khua khua tay, “Khi nào cậu thật sự hiểu chuyện thì tôi sẽ không nói nữa”

Lục Dao lẩm bẩm một câu, Lý Minh Châu không nghe rõ cậu nói gì. Lục Dao lớn tiếng hon, “Nhà cậu ở đâu thế? Cậu chuyển nhà đi, nếu không tôi sẽ tới đó ở.”

Mặt Lý Minh Châu dửng dưng như không mà nghĩ: Đồ ngốc.

Lục Dao lại nhắc tới chuyện này, “Vì sao tên Từ Trình kia có thể ở đó mà tôi lại không thể, chẳng lẽ tôi không thân với cậu bằng cậu ta sao!”

“Cậu là con nít ba tuổi đang đòi kẹo à?” Lý Minh Châu quát, “Trong trường có ký túc xá không chịu ở cứ đòi ra ngoài làm gì!”

Lục Dao nói, “Vậy cậu dọn tới ký túc xá của tôi đi!”

Cậu càng nghĩ càng thấy có lý, “Vừa hay tôi cũng không có bạn cùng phòng, một người ở một phòng chẳng vui tí nào, tối đến chán muốn chết. Nếu cậu tới ở thì tối đến chúng ta có thể chơi game với nhau, tôi dẫn cậu đi luyện cấp!”

Lục Dao nhắc tới game thì mắt sáng ngời, “Cậu có chơi Truyền thuyết Dũng giả không?”

Lý Minh Châu muốn lảng sang chuyện khác bèn hùa theo, “Chưa chơi bao giờ.”

Lục Dao chợt suy sụp, Lý Minh Châu thấy thế vội nói, “Có nghe nói qua.”

Truyền thuyết Dũng giả hiện đang là trò chơi trực tuyến nổi tiếng toàn cầu. Ba năm trước đã thành lập đổi tuyển chuyên nghiệp, giờ đang phát triển không ngừng, quảng cáo của các giải đấu đều đặt ở vị trí bắt mắt trong các cửa hàng.

Lý Minh Châu không chơi game, nhưng có nghe qua về trò chơi này.

Lý Minh Châu nói: “Đó là trò hồi xưa cậu chơi hả?”

Hồi cô tới dạy kèm cho Lục Dao lúc mới học xong cấp Hai, lúc ấy Lục Dao vẫn đang học lớp Tám nhưng đã chơi game rất giỏi. Nhân vật cậu điều khiển hình như là kiếm khách, trên người mang trang bị cao cấp, di chuyển rất linh hoạt, đứng trong giao diện rực rỡ dường như đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

“Đúng thế, làm gì có thằng con trai nào không chơi trò đó!” Lục Dao vô cùng bất mãn khi nghe Lý Minh Châu không chơi Truyền thuyết Dũng giả.

“Tôi không thích chơi.” Lý Minh Châu giải thích.

Tuy cô không thích nhưng cô vẫn tôn trọng sở thích của người khác.

Vì thế Lục Dao không nhắc tới trò chơi nữa, tay trái của cậu cầm bịch đồ trang điểm, trong đó có một túi son.

Lý Minh Châu hỏi cậu muốn mua gì, thật ra Lục Dao chẳng muốn mua gì, cậu chỉ muốn đi dạo lòng vòng với Lý Minh Châu.

Nhưng chuyện “gay lọ” như thế sao cậu mở miệng nói cho được.

Lục Dao nói không nên lời, Lý Minh Châu liền muốn bỏ cậu đi về, Lục Dao vội nói, “Để tôi đưa cậu về.”

Lý Minh Châu từ chối một cách quyết đoán, “Đừng có xem tôi như mấy cô bạn gái của cậu.” Cô lạnh lùng liếc Lục Dao, “Tôi không bánh bèo tới mức muốn con trai đưa về đâu.”

Lục Dao cả ngày lấy chuyện này ra chọc ghẹo Lý Minh Châu, không ngờ chính mình có ngày lại bị chuyện này chọc tức, đúng là gậy ông đập lưng ông.

Lý Minh Châu và cậu đi tới ga tàu điện ngầm, tới đó thì Lục Dao không chịu cầm cái túi trong tay nữa.

Cậu đưa cái túi cho Lý Minh Châu, Lý Minh Châu cạn lời, “Cậu làm gì thế?”

“Tặng cậu.” Lục Dao hùng hồn nói.

“Cậu nghĩ tôi xài được chắc?” Lý Minh Châu nhíu mày.

“Dù sao tôi cũng không xài được, nếu cậu không cần thì cứ vứt đi.” Lục Dao không cho Lý Minh Châu từ chối, mở miệng nói.

Cậu có tiền nên sống rất thoải mái, không thích thứ gì là vứt đi luôn.

Nhưng Lý Minh Châu từ nhỏ tới lớn đều sống trong cảnh khốn cùng nghe Lục Dao nói thế thì hận muốn cho cậu hai bạt tay.

Mấy thỏi son trong bịch này, lúc Lục Dao quẹt thẻ cô có nhìn thấy, một lần quẹt mấy nghìn đi tong.

Mấy nghìn tệ mà nói vứt là vứt, đúng là…….. “Bậy bạ!” Lý Minh Châu mắng.

Cô cầm cái túi, mở miệng, “Vậy để tôi cầm, sau này cậu muốn thì tới chỗ tôi lấy lại.”

“Đồ tặng rồi còn lấy lại làm gì?” Lục Dao kêu lên.

“Son môi phải tặng cho bạn gái mới đúng.” Lý Minh Châu bất đắc dĩ, đành cố thương lượng với Lục Dao, “Đợi chừng nào cậu có bạn gái mới, tôi sẽ đưa cô ấy giùm cậu.”

Lục Dao thầm thấy tức tối, khó chịu.

“Cậu không thích đồ tôi tặng gì hết!”

“Ai bảo mua!” Lý Minh Châu lạnh lùng n, “Đắt chết đi được!”

“Vậy cậu cứ xem như tôi tặng cho bạn gái là được!” Lục Dao bực bội gào lên.

Gào xong, cậu đột nhiên thấy như lời nói của mình có nghĩa khác.

Cậu nhìn qua Lý Minh Châu: Lý Minh Châu đã đứng hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play