Phu Nhật Sơn rừng sâu núi thẳm, rậm rạp, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời. Dù là giữa hè sương mù vẫn dày đặc, âm u rợn người.
Lục Hành ngụ ở trong núi.
Mấy ngày nay y chưa từng trở về Tịnh An Uyển gặp Tống Tiểu Chu. Đêm đó y đại khai sát giới*, đem cả đám người Trịnh quản sự giết chết. Giết càng nhiều, lệ khí trong cơ thể Lục Hành tích tụ càng lớn, Qua một ngày, lệ khí như nước triều dâng, cướp đoạt thần trí, cơ hồ đem y nhấn chìm. Tự tỉnh lại bên trong quan tài, trạng thái của Lục Hành mỗi ngày đều thay đổi hoặc tỉnh táo hoặc mất đi lý trí. Mỗi ngày của y như đi trên vách núi, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ rơi xuống vực sâu, trở thành ác quỷ chỉ biết giết chóc, vạn kiếp bất phục.
Mặc dù đã chết, Lục Hành cũng không muốn bản thân y sẽ rơi xuống kết cục kia.
Huống hồ, Tống Tiểu Chu không thể chết được.
Lục Hành rũ con mắt, nhìn tay phải của chính mình. Cổ tay trắng bệch, một đạo hắc khí như ẩn như hiển, giống như xích sắt từ từ lưu chuyển. Ánh mắt y phát lạnh, lệ khí huyết sắc mạnh mẽ va chạm cùng hắc khí. Hai luồng khí huyết đối lập không khoan nhượng, da thịt trơn bóng giống như bị xé rách, thấu tận xương.
Lục Hành giống như không hề biết đau, khuôn mặt không biểu tình. Chớp mắt, bốn phía quỷ khí phun trào, lá cây rì rào vang vọng đổ rạp xuống bùn. Đột nhiên, Lục Hành thống khổ rên khẽ một tiếng, khuôn mặt biến dữ tợn, từng đạo từng đạo vết đen rạn nứt như dấu niêm phong khắc trên mặt y. Ngay cả tứ chi cũng bị hắc khí vững vàng phong ấn không thể động đậy. Hồn phách cũng tựa bị cưỡng ép cắn nát. Y thống khổ bất kham, tiếng thở dốc thô khàn, trong đầu không ngừng tua lại thời điểm bản thân hấp hối giãy giụa.
Mẫu thân trước khi rời đi không thôi nhìn y, nói: “A, sau này chỉ còn một mình con.”
Lâm ma ma tự tay uy thuốc cho y, lau nước mắt, bàn tay thô ráp mà ấm áp: “Thiếu gia, người nhanh tốt lên đi.”
Lục Huyền ngưỡng mặt lên, mang theo tiếng cười mềm nhũn, gọi: “Ca, ngươi đi chết đi, có được hay không? Ta van ngươi.”
Cuối cùng, y nhìn thấy Tống Tiểu Chu. Tống Tiểu Chu cầm tay y, đôi mắt trong veo đều là y, ngưỡng mộ nói: “Cẩn Chi, ngươi thật tốt.”
Trong nháy mắt Lục Hành như bị sét đánh, đột nhiên mở to đôi mắt huyết sắc, dùng sắc thở hổn hển. Qua hồi lâu, đồng sắc mới dần dần khôi phục như thường. Lục Hành nhắm mắt lại, thân thể có mấy phần run rẩy.
Một mảnh lá vàng rơi xuống đống đất trước mặt Lục Hành. Mộ phần đơn sơ giống như đống đất vàng, dính bùn đất đỏ tối tăm.
Lục Hành chán ghét nhíu mày, kinh ngạc nhìn đống đất một lát rồi từ từ đứng dậy.
Đột nhiên, y ngẩng đầu lên, nhìn khoảng không cách đó không xa, sắc mặt mơ hồ có vài phần vi diệu.
Tống Tiểu Chu đạp lên bụi cây vướng víu bên đường, ánh nắng mặt trời khiến đầu cậu toàn mồ hôi, hai gò má khỏe mạnh hồng hào.
Nếu như có thể Tống Tiểu Chu cũng không muốn bén mảng tới ngọn núi phía sau Tịnh An Uyển. Nơi này âm u quái lạ, lần đầu tiên cậu tới đã đụng phải quỷ cản đường, suýt nữa không thể quay về. Nếu như không có Lục Hành, e là cậu đã sớm lạc trong rừng sâu núi thẳm.
Lần này lại vào núi, cũng vì Lục Hành.
Tống Tiểu Chu tìm khắp Tịnh An Uyển cũng không thấy Lục Hành. Gặp được quỷ trong Tịnh An Uyển, cậu đều nắm cổ tay giữ lại.
Cắn răng lấy thêm can đảm, ra vẻ trấn định hỏi: “Lục Hành đi đâu?”
Ai biết con quỷ kia vừa nghe thấy hai chữ Lục Hành liền sợ đến hồn phi phách tán, mặc Tống Tiểu Chu kêu vài tiếng cũng không quay lại.
Trong đó có một con quỷ không có trốn. Cổ hắn bị bẻ gãy, âm âm u u nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu, như cười như khóc, oán độc nói: “Lục Hành sẽ giết ngươi. Y sẽ giết ngươi. Ngươi cũng sẽ giống như chúng ta…”
Tống Tiểu Chu trong lòng giật mình, nhìn con quỷ kia nửa ngày, không biểu cảm nói: “Ta chỉ hỏi ngươi y ở chỗ nào?”
Con quỷ kia không nói lời nào.
Tống Tiểu Chu cười với nó: “Ngươi biết nô lệ trong Tây thị ngông cuồng, loạn ngôn, thị phi về chủ nhân sẽ có kết cục gì không?”
Cậu duỗi đầu lưỡi đỏ tươi, thân thủ vạch một cái, giòn tan nói: “Rút**.”
Quỷ kia mở to hai mắt, chặt chẽ trừng Tống Tiểu Chu, cậu đã như một cơn gió mà ly khai.
Trong lòng cậu có Lục Hành thế nhưng người khác đều nói Lục Hành sớm muộn cũng sẽ giết cậu, khiến cậu càng ngày càng không vui. Tống Tiểu Chu gọi y cũng không xuất hiện. Cậu thất vọng, mất mác, ban đêm trằn trọc trở mình lại làm thế nào cũng không ngủ được. Tống Tiểu Chu thậm chí nghĩ, chính mình thật sự không có tiền đồ, cứ như vậy bị dọa khóc. Rõ ràng Lục Hành là vì cứu mạng cậu… Chính là cậu đau đớn, Lục Hành chẳng nhẽ không đau đớn hay sao.
Tống Tiểu Chu còn nhỏ, mới nếm trải tình ái, bị nhan sắc ôn nhu mê hoặc. Lục Hành như gần như xa, lại khiến Tống Tiểu Chu say mê. Trong mộng nghĩ tới Lục Hành, khi tỉnh cũng nhớ y, ngay cả sự nguy hiểm sợ hãi kia cũng đem theo mùi vị mê người, hấp dẫn thiếu niên nhớ mãi không quên.
Tống Tiểu Chu thật sự rất nhớ Lục Hành.
***
Sương mù trong núi dày đặc, khí trời thay đổi thất thường, sáng sớm đã có mưa nhỏ. Tống Tiểu Chu đứng cạnh cửa sổ nhìn áo choàng treo trong vườn hoa bị mưa xối ướt, nhịn không được nghĩ
“Lục Hành đi nơi nào?”.
Tống Tiểu Chu đột nhiên nhớ tới địa phương lần đầu tiên cậu thấy Lục Hành, cắn răng, lần nữa xông vào phía sau núi của Tịnh An Uyển.
Phía sau núi quá rộng lớn, sương trắng âm trầm, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót đặc biệt chói tai, khiến người hãi hùng khiếp vía.
Tống Tiểu Chu từng thấy quỷ. Nhưng trong Phu Nhật Sơn, ác quỷ dường như lúc nào cũng có thể tùy ý bò ra, cắn nuốt huyết nhục của người sống, rất kinh khủng. Tống Tiểu Chu cẩn thận bước đi, đi rất sâu, tới nỗi chính cậu cũng không nhận rõ phương hướng nữa. Cậu hít sâu một hơi, không chịu cứ như vậy mà bỏ cuộc.
Không ngờ, vừa tới sơn cốc bốn phía đột nhiên trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Không biết tại sao, Tống Tiểu Chu lại nhớ tới Lục Hành. Trong lòng cậu mạnh mẽ nhảy lên, trợn tròn mắt nhìn xung quanh.
Lục Hành liếc mắt liền nhìn thấy Tống Tiểu Chu.
Thiếu niên đứng giữa rừng quỷ khí âm trầm, cô độc, con mắt to, vòng tới vòng lui như đang gấp gáp tìm kiếm điều gì.
Lục Hành nhớ tới ngày đó Tống Tiểu Chu cũng lạc đường. Cậu như con thú nhỏ lạc đường chạy quanh núi, y thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu mới đi lên phía trước. Y vốn là muốn nhìn xem, người Lục Huyền đưa tới đây, rốt cuộc muốn diễn trò gì.
Lục Hành không có lên tiếng. Tống Tiểu Chu đã đi vào địa phận Phu Nhật Sơn, khí tức người sống quá mức ngon miệng, câu dẫn những âm hồn quỷ lai vãng tới rục rà rục rịch, gió cuốn sương mù giăng đầy lối.
“Tống Tiểu Chu.” Lục Hành đột nhiên lên tiếng, Tống Tiểu Chu theo đó nhìn lại, vừa nhìn thấy y liền thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hành nói: “Ta không phải nói với người rằng không nên đến nơi này hay sao?”
Tống Tiểu Chu tìm y hơn nửa ngày, nghe thấy lời này lông mày nhíu lại, rầm rì: “Đây là núi phía sau Tịnh An Uyển. Ta là nửa chủ nhân của Tịnh An Uyển, ta không thể tới đây?”
Lục Hành nghe cậu thuật lời những lời trước đây mình đã dạy, dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đến tìm ta?”
Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành một chốc. Lục Hành sắc mặt trắng bệch, giữa hai lông mày lộ tia tối tăm, lông mi nhỏ dài, so với mấy ngày trước tiều tụy hơn nhiều. Tống Tiểu Chu ngay cả tức giận cũng quên mất, đan đan ngón tay, nói: “Sớm hôm nay có mưa nhỏ, đem hoa trong sân làm gãy…”
Cậu ấp a ấp úng, xấu hổ đỏ mặt: “Ta thấy bên đình có một nhành cây mới ra hoa, sau mưa lại càng kiều diễm xinh đẹp, muốn cho ngươi xem.”
Lục Hành lông mi run rẩy, nhìn Tống Tiểu Chu từ trong vạt áo lấy ra một cành hoa. Cánh hoa trắng mịn, tú lệ mềm mại lại xinh đẹp, sạch sẽ tao nhã, khiến Tống Tiểu Chu vừa nhìn liền nhớ tới Lục Hành. Có lẽ do cọ sát với vạt áo, cánh hoa xuất hiện vết nứt.
Tống Tiểu Chu cũng nhìn thấy, càng thẹn thùng, vội vã đưa tay vuốt vuốt, ngốc ngếch mà ngây ngô.
Lục Hành thanh âm khàn khàn: “Cho ta?”
Ánh mắt Tống Tiểu Chu lấp lóe, ngữ khí cứng rắn hơn mấy phần: “Ở đây có người khác sao?”
Cậu mở to mắt, nhíu mày, quẫn bách nắm chặt nhành hoa, vừa có chút buồn cười trẻ con, rồi lại nghiêm túc khiến người nào đó không thể rời mắt.
Tống Tiểu Chu mơ hồ nhớ tới khi xưa cha mẹ cậu ân ái. Mẹ cậu là cô nương Lĩnh Nam tính tình phóng khoáng, cha cậu trước là thám hoa lang, trong nhà nghèo khó, mùa xuân hàng năm cha đều lên núi hái một bó hoa tươi cho mẹ.
Giống như đã qua rất lâu, lại như vừa chớp mắt, tay Tống Tiểu Chu đều run lên. Đột nhiên cậu nhớ tới người trước mặt này là Lục gia Đại thiếu gia, nào có vật gì tốt mà y chưa từng thấy, có lẽ cũng không có điều gì lọt được vào mắt, nhất thời muốn rụt tay về: “…Thôi, ta đi về trước.”
Lục Hành nhanh chóng bắt lấy tay cậu, dùng sức nắm chặt, chậm rãi nở nụ cười: “Ta còn chưa nói, làm sao đã bỏ về rồi.”
Tống Tiểu Chu không dám nhìn thẳng Lục Hành, chăm chú nhìn bàn tay bị y nắm lấy, lầu bầu nói: “Vậy ngươi muốn nói gì?”
Lục Hành nói: “Hoa này, ta rất thích.”
Tống Tiểu Chu lập tức ngẩng đầu lên. Lục Hành rũ con mắt nhìn Tống Tiểu Chu, nét mặt tăng thêm mấy phần sinh khí, cười cũng rất ôn hòa. Mặt Tống Tiểu Chu xoát cái đỏ chót, ánh mắt không biết đặt đi đâu.
Trái tim Tống Tiểu Chu nhảy tới lợi hại, như chợt nhớ tới điều gì, cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi sau này không thể nói không gặp liền không thấy người…”
“Ta cũng không tìm ngươi nữa.”
Lục Hành cảm thấy tâm như bị vuốt mèo mềm mại cào phải, nơi từ lâu đã lạnh lẽo cứng rắn tựa hồ đang nứt ra. Giống như ảo giác, một luồng nhiệt ý sinh sôi chảy khắp thân thể. Y nhẹ nhàng lên tiếng, đáy mắt tối tăm thâm trầm, ngữ khí lại càng ngày càng ôn nhu: “Tiểu Chu, ngươi tìm ta làm cái gì?”
Tống Tiểu Chu nói: “Ta muốn gặp ngươi…”
Lời còn chưa dứt một đôi môi lạnh lẽo đã dán tới. Lục Hành trực tiếp cúi đầu, nhiệt tình mà nóng bỏng chặn miệng cậu.
Lục Hành nói: “Chỉ cần ngươi muốn, ngay cả chín tầng địa ngục ta cũng sẽ tới gặp ngươi.”
Hết chương 9.Editor: Tùy Tiện(*) Đại khai sát giới: xuống đao giết người (thỏa sức chém giết)
(**) Rút: ý là rút lưỡi, cắt lưỡi