Đêm hè nóng nực, dù nửa đêm có mưa nhưng không khí vẫn có vài phần oi bức. Tống Tiểu Chu mơ mơ màng màng ngủ, mắt nhắm nghiền hướng tới nơi lạnh lẽo dán đến, ngay cả cánh tay cũng đáp lên.
Lục Hành mở mắt. Hô hấp Tống Tiểu Chu lúc lên lúc xuống, ấm áp tươi mới, tựa như trái cây đã chín, không tự chủ mà quấn lấy y, dẫn dụ y. Ác quỷ vốn thích giết chóc, bị cậu câu đến rục rà rục rịch.
Đôi mắt Lục Hành ửng đỏ, nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu nửa ngày. Y là ác quỷ, oán khí không siêu thoát tích tụ nhiều năm. Bởi không cam tâm mà không thể luân hồi, từ trong quan tài lao lực bò ra ngoài, đem người bên trong Tịnh An Uyển giết không còn một mống.
Lục Hành biết, Lục Huyền bị dọa. Cũng không biết nghe ai nói, đưa người tới kết một đoạn âm hôn hoang đường, mưu toan dùng biện pháp này làm nguôi lòng ác quỷ.
Si tâm vọng tưởng*.
Khóe miệng Lục Hành nhếch lên, giơ tay sờ hai má Tống Tiểu Chu. Bàn tay lạnh lẽo, Tống Tiểu Chu theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay y, mơ hồ không rõ mà lầm bầm vài câu.
Lục Hành ép đôi môi Tống Tiểu Chu. Đôi môi mềm mại hơi mở ra, lộ khí tức của người sống. Lục Hành đột nhiên nhớ tới bộ dạng Tống Tiểu Chu cười nói ngươi tốt như vậy, rũ mi mắt, thu tay về.
Tống Tiểu Chu một đêm vô mộng, ngủ tới ngọt ngào sảng khoái.
Cậu lại đi ôm Lục Hành, cả người vùi trong lồng ngực y, tay chân dán sát, may mắn còn chưa hôn phải đối phương. Mặt Tống Tiểu Chu đỏ rần, mắt to trợn tròn, tiểu tâm dực dực** ngẩng đầu lên, nhìn từ cổ Lục Hành tới chiếc cằm tái nhợt, rồi khuôn mặt.
Lục Hành nhắm mắt, khi ngủ cũng nhã nhặn sạch sẽ, nhìn sao cũng giống như một người còn sống sờ sờ.
Tống Tiểu Chu kìm lòng không đặng*** mà tiếc hận. Thật đáng tiếc, Lục Hành còn trẻ như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Tiểu Chu nhịn không được đưa tay ra, nhẹ nhàng đâm đâm gò má Lục Hành. Lạnh băng. Nhịn không được lại đâm một cái, cảm giác cực kì mới lạ.
Đây chính là quỷ a!
Thấy được, sờ được quỷ!
Tống Tiểu Chu tuổi còn nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh xen lẫn hưng phấn, ngón tay sờ lên hai má Lục Hành.
Đột nhiên Lục Hành mở mắt.
Hai bên nhìn nhau, Tống Tiểu Chu ngoa kêu một tiếng, dùng cả tay chân bò dậy, mặt đỏ bừng không có chỗ giấu: “Ta… Ta,ta không phải cố ý!”
Lục Hành chậm rãi ngồi thẳng, dựa lưng vào tường, nhìn Tống Tiểu Chu không có chỗ trốn, không tự chủ nở nụ cười. Y sờ sờ hai má bị Tống Tiểu Chu chạm tới, nói: “Tiểu nô lệ thật là to gan, mới vừa tỉnh ngủ liền sờ trộm ta.”
Tống Tiểu Chu nhìn động tác của y, hai má càng đỏ hơn, nuốt nước miếng, ngập ngừng xin lỗi.
Lục Hành nói: “Không có thành ý.”
Tống Tiểu Chu trợn to mắt nhìn y.
Lục Hành nói: “Dấu ấn hôm qua ta còn chưa nhìn rõ, cho ta nhìn một chút.”
Tống Tiểu Chu do dự: “…Thứ này có cái gì tốt mà xem.”
“Ta muốn xem.”
Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, chậm chạp bò tới, ngồi xổm, hơi hất cằm lên, đem vạt áo mở ra. Dấu ấn trên xương quai xanh bị nhìn không xót thứ gì. Dấu ấn xấu xí, xương quai xanh tinh tế, chữ “Nô” vô cùng dễ thấy.
Lúc ngón tay Lục Hành sờ lên, Tống Tiểu Chu như bị bỏng, cả người đều run một cái.
Đây là lúc Tống Tiểu Chu mười ba tuổi bị lưu xuống. Khi đó cậu ngơ ngơ ngác ngác, luôn thiếu ngủ, bị người đối xử như súc vật mà mở ra tứ chi. Bàn ủi bị nung đỏ, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy mùi da thịt cháy khét.
Đôi môi Tống Tiểu Chu khẽ mím, lông mày nhíu chặt, có chút xấu hổ lại ẩn nhẫn. Lục Hành nhìn thấy, tâm khẽ động. Vốn là có ý đùa cậu, mà so với tưởng tượng tiểu nô lệ này còn thực nghe lời.
Có lẽ bị Lục Hành nhìn chằm chằm hồi lâu không nói lời nào, lỗ tai Tống Tiểu Chu tỏa nhiệt, nghiêng đầu trừng Lục Hành: “Xem đủ chưa!”
“Đồ vật xấu như vậy,” Tống Tiểu Chu hung dữ nói, “Nào có người nào nhìn chằm chằm!”
Lục Hành chậm rãi nói: “Ta là quỷ.”
Tống Tiểu Chu im lặng.
Lục Hành nở nụ cười: “Tiểu Chu, ngươi đã không phải nô lệ trong trại Tây thị, sau này cũng sẽ không trở về đó. Con dấu này, cũng không cần thời thời khắc khắc ghi ở trong lòng.”
Tống Tiểu Chu ngơ ngác cúi đầu, cậu chỉ có thể nhìn thấy ngón tay mạnh mẽ mà tái nhợt. Lục Hành ôn thanh nói: “Kì thực… Nó so với ngươi nghĩ rất dễ nhìn.” Bổ sung một câu, “Ở trên thân thể ngươi.”
Tống Tiểu Chu đang tuổi lớn, da dẻ đen bóng nhẵn nhụi. Thân thể cường tráng, lộ ra khí tức thanh xuân nhiệt huyết chỉ riêng thiếu niên mới có. Xương quai xanh bị khắc dấu nô lệ, trái lại khiến cho lòng người câu lên dục vọng khống chế.
Tống Tiểu Chu ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không chống đỡ được Lục Hành than thở lại mang theo mấy phần tình sắc. Cậu nhảy xuống giường, lung tung lấy quần áo mặc vào, cảnh giác nhìn Lục Hành, hai má đỏ hồng: “Nói hươu nói vượn, ngươi muốn lừa ta.”
Lục Hành không nói lời nào, tựa vào đầu giường cười tủm tỉm.
Tống Tiểu Chu muốn quay lưng chạy. Cậu chỉ nghe nói qua trêu chọc người, nào có quỷ nào dăm ba câu cũng khiến tâm người ta muốn nhảy ra.
… Quá không phúc hậu rồi!
Trong lòng cậu nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói: “Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi?”
Là thanh âm Lâm ma ma.
Tống Tiểu Chu lấy lại bình tính, đáp một tiếng. Nhũ mẫu hỏi: “Thiếu phu nhân… Ngài mới vừa cùng ai nói chuyện?”
Tống Tiểu Chu suýt nữa liền nói, theo bản năng liếc nhìn Lục Hành, nuốt xuống lời bên miệng: “Nhũ mẫu, ta gặp ác mộng, chính mình nói chuyện mà thôi.”
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, ánh mắt thâm trầm tối tăm. Tống Tiểu Chu nhẹ nhàng nói: “Bà ấy thật sự không nhìn thấy ngươi?”
Lục Hành gật đầu.
Tống Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hành đột nhiên nói: “Đừng quá tin Lâm ma ma.”
Tống Tiểu Chu choáng váng: “Tại sao? Bà ấy đối với ta rất tốt.. Cũng rất thương ngươi.”
Lục Hành thế nhưng không nói lời nào, trực tiếp biến mất trước mặt Tống Tiểu Chu.
Tống Tiểu Chu không tìm được manh mối, nhìn giường trống rỗng, nhỏ giọng lầm bầm: “Quỷ ghê gớm. Không nói không rằng biến mất, cũng không giải thích một chút…”
Hết chương 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT