Đúng như dự đoán, ngày thứ hai Lục Huyền phái người đưa Tống Tiểu Chu tới Lục Phủ.

Tống Tiểu Chu có chút hoảng loạn, nói phải vào phòng thay xiêm y. Vào phòng, cậu liền chăm chăm nhìn Lục Hành.

Lục Hành khẽ cười, nói: “Sợ sao?”

Tống Tiểu Chu thành thật gật đầu, ngồi xổm xuống, theo bản năng mà nắm chặt răng thú đeo trên cổ, buồn buồn nói: “Cũng chỉ là có chút sợ, một chút chút thôi, không phải rất sợ.”

Lục Hành đi tới bên cạnh xoa xoa tóc Tống Tiểu Chu, thanh âm trầm ổn bình tĩnh: “Không cần phải sợ.”

Tống Tiểu Chu ôm chặt eo Lục Hành, ngưỡng mặt lên, chỉ muốn có người dỗ cậu.

Lục Hành rũ con ngươi nhìn cậu, đơn giản ngồi xổm xuống, nói: “Lục Huyền luôn luôn cẩn thận, trước khi biết rõ ngọn nguồn sự tình gã sẽ không động tới ngươi.”

Những ngày qua Lục Hành đối với cậu hữu cầu tất ứng*, sủng ái vô cùng, lá gan Tống Tiểu Chu mập lên không ít. Cậu nhẹ nhàng đụng trán với Lục Hành, nhỏ giọng nói: “Ta không sợ gã___”

“Chính là sợ không về được, không thể thấy ngươi…”

Lục Hành run lên, cơ hồ muốn bỏ mặc tất cả mà bồi Tống Tiểu Chu đi, tay chân lại nổi lên đau đớn như thiêu đốt, dường như có xích sắt vô hình khóa chặt lấy khiến y không thể tự do.

Lục Hành nói: “Lục phủ có một quản sự gọi là Lục Ứng,” y lấy ra một khối Dương Chi Ngọc tinh xảo khéo léo treo bên hông Tống Tiểu Chu, “Người này có thể tin. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, hắn sẽ giúp ngươi.”

Tống Tiểu Chu nháy mắt một cái, ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay chà xát ngọc bội bên hông. Ngọc bội khắc chữ “Hành”, có lẽ là ngọc bội thường đeo bên người y, trơn bóng lành lạnh giống như bàn tay y.

Trước khi đi, Tống Tiểu Chu rất là không nỡ mà ôm cổ Lục Hành, nói: “Ngươi không thể đi a.”

Lục Hành mỉm cười, nói: “Được.”

Tống Tiểu Chu cưỡi ngựa đi, Dương Chi Ngọc bên hông tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Lục Hành âm thầm đứng dưới tàng cây, nhìn ngọc bội tự tay y đeo lên.

Tống Tiểu Chu không biết, ngọc bội này đích thực là y mang theo từ nhỏ tới lớn, nhưng cũng là đồ vật được chôn theo y, vốn dĩ nên nằm im trong quan tài không thấy ánh mặt trời.

Ngày thu khí sảng, mặt trời cũng lớn, Lục Hành cảm nhận được thiêu đốt bức người, giống như muốn đem sự miễn cưỡng của y cũng cháy theo. Y nhắm mắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên bước chân hướng tới phía Lâm ma ma. Lục Hành nhìn bà, hai người thoáng chạm mặt.

***

Lục trạch tại Đông Thành, đình đài lầu các được trang trí hoa và tiểu cảnh sum suê, rất khí thế. Tống Tiểu Chu cùng người của Lục gia đi vào trong. Cả một đường, gặp qua hạ nhân ai nấy đều mắt nhìn thẳng, im lặng lạnh nhạt, toàn bộ Lục trạch đều lộ ra cỗ uy nghi âm u đầy tử khí.

Tống Tiểu Chu rốt cuộc gặp được Lục Huyền.

Lục Huyền lớn lên cùng Lục Hành nửa điểm cũng không giống. Gã trẻ tuổi, da trắng, một đôi mắt hạnh, đôi môi nhỏ, gương mặt có vẻ ngoan ngoãn vô tội. Gã mặc một thân cẩm y, gác chéo chân, mạn bất kinh tâm** đánh giá Tống Tiểu Chu. Cả người gã giống như búp bê được quấn trong tơ lụa, không có chút nào giống như vị Lục nhị gia thủ đoạn độc ác trong lời đồn.

“Tống Tiểu Chu” Lục Huyền cười khẽ, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Tiểu Chu cảm thấy rất quen thuộc.

Tống Tiểu Chu nuốt một cái, nỗ lực trấn định, chào hỏi lại: “Nhị gia.”

Lục Huyền không nhanh không chậm nói: “Tại Tịnh An Uyển đã sinh hoạt quen chưa?”

Tống Tiểu Chu nói: “Hết thảy đều tốt.”

“Tiểu Chu a, chúng ta hôm nay là người một nhà cũng nên mở lòng đối đãi thật với nhau.” Lục Huyền lão khí hoành thu*** nói, rồi lại nhìn Tống Tiểu Chu, hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Không chờ Tống Tiểu Chu đáp, gã lầm bầm: “Mười bảy mười tám? Tuổi tác thật nhỏ, ta biết ngươi gả cho đại ca ta trông coi linh bài là đáng tiếc.”

Tống Tiểu Chu không biết nên nói như thế nào, rũ con ngươi yên lặng, tựa như một thiếu niên khiếp nhược hoảng sợ.

Lục Huyền nở nụ cười, nói: “Cả đời người còn rất dài, ngươi có muốn rời đi nơi này hay không?”

Tống Tiểu Chu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mở, lúng ta lúng túng nói: “Rời… rời đi?”

“Phải a.” Lục Huyền cười nói: “Đều là trưởng bối trong tộc nói cái gì minh hôn, muốn đại ca trên trời có linh thiêng yên nghỉ, kì thực ta vẫn luôn không đồng ý. Bất kể thế nào người đã chết liền chết, có đúng hay không?”

Tống Tiểu Chu đối diện ánh mắt tràn đầy soi mói tìm tòi của Lục Huyền. Lời gã nói dường như còn có thâm ý khác, khiến sau lưng Tống Tiểu Chu lạnh cả người.

Lục Huyền nói: “Đợi qua một chút thời gian nữa ta sẽ cho ngươi một khoản tiền rời đi nơi này, đảm bảo ngươi nửa đời sau cơm áo không lo.”

Gã nói tới hiền lành ôn nhu, Tống Tiểu Chu nếu như trước sau đều không tin gã cơ hồ muốn cảm động tới rơi lệ.

Tống Tiểu Chu há miệng, nói: “Thật… Có thật không?”

Lục Huyền cười nói: “Tất nhiên.”

Đầu ngón tay gã gõ trên bàn, như là lơ đãng hỏi: “Tiểu Chu, mấy ngày trước trong phủ có một quản sự tới Tịnh An Uyển, không biết tại sau vẫn chưa có trở về. Ngươi có từng thấy hắn hay không?”

Tống Tiểu Chu suy nghĩ một chút, nói: “Là Trịnh quản sự sao?”

Cậu nói: “Ngày ấy Trịnh quản sự đưa đồ tới Tịnh An Uyển xong liền đi, làm sao,” Tống Tiểu Chu mở to hai mắt, nghi ngờ nói: “Hắn chưa có trở về sao?”

Đôi mắt Lục Huyền híp lại, ngồi thẳng người, nói: “Thật chứ?”

Tống Tiểu Chu mắt cũng không chớp mà nói: “Chính xác trăm phần trăm.”

Qua một chốc Lục Huyền mới nói: “Ngươi ở Tịnh An Uyển lâu như vậy, có từng… Có từng gặp vật gì kì quái chưa?”

Tống Tiểu Chu nói: “… Không có, bên trong Tịnh An Uyển có gì cổ quái sao?”

Lục Huyền nhìn Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: “Bên trong Tịnh An Uyển có thời gian xảy ra chút chuyện kì quái. Hạ nhân đều nói nơi đó có ma quỷ, sợ đến đòi mạng.”

“… Chuyện ma quỷ?!” Tống Tiểu Chu bị dọa, mặt mũi trắng bệch: “Nhị gia… Là, có thật không?”

Lục Huyền nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu nửa ngày, đột nhiên ánh mắt ngưng lại ngọc bội bên hông cậu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa kinh hoàng lại rất nhanh thu liễm lại, không chút sơ hở cười nói: “Lời nói vô căn cứ mà thôi. Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Gã nhìn về phía cửa: “Lục Cừu, dẫn hắn đi nghỉ ngơi.”

Tới tận khi Tống Tiểu Chu đi Lục Huyền vẫn nhìn chằm chằm đại môn**** mở rộng, trước mắt tựa hồ hiện lên khối ngọc kia, tâm đều nhảy đến gấp gáp mãnh liệt.

“Lục nhị công tử.” Từ sau tấm bình phong sơn thủy bước ra hai người. Người lớn hơn mặc đạo bào, vai đeo kiếm, sắc mặt lạnh nhạt. Người còn lại là một thiếu niên tuấn tú, cặp mắt hoa đào đa tình linh động.

Nói chuyện chính là thiếu niên nhỏ tuổi: “Ngươi xem hắn nói thật hay giả?”

Ba người đều nhìn theo hướng Tống Tiểu Chu ly khai.

Lục Huyền nói mà không biểu cảm: “Giả, một câu cũng không thật.” Gã nghiến răng nghiến lợi, “Hai vị, nhìn lâu như vậy có nhìn ra điều gì chăng?”

Thiếu niên nhỏ tuổi hơn cười nói: “Thiếu niên này khuôn mặt bao phủ âm khí, có lẽ đã cùng quỷ tiếp xúc thân mật, thời gian còn không ngắn.”

“Chỉ có điều thân phận ác quỷ này, không biết…”

Lục Huyền lạnh lùng nói: “Đại ca ta___ Lục Hành.”

“Ồ? Làm sao khẳng định?”

Lục Huyền mãnh ngẩng đầu, tàn bạo mà nhìn thiếu niên, nói: “Khối ngọc kia, là ta tự tay bỏ vào trong quan tài của đại ca, ta tự tay bỏ vào!”

Tự tay treo lên thi thể của Lục Hành, nguyền rủa y vĩnh viễn không được siêu sinh.

Hết chương 13.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Hữu cầu tất ứng: muốn gì có nấy

(**) Mạn bất kinh tâm: thông thả không có gì sợ hãi

(***) Lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất như người già (aka: ông cụ non)

(****) Đại môn: cửa lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play