Nơi này chẳng qua là cầm thất phía sau đại điện âm nhạc, cũng không phải nơi ở của Cư Vân Tụ. Hai người tạm thời ngừng nói chuyện, Tần Dịch đi theo Cư Vân Tụ đến phía sau cung điện.

Lúc này mới biết Tù Ngưu nói "Cung điện rất lớn, người ở rất ít" cũng không phải là khiêm tốn.

Cung điện chưa hẳn lớn, cũng liền cùng cung điện phàm nhân không sai biệt lắm, "Lớn" chủ yếu thể hiện tại kiến trúc tương đối lớn, bởi vì có nhiều chỗ là nơi ở của cự nhân.

Nhưng người ở thật sự ít, liền không nhìn thấy có thị nữ hộ vệ nào qua lại, vắng vẻ không có bao nhiêu người. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy có Loa Nữ ở bên trong thổi, cũng có tộc đàn khác đang đánh đàn, toàn bộ cung điện thay vì nói là cung điện để ở, còn không bằng nói là một điểm tụ cư người không nhiều của xã đoàn âm nhạc.

Tù Ngưu căn bản không cần người phục thị chăm sóc, cũng không cần người thủ vệ, những nhân lực thông thường của hoàng cung trong nhận thức cực ít.

Đi trên con đường nhỏ trong cung, tiếng đàn sáo khắp nơi, cũng có hoàng chung đại lữ, xao động qua lại, có thể nói đây là một địa phương chỉ có âm nhạc.

Cư Vân Tụ thấp giọng nói: "Ta biết ngươi đối với Tù Ngưu có chỗ đề phòng, nhưng nó thật sự không giống một người xấu. Nhạc thành tiếng lòng mặc dù không đáng tin cậy, cũng có thể có chỗ tham chiếu, âm nhạc của nó hào phóng mà lại rộng rãi, ít nhất rất khó là một người tính toán âm mưu chi li."

Tần Dịch nói: "Ta tin tưởng nó không phải người xấu, nhưng điểm xuất phát làm việc của thủ lĩnh một phương, cũng chưa chắc là dùng tốt xấu đến bình phán đấy. Tựa như một cấp dưới hy sinh, ở trong mắt thủ lĩnh có thể là một con số, mà ở trong lòng thân hữu của người này chính là toàn bộ. Càng là hào phóng, tại phương diện này ta ngược lại càng đề phòng."

Cư Vân Tụ gật đầu: "Ta hiểu ý ngươi."

Tần Dịch nắm tay của nàng, thấp giọng nói: "Chỉ sợ ngươi văn thanh phát tác, quá mức dễ tin người."

Cư Vân Tụ mỉm cười: "Bất luận ta tin ai, người ta tin nhất cũng là ngươi. Ta cũng không sợ nó nghe thấy —— chỉ cần ngươi nói nó là không tốt, vậy ta liền cảm thấy nó không tốt."

Tần Dịch nghe được tâm đều tan một nửa, nắm tay của nàng càng chặt hơn một chút. Nói như vậy, hắn ngược lại cảm thấy có khả năng đúng là chính mình có chút nghi thần nghi quỷ rồi, nghi hàng xóm trộm búa không cần thiết, ngược lại lộ ra mình không phóng khoáng.

Dù sao trước mắt mà nói, biểu hiện của Tù Ngưu cũng không có vấn đề gì, có khả năng vì Kiến Mộc có chút suy nghĩ, điểm xuất phát cũng không phải cố ý hại người, nếu sợ bị lợi dụng chính mình lưu tâm là được.

Hai người nắm tay, dạo bước trong cung, Kiến Mộc chi tức thơm ngát thấm người, đi ở bên trong rất thoải mái. Bốn phía âm nhạc mơ hồ phiêu đãng, dưới bóng đêm hết sức lãng mạn.

Tần Dịch thấp giọng nói: "Ta đến nơi đây, liền một mực cảm thấy ngươi không tới quá đáng tiếc. Thật tốt, thì ra ngươi sớm đã tới rồi."

Cư Vân Tụ cười nói: "Ta đến Đại Hoang, vốn là không phải không có mục đích. Thay vì nói là Tù Ngưu tới tìm ta, không bằng nói là ta dùng âm nhạc gõ cửa, vì đồng dạng là Kiến Mộc, vì Thanh Trà mà đến, lời này ta cũng đã nói rõ với Tù Ngưu. Ngược lại ngươi... Ngươi đối với Kiến Mộc có sở cầu?"

Tần Dịch khẽ gật đầu: "Ta muốn quả Kiến Mộc, tình huống trước mắt, có khả năng có chút khó."

"Cho nên thật ra ngươi cũng muốn giúp Kiến Mộc khôi phục? Nếu thật sự là sáu bảy quả, ngươi muốn lấy được gần như không có hy vọng gì, chín quả nói không chừng còn có chút khả năng?"

"Phải..." Tần Dịch cũng không giấu diếm: "Chín quả, ta nói không chừng còn có thể dùng cái gì đó cùng người trao đổi một quả. Sáu bảy quả, nghĩ một chút đều không có cơ hội."

"Nói cách khác ngươi cùng Tù Ngưu ở trong chuyện này có mục tiêu giống nhau, vậy ngươi thật ra có thể thử cùng nó giao lưu xâm nhập một chút. Điều kiện trao đổi của ngươi, có thể trực tiếp nói với nó."

"Ân, có thể thử xem." Tần Dịch cũng là nghĩ như vậy đấy, trước kia chính mình ý đồ dùng âm nhạc tiếp cận Tù Ngưu, chẳng phải là vì thế hay sao?

Hai người nói chuyện, một đường đã đến nơi ở của Cư Vân Tụ, là một gian cung thất cực lớn, bên ngoài hòn non bộ đình đài, trong hoa viên muôn tía nghìn hồng, mênh mông bát ngát. Thanh Trà đang mang theo chó ở trong hoa viên bắt bướm, chó há mồm đi cắn, bị Thanh Trà gõ một cái, ôm đầu bĩu môi không nói chuyện.

Thanh Trà giống như hài tử vương giáo huấn tiểu hài tử, chống nạnh nói: "Bắt bướm không phải dùng miệng cắn đấy, là như vậy!"

Nói xong mở ra hai tay bịch bịch mà chạy qua, nhào về phía một con hồ điệp.

Hồ điệp vỗ cánh bay mất.

Thanh Trà nằm sầp trong bụi hoa, bị gai đâm khóc lớn.

Chó: "..."

Nó có chút cứng ngắc mà quay đầu, nhìn Tần Dịch Cư Vân Tụ đứng ở bên ngoài, khóe miệng co rút nói: "Tần Dịch..."

Tần Dịch nhịn cười: "A?"

"Ta đang nghĩ, ở bên cạnh ngươi thêm hai năm, liệu có biến thành một kẻ ngốc hay không."

"Chẳng lẽ ngươi bây giờ không phải?"

Chó nhe răng.

Tần Dịch tư thái phòng ngự.

Chó lại không nhào tới cắn người, ngược lại tiến lên kéo Thanh Trà dậy, bất đắc dĩ nói: "Nói thật nghĩ quá nhiều chuyện, rất mệt mỏi. Vẫn là cái dạng này rất tốt, trách không được người kia đều ưa thích làm một tiểu u linh manh manh đất."

Tần Dịch thầm nghĩ chó có khả năng cũng có chút ý nghĩ, chẳng qua là ở địa bàn của Tù Ngưu không muốn nhiều lời?

Cư Vân Tụ tiến vào đình đài bên cạnh hoa viên, trên bàn đá bên trong bày đồ uống trà. Cư Vân Tụ ngồi xuống pha trà, cười nói: "Ngồi đi, vị Thao Thiết tiền bối này cũng ngồi?"

Chó lắc đầu: "Ta còn không bằng cùng Thanh Trà đi bắt bướm."

Thanh Trà lôi kéo nó, cao hứng nói: "Cầu Cầu chúng ta đi bên kia, bên kia có dế mèn chơi."

Tần Dịch đưa mắt nhìn hai người vui vẻ rời đi, cười nói: "Cảm giác sư tỷ bất luận đang ở nơi nào, chỉ cần bên cạnh có Thanh Trà, vậy liền ở đâu cũng giống nhau."

Cư Vân Tụ lắc đầu, thấp giọng nói: "Chung quy không phải quê hương."

Tần Dịch nói: "Sư tỷ đến Đại Hoang, vốn vì vân du, hôm nay tu hành như thế nào?"

Cư Vân Tụ nói: "Cầm Họa loại suy, cầm nhạc của ta vốn đã Càn Nguyên, ở Đại Hoang tiếp xúc các loại âm nhạc bất đồng cùng nhạc khí mới lạ, đối với ta xúc động càng lớn, hôm nay Càn Nguyên tầng thứ ba."

"Thật nhanh." Tần Dịch có chút kinh thán, loại tốc độ này so với chính mình Huy Dương đến tầng thứ sáu càng nhanh, tu hành của Càn Nguyên là rất khó đấy, năng lượng cần thiết không thể so sánh với nhau.

Cư Vân Tụ nói: "Tân đạo của chúng ta cùng nhận thức thông thường bất đồng, dựa vào ngộ cùng biết, so với tu hành cứng nhắc quan trọng hơn nhiều. Chỉ có điều chút tiến triển này, đối với nhu cầu của Kiến Mộc vẫn là chênh lệch quá xa, có lẽ âm nhạc sẽ đối với Kiến Mộc sinh ra tác dụng ảnh hưởng nhất định, ít nhất cần Càn Nguyên hậu kỳ mới được."

"Kiến Mộc kết quả, ước chừng không đến một năm?"

"Phải, có khả năng liền cùng thời gian Côn Luân Hư mở ra chân trước chân sau, sau Côn Luân Hư, Kiến Mộc liền kết quả." Cư Vân Tụ thở dài: "Chút thời gian này, ta đều cảm thấy ta căn bản không kịp tăng lên."

Tần Dịch nhịn không được nói: "Theo lý âm nhạc của Tù Ngưu phải mạnh hơn ngươi mới đúng? Vì sao chính nó không được?"

"Có hai phương diện." Cư Vân Tụ nói: "Thứ nhất, bản thân nó không phải tu hành cầm nhạc chi đạo, nó là Yêu tu, hứng thú cầm nhạc, cùng ngươi tính chất càng tiếp cận, bởi vậy trình độ dùng cầm nhạc dẫn phát thiên địa cộng hưởng của nó cũng không bằng ta. Ngược lại nó nếu như dùng âm nhạc chi linh quấn quanh đàn, cung cấp tăng trưởng cho ta so với chính nó gảy đàn càng có lợi."

"Thì ra là thế..."

"Thứ hai, cầm nhạc của nó chỉ dừng ở đây, không cách nào tăng lên." Cư Vân Tụ thở dài: "Cầm nhạc chi đạo, dùng âm nói chí, dùng nhạc tỏ tình. Nếu là vô tâm vô tình, khẳng định phát huy không ra cầm nhạc chân lý đấy. Mà nó... Vô tính, cũng liền thiếu thốn một nhận thức tình cảm vô cùng quan trọng, điều này khiến cho nó vĩnh viễn không cách nào hợp âm nhạc chi đạo."

Vô tính còn có tai hại như vậy? Tần Dịch im lặng nói: "Trách không được nó nói chỉ có ngươi ở trên đường, chính nó không được."

"Phải, đây là Tiên Thiên hạn chế, chuyện không có biện pháp." Cư Vân Tụ có chút than tiếc mà nói: "Thật sự rất đáng tiếc, nó mới là sinh mạng nhiệt tình yêu cầm nhạc nhất, tại điểm này ngay cả ta cũng không bằng nó, đồ vật ta nhiệt tình yêu nhiều hơn nó, không chuyên bằng nó, có chút hổ thẹn."

"Cần gì hổ thẹn, ngươi là người, cũng không phải nhạc chi linh. Tình cảm cùng hứng thú của nhân loại làm sao có thể duy nhất như thế? Đây chính là được mất khó nói."

"Đúng." Cư Vân Tụ nhoẻn miệng cười: "Nói người là vạn vật chi linh, ở trong chuyện này vô cùng nổi bật."

Tần Dịch nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: "Tiếp xúc nhạc khí bất đồng cùng phong cách âm nhạc bất đồng, có lợi đối với tu hành của sư tỷ? Ngươi sớm nói a."

Cư Vân Tụ nhớ tới truyện tranh của hắn, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì?"

Tần Dịch bỗng nhiên thò tay, trong tay từ không sinh có mà biến ra một cây kèn Saxophone: "Sư tỷ nghe một khúc của ta?"

Cư Vân Tụ còn chưa nói chuyện, bên người gió nhẹ lướt qua, một con rắn mập đầu rồng lượn trước mặt Saxophone chuyển a chuyển: "Ca ca ta muốn nghe!"

Tần Dịch im lặng, Ngưu tỷ, mười tám đời tổ tông của ta cũng không lớn tuổi bằng ngươi được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play