- Nếu như ta nói ra đáp án kia, ngươi sẽ cự tuyệt.
Tần Dịch quả quyết.
- Đúng.
- Vì sao? Bởi vì sợ Thanh Quân biết rõ... Ngươi độc chết phụ thân của nàng?
Lý Thanh Lân nói vô cùng bình tĩnh, Dạ Linh đứng bên cạnh ôm bả vai rụt lại một chút, thần sắc hoảng sợ.
Thật sự nói ra rồi, hắn thật sự muốn giết cha.
Nếu chỉ nói huynh đệ tương tàn, gia đình bình thường cũng có không ít ví dụ, trong động vật cũng không hiếm thấy, Dạ Linh có thể hiểu được. Nhưng nhi tử giết cha, vậy thật sự làm người nghe kinh sợ, nhưng Lý Thanh Lân lại có thể nói bình tĩnh như thế.
Dạ Linh cảm thấy cho dù yêu quái cũng sẽ không như vậy... Tại sao Minh Hà có ý kiến lớn như vậy đối với yêu cơ chứ...
Lại nghe Tần Dịch trả lời.
- Hai nguyên nhân. Nếu Thanh Quân biết rõ ta độc chết phụ thân nàng, cuộc sống sau này không có cách nào qua đấy.
- Nàng sẽ không biết.
- Nhưng ta không cách nào thản nhiên.
"A..."
Lý Thanh Lân nở nụ cười, lại hỏi.
- Đây chỉ là một nguyên nhân? A, thứ hai chẳng lẽ sợ ta sau đó vứt bỏ ngươi?
- Thứ hai là...
Tần Dịch trầm mặc một lát, chậm rãi nói.
- Ta không hy vọng bằng hữu của ta làm ra chuyện như vậy, cái này sẽ khiến cho ta không cách nào nhìn thẳng vào hắn ngồi ở trên vương vị, cũng đã không thể xác nhận hắn đêm hôm đó nấu rượu nói thật hay giả.
Lý Thanh Lân ngẩn người, nhìn Tần Dịch không nói.
Tần Dịch không lại nhìn hắn, ngược lại quay người đến bên cạnh Dạ Linh, bắt mạch cho nàng.
"..."
Sau đó phát hiện mạch lạnh, căn bản không giống với nhân loại, đừng nói chút y thuật thô thiển này của mình, Hoa Đà xuyên qua cũng không bắt được mạch như vậy...
Đang định hỏi Dạ Linh cảm giác thân thể thế nào, Lý Thanh Lân ở sau lưng nói chuyện.
- Tây Hoang cùng Đông Hoa Tử tất có mưu tính đối với Nam Ly, nhưng thế lực của Đông Hoa Tử ở Nam Ly lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi, ta căn bản không cách nào điều tra. Cách phá cục chuẩn xác nhất, nhanh chóng nhất, chính là leo lên vương vị. Một bước này đến hôm nay đã nhất định phải làm, lòng dạ đàn bà ngay thời điểm này sẽ chỉ hỏng việc.
Tần Dịch không trả lời.
Lý Thanh Lân lại nói.
- Hạ độc là biện pháp tốt nhất, không chỉ đăng cơ của ta trên danh nghĩa không có bất cứ vấn đề gì, còn có thể đẩy hết lý do về đan dược lên người Đông Hoa Tử, dễ dàng cho hành động bước tiếp theo. Đương nhiên còn có một lựa chọn khác, ta điều động đại quân, khống chế cấm vệ, trực tiếp ép phụ vương thoái vị đi tu đạo... Nhưng cái này sẽ khiến không hợp về pháp lý, thời cuộc bất ổn, cho Đông Hoa Tử và Tây Hoang có kẽ hở rất lớn để chui vào.
Tần Dịch rốt cuộc quay người lại.
- Trong chuyện này, ngươi dùng độc của những người khác như nhau, cũng không cần liên lụy ta vào. Ta và Thanh Quân cao chạy xa bay là được, cũng sẽ không cản trở ngươi.
Lý Thanh Lân nói.
- Những người khác, không có cách nào để cho người không thử thuốc qua mà trực tiếp dùng ngay.
- Thì ra là thế.
Tần Dịch thở dài.
- Có lẽ sau khi ngươi biết rõ chi tiết ta gặp vua đã xuất hiện ý nghĩ này?
Lý Thanh Lân thản nhiên nói.
- Không sai. Nếu không có chi tiết này nhắc nhở, ta chưa chắc sẽ nghĩ tới một bước này.
- Có lẽ đây chính là tác dụng lớn nhất của ta khi đến Ly Hỏa Thành?
Tần Dịch cười tự giễu.
- Nếu như vậy, thật ra ta có thể không đến.
Lý Thanh Lân cảm thấy trong lời nói có chuyện, nhíu mày hỏi.
- Tần huynh muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói, phụ vương của ngươi vốn không sống được bao lâu, vô phương cứu chữa, căn bản không cần ngươi đi giết cha. Đông Hoa Tử có lẽ sớm đã có tính toán đối với tuổi thọ của phụ vương ngươi, mới có Mang Chiến đột ngột mà chạy tới kết minh hòa thân, ngươi nên làm là trong vòng mấy ngày này chuẩn bị tốt hết thảy ứng đối, nếu không một khi ngươi có gì bất trắc, Thanh Quân thật sự thành người thừa kế duy nhất.
Tần Dịch thản nhiên nói.
- Ta cũng không muốn nàng bị giam trong cung vàng điện ngọc, đây không phải nhân sinh mà Lý Thanh Quân muốn.
Đồng tử Lý Thanh Lân rụt co rụt lại.
- Phụ vương không sống được bao lâu, vì sao ngươi không nói sớm?
Tần Dịch nở nụ cười.
- Lý huynh, một mực là ngươi đang tính toán ta, hôm nay coi như ta tính toán ngươi một hồi đi.
Lý Thanh Lân hít một hơi thật sâu, ôm quyền thi lễ.
- Bất luận Tần huynh đánh giá ta như thế nào... Tin tức này rất quan trọng, ngu huynh tạ ơn.
Nói xong quay người bước nhanh rời đi.
Thanh âm của Lưu Tô nổi lên trong thức hải.
- Ngươi xác định quốc vương không sống được bao lâu?
- Xác định.
Tần Dịch nói.
- Vốn ta còn không quá tự tin phán đoán của mình, nhưng vừa kết hợp với nguyên nhân Mang Chiến chạy tới cầu hôn mà Lý Thanh Lân nói lúc trước, vậy liền nắm chắc, Đông Hoa Tử biết rõ quốc vương sẽ chết, hắn mới sẽ không cam lòng để cho Lý Thanh Lân đăng cơ. Lý Thanh Lân muốn trừ hắn, sao hắn lại không muốn trừ Lý Thanh Lân? Giết Lý Thanh Lân, người thừa kế Nam Ly chỉ còn Thanh Quân, Mang Chiến sớm định danh phận, chuẩn bị tốt hái quả đào.
- Theo ý kiến của ngươi, quốc vương còn có mấy ngày?
- Thân thể hôi thối khó giấu, thiên nhân ngũ suy đã hiện, ta nghĩ chỉ còn có năm đến bảy ngày, đoán sai không chịu trách nhiệm, là sư phụ không có dạy tốt.
Bên người truyền đến âm thanh nuốt nước miếng của Dạ Linh.
- Ngươi đang nói chuyện cùng ai?
"A?"
Tần Dịch lúc này mới phản ứng bên cạnh còn có một tiểu bất điểm đang ngồi, quá tập trung suy nghĩ mà nàng co lại ở một bên không nói lời nào, Lưu Tô và Tần Dịch đều quên đi sự tồn tại nàng.
- Cái kia... Ta chỉ lầm bầm lầu bầu, mượn cái này làm rõ suy nghĩ, con rắn ngu xuẩn như ngươi không hiểu.
"Ah..."
Dạ Linh yếu ớt nói.
- Hắn... Không giết phụ thân hắn nữa sao?
- Hắn hiện tại nên hy vọng phụ thân hắn sống lâu vài ngày, bởi vì Đông Hoa Tử chuẩn bị nhất định đầy đủ hơn so với hắn, hắn ngược lại cần có thời gian.
Dạ Linh thở dài giống như tiểu đại nhân.
- Giả bộ tiểu đại nhân làm gì? Thiệt thòi ta lúc mới quen còn bị ngươi lừa dối, xem như ta mù.
Tần Dịch nhéo khuôn mặt của nàng kéo lên, Dạ Linh đứng thẳng dậy, sưng mặt trừng mắt nhìn hắn.
- Nhanh nói một chút tình huống ngươi bây giờ như thế nào, yêu khí yếu đi không nói, dựa theo ý của Minh Hà thì giống như ngay cả tính chất yêu khí cũng đã có biến hóa, còn có cánh cũng nhỏ đi, ngươi có cảm thấy chỗ nào trên người không thoải mái hay không?
- Chính là lúc trước yêu hỏa đột nhiên bốc lên, đốt rất đau, bây giờ còn đau, không dùng được khí lực... Nhưng cụ thể nói không rõ... Cánh thì không biết...
Thật sự là con rắn ngu xuẩn... Tần Dịch đùa giỡn nói.
- Nếu không thúc thúc giúp ngươi kiểm tra thân thể?
Dạ Linh gãi gãi đầu.
- Tốt.
"Khụ khụ khụ..."
Tần Dịch nhịn không được ho khan ra tiếng.
Lại nghe Lưu Tô nói.
- Cánh nhỏ đi là biểu hiện nàng có chỗ đột phá, lúc đôi cánh này thường ngày cũng nhìn không thấy, hơn nữa lúc dùng co duỗi tự nhiên, vậy Hóa Hình Cảnh của nàng cũng đã viên mãn. Về phần yêu khí yếu đi tự nhiên bị thương nghiêm trọng, mà tính chất biến hóa...
Nói đến đây có chút do dự, dừng một hồi mới nói.
- Là tâm hỏa ly thể, mang đi một bộ phận dã tính, nhưng sẽ không không hợp thói thường như vậy... Ta đoán chỉ sợ có chút quan hệ với nàng 'Quên cái gì đó' ngày đó.
Tần Dịch thiếu chút nữa thổ huyết, ngày đó ngươi còn nói trong đầu nàng không có đồ vật nào quan trọng có thể quên, đây con mẹ nó… Thế nhưng ngay cả thuộc tính yêu khí đều nảy sinh biến hóa, cái này còn không quan trọng!
- Đằng Xà, kinh khủng đáng sợ, ác mộng kinh hoàng, tính xảo trá, là dị thú có thể mang đến sợ hãi hoặc mê hoặc con người. Nếu bộ dạng lúc mới gặp gỡ, ở bên cạnh Lý Thanh Lân mưa dầm thấm đất một đoạn thời gian, chỉ sợ thật sự sẽ tiến hóa thành phương hướng này, ngươi thật sự nguyện ý như thế?
Tần Dịch ngẩn người, cũng không có nhiều lời, chẳng qua lấy ra hai viên đan dược đặt vào lòng bàn tay Dạ Linh.
- Đan trị thương cho ngươi, ta không có luyện qua, chấp nhận dùng tạm hai viên này, hai ngày này ta thử luyện đan đúng bệnh cho ngươi. Ngươi bị thương không nhẹ, trước hết nghỉ ngơi, ta ngày khác lại đến thăm ngươi.
Dạ Linh kéo tay áo của hắn, có chút không muốn xa rời.
Tần Dịch sờ lên đầu của nàng, thấp giọng nói.
- Sắp tới gió nổi, tăng cường năng lực tự vệ là trên hết, bất kể ta hay ngươi.
Dạ Linh rất hiểu chuyện gật gật đầu.
Rời khỏi tiểu viện của Dạ Linh, Tần Dịch ngẩng đầu, mới phát hiện sắc trời đã tối.
- Trách không được ngươi lúc trước không thích Dạ Linh, thì ra cảm thấy bản tính Đằng Xà có vấn đề...
Hắn chậm rãi bước đi thong thả quay về khách viện của mình, một bên hỏi Lưu Tô.
- Vì sao không trực tiếp nói cho ta biết?
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Vốn muốn để ngươi ăn giáo huấn. Đằng Xà vốn có khả năng mê hoặc, nhìn ngươi mới gặp nàng một lần đã thương yêu nàng như vậy, ha ha. Nhưng hôm nay ngay cả ta cũng không biết nàng thật sự ngu xuẩn hay giả ngu xuẩn.
Tần Dịch sửng sốt một hồi, thấp giọng nói một tiếng.
- Cảm ơn.
Lưu Tô không nói gì, hai người yên tĩnh mà đi một mạch, Lưu Tô bỗng nhiên nói.
- Đừng một mực cúi đầu nhìn mặt đất, có pháp bảo nhặt sao? Nhìn phòng ngươi, Minh Hà.
Tần Dịch giương mắt nhìn lên, tiểu viện lúc hoàng hôn, gian phòng tĩnh mịch, Minh Hà yên tĩnh mà đứng bên trong, cúi đầu xem Thần Hành Phù mà Tần Dịch vẽ được một nửa trên bàn. Dưới ánh chiều tà nhìn có chút cảm giác mông lung, tựa như trong phòng mua thêm một pho tượng ngọc tuyệt mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT