Tần Dịch cũng không nhàm chán bao lâu, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Thanh Lân đã tìm tới cửa.

Mấy ngày nay, Tần Dịch đều không ngủ ngon, một đêm này hắn còn đang ngủ đến lúc mặt trời lên cao, Lý Thanh Lân đứng ở ngoài cửa đợi, thủy chung không quấy rầy.

Tần Dịch tỉnh lại cũng không biết hắn ở ngoài cửa, vẫn chậm rãi rửa mặt một phen, chỉnh lý gọn gàng mới mở cửa muốn luyện bổng pháp một chút, liếc thấy Lý Thanh Lân đứng trong sân ngắm hoa, sau lưng còn đi theo một tiểu thị nữ mười hai mười ba tuổi mặc áo đen, yên tĩnh đứng sau lưng.

Tần Dịch có chút sửng sốt, rất nhanh trong thức hải vang lên âm thanh của Lưu Tô.

- Hắn đứng hơn nửa canh giờ, còn ngăn cản người khác gọi ngươi.

Vậy lúc ta rửa mặt sao ngươi không nói?

Tần Dịch bị nghẹn không có cách nào nói nó, đành phải thay đổi vẻ mặt vui vẻ nghênh đón.

- Sao có thể làm phiền thái tử điện hạ đứng đợi ngoài cửa?

Lý Thanh Lân thu hồi ánh mắt đang nhìn vườn hoa, quay sang cười nói với Tần Dịch.

- Đừng nói mò, bây giờ còn không phải thái tử.

- Không sai biệt lắm...

Tần Dịch nói.

- Ngươi không làm vậy ai làm?

Lý Thanh Lân không đáp, thần sắc cổ quái mà quan sát Lang Nha bổng trong tay hắn.

- Sáng sớm đã mang theo Lang Nha bổng ra ngoài... Luyện công sao?

Trên mặt Tần Dịch vô cùng xấu hổ, đành phải nói.

- Ngươi sau này sẽ thường xuyên trông thấy. Đi vào ngồi.

Lý Thanh Lân bật cười, cùng hắn sánh vai đi vào trong phòng, tiểu thị nữ kia đi theo phía sau.

Tần Dịch không có đặt tâm tư vào thị nữ nhà người ta, nghĩ đến tiểu thị nữ cổ đại ở tuổi này cũng không kỳ lạ. Ngược lại, trong lòng của hắn quả thật thoải mái đối với thái độ của Lý Thanh Lân. Chắc hẳn lúc trước Gia Cát Lượng ngủ ngon một giấc biết Lưu Bị đợi mình ngoài cửa cũng có tâm tình giống mình, có thể tưởng tượng được cảm giác "Vì vậy cảm kích nên đáp ứng cống hiến sức lực", bất kể có mấy phần làm bộ.

Chỉ có điều, Gia Cát Lượng bán mạng cả đời, Tần Dịch hắn cũng không nguyện ý làm như vậy.

Đang thất thần, túi để trong góc phòng bỗng nhiên sáng lên một đạo hồng quang.

Tần Dịch kịp phản ứng, kiếm gỗ đào!

Chưa kịp cân nhắc bất cứ chuyện gì, đạo hồng quang kia nhanh như điện trong nháy mắt đã xẹt qua bên người Tần Dịch, đâm thẳng tới thị nữ sau lưng.

Sự tình nảy sinh đột nhiên, ngay cả võ học của Lý Thanh Lân cũng phản ứng không kịp, trên tay vừa mới vô ý thức làm ra động tác đón đỡ, kiếm kia đã gào thét mà qua. Rất nhanh, thị nữ sau lưng hóa thành tia sáng đen lui về phía sau, tránh được hồng quang. Kiếm gỗ đào không buông tha mà chuyển hướng, tiếp tục đâm tới.

Tốc độ hắc mang cực nhanh, thị lực của Tần Dịch chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu đen đang qua lại. Mới vừa rồi không có lưu ý hình dạng của thị nữ, lúc này mới lờ mờ có thể trông thấy, hình như nàng có một đôi cánh chim màu đen, di chuyển nhanh chóng tránh né hồng mang, giống như tia chớp đen.

Tần Dịch lập tức nhớ tới lời Lý Thanh Lân kể lại quá trình thái tử bị ám sát.

- Chỉ thấy bóng đen hiện lên, đại ca liền...

Hắn không nói gì, chẳng qua quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Lân.

Kỳ quái là, Lý Thanh Lân cũng không nói gì, ngược lại có chút hứng thú xem bóng đen dây dưa cùng kiếm gỗ.

- Đây là yêu.

Tần Dịch rốt cuộc mở miệng.

- Đúng.

Lý Thanh Lân trả lời rất đương nhiên, làm cho Tần Dịch nghẹn một chút.

Trong lúc nói chuyện, hồng quang của kiếm gỗ đào đã sát đến hắc mang, có thể trông thấy mũi kiếm cắt ra một vết máu, một mảnh lông vũ màu đen bay xuống mặt đất.

Tiểu thị nữ "Ô" một tiếng, ngã xuống đất, đôi cánh chim vô ý thức mà ôm lấy đầu, nhắm mắt chờ chết.

Một tiểu loli... Ôm đầu ngồi xổm phòng ngự... Trong một tích tắc này, Tần Dịch không biết mình đang suy nghĩ gì, hầu như hoàn toàn vung Lang Nha bổng theo bản năng.

- Ngừng!

Cử động nhìn như không hề liên quan lại khiến cho hồng quang kiếm gỗ đào bỗng nhiên lơ lửng sau đầu thiếu nữ, không động đậy.

Hồng quang tiêu liễm, hiện ra bộ dạng của kiếm gỗ đào, "BA~" một tiếng rơi trên mặt đất, còn bắn ra hai ba tia. Bộ dạng bi kịch kia như đang hỏi Tần Dịch "Ngươi gọi cái cọng lông..."

Lý Thanh Lân rõ ràng còn đang cười.

- Phương thức thu thuật của Tần huynh có chút đặc biệt.

Tần Dịch nghiêm nghị hỏi.

- Đây là người của ngươi.

Lý Thanh Lân nói.

- Đúng.

- Nhưng nàng sắp chết mà ngươi cũng không ngăn cản?

- Ta biết Tần huynh sẽ nể mặt ta, tự thu thuật.

Tần Dịch mấp máy miệng, thở dài. Lời nói cũng như không nói... Ngươi không lên tiếng, nếu ta coi nàng là thích khách giả trang thị nữ, giết không phải rất bình thường?

Hắn không nói những thứ này, quay đầu nhìn về phía thị nữ kia, đây quả thật chỉ là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn vô cùng non nớt. Lúc này thần sắc tái nhợt nửa quỳ dưới đất, tay trái bụm lấy vết thương trên tay phải, có chút sợ hãi nhìn kiếm gỗ đào trên mặt đất, giống như sợ nó còn có thể di chuyển.

Trên lưng của nàng có một đôi cánh màu đen, giống như áo choàng, giờ phút này thu lại ở hai bên sườn không có triển khai. Lông chim dưới ánh mặt trời lóe ra màu sắc đen nhánh, lông nhọn như mũi tên, rất đẹp.

Trên mặt nàng không còn điểm đặc thù của yêu quái, là một thiếu nữ rất thanh tú. Nếu như không phải biết rõ đây là yêu, nàng bình thường thu cánh chim tạo thành kiểu dáng áo choàng đặc chế cũng không có vấn đề gì. Trên đường cũng không phải chưa thấy qua người giang hồ mặc kỳ trang dị phục, cũng không quá kỳ lạ. Bản thân Tần Dịch lần đầu trông thấy cũng hoàn toàn không lưu ý.

Dựa theo lý luận của Lưu Tô, đây đã là yêu quái đã hóa hình thành công, tương đương với cảnh giới Cầm Tâm của Minh Hà, có lẽ trong tiểu cảnh giới có chênh lệch tương đối lớn, dù sao Minh Hà đã sắp viên mãn, vị này có lẽ vừa hóa hình không lâu?

Bất kể nàng hóa hình bao lâu, cũng tương đương với tầng thứ Trúc Cơ của nhân loại. Nếu không có người biến thái như Minh Hà, chỉ sợ có thể hoành hành Nam Ly. Cũng khó trách Lý Thanh Lân dám yên tâm chạy lên núi, để cho nàng một mình... A...

- Lý huynh...

Ánh mắt của Tần Dịch dừng lại thật lâu trên mặt thiếu nữ, mới đắn đo hỏi.

- Không giới thiệu một chút sao?

Tâm niệm Lý Thanh Lân chuyển cực nhanh, bỗng nhiên cười nói.

- Lần đầu nhìn thấy Tần huynh nhìn chằm chằm vào một cô nương không chuyển mắt, xem ra lại ưa thích loại niên kỷ này... Thế để cho nàng đi theo Tần huynh, như thế nào? Dù sao bên người Tần huynh cũng không có hộ vệ.

Lưu Tô cũng ngầm đâm chọc.

- Tần Dịch, thì ra ngươi là loại người này...

Mặt Tần Dịch không có biểu lộ.

- Không dám làm phiền đại yêu Hóa Hình Kỳ làm hộ vệ.

Tần Dịch nói.

- Chuyện Trương gia trang mới qua bao lâu, Lý huynh đã quên?

Lý Thanh Lân nở nụ cười.

- Không sai, nàng là yêu, còn là yêu tu đến hóa hình, dung mạo trước mắt là nàng tự nhiên sinh thành, tuổi tác cũng tự nhiên hiển hiện, cũng không phải loại choàng một tấm họa bì như Trương phu nhân.

Tần Dịch quay đầu nhìn Lý Thanh Lân, thần sắc Lý Thanh Lân như thường.

- Ta nhớ ta đã nói với ngươi, trong rất nhiều thời điểm, yêu cũng không phiền toái bằng người. Người có thể dùng, vì sao yêu không thể?

Lý Thanh Lân nói.

- Dạ Linh từng lập huyết thệ, từ trước đến nay rất trung thành. Vừa vặn ta đột nhiên cảm thấy ngươi cùng nàng có thể hòa hợp... Bất quá ngu huynh vẫn xin khuyên một câu, giáo huấn Trương gia trang vẫn còn ở trước mắt, cho dù ngươi có sở thích này cũng tốt nhất đừng đụng...

Tần Dịch dở khóc dở cười, cũng không biết phải trả lời câu nói hiếm thấy này thế nào.

Trình độ thản nhiên của Lý Thanh Lân giống như chuyện hắn cất giấu yêu quái vô cùng bình thường, căn bản không đáng giá nhắc tới, còn có thể chuyển tặng... Đúng rồi, người bình thường xác thực cũng sẽ không tùy tiện liên hệ chuyện hắn nuôi dưỡng yêu quái cùng ám sát thái tử vào một chỗ, từ mặt ngoài, điều này không liên quan.

Cho dù có liên quan, trên lý luận cũng không có quan hệ gì cùng Tần Dịch hắn.

Lý Thanh Lân vỗ vai Tần Dịch, cười nói.

- Vào nhà trước rồi nói. Sẽ không lại toát ra một thanh kiếm chứ?

Tần Dịch lắc đầu, vẫn dẫn hai người vào phòng. Hắn cùng với Lý Thanh Lân ngồi đối diện, thiếu nữ hắc y được gọi "Dạ Linh" kia giữ im lặng mà đứng sau lưng Lý Thanh Lân, ánh mắt có chút tò mò nhìn chằm chằm vào Tần Dịch, giống như muốn xem trên mặt hắn có hoa hay không.

Sắc mặt Tần Dịch bình thản, trong nội tâm cũng đang bồn chồn. Đừng nhìn hình dáng loli này... Yêu Hóa Hình, cao thủ Trúc Cơ! Đại yêu chỉ yếu hơn Minh Hà một tiểu cảnh giới mà Lưu Tô khen không dứt miệng! Trong nhà Lý Thanh Lân ẩn giấu loại ngưu nhân này, còn ra ngoài tìm tiên cọng lông!

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói.

- Vị này... Dạ Linh cô nương đúng không, mời ngồi.

Dạ Linh giống như có chút kinh ngạc với biểu hiện mời ngồi của hắn, đôi mắt có chút giật giật, nhưng vẫn yên tĩnh đứng đó, không trả lời cũng không ngồi.

- Sách, loli ba không?

Tần Dịch thò tay xách ấm châm trà, cũng không để ý tới nàng, chuyển hướng Lý Thanh Lân nói.

- Ngươi sáng sớm tìm ta, có chuyện khác?

Lý Thanh Lân một mực mang theo nụ cười thú vị nhìn Tần Dịch. Tần Dịch không đi xoắn xuýt chuyện hắn nuôi yêu quái, thậm chí còn mời yêu quái ngồi, thái độ vô cùng tự nhiên, khiến cho hắn cảm thấy rất thú vị.

Nói không chừng thật có thể cùng hắn trao đổi một chút?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play