Tần Dịch xách Thanh Trà đang cất bước đi tới sau nhà, nghe được cửa phòng mở dừng bước quay đầu, Thanh Trà tay chân vẫn đang đạp trên không trung, nhưng hình ảnh lại phảng phất như đứng yên, hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tần Dịch mới yếu ớt nói.
- Ta... Cái kia, nếu như đã nghe được lời gì kỳ quái, không phải như cô nghĩ.
Cư Vân Tụ tức giận nói.
- Vậy còn không buông Thanh Trà xuống!
"Ah ah."
Tần Dịch cẩn thận từng li từng tí mà buông Thanh Trà xuống, Thanh Trà kêu to.
- Cái ao kia dùng để rửa bút đấy! Xú sư thúc!
Rửa bút lông thì rửa bút lông, có thể đừng dùng lời làm cho người ta hiểu lầm như vậy được không...
Nhưng Tần Dịch cảm thấy cũng may có Thanh Trà làm bóng đèn, nếu để cho hắn một mình đối mặt Cư Vân Tụ, lúc này thật sự lúng túng muốn chết.
Kết quả một giây sau Cư Vân Tụ liền nói.
- Thanh Trà, đi ra ngoài làm bài tập, ta có chuyện muốn nói với sư thúc của ngươi.
Tần Dịch rơi lệ mà nhìn chỗ dựa duy nhất đạp đạp đạp chạy mất.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Cư Vân Tụ đối mặt Tần Dịch.
- Bức họa kia…
Qua một hồi, Tần Dịch rốt cuộc phá vỡ trầm mặc.
- Ta biết đó không phải dongươi vẽ, đó là bức họa của sư phụ ta.
Tần Dịch thở phào nhẹ nhõm, khí còn chưa có thở ra đã nghe Cư Vân Tụ nói tiếp.
- Cho nên những dâm cụ kia mới là của ngươi.
Tần Dịch thiếu chút nữa sặc chết, mặt già nghẹn đỏ bừng.
- Nếu ngày xưa ta ở ngoài cửa nghe thấy Thanh Trà nói bẩn gì đó, chắc chắn sẽ không hiểu sai, hôm nay vừa nghe liền lệch.
Cư Vân Tụ liếc xéo hắn.
- Hình tượng sụp đổ rồi nha, sư đệ.
Tần Dịch dở khóc dở cười,
- Cô cũng rất hiểu đấy, sư tỷ.
Cư Vân Tụ hừ lạnh.
- Có phải ngươi mỗi ngày đều học tập tư thế của hòa thượng cùng phu nhân đúng không?
- Oan uổng, ta chưa từng xem qua hình ảnh trong kính!
Tần Dịch thật sự bị oan, hắn thật sự chưa xem, bởi vì không biết đồ chơi kia dùng như thế nào, Lưu Tô không dạy!
Lại nói vị Vũ trưởng lão kia tương đối ngưu bức, cách giới chỉ dò xét, ngay cả hình ảnh trong kính đều nhìn ra, ghê thật...
- Xem hay chưa xem đều giống nhau, lúc trước ngươi viết "Kim Bình Mai", ta biết ngay ngươi có kiến thức rộng rãi, biết chơi hơn nhiều so với hòa thượng kia.
Mặt Cư Vân Tụ không có biểu lộ.
- Đã nói đó không phải ta viết...
Cư Vân Tụ khoát tay.
- Bất kể có phải ngươi viết hay không, ngươi mới gặp gỡ đã đưa nữ tử một bản "Kim Bình Mai", rõ ràng không có ý định giả bộ quân tử, thậm chí muốn trực tiếp rời đi, đúng không? Ý định trước khi đi làm ta buồn nôn một chút mới là thật.
Tần Dịch sững sờ, cái này ngược lại đúng.
Lúc trước đâu nghĩ qua muốn lưu lại làm gì? Ngủ lại một đêm cũng bởi vì Lưu Tô muốn hiểu rõ thêm Họa đạo này, quan sát một chút mà thôi. Xem xong họa hồn liền có thể đi, viết "Kim Bình Mai" quả thật cố ý làm nàng buồn nôn, nếu không sao không đưa câu chuyện khác, lại đưa "Kim Bình Mai"...
Ngược lại, Cư Vân Tụ không ngại những thứ này, lưu hắn làm hộ pháp, thu hắn nhập môn đấy...
Cư Vân Tụ nói.
- Cũng chính là ngươi biểu hiện còn thông thạo hơn so với dâm tăng kia từ lúc mới quen, ngược lại là ta lưu ngươi. Bọn hắn không biết, chính ngươi cũng không biết?
Tần Dịch chân chính thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
- Không có nghĩ nhiều như vậy, nhất thời cảm thấy rất lúng túng.
Cư Vân Tụ nở nụ cười.
- Dù sao, nếu như ta lưu ngươi đã không để loại chuyện này trong lòng. Không quản có ý nghĩ xấu cũng tốt, tà công cũng thế, các ngươi hoàn toàn không biết gì đối với cường giả Huy Dương cả.
Tần Dịch gật gật đầu, cũng ý thức được vấn đề.
Trịnh Vân Dật, Tây Tương Tử ý định để cho hắn xấu mặt, hoặc vu hắn học công pháp của Đại Hoan Hỉ Tự, thật ra không có tổn thương lớn, Vạn Đạo Tiên Cung không phải chính đạo bảo thủ, sẽ không bởi vì xem những vật kia sẽ hô đánh hô giết. Ý nghĩa thật sự ở chỗ để cho hắn không thể ở lại, một là chính bản thân hắn không còn mặt mũi ở lại, hai là Cư Vân Tụ nổi lên cảnh giác đối với cái này mà đuổi hắn đi. Đây là một khâu của tranh đấu giữa các tông phái mà thôi, sau khi nhận thức được Tần Dịch có khả năng phụ trợ tông này quật khởi, bọn hắn không hy vọng hắn tiếp tục lưu lại nơi đây.
Chỉ cần chính hắn da mặt đủ dày, sau đó Cư Vân Tụ cũng không để trong lòng, vậy cho dù bọn họ tính toán thành công cũng không có ý nghĩa, cũng chính là "Vô ưu kiếp" mà Kỳ Si nói.
Vô ưu kiếp, thuật ngữ cờ vây, đánh thắng kiếp tất nhiên đáng mừng, đánh thua kiếp cũng không có tổn thất gì. Mấu chốt xem Cư Vân Tụ xử lý như thế nào mà thôi, chỉ cần nàng không quan tâm, vậy chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.
Nhưng Cư Vân Tụ thật sự không quan tâm sao? Vì sao rặng mây đỏ trên mặt nàng chưa tan, luôn cảm thấy đang cố gắng trấn định...
Đúng rồi, nàng quan tâm một chuyện khác...
Quả nhiên đã nghe Cư Vân Tụ nói tiếp.
- Hiện tại vấn đề không phải cái kia, là bức họa kia, tất cả mọi người đều cho rằng của ngươi!
Dưới tiền đề tất cả mọi người tưởng rằng Tần Dịch thầm mến, bị ép thổ lộ ở trước mặt mọi người, Cư Vân Tụ phải có phản ứng. Hoặc phân rõ giới hạn "Cự tuyệt thổ lộ", chỉ cần tiếp tục lưu hắn ở bên người liền tương đương với việc "Tiếp nhận thổ lộ".
Tần Dịch không biết trả lời thế nào, Cư Vân Tụ cũng không biết xử lý như thế nào, hai người lần nữa mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không nói gì.
Mấu chốt nhất chính là, ở sâu trong nội tâm Cư Vân Tụ cũng rất muốn biết, đây thật sự chỉ là thuần túy một hồi ngoài ý muốn, hay cũng vừa vặn phù hợp với vài phần thật lòng của Tần Dịch?
Nếu không, vì sao hắn muốn đổi bức họa kia, không biết tùy tiện đổi thanh kiếm tới đây sao?
Nếu như hắn quả thật có vài phần thật, vậy mình nên xử lý như thế nào?
—— Không phải vì nàng mà đến, trời quang trăng sáng, xác thực đáng mừng.
—— Không phải vì nàng mà đến, không hề có tâm tư, lại cũng vô tình.
Trong lòng Cư Vân Tụ tựa như một cuộn dây rối, nàng biết tư tưởng của mình rất mâu thuẫn, chờ mong chính Tần Dịch có thể cho một đáp án, không cần tự mình đi cân nhắc loại chuyện không làm rõ được này.
Tần Dịch cũng phát hiện, mình giống như ở vào một ngã ba, trả lời thế nào cũng sẽ liên quan đến phương hướng tiến triển quan hệ với sư tỷ.
Đừng nhìn đây là một ngự tỷ thành thục, còn là Huy Dương lão đại, nhất tông chi chủ, thực lực cường đại mà lại xuất trần thoát tục.
Mà trên bản chất còn có một thuộc tính: Nữ văn nhân.
Nội tâm muội tử văn nhân rất mẫn cảm mà lại uyển chuyển hàm súc, rất dễ dàng ruột mềm trăm mối, nhìn lá khô rơi chậm đều có thể phiền muộn đầy bụng, chứng kiến mưa rơi hoa tàn đều có thể than thở xanh béo hồng gầy. Trong lòng các nàng tràn đầy một từ "Lãng mạn" mà thế giới này không có xuất hiện, hơn nữa vô cùng hướng tới.
Nói là cầm nhạc tương hòa, thi họa tương đắc, trên bản chất tri âm khó được làm bạn bản thân chính là một loại lãng mạn cực độ, không còn tịch mịch.
Nếu ngươi như trả lời “Tuyên bố bức họa kia không phải của ta, thích thế nào liền thế đó…” Loại phương pháp bác bỏ này, hoặc trả lời "Trên danh nghĩa đuổi ta rời tông hoặc lệnh cho ta ở Quá Khách Phong không được tới gần" loại thủ đoạn cẩn trọng trung hòa này, đối với nàng mà nói thật ra đều sẽ gây thất vọng.
Cái đó đều gọi là dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn.
Nếu không chính nàng có thể tuyên bố tại chỗ, cần gì chờ hỏi ngươi?
Sau đó thì sao, nếu như ngươi trả lời "Coi như bức họa kia là của ta" để thổ lộ, Tần Dịch lại không có da mặt kia, dù sao hắn xác thực không có loại ý này, hơn nữa Cư Vân Tụ cũng chưa chắc sẽ chịu được sự vạch rõ này.
Đây là phương án gì cũng không thỏa đáng, lời gì cũng nói không ra, hai người chỉ có thể mắt ngươi nhìn mắt ta, trọn vẹn nhìn nửa nén hương, trong ánh mắt của Cư Vân Tụ cuối cùng có một chút thất vọng nho nhỏ.
Chung quy chỉ là khách qua đường, ngọn núi của hắn đã sớm viết rõ.
Nàng chậm rãi quay đầu, thở dài nói.
- Được rồi. Tùy bọn hắn nghĩ như thế nào... Không nói, không đáp, tự nhiên gió tiêu mây tan.
Tự nhiên tiêu tan không chỉ là cái nhìn của người ngoài, còn có thể là quan hệ của bọn hắn, từ nay về sau không còn dấu vết.
Trong lòng Tần Dịch nhảy một cái, không cách nào kiềm chế mà thốt ra.
- Không phải...
- Hửm?
Cư Vân Tụ quay đầu nhìn hắn.
- Bức họa kia không phải ta vẽ...
Ánh mắt Cư Vân Tụ cực kỳ thất vọng, "Ừm" một tiếng muốn ly khai.
- Bức họa kia không phải ta vẽ, trong bức họa cũng không phải sư tỷ ta quen thuộc, đây không phải ý ta muốn đấy...
Yết hầu Tần Dịch giật giật, rốt cuộc nói.
- Ta muốn tự tay vẽ một bức Cư Vân Tụ ta quen thuộc.
Khuôn mặt Cư Vân Tụ đỏ bừng, ánh mắt kia không phải thất vọng, ngược lại biến thành bối rối.
- Ngươi... Ngươi...
"Ách..."
Tần Dịch nở nụ cười.
- Lúc trước khảo thí họa công của ta, không phải để cho ta vẽ sao? Sư tỷ cái này cũng không nghệ thuật.
"Phì!"
Cư Vân Tụ ứng tiếng.
- Tài vẽ của ngươi quá kém, luyện thêm mười năm tám năm, nếu không không cho phép vẽ ta!
Thần sắc phức tạp của nàng biến mất không còn thấy bóng dáng, tư thái khôi phục lạnh nhạt. Nhưng trên mặt vẫn có rặng mây đỏ chưa tan, sóng mắt lại lấp lánh, vui mừng linh động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT