Minh Hà thưởng thức một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của nàng... Thật sự rất đẹp.
Tần Dịch đã quên mình có phải lần đầu tiên thấy Minh Hà cười hay không, có lẽ có mấy lần hơi lộ ra ý vui vẻ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười như thế này.
Giống như mây tan trăng tỏ, trăng sao rực rỡ đầy trời, đóa hoa dưới trăng đều phải thẹn thùng.
Ánh mắt Tần Dịch nghiêng đi.
- Nếu như hai thứ này xung đột thì sao?
Minh Hà cười hỏi.
- Vì sao xung đột?
Tần Dịch nói.
- Ta không tin đời này không có Kiếm Tiên hành hiệp, đạo của Thiên Khu Thần Khuyết cô chưa chắc là tiêu chuẩn duy nhất.
- Đây quả thực là đạo, hy vọng đạo hữu có thể như nguyện.
Minh Hà rốt cuộc không nói tiếp.
Trong lòng Tần Dịch có chút kỳ quái, trận "tranh luận về Đạo" này, Lưu Tô từ đầu tới cuối đều không có lên tiếng, không quá giống tính tình của nó, hồn lực của nó bây giờ cũng không cần giấu đầu thụt đuôi trước mặt Minh Hà...
Hắn không dám truyền ý niệm trước mặt Minh Hà, Lưu Tô ngược lại đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nói.
- Đạo của ta không có câu thúc, trực diện bản ngã, trong mắt Minh Hà hơn phân nửa là ma, trong mắt ngươi cũng không phải thứ tốt, chẳng lẽ còn muốn phân biệt cùng các ngươi một trận? Có thời gian rảnh còn không bằng ấn đầu hai ngươi xuống đánh một trận cho gọn gàng dứt khoát.
Tần Dịch: "..."
Lưu Tô lại nói tiếp.
- Có ý nghĩ của mình là tốt, ngươi chính là ngươi, ta cũng không có ý định biến ngươi thành Lưu Tô thứ hai, cũng không cần thiết. Trên thực tế, rất nhiều chuyện chưa tới thời điểm, giờ nói thì chẳng qua chỉ là nói suông, tới thời điểm đó mà ngươi còn có suy nghĩ như vậy hay không thì không ai biết.
Tần Dịch gật gật đầu.
Khi còn bé, mình viết bài văn: Khi lớn lên, ta muốn làm nhà khoa học, trở thành người có ích cho xã hội. Ai biết đến đại học thì đã biến thành một cá ướp muối?
Mỗi ngày trước khi ngủ nói ngày mai phải dậy sớm rèn luyện thân thể, ngày hôm sau tỉnh lại còn không phải ôm điện thoại xem phim, xem youtube!"
Lưu Tô cười nói.
- Nói không chừng chờ ngươi sống lâu, thấy quá nhiều thế sự, từ đó chết lặng không còn kích tình như hôm nay; hoặc hiện tại ngươi cảm giác mình chỉ là người bình thường hơi có lực lượng, cân nhắc mọi việc trên phương diện người bình thường, mà khi lực lượng vượt xa phàm tục, từ đó bành trướng, loại ví dụ này có đếm cũng đếm không hết. Hiện tại nói quá nhiều lại có ý nghĩa gì?
Tần Dịch không cách nào đáp lời, trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy, lại bị Lưu Tô trang bức trước mặt rồi.
Cấp độ của nó xác thực cao hơn Minh Hà.
Minh Hà còn đang thăm dò, mà Lưu Tô sớm đã xem hết.
Tần Dịch và Minh Hà Lưu không có nói mấy câu, chỉ đi từ ngoại điện "Thanh Hư Cung" tiến vào nội điện, cửa nội điện mở rộng, Tần Dịch liếc thấy Hàn Môn đang đứng bên trong tìm kiếm cái gì đó.
Thấy hai người tiến vào, Hàn Môn liền cười.
- Cãi nhau xong rồi?
Tần Dịch nói.
- Ngươi thật nhàn nhã.
- Ta cũng không nhàn nhã, ta đang tìm đường.
Hàn Môn nói.
- Hơn nữa, ta là yêu, đối tượng để các ngươi hàng yêu trừ ma. Vạn nhất các ngươi cãi ra lửa giận, không hẹn mà cùng muốn hầm cách thủy ta, ta tìm ai khóc? Chuồn đi thì tốt hơn.
Tần Dịch tức giận nói.
- Vậy ngươi tìm được cái gì?
Hàn Môn nháy mắt mấy cái, thò tay ấn vào Bát Quái Đồ trên tường.
Mặt đất nứt ra, một thông đạo đen kịt xuất hiện, có thang đá đi xuống, không biết sâu bao nhiêu.
Hàn Môn cũng không để ý đến Tần Dịch, nhanh như chớp lao xuống.
- Ta đi trước tìm Thanh Hư, chỉ sợ hắn sắp khôi phục.
Tần Dịch ngược lại nhớ tới Đông Hoa địa cung.
- Sẽ sập sao?
Minh Hà lắc đầu, cũng đi xuống.
- Địa mạch nơi đây cực kỳ ngưng thực, không sập được.
Cầu thang đá cực dài, Tần Dịch đi một hồi, luôn cảm thấy như đi từ trên đỉnh núi xuống chân núi. Chỗ đặc dị nhất là, thân ở trong lòng núi, không có đèn đuốc chiếu sáng, lại không phải một mảnh đen kịt, bốn phía mơ hồ như có ma trơi yếu ớt, phảng phất như đèn đường.
Thần sắc Minh Hà bắt đầu có chút ngưng trọng.
Lại đi một đoạn, phía trước rốt cuộc trở nên sáng sủa, là một địa phương cùng loại với hậu viện của Tần Dịch, trung tâm dường như là dược viên được khai khẩn qua, chẳng qua giờ phút này, thổ nhưỡng đen kịt, lờ mờ còn có thể trông thấy dấu vết cây cối sớm đã héo rũ, không còn khí tức sinh mệnh.
Mà Hàn Môn không biết đã đi đâu.
Minh Hà ngưng mắt nhìn hồi lâu, lẩm bẩm.
- Nơi đây hẳn là động phủ của tiền nhân, đây là dược viên phía sau động phủ, thang đá vừa rồi là con đường mới do hậu nhân làm ra.
Tần Dịch lập tức nhớ tới chữ "Đạo" ở sườn núi, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, hạn thi có thể dẫn phát địa mạch hiện lên chân trời mà Lưu Tô nói có thể là nguyên chủ của động phủ này!
Thanh Hư chẳng qua là tiểu tu sĩ vô tình đi vào nơi đây tìm được một chút đầu thừa đuôi thẹo... Hoặc nói, chính Thanh Hư cũng chỉ là một cỗ thi khôi do người khác luyện thành, nhưng hắn không tự biết?
Xuyên qua hậu viện dược viên tiến vào một cánh cửa đá, trước mắt chính là ba con đường.
Giữa lúc Tần Dịch cho rằng phải đi mê cung, lại thấy Minh Hà nhắm mắt lại, ngón tay kết trước người, kết thành trạng thái nhặt hoa.
Dường như có linh khí xoay tròn, cuốn đạo bào của nàng bay nhẹ, tóc dài tung bay, bàn tay trắng nõn, lông mi dài trên dung nhan như ngọc kia rủ xuống, yên tĩnh xuất trần, thật sự giống như tiên tử vừa đi ra từ trong bức họa.
Ngay cả thi pháp đều đẹp như vậy.
Tần Dịch cảm giác nhận thức của mình cũng có chút biến hóa.
Mới gặp gỡ Minh Hà cảm thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy mà làm đạo cô thật sự đáng tiếc.
Hiện tại cảm thấy loại đạo bào này mới thích hợp với nàng nhất, không làm đạo cô mới đáng tiếc.
Rất nhanh đã nhìn thấy linh khí tạo thành từng điểm ánh sáng, điểm điểm tinh tinh trước người nàng, cuối cùng hội tụ thành hình mũi tên, chỉ hướng chính giữa.
Minh Hà mở mắt.
- Nếu như Thanh Hư đang thôn phệ huyết nhục để khôi phục, chính là đang trong lúc thi pháp, bần đạo chẳng qua chỉ đang cảm ứng linh khí nơi đây đang chủ động lưu chuyển nơi nào, đó chính là chỗ của Thanh Hư.
Nói xong nhanh chóng bay vút đi.
Tần Dịch không nói gì, yên lặng đi theo. Thẳng đến lúc này hắn mới cảm nhận được Minh Hà đã là lão đại Đằng Vân Cảnh, Kim Đan đã thành, đặt ở tình huống bình thường, đã là lão tổ khai tông lập phái rồi, các loại thuật pháp không phải loại tay mơ như mình có thể so, căn bản không cần mình lo lắng cái gì.
Xem ra lần này quả thật không có chuyện gì cho mình, lần này thật sự đến ôm đùi xem kịch, xem nàng một đường nghiền ép vào là được, nếu có rớt bảo vật thì nói không chừng có thể kiếm một chút nước canh, ví dụ như tìm hỏa chủng Âm Hỏa? Dựa vào giao tình của mọi người, hẳn sẽ cho...
Đang thất thần, Minh Hà bỗng nhiên dừng bước.
- Ta thật...
Tần Dịch đang thất thần không kịp dừng lại, trực tiếp đâm vào trên lưng nàng.
Không có tiếp xúc vào noãn ngọc ôn hương, mà là một vòng bảo hộ nhàn nhạt, nhu hòa ngăn cách hắn ở bên ngoài bóng lưng duyên dáng của Minh Hà. Nhưng chỉ cách một tấc, đã có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể nàng, hương thơm thấm mũi.
Minh Hà giống như cười mà không phải cười quay đầu nhìn hắn một cái.
Tần Dịch vội vàng đứng vững.
- Không phải cố ý!
- Xem kịch cũng phải chăm chú đấy.
Minh Hà không nói hắn cái gì, chẳng qua chỉ lấy ra một thanh kiếm từ trong giới chỉ.
Tần Dịch thiếu chút nữa cho rằng nàng muốn chém hắn, còn chưa ôm đầu ngồi xổm phòng ngự đã thấy Minh Hà quát một tiếng.
- Đi!
Kiếm kia hóa thành huyễn quang xuyên qua hành lang trước mặt.
Chỉ nghe mấy âm thanh lạ, trên mặt đất dường như có dấu vết trận pháp lúc sáng lúc tắt, sau một hồi yên lặng.
Minh Hà triệu hồi kiếm, tiện tay chỉ một cái.
Không biết ở đâu toát ra điện quang, bỗng nhiên lập lòe, thông đạo chỉ có lân quang chiếu sáng lập tức bị dòng điện tràn ngập, Tần Dịch rõ ràng trông thấy trong góc có cương thi bò lên, ngay cả tay đều chưa kịp vươn ra đã bị bổ thành tro bụi.
Tần Dịch: "..."
Lôi quang thu lại, cửa đá ở tận cùng phía trước chẳng biết lúc nào đã bị đánh vỡ, Thanh Hư đạo nhân khoanh chân ngồi ở bên trong, thần sắc giống như cương thi kia đã khôi phục rất nhiều, vết bầm tím trên mặt cũng đã tiêu mất, nhưng giờ phút này, nét mặt của hắn không có chuyển biến tốt, ngược lại tràn đầy hoảng sợ.
Vốn tưởng rằng ứng phó lôi của con chuột điện, con mẹ nó… Thiên Khu Thần Lôi của cường giả Đằng Vân là chuyện gì xảy ra!
Hầu như cùng lúc đó, Hàn Môn đã theo con đường bất đồng lẻn đến chỗ càng sâu, trước mắt có một cánh cửa đá nặng nề, trên cửa mơ hồ lưu chuyển quang mang màu máu, có mạch tượng khẽ động, giống như vật còn sống.
Nhưng góc dưới bên phải của cánh cửa rõ ràng ẩn chứa lực lượng cực lớn này lại có một cái hang chuột nho nhỏ.
Hàn Môn nhìn hang chuột do dự một chút, cắn răng một cái lấy ra điện cầu của mình, khom người muốn nhét vào.
Đúng vào lúc này, trong không khí mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ yêu mị.
- Con chuột nhỏ, ngươi không nghe lời ah...
thần sắc Hàn Môn đột biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT