Đó là một buổi sáng đẹp trời đầy nắng. Ở nông thôn Bắc Sơn, một hài tử được sinh ra trong một mái nhà tranh dột nát.Nghe nói đó là một bé gái rất xinh đẹp với đôi mắt trong veo, đẹp hơn cả những viên đá quý đẹp nhất mà họ từng thấy. Thật đáng tiếc, mẫu thân đã qua đời vì sinh khó, vì vậy phụ thân không thích nàng, thậm chí chưa từng đặt tên cho nàng.

Đứa bé mới hơn mười ngày tuổi bị đuổi ra khỏi nhà. Bé mở to mắt nhìn trời, trong lòng không hề dao động.

Đột nhiên có một bóng người đổ xuống, nam nhân già nua cố gắng mở to mắt nhìn đứa bé. Bé vẫy tay với ông, nam nhân cười, ôm nàng về nhà.

Nàng được đưa về nhà của trưởng thôn. Nhưng cuộc sống của gia đình trưởng thôn cũng không thoải mái, trong nhà vốn có năm hài tử phải nuôi, hiện tại thêm một trẻ sơ sinh yếu ớt, cuộc sống mưu sinh càng thêm khốn khó.

Trưởng thôn ôm nàng về cũng đầy lo lắng.

“Cộc, cộc…”

Ngoài nhà vang lên tiếng gõ cửa, trưởng thôn đi ra mở cửa, có rất nhiều phụ nữ trong thôn đứng bên ngoài. Đứng đầu là một phụ nữ hơi béo có gương mặt hiền từ, nàng cười và giải thích ý định của họ với trưởng thôn.

“Trưởng thôn, chúng ta biết ngài nhận nuôi đứa bé của nhà Nhị Cẩu, nhưng chúng ta cũng biết nhà ngài thêm một đứa trẻ sơ sinh sẽ khổ hơn, cho nên chúng ta đã bàn bạc, chúng ta sẽ thay phiên nuôi đứa nhỏ này, ít nhất có thể giảm bớt gánh nặng.”

Trưởng thôn lớn tuổi nghe vậy vô cùng cảm động lau nước mắt, ông nói vài tiếng được, “Cảm ơn các vị! Đứa nhỏ này cuối cùng có thể sống sót!”

“Gọi nàng là gì? Cũng phải đặt tên cho nàng chứ?”

“Chúng ta không phải cha mẹ của nàng, tự tiện đặt tên cho người ta sao được?” Trưởng thôn vuốt chòm râu thưa thớt, nghiêm khắc nói: “Đừng nói đến người cha vô trách nhiệm của nàng, để đứa nhỏ này trưởng thành sẽ tự mình chọn tên, chúng ta tạm thời gọi nàng là tiểu nha đầu!”

“Trưởng thôn có ý này hay đó!” Những phụ nữ khác sôi nổi tán thành.



5 năm sau, não của tiểu nha đầu dần dần phát triển khỏe mạnh, nàng bắt đầu nhớ đôi chút về chuyện quá khứ.

Trưởng thôn xoa mái tóc mềm mại của nàng, hiền từ hỏi: “Tiểu nha đầu, bây giờ con muốn chọn tên cho mình không?”

“Vũ Duyệt.” Nhắc đến tên, đây là cái tên đầu tiên tiểu nha đầu nghĩ đến. Nhưng giây tiếp theo, nàng đột nhiên lẩm bẩm ba chữ, “Quân Yên Trúc.”

“Vũ Duyệt? Tên Vũ Duyệt thật hay! Rất dễ chịu! Nghe khiến người ta vui vẻ!” Trưởng thôn bế Vũ Duyệt lên, hiền từ cột tóc cho nàng, “Nhưng đừng nói tên phía sau nhé! Đó là tên của Nam An Vương vĩ đại của chúng ta, gọi thẳng tên của ngài ấy là vô cùng bất kính!”

Vũ Duyệt còn nhỏ không hiểu Nam An Vương là gì, bất kính là gì, chỉ lo lặp đi lặp lại: “Quân Yên Trúc, Quân Yên Trúc.”

Năm năm sau, tiểu nha đầu mười tuổi. Tiểu nha đầu nhớ tất cả những gì nàng đã trải qua, lảo đảo chạy vào trong núi, khóc lớn một chặp. Tiểu nha đầu quỳ gối dưới cây đại thụ, gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

Nàng tiếp tục khóc, trong miệng chỉ lặp lại một cái tên, “Quân Yên Trúc, Quân Yên Trúc.”

Nàng không biết Quân Yên Trúc còn đợi nàng không, nhưng kiếp này nàng vẫn bơ vơ không nơi nương tựa, không có nhà để về, nhờ mọi người cứu trợ mới sống được. Nàng nhớ hắn, tuy bọn họ mới quen nhau ba ngày, chỉ có ba ngày thôi.

Cô bé Vũ Duyệt mười tuổi đã khóc rất lâu trong núi. Nàng lau nước mắt, đi ra khỏi núi. Nàng quyết định mau chóng đến gặp Quân Yên Trúc. Dù nhìn một cái cũng được.

Nhưng vận mệnh thật trớ trêu, ông trời đã đùa với nàng. Nàng sinh ra ở Bắc Sơn, mà Quân Yên Trúc ở Nam Hải. Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Vũ Duyệt mười tuổi cơ bản không thể rời đi.

Thôn nhỏ này rất hẻo lánh, nhưng mỗi sáng sớm sẽ có một đám người đi vào trấn làm việc. Vũ Duyệt mười tuổi chờ bọn họ ở nơi khởi hành nhưng những người này không muốn dẫn theo một tiểu hài tử, cảm thấy nàng phiền phức và vướng chân.

Bọn họ đều ngồi trên xe bò, Vũ Duyệt ôm đùi một nam nhân khóc lóc cầu xin, “Thúc thúc, thúc thúc dẫn ta đi theo được không, ta cũng muốn tìm việc làm.”

“Nghịch ngợm gì đó? Tiểu hài tử mười tuổi làm sao tìm được việc làm?” Triệu Tam đẩy Vũ Duyệt ra, sốt ruột nói: “Ngươi mau về đi! Chúng ta không dám dẫn ngươi theo!”

“Trần Tứ, ngươi ngồi đó làm gì! Đi thôi!” Hắn quay đầu lại quát lái xe.

Vũ Duyệt bị ném xuống đất, nàng chạy theo chiếc xe bò càng lúc càng nhanh, trong miệng luôn lẩm bẩm cái tên: “Quân Yên Trúc, Quân Yên Trúc.”

“A!” Vũ Duyệt mười tuổi bị vấp cục đá nhỏ ngã xuống, nàng nhìn xe bò càng đi càng xa, không khỏi òa khóc lớn rất thê lương.

Đột nhiên, xe bò dừng lại. Một bóng người đột nhiên chạy tới, bế tiểu Vũ Duyệt lên. “Ngươi muốn đi với chúng ta thì phải ngoan ngoãn!” Hắn hung hăng cảnh cáo tiểu Vũ Duyệt.

“Triệu Tam! Chạy nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp làm việc!” Người trên xe bò hét to.

“Tới liền!” Triệu Tam ôm chặt tiểu Vũ Duyệt chạy đến. Sau khi ngồi lên xe bò, tiểu Vũ Duyệt không khóc nữa.

Tiểu Vũ Duyệt yên tĩnh ngồi trên xe bò, không khóc không nghịch, qua vài canh giờ cũng không kêu đói kêu khát.

Điều này khiến những hán tử trên xe bò đau lòng. Bọn họ lấy một ít lương khô chia cho tiểu Vũ Duyệt.

Tiểu Vũ Duyệt nhận lấy và chỉ ăn một chút, nàng cất toàn bộ trong túi nhỏ mà mình đem theo. Những hán tử nhìn thấy càng xót xa hơn.

“Tiểu nha đầu, vì sao ngươi muốn đi tìm việc làm? Gia đình Từ Bát không cho ngươi ăn cơm à?” Một hán tử phẫn nộ. Tuy rằng tiểu nha đầu đã chọn tên, nhưng bọn hắn đã quen kêu nàng là tiểu nha đầu, không ai sửa miệng cả.

Tiểu Vũ Duyệt lắc đầu: “Từ thẩm rất tốt với ta.”

“Vậy ngươi?”

“Ta muốn đi Nam Hải, ta muốn để dành tiền đi Nam Hải.” Tiểu Vũ Duyệt nói đúng sự thật.

“Nam Hải?” Triệu Tam cười nhạo, “Chỗ chúng ta là Bắc Sơn! Ngươi có biết từ đây đến Nam Hải cần bao nhiêu tiền không?”

Tiểu Vũ Duyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Ít nhất cũng phải một trăm lượng!” Triệu Tam múa may cánh tay, “Chúng ta mỗi ngày làm thuê cho người ta mệt chết mệt sống, một tháng mới được hai lượng tiền công! Ngươi nhỏ như vậy có thể làm gì? Không bị mẹ mìn bắt đi là may rồi!”

Tiểu Vũ Duyệt không bị hắn dọa, nàng chỉ cảm thấy, khoảng thời gian này dài quá. Phải lâu lắm nàng mới có thể đi Nam Hải tìm hắn… Lâu quá.

Xe bò vừa đến trạm, tiểu Vũ Duyệt lập tức lao vào đám đông, Triệu Tam đến không kịp, chỉ đành giận dữ hét lên: “Tiểu nha đầu! Xe bò sẽ về thôn khi mặt trời xuống núi! Nếu ngươi bỏ lỡ thì chúng ta không đợi đâu!”

“Triệu Tam, ngươi đừng lo quá, nàng chỉ là một hài tử không ai muốn mà thôi.” Một người cùng thôn vỗ vai hắn. Triệu Tam trừng mắt nhìn hắn nhưng không phản bác.

Tiểu Vũ Duyệt chạy tới cổng trường tư thục trước. Nàng được sư phụ nhận nuôi từ khi rất nhỏ, sư phụ đã dạy nàng rất nhiều thứ, nàng đặc biệt viết chữ rất giỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play