Vũ Duyệt chỉ cảm thấy nghẹt thở, nàng cố gắng thoát khỏi dòng nước đen theo bản năng sinh tồn.
Ba …
Có gì đó bị vỡ.
Vũ Duyệt ngồi khuỵu xuống đất, thở hổn hển, nàng nhìn trên người mình đầy nước đen dơ bẩn nhớp nháp, thấy ghê tởm không rõ nguyên nhân, không nhịn được nên nôn khan, tựa như không thể ngừng nôn ra lục phủ ngũ tạng của mình.
“Ngươi không nghe lời khuyên của ta.” Mặt nước đen kịt trước mặt Vũ Duyệt đột nhiên dâng lên, cuốn từng vòng, cuối cùng thành hình người.
“Thần tình yêu.” Vũ Duyệt bóp mạnh cánh tay mình, khó khăn lắm mới nhịn được cơn nôn khan. Nàng nhìn nữ tử hờ hững trước mặt, đột nhiên cảm thấy lạnh. Nàng nhìn xung quanh, tất cả đều đen như mực, nhưng dường như có thể thấy có gì đó chảy từ trên trời xuống, cuối cùng tụ lại thành mặt đất đen kịt dưới chân nàng. Nguồn sáng duy nhất ở đây dường như là bóng nước hình tròn dưới chân thần tình yêu. Nhìn rất giống ánh trăng.
“Chào mừng đã đi vào Vực Tận Tình.” Khóe miệng mỉm cười, Mạch mở ra đôi tay như muốn ôm, nhưng không hiểu sao khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương. Nàng cười tươi có vẻ chờ mong nhưng không đành lòng. Cuối cùng nụ cười biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt Vũ Duyệt vô cùng quen thuộc: “Đến đây, phải đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Thế giới tựa như bị chia làm hai trong nháy mắt. Mạch cười lạnh, nàng chưa bao giờ nói rằng chỉ cần một người lựa chọn.“Chỉ có một câu hỏi, hai lựa chọn.” Nàng vung tay, không gian tối tăm đột nhiên sáng ngời, những mảnh vụn hòa hợp của họ hiện lên xung quanh, vụt qua mắt nàng như đèn kéo quân, sáng chói lưu luyến.
“Ngươi và nàng đồng thời phải đối mặt với sự lựa chọn này.” Nụ cười của Mạch càng lạnh lẽo, “Ngươi muốn giữ lại ký ức hiện tại để đi vào luân hồi không, nếu chọn giữ lại, ký ức này sẽ đi theo ngươi đời đời kiếp kiếp.”
“Đừng vội đưa ra lựa chọn.” Mạch duỗi tay ra, dòng nước đen dưới chân bắt đầu quay cuồng, “Ngươi phải hiểu rằng, nếu ngươi chọn giữ lại mà nàng không chọn, thì cái giá phải trả của nỗi ám ảnh là ngươi vĩnh viễn chìm trong sự lãng quên, trở thành một phần của sự lãng quên này.”
“Ngay cả như vậy, ngươi cũng muốn chọn giữ lại?”
“Đương nhiên.” Quân Yên Trúc khẽ mỉm cười như công tử dịu dàng năm đó, “Giữ lại thì có thể đem theo ký ức đi vào luân hồi đời đời kiếp kiếp, đây là điều cầu còn không được.”
Không gian tựa như bị bóp méo trong giây lát. Mạch nói một cách vô cảm: “Để ta nhắc ngươi một chuyện, Quân công tử.”
“Vũ tiểu thư hiện tại ở Nam An Vương phủ như cá gặp nước, một khi nàng chọn giữ lại, nàng sẽ chết ngay lập tức. Quân công tử, ngươi cảm thấy Vũ tiểu thư vẫn nguyện ý đi với ngươi sau bao đau khổ hay sao”
“Mạch tiểu thư, ngài nhầm rồi.” Hắn nhìn dòng nước đen ngòm quay cuồng xung quanh, bẩn hơn nước thải, đen hơn mực, chúng nó tựa như đang kêu gào dìm chết hắn, nụ cười của hắn vẫn không đổi, “Ta không quan tâm có thể tiếp tục duyên nợ với nàng hay không. Ta chỉ muốn nàng cho dù chọn thế nào cũng đều bình an.”
“Ta chọn giữ lại.” Hai giọng nói cùng vang lên vô cùng kiên quyết.
Lao xao …
Ngăn cách giữa hai thế giới rạn nứt như gương vỡ, hóa thành tro bụi bay đầy trời, rơi vào hồ lãng quên. Trên mặt Mạch vẫn không có biểu cảm nào, tuy mắt nàng bị miếng vải đen che lại nhưng vẫn làm Vũ Duyệt cảm giác được nàng đang nhìn mình.
“Vũ tiểu thư, ta rất ngưỡng mộ ngươi.” Giọng nàng rất lạnh nhạt.
Vũ Duyệt hơi hé miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Mạch thở dài, giọng nói không hề dao động, nhưng khiến người ta có cảm giác cô đơn.
“Ngươi đi đi.” Ngón tay sơn đỏ của Mạch chỉ về phía xa xa, “Hắn đang đợi ngươi.”
Vũ Duyệt nhìn theo tay nàng, nơi đó có ánh sáng chói mắt và một hình bóng quen thuộc, hốc mắt nàng đỏ hoe.
“Mạch tiểu thư, đa tạ sự quan tâm của ngài, ta đi trước.” Vũ Duyệt cúi đầu, sau đó chạy hết sức đến chỗ Quân Yên Trúc, không hề quay đầu lại.
Mạch nhìn họ nắm chặt tay nhau, ôm nhau, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhau, mỉm cười cùng nhau chạy về phía vô định. Nàng tháo miếng vải đen bịt mắt, một đôi mắt đỏ tràn ngập máu giống như rắn độc.
Vì sao, vì sao… Vì sao thế giới bất công như vậy, ta gặp người không tốt, nàng lại đạt được mong ước. Đôi mắt nàng bị nhòe đi bởi máu loãng, hoảng hốt như nhìn thấy nàng và hắn nắm tay rời đi.
“Ta xin lỗi, Hoa Tuyết tiểu thư. Trần Tức công tử không chọn.”
Nàng tận mắt nhìn thấy hắn bị dòng nước đen ngòm nuốt chửng. Sợ hãi, hối hận, tức giận, tuyệt vọng, nàng nhìn thấy tất cả trong mắt hắn, nhưng chỉ thiếu tình yêu tràn đầy đôi mắt hắn lúc trước.
Nàng không thể tin được, thất vọng, gào thét điên cuồng, nàng… sao dám tin.
“Hoa Tuyết, ngươi không biết. Nếu các ngươi đều chọn giữ lại sẽ hạnh phúc biết bao.”
“Các ngươi sẽ giữ lại ký ức đời đời kiếp kiếp, làm bạn đời đời kiếp kiếp, ôm nhau cùng chết đời đời kiếp kiếp.”
“Thật đáng tiếc, ngươi yêu nhầm người.”
Hắn phản bội lời hứa của mình, đây là kết quả hắn nên nhận được.” Thần tình yêu đang cười, cười to vui sướng, hình bóng nàng dần dần mờ đi, trong mắt chứa đựng sự giải thoát và chế giễu, “Vì cái giá mà ngươi phải trả cho nỗi ám ảnh của chính mình là trở thành thần tình yêu mới, làm bạn với sự hận thù, giận dữ, không cam lòng, sự phản bội trong hồ tận tình này, cho đến khi…”
“Có một người khác tới.”
“Ha, ha ha ha ha ha…” Nàng điên cuồng cười to, cười rồi khóc. Nàng ngồi bệt xuống đất, co người lại, tuyệt vọng nhìn dòng nước đen trong hồ lãng quên, thì thào, “Vì sao người khác làm được mà ngươi thì không?”
Từng giọt máu loãng chảy vào hồ lãng quên, màu đỏ tươi đẹp cuối cùng biến thành màu đen tuyệt vọng.
Hy vọng… Không có ai tiếp theo.
Nàng đã quen với thất vọng và đau khổ.
Nàng cũng quen cô đơn một mình.
Cho nên, không cần ai khác làm quen với nó.
Cứ để mình nàng gánh vác mọi đau khổ là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT