“A Thất, đi mua đấu lạp.” Quân Yên Trúc nhìn Vũ Duyệt rồi dặn A Thất.

“Tuân lệnh.”

Vũ Duyệt quay đầu lại khi nghe vậy, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nàng cười dựa vào vai hắn, “Chàng thật hiểu ta.”

“Nếu ta không đoán được tâm tư của tiểu nha đầu, lão già này còn mặt mũi nào làm phu quân của nàng.” Hắn xoa tóc nàng.

Chờ A Thất đem đấu lạp tới, Vũ Duyệt nhìn thấy không khỏi có chút giật mình.

“Dường như đang gặp nhau lần đầu trong giấc mơ.” Quân Yên Trúc nhìn nàng đội đấu lạp, có chút thở than. “Cô nương chỉ có một mình à?”

“Không phải.” Vũ Duyệt cầm đấu lạp, nhìn hắn làm mặt xấu, “Ta đã có phu quân.”

“Tiểu nha đầu này.” Quân Yên Trúc gật đầu rồi đội đấu lạp cho nàng. “Chút nữa nàng đừng nói gì, cứ để ta.”

Vũ Duyệt ừ. Nói thật, nàng không dám đối mặt với những người ở đây. Trước đây vì muốn lên đường càng sớm càng tốt và giảm bớt rắc rối, nàng chỉ nói lời từ biệt với đại tiểu thư, cảm thấy có lỗi đối với những người khác. Dù sao bọn họ đã chăm sóc nàng rất tốt. Nàng rời đi không lời từ giã, có lẽ họ rất giận. Nàng cười khổ.

Càng trùng hợp hơn, khách điếm mà A Thất chọn là nơi nàng làm công thường xuyên nhất. Vũ Duyệt kéo đấu lạp xuống thấp, dựa sát vào Quân Yên Trúc. Quân Yên Trúc vỗ tay nàng an ủi và kéo nàng vào.

“Quan khách, dừng chân hay là ăn cơm ạ?” Tiểu nhị nhiệt tình chạy tới.

“Một gian phòng tốt nhất, chuẩn bị một ít thức ăn ngon nhất đưa vào phòng, sau đó đun hai thùng nước ấm đem lên.” Quân Yên Trúc đưa cho hắn một túi bạc vụn. “Không cần thối lại.”

“Đến liền.” Tiểu nhị ước lượng túi tiền trên tay, hai mắt sáng rực, khoác khăn lông, bảo một gã sai vặt khác dẫn đường cho họ và chạy vào chuẩn bị.

“A Thất, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, đừng tiếc tiền, Nam An Vương phủ không có gì ngoài tiền.” Quân Yên Trúc đưa A Thất một túi bạc.

A Thất không ngạc nhiên, cung kính đón nhận và đi đặt phòng, đặt đồ ăn. Lần này đem theo nhiều ám vệ, có thể để bọn họ thay phiên ăn cơm và nghỉ ngơi.

Vũ Duyệt vào phòng mới cởi đấu lạp. Nàng cởi giày, trực tiếp nằm lên giường. Quân Yên Trúc bật cười, hắn sửa sang quần áo, ngồi xuống bàn trà. “Nàng càng giống lão nhân hơn ta.” Nhẹ nhàng, thật đáng yêu.

Vũ Duyệt xoay người, vươn vai, thở dài một tiếng, muốn ngủ nhưng bị một âm thanh cắt ngang.

Đếm ngược, bắt đầu.

Nàng ngồi dậy đột ngột. Nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ Quân Yên Trúc, không có ai cả. Nàng nhíu mày thật chặt, rốt cuộc là ai?

“Duyệt Duyệt?”

“Không có gì.” Vũ Duyệt không định nói cho Quân Yên Trúc chuyện nàng nghe được âm thanh.

“Duyệt Duyệt, có chuyện gì thì đừng giữ trong lòng.” Quân Yên Trúc không yên tâm.

“Ta biết.” Vũ Duyệt lại nằm xuống. Hiếm khi nàng có vẻ mặt u sầu. Nàng giả vờ thoải mái: “Khi nào ăn thì gọi ta, ta ngủ một chút.”

“Được.” Quân Yên Trúc trả lời.

Bên cửa sổ, một chú chim sẻ lặng lẽ quan sát tất cả những điều này.Ngày hôm sau, Vũ Duyệt mở cửa, đội đấu lạp, đỡ Quân Yên Trúc xuống lầu. Đại đường vô cùng ồn ào, nhưng dường như đang nói cùng một chuyện.

“Nghe gì chưa? Đại tiểu thư của Đoan Mộc gia bị phụ thân gả cho huyện lệnh 60 tuổi của chúng ta!”

“Là tiểu thư Đoan Mộc Anh ư! Thật không ngờ!”

“Thì đó! Đoan Mộc đại tiểu thư đúng là số khổ! Còn trẻ đã bị gả cho loại người này! Nghe nói còn có sở thích xấu xa! Mấy chục tiểu thiếp đã bị đùa chết!”

Đoan Mộc Anh. Vũ Duyệt nhíu mày. Không ai quen thân hơn nàng, họ lớn lên cùng nhau, coi như là bạn thân, mấy năm nay cũng nhờ nàng quan tâm mới sống dễ chịu chút. Nàng quay đầu nhìn Quân Yên Trúc, muốn nói lại thôi.

Quân Yên Trúc từng nghe Vũ Duyệt nhắc đến vị đại tiểu thư này, cho nên có ấn tượng với tên này, thấy thế, hắn còn gì không hiểu?

“Yên tâm, có ta ở đây.” Quân Yên Trúc vỗ tay nàng, nói với A Thất phía sau: “Chuẩn bị xe ngựa, đến huyện lệnh phủ.”

“Cảm ơn.” Vũ Duyệt nắm chặt tay hắn.

“Ân nhân của nàng chính là ân nhân của ta.” Quân Yên Trúc kéo nàng đi đến xe ngựa, “Nàng sẽ không sao.”

Xe ngựa lăn bánh lộc cộc rời đi. Bụi bay mờ mịt trên mặt đất. Vũ Duyệt chưa từng chú ý đến cổng huyện lệnh phủ chỉ mất một nén nhang.

Trước tiên, A Thất đến nói chuyện với người canh cổng. Đây là lần đầu tiên Nam An Vương rời Nam Hải, người gác cổng không nhận ra hắn. Y cau mày quan sát thật lâu, nhắn một tiếng với người gác cổng khác rồi chạy vào báo cáo huyện lệnh.

“Đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp ngài.” Hắn cung kính dâng lệnh bài.

“Kẻ nào không có mắt lại đến lúc này!” Huyện lệnh đang ôm ấp mỹ nhân, sốt ruột cầm nhìn vài lần. Vừa thấy đã sợ tới mức thẳng tay vất mỹ nhân ra ngoài. “Nhanh! Nhanh mời khách quý vào!”

“Ôi, chết bản đại nhân rồi!” Hắn kéo thân hình mập mạp chạy ra cổng, đi gấp gáp, bước lên bậc thang bị vấp, trực tiếp lăn như một quả bóng đụng vào cổng.

Điều này khiến mặt mũi hắn bị bầm dập. Thị vệ bên cạnh vội vàng đỡ hắn dậy, một người giúp hắn sửa sang quần áo, một người khác mở cánh cổng màu đỏ thắm ra.

Hắn xoa gương mặt ục ịch của mình, nở nụ cười nịnh nọt đầy nọng mỡ, đón chào, “Nam An Vương điện hạ, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa.”

Đang nói chuyện, hắn đá vào mông thị vệ bên cạnh, “Mắt chó của ngươi mù rồi à! Dám làm chậm trễ khách quý! Kéo xuống đánh cho ta!”

Có hai thị vệ nhanh chóng muốn tới kéo người đi. Quân Yên Trúc không vừa mắt, lạnh nhạt nói: “Trần huyện lệnh, không cần vờ vịt, bổn vương ghét lãng phí thời gian.”

“Vâng, vâng.” Trần huyện lệnh luống cuống lau mồ hôi, “Mời điện hạ vào trong, điện hạ ra lệnh điều gì thì hạ quan nhất định cố gắng hết sức!”

Quân Yên Trúc hừ lạnh, kéo tay Vũ Duyệt đi vào cửa. A Thất đi theo phía sau Quân Yên Trúc, ôm quyền chào Trần huyện lệnh, “Làm phiền.”

“Vâng.” Trần huyện lệnh lau mồ hôi. Đôi mắt nhỏ suýt bị thịt mỡ che lấp đánh giá A Thất, nhìn thấy lệnh bài bên hông hắn, suýt nữa bị sụm chân. Người này, hộ vệ cho Nam An Vương có chức quan còn cao hơn hắn!

Hắn run lẩy bẩy, hắn không tham ô cũng chẳng giết ai, rốt cuộc tại sao chọc tới vị tôn đại Phật này!

Phía trên đại đường, Quân Yên Trúc kéo Vũ Duyệt ngồi xuống ghế chủ vị, hắn nhẹ nhàng cầm chén trà, uống một ngụm, lại cau mày đặt xuống, gõ tay lên bàn, khiến Trần huyện lệnh đang ngồi bên dưới sợ chết khiếp.

Nam An Vương điện hạ à! Xin hãy mau chút! Đừng giày vò người khác! Trần huyện lệnh chỉ muốn ôm đùi Nam An Vương khóc rống xin tha mạng. Mấy năm nay hắn luôn làm quan đúng nghĩa vụ, thật sự không phải là người xấu!

Không biết có phải do tiếng lòng của Trần huyện lệnh truyền tới tai Quân Yên Trúc hay không, hắn rốt cuộc mở miệng, “Nghe nói Trần huyện lệnh muốn cưới kiều nương xinh đẹp, xin chúc mừng.”

Đừng thấy Trần huyện lệnh béo lùn lại lấm la lấm lét, hắn là người rất lanh, nghe lời này sao không hiểu được? Hắn dùng tay áo lau mồ hôi, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, “Hôn sự giữa Đoan Mộc đại tiểu thư và hạ quan, thật ra là do phu nhân của Đoan Mộc gia tới nói, bà ta nói rằng đại tiểu thư ngưỡng mộ hạ quan, khóc lóc nói rằng không gả ai ngoài hạ quan, đại tiểu thư lại là mỹ nhân nổi tiếng, hạ quan bởi vậy mới…”

“Không thể nào, Đoan Mộc phu nhân là mẹ ruột của đại tiểu thư, không thể nào bóp méo ý muốn của nữ nhi.” Vũ Duyệt cất tiếng ngắt lời.

Không phải nàng khinh thường Trần huyện lệnh, mà Anh đã từng nói với nàng rằng cha nàng muốn gả nàng cho Trần huyện lệnh, nàng khóc lóc đòi thắt cổ mới khiến cha nàng từ bỏ ý định, sao đột nhiên lại ngưỡng mộ?

“Vị này là…” Trần huyện lệnh ngập ngừng.

“Vương phi.” Quân Yên Trúc cầm chén trà uống một ngụm theo thói quen, liên tục nhíu mày vì mùi trà thô khó uống, đặt chén trà xuống thật mạnh.

“Vương! Vương phi!” Trần huyện lệnh kinh hãi nói lắp. Nghe giọng nói vừa rồi chỉ khoảng 17 hoặc 18 tuổi! Hắn lén nhìn Quân Yên Trúc, trong phủ của Nam An Vương điện hạ từ trước đến nay chưa từng có một con muỗi cái, tại sao đột nhiên cưới Vương phi trẻ như vậy! Hắn chợt nhớ tới một việc, mồ hôi tuôn như mưa hạ.Nếu Nam An Vương điện hạ thành thân, khắp cả nước nhất định vui mừng vì năm xưa Nam An Vương tạo phúc cho ngàn vạn bá tánh, bá tánh rất kính yêu hắn. Nhưng bên ngoài không có lời đồn nào, thậm chí huyện lệnh như hắn cũng không biết, vậy chứng tỏ… Chuyện này là bí mật! Bí mật đúng không!

“Tham kiến Vương phi!” Trần huyện lệnh “bang” một tiếng, quỳ xuống thẳng tắp, chỉ suýt nữa khóc lóc thảm thiết. Vương phi xinh đẹp à, đừng giết hắn vì hắn đối với nàng vô lý!

“Miễn lễ.”

“Tạ Vương phi điện hạ.” Trần huyện lệnh liên tục lau mồ hôi, run rẩy ngồi trở lại, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: “Có lẽ Vương phi không biết, thật ta mẹ ruột của đại tiểu thư Anh đã qua đời mấy tháng trước, Đoan Mộc phu nhân hiện nay là thiếp thất rất được yêu thương nâng lên thành chính thê…”

“Thiếp là thiếp, nâng lên thành thê cũng không lên được mặt bàn.” Quân Yên Trúc uống trà A Thất đưa tới, hừ lạnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play