Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Ảo cảnh xung quanh ngày càng chân thật, Thẩm Cố Dung chép sách tới mỏi nhừ tay, nhìn tiên sinh gần trong gang tấc, có chút tủi thân nói: "Tiên sinh, con không muốn chép sách."

Tiên sinh trong ảo cảnh tay cầm sáo trúc, ôn nhu như nước nhìn y, dịu dàng nói: "Không được."

Thẩm Cố Dung...... Thẩm Cố Dung nỗ lực nghẹn lại, mới không "Oa" một tiếng khóc lên.

Y run run rẩy rẩy chép sách, run run rẩy rẩy bấu chặt cánh tay Mục Trích.

Mục Trích: "......"

Mục Trích cúi đầu, nói: "Sao vậy?"

Thẩm Cố Dung sắp khóc tới nơi, y kéo mặt Mục Trích ấn vào lồng ngực mình, tuyệt vọng nức nở nói: "Ta chép không xong, vì sao lại có nhiều chữ như vậy? Ta chép không xong nổi thật mà......"

Mục Trích: "......"

Thời điểm sư tôn y mười sáu tuổi...... còn vì không chép xong sách mà sốt ruột đến phát khóc sao?

Thật đáng yêu.

Mục Trích đột nhiên có chút ghen tị với những người được chứng kiến dáng vẻ của Thẩm Cố Dung năm ấy.

Nếu năm ấy hắn có thể lớn lên cạnh Thẩm Cố Dung, nhất định sẽ không để y chịu khổ nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng y hoàn toàn trở thành một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, không cho tục sự thế gian nhúng chàm y nửa phần.

Hắn ôm Thẩm Cố Dung bởi vì không chép xong sách mà sốt ruột khóc lóc không ngừng định ra ngoại thành Hàm Châu tìm trận pháp Kinh Thế Lục, nhưng trận pháp bao phủ Hàm Châu Thành đã ngưng tụ thành một kết giới xung quanh, bất luận làm thế nào cũng không ra được.

Mục Trích nhíu mày, xem ra muốn ra ngoài thì cần phải phá trận pháp này trước mới được.

Hắn tìm một tảng đá sạch sẽ, định đặt Thẩm Cố Dung ngồi lên trên, còn mình thử một chút xem có thể phá vỡ trận pháp hay không. Nhưng hắn vừa mới buông Thẩm Cố Dung ra, tiểu sư tôn lập tức vòng tay qua bám chặt cổ hắn, đôi mắt mờ mịt tan rã mở to, hoảng loạn nhìn hắn.

"Ngươi đi đâu? Ngươi đi đâu?" Thẩm Cố Dung mê man nói: "Ngươi muốn ném ta xuống đây sao?"

Mục Trích vội vỗ vỗ sau lưng y dỗ dành: "Ta đi thử một chút xem có thể phá được trận pháp này hay không."

Thẩm Cố Dung lúc này đã hãm sâu vào ảo cảnh, ngơ ngác hỏi: "Trận pháp gì?"

"Trận pháp Hàm Châu."

"Hàm Châu?" Thẩm Cố Dung ngẩn người hồi lâu, cũng không biết có phải đã nhớ kỹ hay không, khô khốc hỏi: "Vậy sách của ta phải làm sao bây giờ?"

Mục Trích dở khóc dở cười, đành phải dỗ y: "Người chép trước đi, ta phá xong trận pháp sẽ giúp người, được không?"

Thẩm Cố Dung do dự nửa ngày, mới thử thăm dò buông cổ Mục Trích ra.

Mục Trích còn chưa thở phào được một hơi, Thẩm Cố Dung lại như bị kinh hách, tiếp tục nhào tới, lần này không riêng gì ôm cổ, cả người y đều treo trên người Mục Trích, hai chân thon dài quấn chặt lấy eo Mục Trích, chết cũng không chịu xuống.

"Không đi! Ngươi không được đi! Ngươi đi rồi sẽ không trở lại!"

Mục Trích ôm lấy eo y, ngăn không cho y ngã xuống, thở dài một hơi, nói: "Ta sẽ trở về."

Thẩm Cố Dung: "Ngươi sẽ không!"

Mục Trích hứa hẹn: "Ta sẽ."

Thẩm Cố Dung lại bắt đầu xoắn xuýt, một khi y xoắn xuýt thì lực túm sẽ lỏng ra, Mục Trích ôm y tới bên tảng đá, suy nghĩ một lát rồi tháo hạt châu Mộc Hoạn vẫn luôn đeo trên cổ tay mình ra đưa cho y.

Thẩm Cố Dung vuốt ve hạt châu, mờ mịt nhìn hắn.

Có điều hiện tại đôi mắt y không tốt, phần lớn lực chú ý lại đang dồn vào ảo cảnh kia, trước mắt chỉ là một vùng mơ hồ, hoàn toàn không thấy được gì.

Mục Trích nói: "Sư tôn cầm giúp ta, ta sẽ lập tức quay lại."

Thẩm Cố Dung bóp hạt châu, lúc này mới rụt đôi tay đang kéo ống tay áo Mục Trích về, cầm hạt châu không hé răng.

Không lâu sau, ngón tay y lại bắt đầu động đậy.

Tiếp tục chép sách.

Mục Trích không cách y quá xa, đi được vài bước liền triệu Cửu Tức Kiếm ra, kiếm ý trực tiếp bao bọc lấy thân kiếm, một chiêu kia giống như có thể chém nứt chân trời, nhưng sau khi kiếm ý đánh vào trận pháp lại không tạo ra được bất kỳ thay đổi gì.

Ma tu Hàm Châu vẫn bị rút sinh cơ cuồn cuộn không ngừng để củng cố trận pháp.

Trận pháp hiểm độc vận hành bằng tính mạng, nào có thể cậy mạnh dễ dàng phá được.

Mục Trích thu kiếm về, hơi nhíu mày, khi đang muốn trở lại bên cạnh Thẩm Cố Dung, chợt nghe thấy có người gọi tên hắn.

Hắn vừa quay đầu liền thấy Tố Tẩy Nghiên không biết đã đứng bên ngoài kết giới từ bao giờ, ánh mắt lo lắng nhìn Thẩm Cố Dung đang đùa nghịch hạt châu.

Mục Trích sửng sốt: "Nhị sư bá?"

Tố Tẩy Nghiên đến cùng Hề Cô Hành, đã nghiên cứu trận pháp kia nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Trận pháp này không phá được."

Mục Trích bước nhanh tới, cách một tầng kết giới hỏi: "Chỉ cần tìm phá được trận pháp Kinh Thế Lục thì hẳn vẫn có khả năng."

Tố Tẩy Nghiên lại lắc đầu: "Trận pháp Kinh Thế Lục một khi đã khởi động thì chỉ có hủy hoại Kinh Thế Lục mới ngừng lại được, hơn nữa trận pháp Hàm Châu còn dùng tính mạng vô số người để vận hành......"

Mục Trích chau mày, Thẩm Cố Dung đã bắt đầu hãm sâu vào ảo cảnh, nếu còn không phá vỡ trận pháp thì liệu Thẩm Cố Dung có vĩnh viễn ở lại tuổi mười sáu giả dối kia không?

Tố Tẩy Nghiên tiến lên, giơ tay chạm vào kết giới: "Ta ở U Châu nhiều năm, từng tìm được một trận pháp phá hoại có lẽ sẽ dùng được, nhưng phải cực kỳ mạo hiểm, ngươi......"

Hắn do dự một lát, mới hỏi: "Ngươi có muốn thử không?"

Mục Trích lập tức nói: "Thử."

Không làm gì còn không ổn hơn.

Tố Tẩy Nghiên thở dài một hơi, nói: "Vậy ta sẽ vẽ trận pháp cho ngươi xem. Ngươi phải nhớ kỹ, bất kỳ nét bút nào cũng không thể sai, dồn kiếm ý của ngươi lên trận pháp, ngươi đứng ở mắt trận vận hành."

Mục Trích đáp: "Vâng."

Hắn đang muốn xoay người, lại phát hiện đôi mắt Tố Tẩy Nghiên bỗng mở lớn, nghiêng đầu quay đi nhịn cười.

Mục Trích sửng sốt, theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được một thiếu niên mặt không cảm xúc xách kiếm đi đến, sắc mặt khó coi như sắp chém người tới nơi.

Mục Trích nhất thời không dám nhận, thử hỏi dò: "Chưởng giáo?"

Thiếu niên Hề Cô Hành mặt mày non nớt, y phục rộng thùng thình, kéo lê đôi giày rộng, tức giận đến nổi trận lôi đình, nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Mục Trích cùng ý cười nhạo không chút che giấu của Tố Tẩy Nghiên liền trực tiếp bùng nổ: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ hả?!"

Mục Trích: "......"

Tố Tẩy Nghiên hoàn toàn không nhịn nổi nữa, che miệng bật cười.

"Còn, còn tốt." Tố Tẩy Nghiên cười nói: "Chỉ mới một thời gian không gặp mà đệ......"

Hắn ho khan một tiếng, xoay người lấy Ngọc Tủy ra, lại bắt đầu không coi ai ra gì mà truyền tin cho các sư đệ.

"Thúc Hòa, đệ nhìn thấy không? Ha ha ha, còn...... còn có thể cứu chữa không?"

Lâm Thúc Hòa: "Ha ha ha ha không cứu chờ chết đi ha ha ha!"

"Chu Trần...... Đệ đừng nháo vội, nhìn Cô Hành nè, à đúng, Thập Nhất cũng thu nhỏ."

Kính Chu Trần: "Ha ha ha ha ha! A......"

Hề Cô Hành: "......"

Mục Trích: "......"

Hề Cô Hành tức giận chết khiếp, rốt cuộc cũng hiểu tâm trạng năm đó khi hắn điên cuồng chế giễu Thẩm Cố Dung.

Quá tệ hại, muốn giết người, nhưng phải nhịn xuống.

Hiện tại tu vi hắn đã tụt về Trúc Cơ, ngay cả kiếm cũng cầm không nổi, thở hồng hộc đi đến bên cạnh Thẩm Cố Dung, túm lấy tay y nói: "Đi theo ta."

Thẩm Cố Dung nhìn hắn, tuy không thấy rõ, nhưng hơi thở lại cực kỳ xa lạ với y năm mười sáu tuổi, nghe vậy lập tức kinh hãi hoảng hốt la lên: "Tiên sinh! Tiên sinh...... có người xấu muốn tới bắt con kìa! Có phải bọn họ coi trọng khuôn mặt con, muốn bán con vào hoa lâu không?! Oaaaaaa."

Hề Cô Hành: "......"

Mục Trích mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Kêu bảy lần tiên sinh rồi mà vẫn còn tiếp tục."

Thẩm Cố Dung: "Tiên sinh cứu mạng!"

Mục Trích: "Tám lần."

Hề Cô Hành sắp tức giận đến tóc dựng thẳng đứng, ỷ vào tu vi cao hơn phàm nhân một chút, nổi giận đùng đùng túm Thẩm Cố Dung tới nơi an toàn.

"Ngươi phá trận trước, ta để ý y."

Mục Trích cũng biết mình phá trận chỉ sợ không thể chú ý tới Thẩm Cố Dung, đành phải gật đầu: "Giao cho Chưởng giáo."

Hề Cô Hành hừ một tiếng, nói mất tự nhiên: "Ta tìm chỗ đánh y một trận!"

Vừa dứt lời liền túm Thẩm Cố Dung chạy.

Thẩm Cố Dung rất giống dân nữ bị cường đoạt, khóc sướt mướt nói: "Tiên sinh, tiên sinh!"

Mục Trích: "Chín lần, mười lần."

Thẩm Cố Dung còn chưa biết mình gây ra họa gì đã bị Hề Cô Hành hung hăng kéo đi.

Mãi đến khi Thẩm Cố Dung rời đi, Mục Trích mới buộc gọn quần áo, phi thân nhảy lên bầu trời Hàm Châu Thành, nhìn xuống thành trì rộng lớn từ trên cao.

Có kết giới trận pháp, hắn không cần tốn công tìm các góc trận, trực tiếp quét kiếm ý dọc theo kết giới thành một vòng tròn xung quanh Hàm Châu.

Vô số kiếm ý xen kẽ khắp Hàm Châu, tạo thành một trận pháp khổng lồ phức tạp.

Tố Tẩy Nghiên ở ngoài thành quan sát rất hứng thú, cảm thấy Mục Trích quả thực có thiên phú học trận pháp, so với Thẩm Tịch Vụ còn tốt hơn nhiều, nếu hắn không phải đồ đệ Thẩm Cố Dung, chính mình cũng muốn thu hắn làm đồ đệ.

Một lát sau, Mục Trích sắp cạn kiệt linh lực mới vẽ xong trận pháp không chút sai lầm, hắn nhẹ nhàng đáp xuống mắt trận, mặt không cảm xúc cắm Cửu Tức Kiếm ngay trung tâm.

Rót luồng linh lực cuối cùng vào mắt trận, vùng đất quanh trận pháp nổi lên một trận cuồng phong, thổi vụn gỗ trên đất bay tán loạn.

Một phiến đá sắc nhọn xẹt qua mặt Mục Trích, vẽ ra một vết máu trên gương mặt mang theo vết bớt của hắn.

Trận pháp ầm ầm khởi động, trong giây lát đã bắt đầu cắn nuốt trận pháp nguyên bản.

Mà Mục Trích ở mắt trận lại cảm thấy trăm năm như xẹt qua trước mắt, vòng quanh vận mệnh xung quanh như bị người khác mạnh mẽ đẩy nhanh, lấy tốc độ cực kỳ mau chóng cọ rửa trước mặt hắn.

Ở thế giới hư ảo kia, Mục Trích thấy được Thẩm Cố Dung khi còn bé.

Hắn nhìn Tiểu Cố Dung nhỏ xíu nắm tay một nam nhân có diện mạo cực kỳ giống y, nhảy nhót đi ngắm hoa đăng, y tươi cười rạng rỡ, vô ưu vô lo, túm tay áo huynh trưởng non nớt mềm mại làm nũng, giọng nói mang theo hơi sữa gần như có thể hòa tan trái tim người ta;

Hắn nhìn thấy Tiểu Cố Dung dần dần lớn lên thành một thiếu niên cao ráo, một thân hồng y rạng ngời như lửa, tung tăng chạy qua khắp thành pháo hoa;

Mục Trích dùng thời gian mấy tức chứng kiến quá trình Thẩm Cố Dung trưởng thành thành một thiếu niên tuấn mỹ, cuối cùng dừng lại ở ngày lửa lớn rực trời ấy.

Thiếu niên mặt đầy nước mắt, túm vạt áo nam nhân diện mạo giống Mục Trích đến chín phần, tuyệt vọng gọi: "Tiên sinh, tiên sinh......"

"Tiên sinh, người ở đâu?"

Con ngươi y đã trở nên trống rỗng, không nhìn thấy nam nhân kia đã mất đi hơi thở, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào.

Y lặp đi lặp lại câu hỏi của mình, hỏi đến khi ngay cả bản thân cũng tuyệt vọng, vẫn chưa chịu ngừng.

Mục Trích mờ mịt muốn vươn tay ôm lấy y, nhưng vừa mới tới gần, thiếu niên liền tan biến.

Hắn lại nhìn thấy thiếu niên đeo băng tiêu trên mắt, cầm trường kiếm trong tay chém giết vô số yêu tà;

Nhìn khi y càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh, cảm xúc trong mắt lại càng ngày càng đạm mạc, cuối cùng giống như biến thành lòng sông khô cạn, chỉ còn lại duy nhất những vết nứt sâu dài.

Mãi đến lúc này, Mục Trích mới hoảng hốt nhận ra rốt cuộc mình đã bỏ lỡ những gì, và tiên sinh kia rốt cuộc quan trọng như thế nào với Thẩm Cố Dung.

Cùng lúc đó, trong trận pháp Kinh Thế Lục ở ngoài thành, Ngu Tinh Hà mặt đầy nước mắt mở mắt, trong tay nắm thẻ tre Kinh Thế Lục, nhìn chữ viết trên đó bị sửa chữa từng từ.

"23 tháng 6, ma tu Hàm Châu không còn ai may mắn sống sót, Thẩm Cố Dung sa vào ảo cảnh, thân vẫn."

Ngu Tinh Hà mờ mịt suy nghĩ: "Đây là giả."

Nhưng hắn đã nhận lực lượng của Kinh Thế Lục, biết được đây là tương lai chân chính.

Tương lai trận pháp kia hướng về.

Hắn lại lần nữa... hại chết sư tôn.

Vì Kinh Thế Lục.

Ôn Lưu Băng và Thẩm Tịch Vụ đang ở ngoài trận pháp tìm mọi cách đưa hắn ra, nhưng bất luận công kích nào rơi xuống trận pháp cũng đều như kim rơi xuống biển, không dao động nửa phần.

Ngu Tinh Hà đờ đẫn nhìn Kinh Thế Lục, lẩm bẩm nói: "Tất cả mọi chuyện...... đều là do Kinh Thế Lục."

"Nếu ngươi...... chưa bao giờ tồn tại, thì tốt rồi."

Đó là câu nói cuối cùng của Thẩm Cố Dung trong Kinh Thế Lục.

Trái tim Ngu Tinh Hà tê rần, ôm ngực ngẩn ngơ suy nghĩ: Ta..... Ta đã dồn hết toàn bộ công sức để sư tôn thích, nhưng y vẫn không thích ta.

Trước kia Ngu Tinh Hà không biết vì sao, hiện tại hắn đã hiểu rõ.

Bởi vì hắn là Kinh Thế Lục.

Từ đầu đến cuối Thẩm Cố Dung chỉ chán ghét duy nhất Kinh Thế Lục mà thôi.

Mỹ danh Kinh Thế Lục tuy rằng đại diện cho Thiên Đạo, nhưng lại không cho phép người khác tùy tiện bóp méo.

Ngu Tinh Hà ngơ ngác nhìn Kinh Thế Lục trong tay, giọng nói của Thẩm Cố Dung lại lần nữa vang lên bên tai, cùng lúc trùng khớp với lời nói của hắn:

"Nếu ngươi chưa bao giờ tồn tại... thì tốt rồi."

"Nếu ta chưa bao giờ tồn tại... thì tốt rồi."

Những lời này giống như tạo ra một cơ hội cho Ngu Tinh Hà dũng khí không tên, tay hắn đột nhiên siết chặt, ngón tay run rẩy đưa hết toàn bộ linh lực vào trong Kinh Thế Lục.

Ôn Lưu Băng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn vào trận pháp, chợt lạnh lùng nói: "Ngu Tinh Hà! Ngươi đang làm gì đấy?!"

Ngu Tinh Hà ngẩng đầu, nhìn Ôn Lưu Băng hồi lâu, chợt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nức nở nói: "Đại sư huynh, có lẽ ta..... phải chết."

Ôn Lưu Băng lờ mờ đoán được hắn định làm gì, sắc mặt cũng thay đổi: "Buông tay ra mau! Hủy hoại thần khí Thiên Đạo nhất định sẽ giáng xuống lôi phạt! Ngươi không muốn sống nữa sao?!"

Trên mặt Ngu Tinh Hà đầy nước mắt, khóc lóc nói: "Trước kia ta không biết, giờ huynh nói ta biết rồi."

Lời tuy là thế, nhưng tay hắn vẫn siết chặt Kinh Thế Lục, không ngừng truyền lực lượng hủy diệt vào Kinh Thế Lục.

Ôn Lưu Băng: "Ngu Tinh Hà! Buông tay ra! Nếu ngươi chết rồi ta biết ăn nói như thế nào với sư tôn?!"

Ngu Tinh Hà nghe vậy lập tức càng khóc lớn hơn nữa: "Sư tôn không thích ta! Sư tôn từ trước tới giờ đều không thích ta! Oa oaaa, ta nỗ lực thế nào người cũng không thích ta!"

Ôn Lưu Băng: "......"

Ôn Lưu Băng suýt nữa bị hắn chọc tức đến cười.

Hắn thật sự rất muốn biết vì sao Ngu Tinh Hà lại làm ra một chuyện cương quyết với biểu cảm sợ hãi khó hiểu như vậy.

Ngu Tinh Hà sụt sịt nói: "Sư huynh, có phải ta khiến người ta thấy ghét lắm không?"

Ôn Lưu Băng nói: "Đúng vậy."

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà suýt nữa khóc ré lên.

Ôn Lưu Băng day mi tâm, nói: "Nhưng ngươi cũng đâu phải linh thạch, không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải thích ngươi. Lại nói, ngươi muốn mọi người thích làm gì? Ăn sao?"

Ngu Tinh Hà bỗng bị nghẹn.

Hắn quẹt nước mắt, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta rất chán ghét bản thân mình."

Loại Thần Khí như Kinh Thế Lục này, vốn không nên tồn tại trên đời.

Ngu Tinh Hà vừa sợ sệt vừa tiếp tục vận chuyển linh lực vào Kinh Thế Lục, Ôn Lưu Băng khuyên thế nào cũng không nghe.

Cuối cùng, thẻ tre Kinh Thế Lục rốt cuộc không thể chịu nổi linh lực tàn phá, đột nhiên lóe ánh sáng, sau đó ầm ầm vỡ vụn tại chỗ.

Theo tiếng vỡ vụn còn có tiếng Ngu Tinh Hà khóc kêu: "A —— ta sắp chết! A a a sư tôn! Tiểu sư huynh! A tỷ!!"

Kinh Thế Lục hóa thành bột mịn rơi xuống rào rào, mà trận pháp dưới chân Ngu Tinh Hà cũng dừng lại theo.

Hai chân Ngu Tinh Hà mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tuôn ra ào ào như thác đổ, khóc lóc không ngừng: "Ta hy vọng kiếp sau ta có thể làm người tốt! Oa oa đại sư huynh, huynh chuyển lời cho tiểu sư huynh giúp ta với, kêu hắn đốt hết mấy trăm quyển thoại bản tịch thu của ta kia đi, hu hu đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta!!!"

Ôn Lưu Băng: "......"

Thẩm Tịch Vụ: "......"

Ngu Tinh Hà khóc nửa ngày, Ôn Lưu Băng mới một lời khó nói hết: "Tinh Hà, ngươi......"

Ngu Tinh Hà mờ mịt mở mắt, nhìn hắn: "Sao?"

Trong đầu Ôn Lưu Băng nhét đầy cảm giác cạn lời, hắn day mi tâm, thở dài nói: "Ngươi không chết."

Ngu Tinh Hà thoáng sửng sốt, vội vàng kiểm tra tới lui, phát hiện Kinh Thế Lục đã bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng bản thân mình vẫn hoàn hảo nguyên vẹn, không gặp phải bất cứ chuyện gì.

"Ý?" Ngu Tinh Hà gãi gãi đầu, nước mắt vừa nãy còn ngăn không được lập tức ngưng bặt, hắn mờ mịt nói: "Ta còn tưởng mình sẽ chết cơ."

Ôn Lưu Băng không lên tiếng.

Ngu Tinh Hà tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức vui mừng hớn hở bò dậy: "A a a! Ta không chết! Ta không chết!!! Ngu Tinh Hà ta lại về rồi!"

Ôn Lưu Băng: "......"

Ngu Tinh Hà đang vui vẻ, bầu trời trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện mây kiếp, tiếng sấm ầm ầm dần lan tới gần hắn.

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà hét lên một tiếng, khí phách tự tay phá nát Kinh Thế Lục lúc vừa rồi đã không còn một mống, hắn run lẩy bà lấy bẩy nói: "Đại sư huynh! Đại sư huynh...... Thiên Đạo muốn đánh ta! Đại sư huynh bảo vệ ta với!"

Đại sư huynh: "......"

Đại sư huynh không muốn bảo vệ hắn, Đại sư huynh chỉ muốn chạy trốn thật xa, đỡ phải chịu vạ lây.

Ôn Lưu Băng vẫn luôn cảm thấy Ngu Tinh Hà chính là tiểu phế vật (nhãi con vô dụng) chẳng làm nên trò trống gì, rất ít khi cho hắn vẻ mặt tốt, nhưng qua chuyện vừa rồi, cái nhìn của hắn về tiểu phế vật này lại hoàn toàn đổi mới.

Hắn thở dài một hơi, không đi nữa, dự định liều mạng cũng phải bảo vệ mạng nhỏ của Ngu Tinh Hà.

Ôn Lưu Băng đã làm tốt công tác chuẩn bị mất nửa cái mạng, nhưng khi mây kiếp kia thành hình, đạo thứ nhất đã chuẩn xác đánh thẳng về phía đầu Ngu Tinh Hà bỗng chợt khựng lại như bị cái gì ngăn cản, tiếp theo thiên lôi trong nháy mắt tan đi.

Ôn Lưu Băng: "???"

Ngu Tinh Hà nhắm tịt mắt, sợ tới mức chảy cả nước mắt.

Thiên lôi tan đi, mây kiếp cũng nhanh chóng tiêu tan, không lâu sau ánh mặt trời bừng sáng, vạn dặm không một gợn mây.

Ôn Lưu Băng cầm kiếm, rơi vào trầm tư.

Ngu Tinh Hà còn đang nhắm chặt đôi mắt: "A a a Đại sư huynh cứu mạng chó của ta! Đại sư huynh, Tinh Hà không muốn chết!"

Ôn Lưu Băng: "......"

...........................................................

⁕ Tác giả có lời muốn nói:

- Thiên Đạo: Ai huỷ hoại Kinh Thế Lục của ta?! Ầm ầm ầm ——

Ồ, là Ngu Tinh Hà à, vậy không có việc gì.

...........................................................

⁕ Trầm Yên có lời muốn nói:

00:00 28/04 up full 9 chương còn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play