Ngu Tinh Hà bị dọa ngây người, hắn vốn cho rằng sư tôn nhà mình đột nhập vào đại bản doanh của quân địch sẽ đánh bất ngờ không cho người ta kịp đề phòng, nhưng không nghĩ tới vừa mới vào thành, Thẩm Cố Dung đã tuyên dương bản thân cho toàn bộ Hàm Châu đều biết.
Thẩm Cố Dung nhẹ tênh nói xong lời tàn nhẫn, ngồi trên tường thành cao chót vót, bắt chéo hai chân, cười như không cười nhìn Ngu Tinh Hà, nói: "Sao?"
Ngu Tinh Hà sắp khóc đến nơi: "Sao ngài lại gióng trống khua chiêng như vậy? Không sợ bọn họ......"
Hắn còn chưa nói xong, ma tu khắp Hàm Châu Thành đã bay về phía tường thành, loan đao trong tay tỏa ra ma tức tựa như sương khói tràn ngập bốn phía, tất cả đều hướng tới bao vây Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung ngồi ở đó, Lâm Hạ Xuân trong tay vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ bấm tay bắn ra, uy áp Đại Thừa Kỳ lại lần nữa sóng cuộn biển trào lao về bốn phía, khí thế dời non lấp biển gạt phăng toàn bộ ma tu còn chưa lên được đến tường thành.
Ngu Tinh Hà gần Thẩm Cố Dung nhất, chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua, sau đó đám ma tu hùng hổ kia đều như là đụng vào vách tường vô hình trong không khí, bịch bịch bịch rơi mạnh xuống đất, làm bốc lên bụi bặm ngập trời.
Sau khi sương khói tan đi, ma tu ngã thành cái hố, sống chết không rõ.
Thẩm Cố Dung nửa bước cũng chưa nhích, linh lực cuốn theo kiếm ý giống như đập ruồi bọ, chụp hết toàn bộ ma tu xuống dưới tường thành.
Ngu Tinh Hà ngây ra như phỗng, ngẩn ngơ nói xong mấy chữ còn lại.
"......đánh lén sao?"
Sự thật chứng minh, dưới tình huống tu vi áp chế tuyệt đối, mấy hành động đánh lén này quả thực không khác gì trẻ con múa kiếm trước mặt kiếm tu, rất nực cười.
"Đồ nhi." Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn Ngu Tinh Hà, thở dài nói: "Vì sao ngươi trưởng thành lại ra dáng vẻ như thế này?"
Ngu Tinh Hà còn tưởng rằng Thẩm Cố Dung đang trách hắn phí công vô ích, tăng chí khí cho người khác diệt uy phong của chính mình, sụt sịt một tiếng, che mặt chạy đi: "Tinh Hà khiến sư tôn mất mặt!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Đồ ngốc này......
Rõ ràng ở trong Kinh Thế Lục cũng đâu có đức hạnh không tiền đồ này.
Trăm năm đó, khi Kinh Thế Lục bị phong ấn trăm năm lần đầu có phản ứng lại, Thẩm Cố Dung đang bế quan trong Ngọc Nhứ Sơn Ly Nhân Phong.
Không biết y đã bế quan bao lâu, thần trí còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngơ ngác nhìn chằm chằm sáo trúc sáng lên trong tay hồi lâu, sửng sốt mất một lúc mới chợt nhận ra ý nghĩa của chuyện này là gì.
Kinh Thế Lục có phản ứng.
Tiên sinh chuyển thế.
Từ sau lúc đó, Thẩm Cố Dung gần như phát điên, dùng vô số phân thần xuống núi, bắt đầu đi khắp Tam giới tìm đứa trẻ giáng sinh kia.
Mỗi phân thần của y đều như con rối gỗ, đờ đẫn hành tẩu trong Tam giới, tìm kiếm người giống tiên sinh chuyển thế nhất.
Y tìm khoảng sáu năm, một phân thần trong đó rốt cuộc cũng mơ màng hồ đồ thấy được đứa trẻ bị trói trên dàn thiêu.
Đôi mắt kia...... cực kỳ giống tiên sinh.
Kinh Thế Lục sau khi nhìn thấy chủ nhân cũng không nhịn được mà rung động.
Thẩm Cố Dung đợi trăm năm, dùng sáu năm tìm kiếm ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tìm được một tia hy vọng trong cõi lòng hoang vu.
Nhưng hy vọng kia đột nhiên vụt tắt bởi một câu của Lâm Thúc Hòa.
"Trên thần hồn hắn có độc Dịch Quỷ, chỉ sợ không sống được quá lâu."
Ánh sáng, chợt ảm đạm xuống.
Cùng ngày hôm đó, Thẩm Cố Dung ôm Mục Trích ngồi đờ người ở Phiếm Giáng Cư cả ngày, sau đó y tuyên bố bế quan, kỳ thật là một mình mở ra Kinh Thế Lục.
Trong khoảnh khắc Kinh Thế Lục mở ra, Thiên Đạo giáng xuống một đạo thiên lôi, Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy cả người mình như bị hút vào không gian Giới Tử, thần hồn vặn vẹo vỡ rồi lành không biết không biết bao nhiêu lần.
Khi tỉnh lại lần nữa, y đã ở trong một thế giới giả thuyết giống thế giới bên ngoài như đúc —— hoặc nói là - tương lai thuộc về Kinh Thế Lục.
Thẩm Cố Dung ở trong Kinh Thế Lục thỏa sức biến áy náy trăm năm của mình thành cưng chiều, giao hết toàn bộ cho tiên sinh chuyển thế Mục Trích, vô số linh dược linh đan như nước chảy ồ ạt cọ rửa cơ thể Mục Trích, không hề để lại nửa phần dấu vết.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Cố Dung thất bại.
Mục Trích bị Dịch Quỷ đoạt xá, giết chết Ly Tác, cuối cùng y bất đắc dĩ phải không màng trọng thương, mới giết được Dịch Quỷ trong cơ thể Mục Trích mà không làm tổn thương đến Mục Trích nửa phần.
Chẳng qua chờ khi Thẩm Cố Dung lần nữa tỉnh lại, bản thân đã bị nhốt ở Ngọc Nhứ Sơn trên Ly Nhân Phong, nơi y đã bế quan trăm năm nay.
Xiềng xích trói chặt cơ thể trọng thương của y trong pháp trận lớn, hai tròng mắt Thẩm Cố Dung đỏ lên, giãy giụa muốn chạy thoát, lại chỉ siết cổ tay thành từng vệt máu, máu tươi nhỏ xuống theo xiềng xích.
Khi Nam Ương Quân tới xem tình hình của y, y đã giày vò bản thân đến không ra hình người, con ngươi đã sinh tâm ma nhìn chằm chằm vào Nam Ương Quân, tựa hồ muốn nuốt hắn vào trong bụng.
Ly Nam Ương hơi sửng sốt, mới cúi người xuống, vươn tay vuốt ve mặt y: "Thập Nhất......"
Thẩm Cố Dung hung hăng cắn một ngụm lên cổ tay hắn, dùng sức nghiến chặt, con ngươi đỏ đậm trừng mắt nhìn hắn.
Ly Nam Ương vẫn không nhúc nhích, mặc cho y cắn, con ngươi hắn không có tình cảm, toàn bộ đều là hờ hững: "Hắn không đáng."
Thẩm Cố Dung cắn chặt, hai hàng nước mắt đột nhiên không kịp ngăn mà rơi xuống, không biết qua bao lâu, có lẽ y đã tỉnh táo, hoặc là biết mình điên nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng buông ra.
Y ngẩn ngơ hỏi: "Hắn không đáng... thì ai đáng?"
Ly Nam Ương hờ hững.
Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng, nghẹn ngào hỏi: "Ngươi sao? Nam Ương Quân?"
Nam Ương Quân lạnh lùng nhìn y: "Thập Nhất, ngươi sinh tâm ma."
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Tâm ma vẫn là ta thôi, ta rất rõ ràng bản thân đang làm gì."
"Rõ ràng?" Lông mày Nam Ương Quân cuối cùng cũng nhíu lại, hắn trầm giọng nói, "'Rõ ràng' theo như lời ngươi chính là trăm năm như một ngày, dùng bừa bãi mấy thứ dược hổ lốn, không biết đau chà đạp chính mình như thế này? Hay là vì một người chuyển thế mà không tiếc hủy hoại hoàn toàn chính mình?"
Trong mắt Thẩm Cố Dung toàn bộ đều là hận ý: "Hắn không phải chuyển thế, hắn là tiên sinh."
Nam Ương Quân yên lặng hồi lâu, mới nói: "Thập Nhất, hắn đã không còn là tiên sinh của ngươi."
"Ngươi nói bậy!" Thẩm Cố Dung lại lần nữa giãy giụa muốn nhào lên giết hắn, y như bị chạm vào vảy ngược, hoàn toàn không màng đôi tay chảy máu, vừa giãy giụa vừa tê tâm liệt phế nói: "Ngươi đang nói bậy! Hắn chính tiên sinh! Hắn và tiên sinh giống nhau như đúc, ta sẽ không nhận sai!"
Nam Ương Quân có chút thương hại nhìn y: "Người chuyển thế sẽ mất đi tất cả ký ức tình cảm, dù hắn có vẻ ngoài giống, cũng không phải người ngươi quen biết kia."
"Nói bậy, nói bậy!" Thẩm Cố Dung như là điên rồi, vẫn luôn lặp lại duy nhất một câu.
Y không thể tin tưởng, bản thân mình đợi trăm năm, lại chỉ đợi được một người xa lạ.
Mục Trích và tiên sinh của y giống nhau như vậy.
Chắc chắn hắn là tiên sinh.
Nếu Mục Trích không phải tiên sinh......
Thẩm Cố Dung ngoài mạnh trong yếu giãy giụa nửa ngày, đột nhiên nghẹn ngào khóc thành tiếng, y lẩm bẩm nói: "Nếu hắn không phải tiên sinh, vậy một trăm năm này của ta...... tính là cái gì?"
Một trò cười sao?
Y đợi một trăm năm, coi tiên sinh chuyển thế trở thành hy vọng duy nhất, mà hiện tại Nam Ương Quân lại nói với y... Mục Trích không phải tiên sinh.
Một trăm năm chờ đợi của y không còn gì ý nghĩa nữa.
Thẩm Cố Dung suýt nữa lại điên lên.
Ly Nam Ương nhấc tay lau khô nước mắt trên mặt y, thấp giọng nói: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ giao hẹn trăm năm qua đi ngươi hãy giết chết Ly Canh Lan, chân chính sống cuộc đời cho bản thân mình."
Màu đỏ đậm trong mắt Thẩm Cố Dung chưa tan, cả người vô lực, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, tràn đầy hận ý.
Y hận Ly Nam Ương đánh tan hy vọng trăm năm của y thành bọt nước.
Mặc kệ hận ý này vốn chẳng có căn cứ.
Ly Nam Ương nhìn y hồi lâu, mới im lặng xoay người rời đi.
Sau đó, Ôn Lưu Băng tiến đến thăm.
Thẩm Cố Dung vẫn rơi vào trạng thái si ngốc như cũ, mạnh mẽ chia đôi nguyên đan, để Ôn Lưu Băng giúp y mang nửa viên nguyên đan tới Mai Cốt Trủng, hóa thành hình người bầu bạn bên cạnh Mục Trích.
Mà Ôn Lưu Băng cũng bị Ly Canh Lan âm thầm dồn lực, một kích đánh trúng nguyên đan.
Hắn chết khi chỉ còn cách Thẩm Cố Dung trong gió tuyết một bức tường.
Sau đó là chuyện mười năm kia, Ngu Châu Thành bị tàn sát, Ngu Tinh Hà bị Ly Canh Lan mê hoặc, đánh nát kết giới Mai Cốt Trủng, thả Ly Canh Lan ra.
Thẩm Cố Dung ở trong Kinh Thế Lục đã trải qua một đời của chính mình, trong mười năm trước khi chết, gặp được nhiều nhất chính là Ngu Tinh Hà đã nhập ma.
Ngu Tinh Hà luôn cầm ô đi vào băng nguyên thăm y, khi đó hắn đã xưng vương xưng bá ở Hàm Châu Thành, một thân lệ khí ma tu so với gió tuyết trong băng nguyên kia còn đáng sợ hơn.
Mặc kệ hắn thân đã ở địa vị cao, tay cầm vô số quyền thế, nhưng hành vi lời nói trong mắt Thẩm Cố Dung vẫn giống một đứa nhỏ như trước.
Mỗi khi tu vi hắn tăng vọt, sẽ luôn tới đi quanh trước mặt Thẩm Cố Dung, nói rằng tu vi mình đã là Nguyên Anh mà Mục Trích mới chỉ đến Kim Đan hay linh tinh gì đó.
Hắn muốn Thẩm Cố Dung hối hận, hối hận vì năm đó chọn phế vật Mục Trích mà không phải hắn.
Nhưng lần nào Thẩm Cố Dung cũng chỉ cho hắn biểu cảm tâm như tro tàn, Ngu Tinh Hà tức giận cuồng nộ nửa ngày, mới thở phì phò rời đi.
Nhưng chẳng được bao lâu, hắn sẽ lại khí thế hiên ngang tới đây, khoe ra công tích vĩ đại của mình, thuận tiện theo thói quen khinh bỉ tiểu phế vật Mục Trích một chút.
Chẳng qua một năm rồi lại một năm trôi qua, Thẩm Cố Dung vẫn không hề đáp lời hắn một chữ, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Mười năm, Ngu Tinh Hà ngược lại suýt nữa ép mình điên rồi.
Thẩm Cố Dung nhớ rõ đêm trước khi mình chết, trong mơ màng hồ đồ nghe thấy Ngu Tinh Hà lẩm bẩm vài lời vô nghĩa trước mặt mình.
[ Dù sao cũng chỉ là những lời diễu võ dương oai vô nghĩa, có nghe hay không cũng không ảnh hưởng gì. ]
Thẩm Cố Dung nghĩ như vậy, đột nhiên cảm ứng được một nửa nguyên đan khác trong cơ thể Mục Trích rốt cuộc cũng có phản ứng, vô số thiên lôi đùng đoàng đánh xuống.
Không biết qua bao lâu, trong hoảng hốt, Thẩm Cố Dung cảm nhận được Mục Trích đã tiến vào Đại Thừa Kỳ, hoàn toàn chặt đứt nhân quả đồng mệnh cùng nguyên đan của y.
Thẩm Cố Dung đột nhiên lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Mà Ngu Tinh Hà ngày thường cao cao tại thượng cả người lại đầy vết cháy sém, quỳ trước mặt y, trên mặt đẫm nước mắt, nắm chặt tay y, nghẹn ngào khóc nói: "Sư tôn, ngài liếc mắt nhìn ta một cái thôi, chỉ liếc mắt một cái thôi."
Chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái thôi là tâm ma trong lòng ta có thể hoàn toàn tiêu tan, một chút oán khí sẽ không thể trở thành chất dinh dưỡng cho ma tu.
Thẩm Cố Dung lại không nghe được gì nữa, mặc cho bản thân mình chìm vào bóng đêm.
Khi tỉnh lại lần nữa, y vẫn đang ở nơi bế quan, Kinh Thế Lục trong tay hạ từng nét bút viết xong dòng cuối cùng.
"Ly Nhân Trường Minh Đăng, y chết trong một trận gió tuyết."
Ngu Tinh Hà trong Kinh Thế Lục lớn mạnh lại gàn dở, ngay cả sư tôn cũng ra tay tàn nhẫn được, có thể thấy trong lòng hắn chính là một kẻ tàn bạo không hơn không kém; mà Mục Trích lại là đứa nhỏ đáng thương bị mọi người bắt nạt, nếu không có sự bảo vệ của sư tôn thì thật sự không biết sẽ phải ăn biết bao nhiêu đau khổ ở Tam giới.
Mà bởi vì Thẩm Cố Dung bị thiên lôi trách phạt, đánh tách ký ức, Thẩm Cố Dung mười sáu tuổi vậy mà đã thay đổi rõ rệt tính cách hai người.
Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, cảm thấy bản thân quả là làm bậy.
Có điều Ngu Tinh Hà hiện tại lại không khiến y thấy hận, nhưng vì từng trải qua hành hạ đến chết quá chân thật trong Kinh Thế Lục, y không thích nổi Ngu Tinh Hà.
Cũng do y tự làm tự chịu.
Thích ứng trong mọi hoàn cảnh đi.
Thẩm Cố Dung đợi trên tường thành nửa ngày, ma tu tới giết y, từng con từng con đều bị y đập như đập muỗi rơi hết xuống đất, rất nhanh sau đó một cái hố lớn đã hình thành trên mặt đất.
Ngu Tinh Hà trốn một lúc lâu, thấy sư tôn giết đến hăng say, lại sợ hãi tới đây, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn, ma tu kia sao còn chưa ra nha? Thuộc giống rùa đen sao?"
Nếu là hắn, làm trò kêu gào 'Ra đây nhận lấy cái chết' khắp toàn thành, hơn nữa còn giết nhiều dân trong thành như vậy, đã sớm bị mọi người không quan tâm mà lao tới cùng nhau đấu một trận tử chiến.
Còn ma tu kia lại như rùa đen rụt đầu, đến bây giờ vẫn chưa thò đầu ra.
Câu "Rùa đen" này lấy lòng Thẩm Cố Dung, y nhìn Ngu Tinh Hà tán thưởng, nói: "Rất tốt, tiếp tục mắng, mắng nhiều hơn chút, sư tôn thích nghe."
Ngu Tinh Hà nghe vậy, lập tức cảm thấy bản thân có tác dụng, vội vui mừng phấn khởi mắng to Ly Canh Lan hết rùa đen rụt đầu lại đến đại vương bát, trên đời này không ai lắm miệng hơn hắn, cái miệng nhỏ lải nhải lẩm bẩm đóng mở không ngừng.
Thẩm Cố Dung gật gù, quét tầm mắt qua từng nơi trong Hàm Châu, thong thả ung dung nói: "Hắn sợ rồi à? Dù sao năm đó......"
Y nâng tay lên, lười biếng ngắm nghía năm ngón tay thon dài của mình trước Hắc Vân Kỳ vẫn đang cháy hừng hực.
Đôi tay kia cực kỳ xinh đẹp, khớp xương rõ ràng tinh tế như ngọc, hoàn toàn chính là một đôi tay trời sinh sống trong nhung lụa, không chút tì vết.
Đôi mắt Thẩm Cố Dung cong cong, cười nói: "Vốn là ta dùng đôi tay này, tước đi một nửa xương thịt trên người hắn."
"Hắn thấy ta, tất nhiên sẽ sợ."
Ngu Tinh Hà thoáng sửng sốt, sau đó cả người run lên, sao lại cảm thấy sư tôn ngày thường ôn nhuận như nước của mình đột nhiên toát ra khí thế mỹ nhân rắn rết rồi?
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Nhưng hình như sư tôn càng đẹp hơn......
Ngu Tinh Hà đang suy nghĩ miên man, một bóng dáng màu đỏ bỗng nhiên bay tới từ trên bầu trời, giống như những ma tu lúc trước phóng thẳng về phía Thẩm Cố Dung.
Ngu Tinh Hà lập tức rụt vào bên cạnh sư tôn, chờ sư tôn tiếp tục thi triển thần uy.
Nhưng lần này Thẩm Cố Dung lại không ra tay, mà dùng dáng vẻ dù bận vẫn ung dung chụm tay áo rộng, nhìn bóng dáng màu đỏ kia bay tới bên người mình.
Bóng dáng màu đỏ đáp xuống tường thành, sau một tiếng phượng hoàng hót vang, Tuyết Mãn Trang nhảy ra từ trong liệt hỏa, thân hình cao lớn khoác trường bào đỏ tươi, trên người toàn bộ đều là khí tức yêu tu khiến người ta sợ hãi.
Hắn lại lần nữa tới kỳ thành niên, linh lực cũng đã đến đỉnh.
Thẩm Cố Dung nhíu mày nhìn hắn.
Tuyết Mãn Trang cầm trường đao trong tay bước nhanh đến, trên mặt sớm đã không còn vẻ ngốc nghếch của kỳ con non, hắn đường hoàng tùy tiện, giương giọng nói: "Thánh quân, nếu ta giúp ngài chặt đầu Ly Canh Lan đem tới......"
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: [ Thằng nhãi này lại bắt đầu không nói tiếng người, không bằng giết hắn đi. ]
Quả nhiên, Tuyết Mãn Trang lại làm trò trước ánh mắt của vô số ma tu, nói: "Ngài hãy đồng ý kết thành đạo lữ với ta, được không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích vừa mới từ cửa Sinh bước vào Hàm Châu: "......"
Phế điểu nhận lấy cái chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT