Khi mà thời gian trận đấu của tôi sắp bắt đầu, rời khỏi căn phòng với lý do đi vệ sinh, tôi vội vã đến phòng chuẩn bị. Có vẻ như Chị tôi đã giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên. Khả năng cao là chị ấy sẽ tiến rất xa.

Đi xuống cầu thang trong khi mải suy nghĩ, một người mặc áo choàng xám đi qua.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi dừng lại.

Và trong giấy phút tiếp theo, người đó cũng đứng lại luôn.

Cả 2 chúng tôi quay ra cùng 1 lúc.

Đôi mắt xanh ấy nhìn tôi từ sâu trong tấm áo choàng.

“Người cậu đầy mùi Elf.”

Đó là một giọng nữ khan khàn. Tấm áo choàng màu xám dường như bị sờn đi ở rất nhiều chỗ. Tôi giữ im lặng, đợi cho câu nói tiếp theo của cô ta.

“Cậu có biết nhiều Elf không?”

Đôi mắt xanh của cô ta nhìn thẳng vào tôi, như thể cố để thăm dò bên trong.

“Tôi có khá nhiều bạn là Elf.”

Không có lí do cụ thể nào để giấu nó đi cả, do đó tôi thừa nhận.

“Tôi đang tìm 1 elf.”

“Vậy hả.”

“Đó là 1 cô bé dễ thương.”

“Heehhh~”

“Có ai đó đập vào trong tâm trí hả?”

“Chỉ với từng đó, tôi không thể…”

“Con bé nhìn khá giống tôi.”

“Tôi hiểu”

“Đó là con của em gái của tôi.”

“Heeeh~”

“Có Elf nào giống tôi mà cậu biết không?”

“Umm.”

“Cậu đang nghĩ về ai đó?”

“Tôi không thể nào thấy mặt cô sau tấm áo choàng được.”

“Oh, đúng rồi.”

Cô ta bỏ mũ ra và cho tôi xem mặt. Tôi không có bất cứ phản ứng gì. Tôi đang cố để không lộ ra bất cứ điều gì. Nhưng mặt cô ta… Nó giống hệt Alpha.

“Hmmm, tôi không nghĩ là có.”

“Thật sao?”

“Yea”

Tôi có lẽ nên xác nhận điều này với Alpha vào lần gặp mặt tiếp theo. Mặc dù họ không giống nhau hoàn toàn, nhưng chừng đó là đủ để tôi có thể nhận ra là họ có chung huyết thống.

“Tôi hiểu rồi.”

Cô ta nhún vai trong thất vọng, và rồi rút kiếm ra như phản xạ tự nhiên.

Không có sát ý nào trong đó, không một động tác thừa, chỉ là là 1 hit-chết-toi. Tôi bắt gặp nó từ khóe mắt, và chấp nhận nó.

Tôi biết, là cô ta sẽ dừng vào khoảnh khắc cuối cùng.

Và đúng như vậy, thanh kiếm chạm vào cổ tôi rồi dừng lại. Nó chỉ chạm thôi, thậm chí còn chưa hề cắt 1 vết trên bề mặt da.

Đó là sự tính toán thời gian một cách hoàn hảo.

“Uwah?!”

Tôi ngã xuống, như thể đầu gối của tôi đã biến mất.(hình như là mông tiếp đất

Yep, đậu rồi.

“Mu?”

Cô ta lắc đầu rồi thu kiếm.

“Tôi đã gây hiểu lầm. Xin lỗi.”

Và cúi đầu xin lỗi

“Tôi tưởng cậu phải mạnh hơn cơ. Tên cậu là gì?”

Và cô ta nói, trong khi chìa tay ra.

“S-Sid Kagenou…..”

Và tôi trả lời với một giọng run rẩy, nắm lấy tay cô ta và đứng dậy.

“Tôi là Beatrix.”

Beatrix không hề buông tay tôi ra.

“Erm….?”

“Bàn tay đẹp đấy. Rồi cậu sẽ trở nên mạnh thôi.”

Cô ấy cười một cách thanh lịch. Và nụ cười đó chắc chắn giống với của Alpha.

“Xin lỗi vì đã làm cậu ngạc nhiên”

Vời lời nói cuối cùng, Beatrix quay lưng lại rồi rời đi.

Tôi nhìn vào sau lưng cô ta, và lẩm bẩm, “…. Cô ấy có vẻ mạnh đấy.”

Và sau đó, tôi, quay lưng bước đi.

Iris đang ngồi đợi cho đến khi trận đấu tiếp theo bắt đầu ở ghế VIP. Khu vực này được đặt ở một nơi mà người ngồi có thể nhìn được toàn cảnh của khu vực, và nó cũng có một cầu thang chuyên dụng dẫn thẳng tới tầng trệt.

Hiện giờ, đang có 2 kiếm sĩ đứng trên sàn đấu. Một là người mà Iris để ý, Annerose. Cô ấy là nữ kiếm sư với mái tóc mang màu sắc của dòng nước. Người còn lại là kiếm sĩ tóc đen mà cô mới thấy lần đầu, Jimina Sehnen.

Iris nhìn về phía cả 2 người với ánh mắt sắc bén.

“Nó sắp bắt đầu rồi.”

Một người đàn ông đang ngồi bên cạnh Iris.

Đó là ghế của Sid.

“Chỗ đó là…”

“Sao vậy?”

Iris nhìn khuôn mặt người đàn ông và rút lại những lời định nói. Cô thầm xin lỗi Sid trong lòng.

“Doem….”

“Ngài Iris, chúc người một ngày tốt lành.”

Doem cười một cách thanh lịch, nhưng con mắt của anh ta thì không.

“Được phép xem trận đấu cùng với cả Iris-sama, đó là một điều ước thành sự thực.”

“Ngài lại giỡn rồi. Chả lẽ Doem-dono không có vị hôn thê nào sao?”

“Thật thất vọng, cô ấy đã bỏ trốn rồi. Nhưng không có lý do gì để mà phải lo lắng. Chỉ đơn thuần là bất đồng giữa 2 người yêu với nhau mà thôi.”

Doem cười phấn khởi. Khuôn mặt anh ta khá đẹp trai, nhưng Iris không thể nào thích được nụ cười đấy.

“Quốc vương Oriana vẫn ổn chứ?”

“Đáng buồn thay, ngày ấy không thể đến đây hôm nay. Nhưng ngài có nói sẽ có mặt ngày mai.”

Doem khéo léo trả lời câu hỏi của Iris.

“Ngày mai sẽ là ngày mà quốc vương của Midgar cũng sẽ tham dự.”

“Thật là một sự tình cờ.”

Iris cố gắng thăm dò từ đôi mắt Doem, nhưng thất bại trong việc lôi bất cứ thông tin gì từ nó.

“Vậy cô ta là Annerose trong lời đồn.”

Doem nói trong khi nhìn xuống đấu trường

“Chính xác là như vậy”

“Cô ta hẳn là ma pháp kiếm sư có quyết tâm cao nhất ở đây phải không? Tôi nghe nói cô ấy rời Begalta để tu luyện, nhưng tôi rất muốn mời cô ấy đến đất nước của mình.”

“Chắc chắn rồi. Một ma pháp kiếm sư với tầm cỡ như vậy chắc chắn sẽ được chào đón ở quốc gia của chúng tôi.”

”Haha, chả phải vương quốc Midgar đã có rất nhiều những kiếm sĩ tài giỏi rồi hay sao? Còn đất nước của chúng tôi….”

“Đó là tại sao mối quan hệ đồng minh tồn tại, phải không?”

“Nhưng dù sao thì chúng tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi phải dựa quá nhiều vào vương quốc Midgar.”

“Ra là vậy…”

‘Chán quá’, Iris thở dài mà không để ai biết.

Nó cảm giác như cô đang nói chuyện với một con rối.

“Thế còn đối thủ của cô ấy thì sao, Jimina?”

“Đây là ngày đầu tiên mà tôi xem một trận đấu của anh ta. Lời đồn nói rằng anh ta không giỏi lắm, và bản thân không hề mạnh.”

“Điều đó có nghĩa chiến thắng của Annerose đã được đảm bảo.”

“Tôi không chắc nữa… Jimina cho thấy một cảm giác khá kỳ lạ.”

Iris nói một cách mơ hồ.

“Kỳ lạ, ý người là vậy?”

“Đúng vậy. Anh ta trông không hề tỏ ra là một người mạnh mẽ. Tuy nhiên, anh ta lại tỏa ra khí phách không thuộc về một kẻ yếu đuối.”

“Hou… vậy nó là gì thế?”

“Sự tự tin tuyệt đối. Từ quan điểm của tôi…. Anh ta tự tin rằng mình chắc chắn rằng sẽ giành chiến thắng.”

“Phải chăng đó chỉ đơn thuần là sự kiêu ngạo?”

“Có lẽ vậy. Tuy nhiên thậm chí không có một chút nghi ngờ nào trong đôi mắt ấy. Một chiến thắng…. ít nhất nó có tồn tại trong đôi mắt anh ta.”

“’Ít nhất là trong mắt anh ta’, phải không. Vậy thì người cũng thấy nó chứ đúng không, Iris-sama?”

“Không, tôi không biết. Vậy Doem-dono thì sao?”

“Tôi? Tôi không biết gì về những thanh kiếm.”

“Thật vậy sao.”

Iris liếc nhìn về hướng hai bàn tay được khổ luyện của Doem.

“Ahaha, đúng với mong đợi của Iris-sama, không thứ gì qua được mắt người. Những thanh kiếm, chúng bị khinh bỉ ở vương quốc Oriana, do đó mong người thứ lỗi. Thành thật, tôi có thành thạo nó đến một mức độ nào đấy.”

“Đến một mức độ nhất định’. Hẳn là vậy nhỉ.”

“Chính xác, đến một mức độ nhất định.”

“Dù sao thì hãy xem xem sự tự tin tuyệt đối này có thể làm được gì, phải không?”

Sau đó, anh ta nhìn xuống sàn đấu.

“Annerose vs Jimina Sehnen!!!”

Tên của cả 2 chiến binh được xướng lên.

“Trận đấu, bắt đầu!!”

Và rồi trận chiến nổ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play