Trans: Sparta là một thành phố thuộc Hy Lạp, nổi tiếng với những buổi tập huấn quân đội nghiêm khắc sặc mùi bạo lực.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cậu chỉ là tân binh thôi đúng không? Nhìn cái là biết!”

Annerose bước tới và dừng cách tôi khoảng một gang tay. Cô ta có đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên ý chí mãnh liệt nằm bên dưới. Mái tóc cô ta đồng màu với đôi mắt được cắt tỉa dài ngang vai.

“Đó là một thanh kiếm rẻ tiền. Cơ thể cậu trông cũng yếu ớt nữa.”

Annerose nhẹ nhàng chạm tay vào thanh kiếm cùng cơ thể của tôi bằng ngón trỏ.

“Dù những thanh kiếm sử dụng trong giải đấu khá cùn, nhưng nếu xem thường thì cậu vẫn có thể chết đấy.”

Cô ta lại một lần nữa bắn một cái nhìn sắc lạnh về phía tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt đó và nghĩ ngợi một chút. Phản ứng tôi nên trưng ra vào lúc này nên là…

“Để tôi khuyên cô nhé. Đừng đánh giá cuốn sách qua vẻ bề ngoài.”

Vừa nói tôi vừa xoay lưng về phía Annerose.

Đúng thế, vở kịch tôi muốn diễn tại đây là về một người trông yếu ớt nhưng hóa ra lại rất mạnh. Do đó, tôi không cần phải kính cẩn với những người đang có mặt tại nơi này. Kết quả mĩ mãn nhất mà tôi muốn đạt được vào thời điểm hiện tại là ‘tên này gà vờ lờ mà to mồm quá đáng’.

“Thái độ đó là sao? Tôi đang lo cho cậu đấy…”

“Không cần thiết. Để dành cái sự lo đó cho người khác đi.”

À phải rồi, tôi cần phải nhớ kĩ mình nên tự xưng ‘tôi’ trong những tình huống như thế này.

“Tôi đang nghiêm túc đấy, cậu thật quá…”

“Này thằng nhãi, đó là một lời cảnh báo, không phải là lời khuyên. Và những lời cảnh báo nên được tiếp nhận đàng hoàng đấy.”

Đột nhiên, một người đàn ông cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn tôi. Nếu phải miêu tả thì hắn ta trông như một tên đô vật chuyên nghiệp với mồm miệng thô lỗ. Tuy thế, thanh kiếm giắt trên thắt lưng của hắn sờn cũ như được sử dụng khá nhiều lần, và khuôn mặt đầy sẹo của hắn cho người ta cái cảm giác tên này là một ‘chiến binh kỳ cựu’. Thật sự mà nói, trong số những người có mặt tại đây, hắn là người mạnh nhất chỉ sau Annerose và tôi.

“Đây tên Quinton. Tham gia Hội Chiến Thần mấy lần rồi, lần nào cũng thấy mấy tên cùi bắp như ngươi chỉ giỏi việc mua vui cho bọn khán giả. Sao còn chưa cụp đuôi chạy thẳng về nhà mà bú ti mẹ mình đi?”

Lời nhạo báng ngạo mạn của tên Quinton được hưởng ứng bởi những tiếng cười thô tục phát ra chung quanh hắn. Nhưng tôi chỉ lườm tên đó một cái rồi chế nhạo.

“Chí ít thì tôi cũng mạnh hơn bác đấy.”

Khuôn mặt của hắn trở nên sống động.

“Hahaha! Quinton, mày bị xem thường kìa!”

“Quinton, mày tính để con gà kia đứng đó chế giễu mày sao?”

Lông mày Quinton nhíu lại giễu cợt tôi. Sau đó, hắn nắm lấy cổ áo của tôi.

“Oi, cẩn thận mồm miệng đấy. Mày nói ai mạnh hơn ta đây, hả?”

Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi nhếch mép cười.

“Có vẻ như có đứa cần được… dạy dỗ lại!”

Vừa nói gã vừa ném tôi đi. Tôi đâm sầm vào dòng người rồi lăn tròn trên mặt đất.

“Đúng thế! Cho tên đó biết tay đi!”

“Hahaahah! Đừng quá tay với tên tôm tép đó nhá!”

Mọi người chung quanh lùi dạt ra tạo thành một vòng tròn quây lấy tôi và Quinton. Đúng như mong đợi, những tên kiếm ăn từ bạo lực này biết cách ứng xử đấy.

“Cơ hội cuối để mày xin lỗi đây đấy!”

Quinton nói trong lúc bẻ cổ hắn, gây ra những tiếng ‘lắc rắc’.

“Tầm nhìn của bác thấp kém thật.”

Tôi lắc đầu, tặc lưỡi.

“Tao đây sẽ GIẾT mày!”

Quinton lao tới tôi với nắm đấm giơ lên sẵn.

Thực tình thì thủ pháp chiến đấu tay không của thế giới này gần như chẳng có gì ra hồn. Nó giống như là, người ta sẽ mạnh hơn khi sử dụng vũ khí, cho nên lí do duy nhất diễn ra mấy trận đấm đá này là vì người ra đòn mạnh hơn đối phương, hoặc tệ hơn là do tên đó không còn lựa chọn nào khác. Nếu không thì chiến đấu bằng tay không sẽ chẳng bao giờ diễn ra cả. Nếu hỏi về độ tự tin của tôi thì tôi xin trả lời rằng: giả sử trên thế giới này có một giải đấu không cho phép sử dụng vũ khí, tôi chắc chắn sẽ đứng đầu bảng.

Hiện tại, nhiều phương hướng giải quyết tình thế này đang vụt qua trong đầu tôi. Tôi có thể đối phó bằng một cú đấm bằng tay trái, hoặc một cú móc phải đơn giản nhưng hiệu quả. Tôi cũng có thể dừng tên đó lại bằng một cú thọc hay đá bổng rồi chờ hắn tung đòn tiếp theo sẽ an toàn hơn. Cho tên đó một phát vào cùi chỏ hay đầu gối cũng hiệu quả không kém. Lao vào đánh rồi khóa cứng khớp của hắn cũng là một phương án đáng để xem xét.

Trời, nếu đây là thực chiến và hắn là một đối thủ mạnh thì tôi sẽ ngay lập tức chọn phương án thọc đấy. Không phải dùng nắm đấm thọc vào ngực hắn đâu, mà là 5 ngón tay vào mắt nhé. Nhưng đây là Quinton, tôi không cần phải quá tay tới thế. Ngày từ đầu, tôi… chẳng thấy đây giống như một trận đánh tí nào.

“Hây da!!”

Nắm đấm của hắn lao thẳng vào bên má tôi. Tôi bị đánh văng đi ngay sau đó và đâm sầm vào lớp người sau lưng.

“Còn nữa đấy!!”

Nắm đấm của tên Quinton bay vào người tôi.

Phải, trái, phải, trái, trái, trái.

Tôi cho phép mình tiếp tục bị ăn hành, không thèm nhấc một ngón tay lên chống đỡ. Sau đó tôi tự nguyện nằm lăn quay ra tại vị trí mà tôi thấy phù hợp nhất.

“Tên này yếu vãi!! Yếu như một con tôm!!”

“Hhahaha, thì nó chỉ là thứ tôm tép thôi mà!”

Những tiếng xúi giục không ngớt kia, với tai tôi, chúng là âm nhạc.

“Tên đó sợ quá không dám nhấc tay lên luôn à? Đúng là thảm hại mà!”

Quinton nhìn xuống người tôi và chế giễu.

“Nắm đấm của đây không rẻ đâu. Không đáng để sử dụng lên cái cơ thể của mày.”

Thế nên tôi nhìn về phía hắn mà mỉm cười.

“Ăn đòn chưa đủ hả?!”

“Dừng lại đi!!”

Nắm đấm giương cao của Quinton đã bị chặn lại bởi giọng nói của Annerose.

“Đi quá xa rồi. Nếu vẫn còn muốn đánh tiếp thì tôi đây sẽ là người giao kiếm với ông.”

Annerose lườm Quinton.

“Úi trời, con đàn bà đó đang nói nó là người giao kiếm với mày kìa.”

“Hahahaha, cô nàng có muốn giao với ‘kiếm’ của ta không đấy?!”

Đối lập với những lời giễu cợt đó, khuôn mặt của Quinton trở nên ảm đạm đi. Hắn để lại một cái chặc lưỡi rồi quay gót.

“Sao thế Quinton? Mắc tè hả?”

“Chán vậy. Mới thế đã xong rồi sao?”

Khi Quinton rời đi, dòng người đứng quây xung quanh cũng biến mất.

“Xin lỗi. Tôi đã không biết sự tình sẽ đi đến nước này.”

Annerose đưa tay ra.

Tôi đứng lên, ngó lơ bàn tay đấy.

“Nếu đã thực sự muốn thì cô hoàn toàn có thể cản trận đấu vào bất kì lúc nào. Tôi nói có sai không?”

Annerose khựng lại trước câu hỏi của tôi.

“Tôi đã nghĩ thay vì lãnh hậu quả nặng và không thể hồi phục sau giải đấu thì tốt hơn hết cậu nên học một bài học ngay tại đây trước. Nhưng tên đó quá tay rồi. Mấy vết thương của cậu ổn chứ?”

Annerose chìa tay ra trước tôi, nhưng tôi dùng một tay chặn lại.

“Không thành vấn đề.”

“Nhưng cậu… hả?”

Có vẻ như Annerose đã nhận ra rồi. Dù tôi trông như bị ăn đòn nhiều đấy, nhưng tôi hoàn toàn không lãnh lấy một vết thương nào ngoại trừ một vết cắt nhỏ ở khóe môi.

Tôi dùng ngón tay quệt đi vết máu đang chảy ra từ chỗ đó rồi xoay người rời khỏi đây.

“Cái vị máu này… đã bao lâu rồi nhỉ…”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ vừa đủ để Annerose nghe thấy.

“...! Khoan!! Tên cậu là gì?”

Tôi cảm thấy cô ta đang ném một cái nhìn mạnh mẽ lên lưng tôi.

“... Jimina.”

Và rồi tôi hòa mình vào dòng người đi lại.

Tôi như mở cờ trong bụng.

THẾ MỚI PHẢI CHỨ!

Việc mọi người xem thường tôi trước khi giải đấu bắt đầu chính là ý đồ của tôi. Khi giải đấu diễn ra, tôi chỉ việc hành động và mọi người sẽ nghĩ, ‘Khoan, tên đó trông có vẻ mạnh?’. Rồi khi phút cao trào tới, tôi sẽ bộc lộ sức mạnh thật sự của mình để khiến ai nấy đều ‘Trời đất, hóa ra tên đó mạnh sẵn từ đó tới giờ rồi sao?’. Đó mới chính là những cung bậc cảm xúc tuyệt vời nhất. Và đấy chính là nhiệm vụ tôi tự đặt ra khi tham dự Hội Chiến Thần, ‘Kiểm soát đám đông và khiến họ ấn tượng vào thời khắc quan trọng nhất.’

Sau khi tôi đã chắc mẩm rằng Annerose và đám người kia đã rời đi, tôi bí mật xếp hàng lại và hoàn tất thủ tục đăng kí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play