Trang trí của cửa hàng đàn khá đẹp, phong cách châu Âu cổ kính, ông chủ đã rất chăm chút cho giấy dán tường phù hợp với phong cách chỉnh thể, ít nhất đẳng cấp cao hơn trường đào tạo lần trước họ đến năm bậc.

Trần Duyên nhấn tay nắm cửa bằng đồng, liếc nhìn Tần Cửu: “Tắt thuốc đi.”

“Đúng đúng đúng, bên trong phòng đàn không thể hút thuốc.” Tần Cửu bóp tắt điếu thuốc, chuẩn bị tiếp nhận soi sáng của khuông nhạc.

Bọn họ đẩy cửa đi vào, một chiếc đàn piano tam giác thật to nằm chính giữa căn phòng, góc cạnh rõ ràng, đẹp đẽ giống như chuyên cung cấp cho vương tử công chúa trong tòa thành sử dụng. Kích thước đàn piano gần bốn năm trăm ki-lô-gam, nhìn bằng mắt lại nhẹ giống như được gấp bằng giấy vậy, chia cắt không gian ra một cách khéo léo.

Nhờ phúc của Tần Cửu, Trần Duyên sống hơn hai mươi năm vẫn chưa từng đánh đàn đắt như thế, cậu cẩn thận từng li từng tí thử mấy phím, cảm thán ông chủ thật sự không lừa người, âm sắc của cây đàn piano này rất trong, đánh bừa vài tiếng đã có thể xua tan tất cả che lấp.

Cho nên cậu hít sâu một hơi, đặt mười ngón tay lên.

Rất nhiều năm trôi qua rất nhanh, không nhớ rõ bản nhạc cho lắm nên Trần Duyên đi theo cảm giác sâu trong ký ức, đàn một bài vô cùng chậm. Tần Cửu đứng sau lưng cậu lắng nghe, nhớ rõ đây là bài hát lần trước chưa đàn xong, trên thực tế, chuyện liên quan đến Trần Duyên hắn đều nhớ rất rõ ràng.

Người này tập trung đánh đàn, cái cổ và cổ tay của cậu mịn màng nhỏ nhắn, thoạt nhìn khiến người kinh ngạc thán phục.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Duyên, hắn đã muốn mang cậu đi, dù là một mảnh nhỏ mỏng manh cũng được, mang về nhà dán lên bức tường trắng ở đầu giường, buổi sáng buổi tối đề có thể nhìn thấy.

Tần Cửu nhớ lại buổi sáng đó gặp được cậu, trước quầy điểm tâm, Trần Duyên xách một túi sữa đậu nành đang cãi nhau với một người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều. Cánh môi màu hoa hồng tức giận đóng mở, lên án mạnh mẽ hành vi ông ta cậy già lên mặt chen ngang, ngôn ngữ tuyệt diệu liên tiếp mắng ròng rã mười phút đồng hồ.

Cậu nên ở cùng hắn, Tần Cửu nghĩ.

Bên ngoài vang lên âm thanh thủy tinh rơi, Trần Duyên dùng mấy trọng âm che nó lại, sau đó trở về giai điệu ban đầu, chậm rãi càng đàn càng nhẹ, dần dần hết bài như mưa nhỏ dừng.

Kết thúc một bài, cậu rời tay một cách lưu luyến không nỡ, quay đầu nhìn Tần Cửu, đèn treo chiếu con ngươi của hắn lập lòe tỏa sáng.

Tần Cửu sờ sờ khóe mắt, “Hầy, nghe rất muốn khóc.”

“Tiếc là em đàn sai mấy nốt.”

“Anh không nghe ra được, sai cũng hay.” Tần Cửu xoa tóc cậu. “Bài hát này tên gì?”

“Tên là “Những con đường lộng gió”.”

“Trưởng giả thế.”

“Nếu không anh chọn một cái tên đi?” Trần Duyên cười nhìn hắn, không ngờ Tần Cửu thật sự bắt đầu suy nghĩ, hắn vơ vét tất cả tế bào não của mình suy nghĩ một lần, nói, “Cứ gọi là “Khúc ca tình yêu” là được.”

“Vậy thì gọi là “Khúc ca tình yêu”.” Trần Duyên dán mặt vào lòng bàn tay hắn, ngâm nga nhạc dạo.

Có âm nhạc rất tốt, có âm nhạc, linh hồn loài người sẽ bất diệt, vĩnh viễn tồn tại trên thế giới này. Rất lâu sau này nó kích thích một vài người không hề có liên quan, có người cười, có người khóc, điều quý báu là tình cảm trong chốc lát, và một người khác làm bạn bên cạnh, chia sẻ ký ức cùng bạn.

Bên ngoài lại vang lên tiếng kêu như quỷ của ông chủ, Tần Cửu không hiểu tại sao người nhìn gầy mà giọng nói lại to như thế, hắn và Trần Duyên nhìn hau, cảm thấy nên đi ra ngoài rồi.

Bọn họ tắt đèn, khóa cửa phòng, Tần Cửu sải bước đi ra ngoài, “Muốn tạo phản hay thế nào? Rốt cuộc nghĩ xong chưa! Lằng nhà lằng nhằng, tiền chuyển bao nhiêu rồi?”

“Anh Cửu, chỉ chuyển chín vạn.” Tiểu Bạch một mực cung kính dâng điện thoại lên.

“Mẹ kiếp quá bủn xỉn, hôm nay coi như số mày gặp may, tâm trạng ông đây tốt.” Tần Cửu kéo bả vai Trần Duyên, “Rút lui.”

“Anh Tần, vậy tiền còn dư lại…”

“Tao nói, hắn có thể chạy à? Còn có ai không phải do chúng mày trông hả? Thiếu một vạn nói với tao được cái đếch gì, nói với sếp Trương ấy! Không dám nói vậy lần sau phải lấy thêm một vạn, tự ước lượng mà làm.”

“Là chín vạn năm, anh Tần.” Thuận Tử đưa một bọc giấy lên, “Tìm được trong cái tủ nhỏ ạ.”

Tần Cửu hừ một tiếng từ lỗ mũi, “Cái này còn tạm được, tao lo chỗ sếp Trương.”

“Cảm ơn anh Tần!” Đám tiểu nhân đồng thanh nói, Tần Cửu xua tay, bảo họ giải tán, gọi Thuận Tử ngày mai mang năm ngàn qua cho sếp Trương.

Gió đêm mát mẻ, Tần Cửu đến bãi đỗ xe ngầm tìm Vương Dũng, Trần Duyên nhảy lên đằng sau, hai chiếc điện thoại trước sau vang lên nhắc nhở ngân hàng chuyển khoản.

Tiền lương tháng đầu tiên của họ đến rồi.

“Cuối cùng có thể mua gà mái đẻ trứng vàng rồi!” Trần Duyên cầm điện thoại, xác nhận số lượng nhiều lần, “Buổi concert vào tuần sau.”

“Duyên Duyên có muốn xem concert không, anh nói là vào xem.” Tần Cửu nhìn mũ bảo hiểm tròn vo từ gương chiếu hậu. Trần Duyên rõ ràng đang trong độ tuổi chạy đi xem concert, đi theo hắn lại toàn tâm toàn ý làm thế nào kiếm tiền, Tần Cửu hơi đau lòng.

“Vào xem đắt lắm! Tương đương với một đêm không kiếm tiền.” Trần Duyên thật sự chỉ có tiền trong mắt, rơi vào rất sâu, nói là giới văn nghệ nhiều ngôi sao như thế, sau này bọn họ cũng có thể xem.

Tần Cửu không nói gì, kéo kính chắn lên hóng gió. Đèn lắp trên cầu vượt sông đã sáng lên, thay đổi màu sắc dựa theo trình tự của cầu vồng. Trần Duyên trốn sau lưng hắn tránh gió, nhích tới nhích lui liên tục, đang xoắn xuýt đặt đơn ba ngàn cái hay là năm ngàn cái. Bởi vì hiện trường concert có bảy mươi nghìn chỗ ngồi, không sợ mua nhiều chỉ sợ mua ít, cậu không nắm chắn mức độ này.

Cuối cùng cậu quyết định điều hòa, mua bốn mươi nghìn cái, dù sao cũng là đầu đầu tiên bán gậy tiếp ứng, toàn bộ xem như tích lũy kinh nghiệm. Nhưng nếu một chuyến này làm rất tốt, nguyện vọng của Tần Cửu có thể thực hiện nhanh hơn, Trần Duyên yên lặng chờ mong chuyện có thể phát triển theo hướng tốt nhất.

Hôm diễn ra concert, bọn họ mượn chủ cửa hàng cơm cánh gà một cái rương vừa to vừa chắc chắn, cố định chỗ ngồi phía sau của Vương Dũng. Trước ngực Tần Cửu đeo một cái túi, trong ngực Trần Duyên ôm một cái túi, mang theo que huỳnh quang và mã thanh toán hai chiều chạy đến hiện trường trước bốn tiếng. Đối thủ cạnh tranh của họ vẫn ở trên đường, bên ngoài sân bãi là công viên, Tần Cửu dẫn Trần Duyên vượt lên trước chiếm vị trí tốt nhất, rất gần với địa điểm.

Một tiếng trước khi trời tối, từ xa Trần Duyên nhìn thấy một một đống sạp hàng nhỏ đang xuất phát về phía họ, trái tim kéo căng giống như sợi sây. Biểu cảm trên mặt Tần Cửu cũng bắt đầu nghiêm trọng, cho rằng ưu thế của họ vẫn chưa đủ rõ ràng, rất khó trổ hết tài năng ở trong đống xe hàng nhỏ treo đầy thương phẩm.

Phải làm gì mới tốt nhỉ?

Tần Cửu và Trần Duyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui mấy bước, đồng thời chuyển ánh mắt lên người Vương Dũng.

“… Chồng ơi, anh cảm thấy Vương Dũng có để ý không?” Trần Duyên bắt tay vào làm đeo hai cái bông tai màu lam lên gương chiếu hậu.

“Treo cũng treo rồi, dù sao không phải anh mở đầu trước.” Tần Cửu vỗ vỗ vai Trần Duyên, làm sáng que huỳnh quang, dán dọc từng que lên thân xe, “Đừng nói nữa, đẹp phết mà.”

“Bánh xe cũng phải dán.” Trần Duyên nói.

“Được.” Tần Cửu nhét hai cái vòng to vào vòng trong của bánh xe, lại dùng một que huỳnh quang tạo thành một cái đuôi lớn treo ở phía sau. Cứ thế biến Vương Dũng thành một chiếc mô-tô nên xuất hiện trong phim Avatar.

Trần Duyên lùi lại mấy bước, cẩn thận xem xét một hồi, “Chồng à, hình như Vương Dũng muốn đi kết hôn á.”

“Nó cùng lắm là làm phù rể, kết hôn là hai chúng ta mới đúng.” Trong tay Tần Cửu còn lại bảy que huỳnh quang, hắn xâu thành vòng tay và dây chuyền cho Trần Duyên, đi tới đâu phát sáng tới đó. Tần Cửu nhìn chằm chằm Trần Duyên sung làm biểu diễn hình người, thích thú tràn đầy trong lòng trong mắt.

“Quân đội lớn sắp đến rồi, Duyên Duyên, chuẩn bị lấy tiền nào.” Tần Cửu nhìn ra xa, những xe hàng khác đã lục tục đến bên cạnh họ đóng quân, nhưng Tần Cửu không sợ, hắn có xe mô-tô ngầu nhất đám và bảo bối xinh đẹp nhất đám.

Bọn họ từng ảo tưởng tình hình quán nhỏ của mình được chào đón, nhưng không ngờ sẽ được chào đón đến vậy. Bởi vì chỉ có que huỳnh quang màu lam, cho nên mức độ được chào đón của cửa hàng họ vô tiền khoáng hậu. Không biết Trần Duyên lặp đi lặp lại câu “Quét mã hay tiền mặt cũng được” đã bao nhiêu lần.

Hôm nay Vương Dũng là đại công thần, mấy em gái ăn mặc mát vẻ và nhóm con trai đều thích chụp ảnh với Vương Dũng. Cảm thấy nó ngầu bá cháy, Tần Cửu vừa gào to vừa phải kiêm việc chụp ảnh, bận tối mày tối mặt.

Trần Duyên thuận thế tăng giá lên, nắm bản chất gian thương, giả vờ khảng khái tặng biểu ngữ màu lam cho khách hàng lớn, lợi nhuận chứa nước mắt và máu, cuối cùng ngay cả que huynh quang trên người Vương Dũng cũng bị người vơ vét đi.

Đến bảy giờ tối, buổi concert ngoài trời đã bắt đầu, tiếng người trong sân từng đợi này đến đợt kia, có người xem khoan thai tới chậm muốn bỏ ra mười tệ mua que huỳnh quang trên tay Trần Duyên. Trần Duyên kiên quyết không bán, kéo Tần Cửu chuồn đi trước khi người cùng nghề ở xung quanh đánh chết bọn họ, rồi lấy vòng tay xuống đeo mỗi người mỗi cái với Tần Cửu.

Hai người trốn đến góc công viên kiểm kê tài khoản, xe đồ nghề Vương Dũng dựa nghiêng vào gốc cây, nhận được vài phiến lá đầu thu.

Tính mãi tính mãi, Trần Duyên dừng lại, cậu ngẩng đầu lên im lặng nhìn Tần Cửu.

“Bao nhiêu?” Tần Cửu mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.

“Anh đoán đi.”

“Sáu nghìn?”

“Không đúng.”

“Chín nghìn?” Tần Cửu đánh bạo đoán nhiều hơn.

“Cũng không đúng.”

“Cục cưng, bọn mình không úp úp mở mở được không?”

Tần Cửu khẩn cầu nhìn cậu, Trần Duyên hít sâu một hơi, chuyển máy tính trong điện thoại, “Mười nghìn ba trăm.”

“Quào!” Tần Cửu nhảy dựng lên, ôm lấy Trần Duyên, “Thật sự nhiều như thế?! Chúng ta quá trâu!”

Trần Duyên vui vẻ vùi trong ngực hắn, trong mơ hồ, những ca khúc vàng của thập niên 90 xuyên qua không khí truyền đến bên tai.

“Anh nghe…” Cậu hơi ngửa đầu, “Thần tài Đặng hát hay dã man.”. Đam Mỹ Hài

Vừa nãy lúc bọn họ bán que huỳnh quang, xung quanh có rất nhiều bọn cơ hội chào hàng vé vào cửa, Trần Duyên nhịn được không mua. Bây giờ kiếm được tiền, bọn cơ hội lại không bán, Trần Duyên tiếc rẻ thở dài. Sau lưng lên xuống với biên độ nhỏ, Tần Cửu chú ý đến, thấp giọng hỏi cậu có phải muốn xem concert không.

Trần Duyên khẩu thị tâm phi lắc đầu, nói không muốn xem cho lắm.

“Muốn xem một xíu cũng là muốn xem, đi, buổi concert của thần tài Đặng lộ thiên mà, chúng ta đi tìm chỗ nào cao cao!” Tần Cửu khởi động mô-tô, quay đầu nhìn Trần Duyên đứng ở đó, “Sao vậy? Mau lên đi!”

“Lên liền mà!”

“…” Yết hầu Trần Duyên di chuyển lên xuống, tiến lên một bước ôm lấy mặt Tần Cửu rồi hôn sâu xuống.

Nụ hôn kích động, nồng nhiệt, tràn ngập như rơi lệ, giống như có chất nghiện, bọn họ thấm ướt cánh môi của nhau, chạm vào đầu lưỡi, bóng cây tối tăm không nghe được gì cả, bọn họ là đôi tình nhân tri kỷ nhất thành phố.

Tiếng âm nhạc vẫn đang tiếp tục, cuối cùng họ buông nhau ra.

Vương Dũng dẫn họ tìm đến nửa bức tường, loang lổ nhưng đối diện với buổi concert, có điều quá xa.

Nửa tiếng trước, một quán chào hàng kính viễn vọng bên cạnh bọn họ cũng bán rất đắt hàng, Trần Duyên hối hận không mua thêm hai cái. Lúc đó đang kiếm tiền hào hứng quá, không nghĩ nhiều như vậy.

“Có thể nghe được không?” Tần Cửu dẫn cậu lên đầu tường trước.

“Có thể nghe được, nhìn thì hơi tốn sức.”

Tần Cửu giẫm lên Vương Dũng trèo lên, ngồi song song với cậu, “Đáng tiếc không mua kính viễn vọng.”

“Vừa rồi xem cũng đang nghĩ cái này.” Trần Duyên mỉm cười.

“Hai ta nghĩ giống nhau.”

Gió đêm đưa tới tiếng hát, Trần Duyên dựa vào bả vai Tần Cửu, hai đùi lắc lư, cảm giác rất hạnh phúc.

Dường như cậu hiểu tại sao bọn họ cuồng nhiệt vì buổi concert đến vậy rồi.

Mọi người bởi vì yêu quý cùng một sự vật mà cùng tụ tập lại, tìm kiếm sự cộng hưởng và trú ẩn trong âm nhạc, sau khi trời sáng lại đường ai nấy đi.

Tham gia một buổi tụ tập số trời đã định là tách rời, cũng là một chuyến hạnh phúc biết bao.

Buổi concert của thần tài Đặng mời rất nhiều người nổi tiếng đến, tiếng hét ở hiện trường chói tai quá cao, dẫn đến Trần Duyên và Tần Cửu gần như không nghe thấy họ nói gì, đành phải cố gắng nhích mông về phía trước, giống như rút ngắn một hai tấc thì có thể có tác dụng.

Khách vip áp chót là một nhóm nhạc có tiếng trong và ngoài nước, họ kể về trải nghiệm của mình trên sân khấu, nói rằng lúc trước họ là nhóm nhạc Bắc phiêu[1] dưới lòng đất không có danh tiếng gì. Từ mới đầu không được bất kỳ ai đánh giá cao, mỗi ngày chen chúc ở tầng hầm ăn dưa muốn và màn thầu, đến từng chút một leo lên, cuối cùng thắng được thành tựu và tôn trọng.

[1] bắc phiêu: nghĩa là người tới từ nơi khác, chỉ sống và làm việc ở Bắc Kinh thôi, không có hộ khẩu Bắc Kinh

“Cho nên hôm nay tôi muốn nói với tất cả những người bạn có mặt ở đây.” Giọng của tay bass nghẹn ngào, “Mỗi người chúng ta đều có ý nghĩ tồn tại, cố gắng sinh hoạt, người kiên trì tới cùng cuối cùng lại phát ra ánh sáng, không có bất kỳ thứ gì có thể kéo chúng ta xuống vực sâu, sẽ không có lý do đắm mình trong trụy lạc. Khi chúng ta rơi vào đáy vực tối tăm của cuộc sống, hãy nhớ rằng, chúng ta còn có tình yêu.”

“Hai bài hát cuống cùng Lãng tử hồi đầu và Tình yêu nhỏ giữa thành phố lớn tặng cho mọi ngời, cảm ơn tất cả mọi người đã đến, cảm ơn.”

“Cả tâm trí đều chỉ có em, tất cả đều là em,

Tình yêu nhỏ bé trong thành phố lớn thật là ngọt ngào biết bao,

Luôn nghĩ đều là em, tất cả chỉ có em,

Tình yêu nhỏ bé trong thành phố lớn chỉ chân thành với mình em thôi…”

Trần Duyền tìm được tay Tần Cửu rồi nắm chặt.

“Duyên Duyên, anh rất yêu em.” Tần Cửu lại gần, để lại một cái hôn trên gò má cậu.

“Em cũng yêu anh, lớn hơn hoặc bằng anh yêu em.” Cái gì Trần Duyên cũng muốn tranh giành, ngay cả ai thích ai nhiều hơn cũng phải tranh, “Chắc chắn em yêu anh nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play